[53] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (12) Tác giả: Bạo Vũ Thành Editor: Hoa Lạc Thiên Tế . Tả Ngôn nhìn cơ mặt của ông chủ co lại, có thể đoán được trong lòng ông đang nghĩ gì. Thật xui xẻo ! Do vừa rồi ông đã nói, không chỉ được nghỉ, còn được lãnh lương. Ông chủ mập này là một tên sĩ diện, lời đã nói ra khỏi miệng liền không thể thu hồi. Tròng mắt chuyển vài vòng, ông nghĩ ra rồi. “Tôi hiểu con người của Hứa Dương, cậu ta chắc chắn sẽ không đi, cái vé đi du lịch này có thể bán được không ít tiền đâu, nếu bạn bè của mọi người có ai muốn đi, có thể tìm cậu ta để mua lại, cậu nói có xem có đúng không ?” Không, cám ơn. Tả Ngôn lúc này lộ ra biểu tình không tốt lắm. “Tôi vẫn chưa từng được đi du lịch.” Vậy nên, ngại ngùng a ông chủ. Lúc này những người khác đều chờ ông chủ trả lời. Bị nhiều tầm mắt nhìn như vậy, ông chủ mập thu lại nụ cười trêи mặt, “Thừa dịp đang tuổi trẻ đi ra ngoài một chút, rất tốt, rất tốt.” Tả Ngôn lập tức nói lời cảm tạ, “Cám ơn ông chủ !” Sau đó thật tự nhiên mà không thèm quan tâm đến bộ dáng không vui của ông. Vài ngày sau, Tả Ngôn khắc sâu lĩnh hội được cảm giác khi đắc tội với ông chủ. Khiến cậu cả người mồ hôi ướt đẫm. Từ nhân viên thu nhân lập tức trở thành cu li, thỉnh thoảng còn phải nghe lời phê bình của ông chủ. Tả Ngôn: “Cứ như là Chu Bái Bì a.” Hệ thống: “Chu Bái Bì là ai ?” Tả Ngôn lau mồ hôi, “Đã xấu thì phải biết đọc nhiều chút.” Hệ thống: “Thỉnh không cần dùng trình độ thưởng thức của nhân loại các ngươi để thưởng thức hệ thống chúng ta.” Tả Ngôn nói: “A ? Nói như vậy tức là trong đám hệ thống các ngươi ngươi cũng được xem là đẹp trai ?” Hệ thống: “Ngươi muốn nói gì ?” Tả Ngôn: “Gối thêu hoa, nhìn được mà dùng không được a.” Hệ thống: … Nói cứ như là ngươi từng gặp ta rồi vậy đó. Sau khi Tả Ngôn đặt hết hàng hoá lên kệ liền tê liệt mà ngã xuống góc tường, ngồi hứng điều hoà. Tả Ngôn: “Tạ Hào đến Mộc Trại chưa ?” Hệ thống lặng lẽ bỏ gương xuống, “Mục tiêu đã xuất ngoại.” Tả Ngôn lăn một vòng sau đó từ sàn nhà đứng lên. Tả Ngôn: “Không phải hắn muốn đi Mộc Trại à ? Sao lại ra nước ngoài rồi ?” Hiện tại đừng nói với cậu là đối phương mới vừa đổi ý nha. Hệ thống: “Có lẽ hắn về nhà ?” Tả Ngôn nghĩ nghĩ, cũng có thể có khả năng này, dù sao ba mẹ nuôi của hắn vẫn còn ở nước ngoài. ———— Vào ban đêm, Tả Ngôn nằm mơ, trong mơ cậu thấy mình đang lênh đênh trong nước trêи một đại dương bao la rộng lớn, sau đó một cái xúc tua thật lớn đột nhiên quấn lấy chân cậu, kéo cậu xuống dưới mặt nước. Tả Ngôn giãy dụa, hai tay sờ lung tung chạm trúng thứ gì đó. Đếm đếm, tám múi. Xúc cảm rất tốt, cơ bắp rắn chắc, ngay lúc cậu muốn mở to mắt ra xem xem… Cậu bị đánh thức. Tả Ngôn mang oán khí hỏi, “Hơn nửa đêm không ngủ được, ngươi có thể yên tĩnh mà lo xem phim của ngươi không hả !” Hệ thống dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, “Ngươi mơ thấy gì vậy ?” Tả Ngôn: “Tàu Titanic bay lên trời, Pikachu là bản tiến hoá của Doraemon, sau khi Hoả tinh và Thổ tinh ở bên nhau, Kim tinh rất không vui…” Hệ thống: “… Ngươi tỉnh chưa ?” Đôi mắt đen của Tả Ngôn thâm xuống, “Thì ra ngươi cũng biết là ta đang ngủ, nói đi, ngươi lại vừa phát hiện cái gì ?” Hệ thống: “Tạ Hào về nước.” Tả Ngôn híp mắt, trong đầu đã loạn thành tương hồ, “Ta biết, rồi còn gì nữa ?” Hệ thống: “Vừa nãy hắn đến đây.” Tả Ngôn: “Ta biết, còn gì nữa không ? … Cái gì !” Tả Ngôn ngồi bật dậy, nhanh chóng bật đèn lên, trong phòng chỉ có một mình cậu. Tả Ngôn: “Ngươi đừng doạ ta, ta nhớ ta có khoá cửa !” Hệ thống thực trấn định, “Hắn dùng dao trộn màu cạy cửa.” Đệt ! Thứ kia lợi hại như vậy vậy lần sau cậu có nên cũng mang theo dùng làm vật tuỳ thân một phen không. Tả Ngôn: “Hắn đến làm gì vậy ?” Hệ thống: “Hắn chỉ đứng bên giường cúi đầu nhìn ngươi.” Nghĩ lại, một người đang ngủ say chợt bị một người khác đứng bên cạnh nhìn chằm chằm. Tả Ngôn lấy chăn che cả người lại, rất doạ người đó biết không ? Tả Ngôn: “Ta không nói mớ gì chứ ?” Cậu hẳn là không có tật xấu này, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Hệ thống: “Nếu ngươi có nói thì có thể con dao trộn màu kia không chỉ có công dụng cạy cửa, nhưng mà…” Tả Ngôn: “Nhưng sao ?” Hai chữ nhưng mà này có một loại ma thuật rất thần kỳ, khiến người ta vừa yêu lại vừa hận. Hệ thống: “Nhưng mà vừa nãy ngươi nắm quần áo của hắn không buông tay.” Tả Ngôn có chút dự cảm không tốt, “Sau đó thì sao ?” Hệ thống: “Tay của ngươi với vào bên trong áo của hắn.” Tả Ngôn: “Rồi gì nữa ?” Hệ thống: “Sau đó hắn kéo tay ngươi ra ngoài, ngươi đạp hắn một cước.” Tả Ngôn sờ sờ cổ của cậu, chợt có một cảm giác lạnh vèo vèo. Tả Ngôn: “Đệt ! Hắn đến nhà của ta làm gì ?!” Cũng không thể chỉ là ngồi xổm bên giường cậu nhìn cậu chứ. Hệ thống: “Chuyện này ta cũng không biết, đúng rồi, trước khi đi hắn còn cầm theo cái qυầи ɭót của ngươi.” ( Giời ơi biến thái vừa thôi anh ạ :V ) Tả Ngôn cứng người lại cúi đầu nhìn xuống, dưới thân quả nhiên trống trơn. Sao cậu lại ngủ như chết vậy hả ! Có một người sống sờ sờ vào nhà của cậu, còn lột nội y của cậu, vậy mà cậu chẳng hề hay biết ! Mẹ, tên lưu manh ! Biến thái ! Trộm qυầи ɭót ! Còn tự tay lột xuống nữa ! Hệ thống thở dài, “Vật nên ta mới hỏi ngươi rốt cuộc ngươi mơ thấy gì.” Hệ thống nó là đương sự chứng kiến tất cả tỏ vẻ sau khi Tả Ngôn đá một cước kia xong, nó liền mở ra công năng che chắn cảm giác đau ngay tức khắc. Nhưng mà mục tiêu chỉ kinh ngạc trong một cái chớp mắt, sau đó vậy mà cười ! Rồi rời đi. Xác định người đã đi xa, nó mới dám đánh thức cậu. Tả Ngôn đắp chăn toát cả mồ hôi, một phen xốc chăn lên, xuống giường trực tiếp chạy về hướng toilet. Đi có chút vội vàng. Hệ thống: “Phát hiện ra cái gì ?” Tả Ngôn: “Không phát hiện ra gì, chỉ là bị doạ tiểu.” Giải quyết xong vấn đề cá nhân, Tả Ngôn tìm một cái qυầи ɭót mới mặc vào. Lăn qua lộn lại có chút ngủ không được, mẹ, vừa nhắm mắt một chút liền cảm thấy như có người đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mình. Cứ như phim kinh dị. Mãi cho đến sắp hừng đông, Tả Ngôn mới chợp mắt được. Hai tay giữ chặt đai qυầи ɭót như sợ có người lại muốn kéo nó xuống. Sau đó vài ngày Tạ Hào đều không ở trong thành phố, cơ hồ là mỗi ngày đều đổi một chỗ. Hệ thống điều tra ra, hình như là vì chuẩn bị cho chuyến du lịch sắp đến. Tô Tử lại cho rằng hai người đang chiến tranh lại nên vẫn luôn khuyên bảo cậu. ( Vâng, ẻm đã từ gái thường thành gái hủ :V ) Mỗi khi nói đến chuyện này Tả Ngôn đều trầm mặc, khiến cô càng thêm chắc chắn. “Không sao, đi ra ngoài giải sầu một chút liền sẽ bình thường lại.” Nhớ lại lần thứ hai gặp mặt cùng tên bệnh tâm thần kia, Tả Ngôn cảm thấy một trận nhức đầu. Anh bạn đó lấy qυầи ɭót của cậu làm gì, nó vẫn là cái quần cậu đã mặc qua chưa được giặt mà. Lại qua hai ngày, Tả Ngôn liền bước lên chuyến du lịch. Xuống máy bay, có người chuyên môn đến đón bọn họ. Sau đó đi ăn cơm trưa, sau đó đã gần ba giờ trưa nhưng vẫn còn thiếu người, lúc này đoàn người du lịch cơ hồ đều muồn vào chỗ tránh nắng. Tả Ngôn tìm trong đoàn người cũng không thấy được Tạ Hào. “Mọi người lại chờ thêm một chút, còn hai người nữa, họ sắp đến rồi !” Không đến năm phút đồng hồ, từ đằng xa bước đến hai người. Tả Ngôn nhìn thấy một người xuyên một cái áo đơn giản màu trắng, liếc mắt một cái liền nhận ra người đó chính là Tạ Hào.