Dậy đi, đừng mơ nữa
Chương 62
[62] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (21)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Quý Minh Trí nhìn người vừa nói chuyện, “Anh muốn kiểm tra không ?”
“Lúc này còn kiểm tra cái gì, anh ta hiểu cái gì gọi là giấy chứng nhận cảnh sát không ?”
Nam nhân đeo kính mắt không biết chuyện gì mà từ phía sau bước đến nói.
Nam nhân trung nhiên thấp bé không nói nữa, lùi ra phía sau đám người.
Nam nhân đeo kính liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nói: “Người anh em Quý, cậu mau nói xem bây giờ nên làm cái gì, đừng để ý đến những người khác, nếu có ai dám khoa tay muốn chân, vậy người đó nhất định có hiềm nghi rất lớn.”
Vừa nghe đến người có hiềm nghi, ai cũng không dám nói gì nữa.
Quý Minh Trí nhìn cậu ta, hỏi: “Anh là ?”
Nam nhân đeo kính đẩy đẩy gọng kính, vươn tay, “Trần Gia Dữ, tôi ở Tấn thành.”
Quý Mình Trí bắt tay với cậu ta, quay đầu liền nhìn thi thể.
Những người không dám nhìn đã sớm chạy ra chỗ khác, đứng xa xa mà theo dõi.
Quý Minh Trí nhìn trái nhìn phải, “Tạ tiên sinh, anh là bác sĩ, anh có thể giúp tôi kiểm tra miệng vết thương của hắn một chút không ?”
“Được.”
Tạ Hào xắn tay áo lên, bước đến, bắt đầu kiểm tra thi thể.
Quý Mình Trí không giúp được gì đứng một bên nhìn, liền hỏi những người xung quanh: “Có ai biết nạn nhân không ?”
Vài người liếc mắt nhìn nhau vài lần, một cô gái đứng dậy, “Tôi biết hắn, hắn cùng ở chung một khu phố với tôi, tên là Trung Học Hưng.”
Quý Minh Trí gật đầu, “Hai người không quen biết nhau à ?”
Cô gái nhìn thoáng qua thi thể, lắc đầu, “Con người của hắn tính tình cực kỳ nóng nảy, người trong khu phố tôi cũng có nghe kể về hắn, hai năm trước hắn đánh nhau với người ta ở ngoài, sau đó nửa đêm người nọ lẻn vào nhà hắn, giết chết con và vợ của hắn, nhưng dù như vậy tính tình cũng người này vẫn không thay đổi, vậy nên chúng tôi đều né tránh hắn.”
Quý Minh Trí thấy cô nhìn thi thể lại không hề lộ ra chút sợ hãi, có tý kinh ngạc.
Cô gái cười nói: “Tôi là y tá.”
Khó trách.
Trong chốc lát sau, Tạ Hào đứng lên, nhìn Quý Minh Trí liếc mắt một cái.
Hai người đi qua một bên, biểu tình trêи mặt có chút nghiêm túc.
Tả Ngôn tựa lên thân cây, “Hệ thống, biết kẻ sát nhân là ai không ?”
Hệ thống: “Không biết, nhưng, ta biết thân phận của nạn nhân.”
Tả Ngôn: “Nạn nhân có thân phận gì ?”
Hệ thống: “Nhìn cái cây bên cạnh ngươi, đỡ cho chắc.”
Tả Ngôn vịn chặt lấy thân cây, “Nói đi.”
Hệ thống: “Vụ bắt cóc hai mươi năm trước kia, Trung Học Hưng lúc ấy cũng có tham gia.”
Tả Ngôn có chút không hiểu, “Bắt cóc gì… đợi đã.”
Hệ thống: “Không sai, chính là vụ bắt cóc của Tạ Hào khi còn bé.”
Rắc, một nhánh cây bị bẻ gãy.
Tả Ngôn: “Không lẽ ngươi muốn nói, Tạ Hào là kẻ sát nhân ư !”
Hệ thống: “Không thể loại trừ khả năng này.”
Tả Ngôn nhìn sườn mặt nghiêng của Tạ Hào, lại nhìn thi thể trêи đất không đủ sáng mắt kia, da đầu run lên.
Quý Minh Trí nghe Tạ Hào nói xong, kinh ngạc hỏi: “Hắn là bị người đập đầu, sau đó mới bị đâm vào bụng ?”
Tạ Hào gật đầu, “Trêи đầu của hắn có thương tích, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nhưng quan trọng hơn là, trêи người của Trung Học Hưng không có dấu vết xô đẩy với người khác.
Quý Minh Trí ghi lại những tin tức liên quan đến nhau vào điện thoại, hiện tại vẫn chưa biết nên làm gì.
Vốn chỉ là đến để nghe phép, hắn ta cũng chỉ như cô dâu mới lên kiệu, là lần đầu tiên phá án một mình a.
Tạ Hào ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thiếu niên ở đối diện một cái, nở một nụ cười với cậu.
Tả Ngôn cảm thấy rừng mình từ đầu đến đuôi, lại giả vờ trấn định mà cười lại với hắn.
Đệt ! Cười vui vẻ như vậy là có ý gì hả !
Sau đó Quý Minh Trí đề nghị nên nâng thi thể về, chuyện này trực tiếp bị phần lớn người phản đối.
Lúc sáng bọn họ có đi qua chỗ cầu treo nhìn nhìn, vẫn chưa có người đến cứu bọn họ.
Bây giờ còn muốn nâng một khối thi thể về ở cùng với bọn họ ? Điên rồi à !
Trêи mặt Tạ Hào vẫn còn mang theo một nụ cười thản nhiên, “Nếu đặt ở đây có thể sẽ có vài động vật đến phá hư thi thể, anh muốn đến đây phụ trách việc trông coi không ?”
Người kêu gào lợi nhất nhất chính là tên nam nhân thấp bé vừa nãy nghi ngờ thân phận của Quý Minh Trí, lúc này nghe hắn nói như vậy, gông cổ nói: “Mày nâng một khối thi thể trở về, lỡ như doạ đến những người khác thì sao !”
Quý Minh Trí nói: “Người ta là con gái mà còn không sợ, anh đã là một người trưởng thành rồi, có thể đừng thua kém người ta được không.”
Cuối cùng thi thể vẫn được mang trở về.
Trêи đường về, Tả Ngôn nhìn nhánh cây hỗn độn dưới đất, ngẩng đầu nhìn, đây là chỗ mà tối hôm qua cậu đi lấy củi.
Tạ Hào đi bên cạnh cậu, “Sao vậy ? Sao lại có bộ dáng không yên lòng ?”
Tả Ngôn nói: “Không nghĩ đến sẽ có người chết.”
Hơn nữa người đã chết này còn là người bắt cóc anh khi còn bé, có phải rất trùng hợp hay không, anh bạn ?
Tạ Hào nghiêng đầu, “Thật không ngờ được, lại nói, đêm qua, tôi chính là chạm mặt cậu ở chỗ này.”
Tả Ngôn cứng ngắc nói: “Đúng… đúng vậy.”
Đây là uy hϊế͙p͙ đúng không, uy hϊế͙p͙ cậu không được nói đến chuyện hôm qua đã chạm mặt hắn.
Tạ Hào nói: “Cậu khẩn trương như vậy làm gì ?”
Đứng bên cạnh là một tên hung thủ giết người hư hư thực thực, tôi khẩn trương khẩn trương thì lạ lắm à !
“Tôi đang nghĩ là ai làm…”
Tạ Hào cúi đầu kê sát vào cậu, “Cậu nghi ngờ ai ?”
Nghi ngờ anh đó.
Tả Ngôn trấn định nói: “Có lẽ không phải người trong nhóm chúng ta làm, dù sao cũng không biết trêи ngọn núi này có còn những người khác hay không.”
Tạ Hào ngẩng đầu, thấy nhóm người phía trước cũng đã đi xa, nhẹ giọng nói: “Cậu nói cũng có lý.”
Bước thêm vài bước, phát hiện thiếu niên vẫn đứng lại ở phía sau, bước qua dắt tay cậu, “Sao lại lạnh như vậy ?”
Tả Ngôn tuỳ ý cho hắn dắt tay, trong đầu nghĩ lại chuyện cậu đột nhiên vừa nhớ đến, tối hôm qua trừ bỏ việc cậu gặp được Tạ Hào, còn gặp được một cái bóng đen.
Có lẽ chuyện này, cùng cái bóng đen kia không thoát khỏi quan hệ.
Thi thể cuối cùng được đặt trong một căn nhà nhỏ cách bọn họ khá xa, lúc những người khác ra ngoài đều không tự giác mà tránh khỏi căn nhà nhỏ kia.
Sau khi Quý Minh Trí trở về, tập hợp một nhóm ngừoi lại với nhau.
Nhóm bọn họ có tổng cộng mười ba người, hiện tại đã chết một người, biến thành mười hai người.
“Ngày hôm qua ai là người cuối cùng gặp được nạn nhân ?”
Những người khác đều là tôi nhìn anh anh nhìn tôi, ai cũng không biết ai là người cuối cùng gặp được.
Tạ Hào nói: “Sau lúc hắn nổi giận đùng đùng mà rời khỏi căn nhà này, mọi người có ai gặp được hắn không ?”
Cô gái y tá kia nói: “Hẳn là tôi, lúc tôi ở trong rừng có thấy hắn đi theo hướng đó.”
Quý Minh Trí hỏi: “Lúc ấy chỉ có một mình cô ? Vì sao cô lại ở trong rừng ?”
Sắc mặt của cô gái y tá có chút đỏ, “Tôi đi vệ sinh.”
Nói cách khác, những người khác sau đó đều không có gặp được Trung Học Hưng.
“Vì sao lại nhất định hoài nghi là người trong nhóm chúng ta làm, lại không nghĩ là trêи núi vẫn còn những người khác !”
Quý Minh Trí cũng từng nghĩ qua loại khả năng này, nhưng, cũng không thể loại trừ là người trong nhóm bọn họ làm.
.
HLTT: Hôm nay tập tành chơi Revolution bản Việt Nam, chơi đến quên trời quên đất :)) Tui chơi server Kim Ngưu ^^ Tên game là yilsweetie, nếu có ai chơi thì kết bạn hen =3=
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
35 chương
6 chương
7 chương
116 chương