Đông Lăng Mặc có phải hay không đã phát hiện ra nàng? Bằng không làm sao vừa rồi lại nhìn về phái bên này? Nếu bị hắn phát hiện nàng muốn bỏ trốn, hắn nhất định sẽ giết nàng! Mộ Thiển Thiển cảm thấy bi thương, hắn muốn giết nàng bất cứ lúc nào cũng được. Ánh mắt hắn vĩnh viễn mang theo sự bình tĩnh cùng một ít khiêu khích, trong sự khiêu khích lại có sự lành lùng cùng tàn nhẫn, thật sự... rất đáng sợ. Nàng đợi nữa ngày vẫn không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, cũng không nghe thấy tiến bước chân hướng về phía này, do dự mãi cuối cùng nàng dè dặt cận trọng ló đầu ra... Không nhìn thấy Đông Lăng Mặc, ngảy cả hai gã thị vệ canh cổng cũng không cánh mà bay! Thật khó hiểu! Mặc kệ thế nào, nàng phải tận dụng thời cơ! Nàng cẩn thận ôm túi đồ, hít sâu một hơi, từ sau bụi hoa nhanh chân hướng của điện xông ra. Nàng chạy một mạch ra ngoài mới phát hiện, điện của Thất công chúa cùng hoàng cung không cùng một chỗ. Ngày trước đi một chuyến đến Từ Ninh cung đều ngồi trong xe ngựa, cơ bản không phát hiện ra hai địa phương này vốn độc lập với nhau. Ra khỏi cửa điện là một mảnh đất trống, rộng rãi, nàng lấy tốc độ chạy 100m, đảo mắt một cái nhập vào mảnh rừng phía trước. Ngoài mảnh rừng là đường cái, phủ công chúa cứ nhiên là vùng phụ cận chó nên trên đường cái cũng không tính là náo nhiệt, thậm chí có phần yên tĩnh. Không nghĩ tới nàng có thể dễ dàng thoát ra như vậy! Mộ Thiển Thiển thở ra một hơi, nàng dựa vào gốc cây đại thụ, điều chĩnh lại hô hấp. Rốt cục nàng cũng thoát khỏi địa phương khủng bố kia rồi! Rốt cục nàng cũng sống lạ rồi! Tuy rằng chỗ này nàng không quen thuộc, nhưng trong tay nàng có ngân phiếu, có châu bao, phim cổ trang cũng xem qua không ít, muốn sống ở nơi này cũng không quá khó. Nghĩ nghĩ một chút, nang lại mở gói đồ ra, lấy vài tấm ngân phiếu cẩn thận xem xét. Đây điều là hán tự, mặc dù có vài chỗ nàng không hiểu nhưng ý đại khái thì cũng đoán được. Tủy tiện để trong ngân kéo là một ngàn lượng, Định Quốc Hầu này khẳng định là một tham quan, Hòa Thân thứ hai, phi! Nàng cản thận gấp chỗ ngan phiếu lại cho vào túi, vội vàng hướng tới đường cái mà đi. Nàng vừa đi qua ngã tư, đường phố náo nhiệt phi thường hiện ra trước mắt. Không thể trở về thế kỉ 21, nàng đành tạm thời ở cái niên đại này sống một đoạn thời gian xa xỉ. Xem trên tivi năm ngàn lượng cũng đủ cho nhiều người sống thoải mái cả đời. Ở trên đường du đãng một hồi cũng không tìm thấy ngân hiệu Hòa Phong tư nhân, nàng sờ sờ cái bụng đói, có chút nhục chí. Ở đầu đường có một tiệm cầm đồ, nàng nghĩ nghĩ một hồi liền lấy một chuỗi ngọc tiến vào của tiệm. Đặt chuỗi ngọc trên bàn chưởng quầy, nàng nhìn lão: "Bán, tốc độ nhanh một chút." "Tử sao?" Đứng ở sau quầy, tiểu nhị đạm ngôn hỏi. "Sinh đi." Quỷ mới biết cái gì là sinh cái gì là tử, bất quá cũng không thể để hắn biết bản thân không có kinh nghiệm mà lừa gạt. Tiểu nhị ngẩn người, nói: "Cô nương ý là muốn bán sinh sao?" Mộ Thiển Thiển nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, nàng xoay người hướng tiểu nhị lắc lắc đầu: "Tử đi, ngươi nhìn xem trị giá bao nhiêu tiền." Trên cơ bản nàng đã đoán ra sinh và tử khác nhau như thế nào, về phần tử, đại khái là về sau không cần thứ này nữa, có lẽ giá có thể cao hơn một chút. Tiểu nhị nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ của nàng không tự giác mất hồn. Nàng ở thời hiện đại luôn có chút hâm mộ những mỹ nữ xinh đẹp, chỉ một cái liếc mất cũng đủ để người ra hồn phi phách tán. Nhưng hiện tại, Mộ Thiển Thiển có chút chán ghét, ánh mắt của những người đó nhìn nàng nếu không phải là tình dục thì cũng chẳng có gì tốt đẹp. Mộ Thiển Thiển có chút chột dạ, nàng lo sợ thân phận Thất công chúa này bị phát hiện, nếu bị bắt trở về nàng nhất định sẽ chết không được tử tế. Nàng không muốn nam nhân kia nhân cơ hội này giết nàng một cách quang minh chính đại, ai! Có thể thấy được , Định Quốc Hầu hắn có bao nhiêu hung tàn thị huyết. "Ngươi rốt cục có muốn làm ăn nữa không?" Nàng trừng mắt nhìn tên tiểu nhị, thoáng không vui. Nàng sắp đói đến điên rồi, hắn còn lằng nhằng ở đó làm gì? Tên tiểu nhị bị nàng hung hăng hét một câu lập tức lấy lại tinh thần, hắn cằm chuỗi ngọc bắt đầu nghiên cứu. Đáy mắt hắn rõ ràng hiện ra tia kinh diễm cùng kinh ngạc nhưng vẫn có giả bộ dửng dưng: "Năm mươi hai đi." Mộ Thiển Thiển đoạt lấy chuỗi ngọc trong tay hắn, xoay người liền đi. "Ai! Cô nương giá còn chưa thương lượng tốt, thế nào liền vội vã đi?" Tên tiểu nhị quýnh lên, nhảy khỏi quầy đuổi theo nàng. Mộ Thiển Thiển đi đến cách cánh cửa khoảng hau bước thì dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía hắn: "Các ngươi căn bản là cố tình ép giá, ta còn ở lại đây để làm gì?" "Không thể nói thế, làm sao có thể như vậy? Cô nương đừng nóng vội, trước trở vào trong chúng ta cùng thương lượng." Tiểu nhị mỉn cười nhiệt tình tiếp đón. Thiển Thiển có vẻ do dự, trầm mặc một lúc lâu, nàng mới theo lời tên tiểu nhị quay trở lại quầy: "Thành thật một chút cho ta, nếu như không ta liền đi." Tiểu nhị trầm ngâm nữa khắc, cuối cùng nói: "Xem cô nương ngươi ăn mặc bất phàm, vừa nhìn là biết người trong nghề... Một giá cuối, tám mươi hai lạng, nhiều hơn cũng không có. Nếu ngươi không đồng ý thì đi hiệu khác! Chúng ra..." Không đợi hắn nói xong, Mộ Thiển Thiển xoay người bỏ đi. "Uy uy! Ai! Cô nương! Ta còn chưa thương lượng hảo đâu!" "Không phải ngươi muốn ta đi hiệu cầm đồ khác sao?" Mộ Thiển Thiển quay đầu nhìn hắn bằng đôi mắt vô tội: "Hiệu vừa rồi trả cho ta hai trăm lạng, ta cũng không bán, ngươi trả tám mươi hai lạng! Ngươi xem ta là đồ ngốc sao?" "Hai trăm lạng?" Tên tiểu nhị nhảy dựng lên: "Là hiệu cầm đồ nào?" Chuỗi ngọc này thật sự đáng giá, càng quý giá hơn là xuất xứ của nó là vùng Tây vực, có tiền cũng chưa chắc mua được, cho nên hắn mới đặc biệt hứng thú, nhưng mà... hai trăm lượng cũng quá đắc đi. "Hỏi nhiều như vậy làm gì?" Thiển Thiển liếc hắn một cái, xoay người rời khỏi. "Chờ... Chờ một chút, cô nương, có thể... có thể cho ta xem lại một chút không?" Hắn vội hỏi. Nàng do dự một chút mới hướng trưởng quầy đi hai bước, đem chuỗi ngọc đưa đến trước mặt hắn. Tiểu nhị cầm lấy nghiên cứu tỉ mỉ, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói: "Người thợ gia công này cũng quá là khéo léo tinh xảo, quả thật là hàng thượng phẩm, nhưng hai trăm lượng vẫn là quá đắc." Thiển Thiển có chút thất vọng thu hồi chuỗi ngọc, xoay người chậm rãi xuất môn, vừa đi vừa nói thầm: "Sớm biết như thế đã không tranh cãi cùng hắn, hiện tại quay lại khác nào tự xấu hổ bản thân." Nàng sắp bước tới của liền nghe âm thanh của tiểu nhị truyền đến: "Một trăm tám mươi hai lượng, ta chỉ có thể trả chừng ấy thôi." Thiển Thiển tiếp tục hướng ra cửa mà đi. "... Một trăm tám mươi hai, không thể hơn được!" Nàng đột nhiên quay đầu, liếc hắn một cái, lạnh nhạt trả lời: "Được thôi!" *** Không lậu sau khi Mộ Thiển Thiển rời đi, hiệu cầm đồ bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân thân hình cao lớn, anh tuấn. Hắn đứng trước quầy, nhấc tấm ngân phiếu đặt lên bàn, sau nhìn tiểu nhị nói: "Chuỗi ngọc của cô nương vừa rồi, ta muốn."