Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô
Chương 49 : chờ ta chơi đã sẽ để ngươi đi
Hiên Viên Liên Thành cũng không phải người đầu tiên hỏi nàng vấn đề này, Mộ Thiển Thiển chưa quên Hách Liên Tử Câm cũng hỏi cùng một vấn đề như vậy, nàng đáp "không biết" liền bị hắn đè xuống, xe nát quần áo. Sau đó... Sau đó, lại hôn, lại... tóm lại là bị Đông Lăng Mặc bắt gian tại giường. Bây giờ Hiên Viên Liên Thành lại đang hỏi nàng.
Nàng theo bản năng buông tay choàng trước ngực, bỗng nhiên bị mất điểm tực, cơ thể nàng tự động chìm xuống nước. Mộ Thiển Thiển uống mấy ngụm lớn nước sông, tiếng kêu "Cứu mạng" chưa ra khỏi cổ đã bị nuốt ngược trở lại. Thấy nàng giẫy giụa, Hiên Viên Liên Thành nổi lòng hảo tâm ra tay cứu nàng một mạng. Lúc này Mộ Thiển Thiển đích thực là một con bạch tuột, sống chết bám chặt bên người hắn, điều này khiến Hiên Viên Liên Thành ảo não, tự trách tại sao lại cứu nàng.
Chân nàng quấn vào thắc lưng hắn, chẳng biết vô ý hay cô tình, dưới thân cứ cọ xát vào chỗ mẫn cảm của hắn.
Ngày hè, quần áo mặc trên người vốn dĩ đã ít, lúc này lại bị thấm nước liền dính sát vào da thịt. Y phục tuyết trắng dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt. Thân hình ngọc ngà của Mộ Thiển Thiển cứ như ẩn như hiện dưới lớp y phục đầy dụ hoặc, cái yếm mỏng manh nào che đậy được nhũ tiêm hồng nhạt cứ đang dần lộ rõ trong tầm mắt hắn.
Hiên Viên Liên Thành cảm thấy cổ họng khô khốc, phải chăng vì đè nén lâu ngày nên đối với nữ nhân này, từ trước đến giờ đều ghét bỏ, nay bản thân hắn lại có phản ứng. Hắn cảm nhận được côn thịt đang ngày càng trướng lên.
Nữ nhân này trước đây có cởi hết đứng trước mặt hắn, hắn vẩn như cũ khinh thường nàng. Vì sao hiện tại lại có bị xúc cảm muốn đem nàng áp dưới thân thúc giục? Phải chăng đôi mắt tràn ngập hoảng loạn của nàng khiến hắn cảm thấy đây không phải là Thất công chúa tàn bạo mà chỉ là một nữ nhân yêu đuối, rất cần một nam nhân che chở.
Hắn đẩy nàng ra, nàng lại một mực ôm chặt hắn hơn, sắc mặt hắn trầm xuống.
"Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi rốt cục là ai?"
"Ta ... Ta là Mộ Thiển Thiển, ta là... Thất công chúa." Nàng sùng sức ôm hắn, song vì hoảng loạn khiến cả người đều không ngừng run run.
Hắn không nói gì nữa, trầm mặc một lúc lâu, bàn tay to bỗng dừng ở bên hông nàng, xe rách vạt áo nàng. Thẳng đến lúc hăn làm càn, bàn tay cách lớn y phục đặt lên bầu ngực mềm mại của nàng nhẹ nhàng xoa nắn, Thiển Thiển mới ý thức được, nàng bị phi lễ!
"A!Sắc... Ngô..." Chỉ cần buông tay ra, nàng liền chìm vào trong nước.
Lần này hắn không hề có ý ra tay giúp nàng, nàng cũng không dám chờ mong hắn giúp, chỉ là... bàn tay kia vẫn đặt trên ngực nàng, từng chút từng chút một xoa nắn. Thiển Thiển vừa vội vừ tức, nhưng không thể làm gì hắn. Hoặc là chết duối, hoặc là bị hắn chiếm đoạt, nàng nhìn hắn, đối mắt kia đã nhiễm lên dục hỏa những vẫn như cũ chứa hàm ý khinh thường. Nàng run giọng: "Ta bẩn, ta... Ta rất bẩn, không nên..."
"Câm miệng." Nàng bẩn, hắn hơn bất ứ ai biết rõ điều này, nhưng, chết tiệt, đôi vú này mang lại cảm xúc tốt đẹp vô cùng. "Đừng nói chuyện, chờ ta chơi đã sẽ để ngươi đi."
"Không... A!" Mộ Thiển Thiển phát hiện ra bản thân mình bị nâng lên, mọi Hiên Viên Liên Thành cách lớp áo yếm mỏng như cánh ve, tùy ý căn nhũ tiêm đang run rẩy vì chủ nhân hoảng sợ.
"Ân, không... A!" Bầu ngực mềm đột nhiên bị cắn một cái, Mộ Thiển Thiển đau đến bật thét một tiếng, nàng thả hai tay vẫn luôn nắm xiêm y của hắn, dùng sức đẩy hắn ra.
Hiên Viên Liên Thành dục hỏa khơi màu, lúc này làm sao có thể dừng lại.
Cánh tay dài chế trụ ở eo nhỏ của nàng, nhẹ nhàng nân nàng lên, hắn kéo y phục ướt đẫm của nàng ra, đem cái yếm nhỏ tùy tiện kéo xuống. Trong tầm mắt hắn, hai qqua3 anh đào của nàng không ngừng run run, thân thể hắn nóng lên, Hiên Viên Liên Thành cúi đầu xuống cắn một cái.
"Không... A..." Mộ Thiển Thiển vẫn như cũ không ngừng chống đẩy, nhưng không biết vì sao, bị hắn cắn một cái nơi đầu ngực, khí lực của nàng bỗng chống yếu đi.
Vấn đề là dù khí lực của nàng có mạnh mẽ cở nào thì đối với Hiên Viên Liên Thành căn bản chỉ là mèo cào, không đủ cản trở hắn.
Môi mỏng mở ra đem nửa bầu ngực của nàng vào miệng không ngừng cắn cắn mút mút. Côn thịt của hắn đang kêu gào, giờ khắc này chỉ hặn không thể dùng sức chèn ép động nhỏ của nàng, nếm thử cảm giác trí mạng bị động thịt cắn nuốt.
Hắn một tay giữ eo nàng, một tay lần mò xuống bên hông nàng, làm một vài động tác đã dễ dàng xả y phục của nàng xuống dưới. Thuận thế, hắn lần mò xuống phía dưới, dọc theo tiết khố, sờ vào bên trong.
Không một sợi lông, sạch sẽ, mê người thật...
"Ân, không... A! Không cần đi vào, không... Ân.. a..."
Mộ Thiển Thiển bắt lấy bàn tay hắn, dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy tay hắn ra. Tiết rằng nàng hoàn toàn không ngăn nổi hắn, bàn tay hắn tìm được nơi tràn ra mật dịch của nàng, ngón tay giữa bỗng nhiên sát mạnh vào.
"A! Ân a.." hoa huyệt của nàng nhanh chống ẩm ướt, không biết do bản thân trời sinh đã như vậy hay do mê tình hương còn sót lại trong người nàng.
Hắn chỉ là cắm vào một ngón tay mà thôi, thế mà nàng liền cảm thấy bị đau, dù hoa huyệt đã chảy ra mật dịch.
Đáy mắt ánh lệ, bộ dạng điềm đạm đáng yêu đầy yếu duối này không những không khiến hlvt thương xót mà ngừng lại, ngược lại còn khiến hắn nổi lên thú tính, mâu sắc trầm xuống, ngón tay dài dùng sức mà tiến.
"A! Không ... A..."
Mộ Thiển Thiển căng cứng cả người, hoa huyệt không ngừng co rút. Hành động này của nàng càng thuận tiện cho Hiên Viên Liên Thành. Bầu ngực nàng đưa đến trước miệng, không ăn đúng là quá có lỗi với bản thân.
Hắn há mồm cắn xuống đầu vú nộm thịt, nhẹ nhàng ma sát, nữ tử trong lòng lập tức kêu lên, hai chân căng thẳng khiến ngón tay đặt ở huyệt động của nàng khó lòng di chuyển.
Chỉ có một ngón tay lại bị kẹp đến như vậy, nếu bỏ côn thịt của hắn vào... Hiên Viên Liên Thành bị cái ý tưởng này làm cho nhiệt huyết sôi trào. Côn thịt của hắn so với ngón tay này đâu chỉ là thô to gấp bội! Hoa huyệt nhỏ như vậy, liệu có chửa nổi của hắn không?
Hắn... Thật sự rất muốn xem.
Ngón tay dài dùng sức trừu sáp ở hoa huyệt của nàng, ngẫu nhiên đi qua nơi nào đó sẽ khiến thân thể nàng bất giác run lên, rất nhanh hắn liền nắm được điểm này, đầu ngón tay như vô tình như cố đi cọ sát vào địa phương đầy mẫn cảm đó.
Mộ Thiển Thiển cảm thấy bản thân sắp bị ngón tay kia tra tấn đến điên. Biết rõ nam nhân này đối với nàng chỉ có chán ghét, đùa bỡn nàng so với đùa bỡn kĩ năng cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng, thân thể nàng... Nàng không khống chế được!
Nóng quá! Ngứa quá! Thật là khó chịu!
Mê tình hương trong người nàng vẫn chưa hoàn toàn triệt tiêu, dược của Hách Liên Tử Câm chỉ giúp nàng áp chế nó phần nào, sẽ không khiến nàng vừa động vào liền nổi lên phản ứng, nhưng, nếu động đến mức độ này... Một khi tình dục gợi lên, nàng sẽ không khống chế nổi.
"Không... !A! A a, không cần, không cần... A!"
Lại một ngón tay nữa đi vào, thừa lúc hoa huyệt chảy ra mật dịch ngày càng nhiều mà đâm vào.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
4 chương
118 chương
51 chương
9 chương
49 chương
55 chương
59 chương