Đấu Y

Chương 564

Đám đệ tử nội môn đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía thanh niên mặc tử bào, tất cả mọi người đều kỳ quái không biết từ bao giờ môn phái có một cao thủ mới này, thế nào trước đây chưa ai từng thấy qua. Thực lực của Thiên Hà Tông hôm nay vô cùng hùng hậu, quản hạt trong môn phái sâm nghiêm, người từ bên ngoài đến tuyệt đối không được, bởi vậy khi người thanh niên mặc tử bào xuất hiện, đệ tử nội môn không có người nào đến dò hỏi. Hơn nữa số lượng để tử tông phái rất lớn, nơi này chỉ là địa phương tổng bộ mà thôi, nội môn đệ tử Thiên Hà Tông tổng cộng có tới hơn mười vạn người, mọi người không nhận ra cũng chỉ là chuyện rất bình thường. Chỉ là khí nguyên của người thanh niên mặc tử bào không một đệ tử nội môn nào có thể dò xét ra được, hơn nữa mỗi khi thăm dò đều cảm thấy một cỗ cảm giác áp lực vô cùng khổng lồ. - Vu sư huynh, huynh đã từng gặp qua người nay sao? Biểu tình của thiếu nữ áo lam rất nghi hoặc, hướng về phía người thanh niên bên cạnh hỏi. Vu sư huynh lắc đầu nói: - Chưa thấy qua, một điểm ấn tượng cũng không có, nếu như nội môn có một đệ tử thần kỳ như vậy thì không có khả năng không biết, chẳng lẽ lại là quan môn đệ tử của nguyên lão nào đó hay sao? Thiếu niên kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn thanh niên tử bào vô cùng kinh hãi, lúc này hắn phải chịu kích thích thực sự quá lớn, một chiêu cực mạnh của chính mình trước mặt người thanh niên mặc tử bào kia chỉ đơn giản là vui đùa mà thôi. Vu sư huynh trong lúc nghi hoặc tiến lên nói: - Đa tạ vị sư huynh này xuất thủ cứu Thủy sư muội, không biết sư huynh thuộc về Đường nào trong môn phái? Thiếu nữ áo lam cũng rất hiếu kỳ tiến lên nói: - Tu vi của sư huynh kinh người, tài nghệ cao siêu, sư muội bội phục. Lúc này thiếu nữ họ Thủy cũng từ phía sau thanh niên mặc tử bào đi lên phía trước, trong mắt hiện lên một tia e lệ, nhìn người đỡ hộ chính mình một kích trí mạng. Khi thiếu nữ họ Thủy nhìn thấy khuôn mặt người thanh niên mặc tử bào, sắc hồng trên mặt càng tăng thêm mấy phần, khuôn mặt có thể không anh tuấn phi phàm nhưng thoạt nhìn cực kỳ thuận mắt thoải mái, hơn nữa ngũ quan phối hợp một chỗ tạo cảm giác rất tuấn lãng, hấp dẫn người khác nhất chính là con ngươi màu đen kia, bên trong tựa hồ ẩn chứa rất nhiều trải nghiệm. Loại cảm giác tang thương này làm cho nội tâm thiếu nữ họ Thủy nhảy lên vài cái kịch liệt. Thiếu nữ họ Thủy quấn đầu ngón tay, e lệ nhỏ giọng nói: - Sư huynh, trước đây thế nào ta chưa từng nhìn thấy huynh? Tới bây giờ Lâm Khiếu Đường vẫn thủy chung không nói lời nào, nhìn đám hậu bối này, trong lòng luôn sinh ra một cảm giác vui vẻ, thanh niên đại biểu cho tương lai, đại biểu cho hy vọng của giới này. Ngay khi những đệ tử nội môn xung quanh chờ đợi người thanh niên mặc tử bào trả lời, xa xa đột nhiên truyền tới tiếng quát lớn. - Đám bất hiếu đồ các ngươi, quả thực là làm càn, toàn bộ quỳ xuống cho ta! Người quát lớn chính là lão giả mặt mày hồng hào, mặc bộ đạo bào màu xám xen lẫn màu lam. Lâm Khiếu Đường vừa thấy người này, khẽ mỉm cười, thời gian người này gia nhập vào Thiên Hà Tông cũng không dài, chính mình chỉ nói chuyện với hắn vài lần, ấn tượng sâu nhất chính là trước khi cử hàng Thiên Hà Đại Điển, lần đó người này uống tới đỏ bừng mặt, còn kéo một lão tỷ gần đó nói chuyện tình cảm. Người này nguyên bản là tán nhân, sau đó bị Ma Tông khi dễ vô cùng thê thảm nên đã gia nhập vào Thiên Hà Tông, trước đây có danh hiệu là Túy Ông Cư Sĩ, họ Hoàng. Một tiếng quát lớn này làm cho chúng đệ tử nội môn không rõ ra sao, cả đám đối mặt nhìn nhau, rất nhanh liền quỳ xuống đất. - Các ngươi đều điếc con mẹ nói rồi sao, quỳ xuống cho ta! Hoàng nguyên lão càng lớn tiếng quát lên. Lúc này Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân cũng chạy tới, sau đó là mấy vị nguyên lão với sắc mặt vô cùng cung kính, Tiểu Lan càng dẫn đầu bay trước. Nguyên lão nói có vẻ như sai lầm gì đó, chỉ là đệ tử nội môn không người nào dám không nghe, trên mặt tất cả đều mang theo vẻ nghi hoặc quỳ xuống dưới đất. Toàn bộ quảng trường có ít nhất gần nghìn đệ tử, trong phút chốc đều quỳ xuống toàn bộ. Thiếu nữ họ Thủy, thiếu nữ áo lam, Vu sư huynh, và thiếu niên đầu to đều không ngoại lệ, chỉ là ngoài trừ thiếu niên đầu to ra, ba người còn lại cách thanh niên mặc tử bào gần nhất. Khi ba người toàn bộ quỳ xuống đột nhiên nhìn thấy người thanh niên mặc tử bào kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có một chút ý tứ quỳ xuống nào. Thiếu nữ họ Thủy khẩn trương liếc mắt nhìn sang mấy nguyên lão đang bay tới gần, nhỏ giọng nhắc nhở nói: - A, sư huynh này, nhanh quỳ xuống, nếu không sẽ bị phạt đó! Thiếu nữ áo lam và Vu sư huynh cũng hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc, đối với dũng khí của thanh niên mặc tử bào cực kỳ bội phục, dám cãi lại mệnh lệnh của nguyên lão, bất quá hai người đối với việc thanh niên không quỳ có chút kỳ quái. Trong bất kỳ môn phái nào, nguyên lão chính là tồn tại chí cao vô thượng, đệ tử nội môn chỉ thuộc hàng trung bình thấp mà thôi, ngoài trừ cao hơn so với đệ tử ký danh và đệ tử ngoại sự ra thì coi như có địa vị thấp nhất trong môn phía, chủ yếu tu luyện là chính. Nguyên lão thông thường đều là đệ tử của sư tổ, thậm chí có thể là đồng lứa với chính tằng sư tổ, căn bản là tồn tại giống như tiên nhân. Thanh niên mặc tử bào nhìn thiếu nữ họ Thủy cười cười. Thiếu nữ họ Thủy lần thứ hai đỏ mặt, trong đám đệ tử nội môn có một vị sư huynh đầy mị lực như thế nào mà sao chính mình lại không hề biết đến? Hoàng nguyên lão đi tới gần đó, đưa tay lên định tặng cho ba người quỳ gối trước mặt Lâm Khiếu Đường một cái tát! - Hoàng nguyên lão không cần trách phạt! Lâm Khiếu Đường rốt cuộc mở miệng nói. Hoàng nguyên lão lập tức thu tay lại, cung kính hạ thấp người nói. - Dạ, lão tổ! Một tiếng nói này làm cho đám đệ tử nội môn phải hít một ngụm lương khí, con mắt trợn tròn vo, không thể tin tưởng được nhìn người thanh niên mặc tử bào gần đó, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ chính mình có lẽ nghe lầm rồi. Thiếu nữ họ Thủy càng hoa dung thất sắc, toàn thân cứng ngắc, ánh mắt cũng bắt đầu dại ra, thiếu nữ áo lam và Vu sư huynh trong nháy mắt không thể suy nghĩ được gì, mà thiếu niên đầu to chịu sự đả kích trước đó đã dần dần bình tĩnh lại, người này chính là lão tổ, đơn giản đỡ được tuyệt chiêu tất sát của chính mình cũng không có gì là kỳ quái. - Lão đại, huynh rốt cuộc đã trở về rồi? Tiểu Lan hoàn toàn không hề để ý tới xung quanh có gần nghìn đôi mắt nhìn chằm chằm, không hề cố kỵ thân phận trưởng bối của chính mình, thân thê mềm mại nhào vào lòng Lâm Khiếu Đường, giống như cô nương nhỏ bé năm đó tại thành Tân La hàng ngày chờ đợi ca ca của chính mình trở về. Mấy người còn lại theo phía sau, vẻ mặt cười cười nhìn Lâm Khiếu Đường và Tiểu Lan. Một màn này làm cho các đệ tử nội môn mở rộng tầm mắt, bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, Lan nguyên lão trong các nguyên lão là người nghiêm khắc nhất, tuyệt đối không dễ dàng tiếp cận người nào đó, rất nhiều đệ tử đều gọi phía sau nàng là Lan lão hổ. - Lạc Trần ra mắt lão tổ! - Thiên Kiều ra mắt lão tổ! - Thanh Phong ra mắt lão tổ! - … ra mắt lão tổ! … Hơn mười vị nguyên lão một người tiếp một người xuất hiện, lần lượt cung kính lên tiếng chào hỏi. Hình ảnh này trong mắt đám đệ tử nội môn quả thực vô cùng đồ sộ, bình thường bọn họ không thể nào nhìn thấy nhiều nguyên lão đỉnh cao nhất môn phái như vậy. - Các vị đạo hữu, không cần đa lễ! Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói, kỳ thực hắn không thích làm như vậy, thế nhưng không thể ngăn cản được. - Ba người các ngươi vừa rồi gọi lão tổ là gì? Hoàng nguyên lão bỗng nhiên trừng mắt nhìn ba người thiếu nữ họ Thủy quỳ trước mặt Lâm Khiếu Đường chất vấn. Thiếu nữ họ Thủy, thiếu nữ áo lam và Vu sư huynh đều trắng bệch mặt, trong đầu trống rỗng, vừa rồi bọn họ dĩ nhiên gọi lão tổ là sư huynh, điều này dù ở môn phái nào đi nữa cũng đều coi như bất kính, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi môn phái, sau này vĩnh viên không được tu luyện, nặng thì ban thưởng cho cái chết cũng không phải là không có khả năng. Tu luyện giới phân chia đẳng cấp rất rõ ràng, bối phận cũng rất phân minh, hơn nữa mấy vạn năm qua đều là như vậy. Ba người rối loạn, trong lòng biết hôm nay không thể tránh được, tức thì đồng thời dập đầu, cùng lớn tiếng nói. - Đệ tử đáng chết, nguyện ý tiếp nhận nghiêm phạt! - Hừ, hiện tại ta hỏi vừa rồi các ngươi gọi lão tổ là cái gì? Hoàng nguyên lão hừ lạnh một tiếng nói, trong mắt của hắn cản bản là đại nghịch bất đạo, là một đệ tử tông phái, điều cơ bản nhất chính là hiếu đạo, nếu như điều này cũng không làm được thì chính là nghiệp chướng. Ba người không lên tiếng, nhưng cũng không dám nói. Hoàng nguyên lão càng nói càng tức giận, càng tức giận càng nói: - Tốt, các ngươi hẳn là đã quên rồi đúng không? Ta nhắc tỉnh một chút, vừa rồi các ngươi gọi lão tổ là sư huynh, nói cách khác các ngươi là sư phụ của ta? Lời này vừa nói ra nhất thời bốn phía truyền tới tiếng cười nhỏ rải rác, thậm chí là thất thanh cười lớn, còn lại đại đa số đệ tử nội môn đều phải cố nhịn không dám cười. - Đệ tử không dám! Ba người lần thứ hai lên tiếng, thiếu nữ áo lam và thiếu nữ họ Thủy lúc này đã nước mắt lưng tròng. Khuôn mặt già nua của Hoàng nguyên lão đã có chút xanh lại, hắn thực sự không thể nào tiếp thu được kẻ đại nghịch bất đạo, đang muốn tiếp tục quát mắng thì bị Lâm Khiếu Đường ngăn cản. - Hoàng nguyên lão, không cần phải truy cứu việc này, người không biết không có tội! Lâm Khiếu Đường bình tĩnh nói, trong mắt của hắn thì chuyện này không cần phải xé to, vốn rất đơn giản, lại không muốn lãnh phí thời gian, hơn nữa đối với lòng tin của các đệ tử cũng coi như một loại đả kích. - Thế nhưng… Hoàng nguyên lão có chút không cam lòng. - Được rồi, không cần nói nữa, tất cả đều giải tán đi! Lâm Khiếu Đường phất tay nói, trong lúc phất tay, một cỗ lực lượng nhu hòa nhấc thân thể gần nghìn đệ tử xung quanh lên khỏi mặt đất, thân thể thuận thế bay đi. Hoàng nguyên lão dù có chút nghẹn khuất, thế nhưng lời lão tổ hắn không dám không nghe, bất quá vẫn rất buồn bực, trong mắt của hắn thì chuyện này phải truy cứu cẩn thận, như vậy cũng để răn dạy các đệ tử khác trong môn phái, sau này nhất định phải tôn kính trưởng bối. Lâm Khiếu Đường nói chuyện với hơn mười vị nguyên lão, sau đó liền mang theo mấy người Tiểu Lan đi, khi vào trong động phủ, chuyện đầu tiên là vào thăm Uyển nhi. Thiếu nữ mặc tử y vẫn nằm yên tĩnh trên chiếc giường băng ngọc, giống như đang ngủ say vậy, Lâm Khiếu Đường cứ nhìn Uyển nhi như vậy, một ngày một đêm mới rời khỏi gian phòng. Lâm Khiếu Đường nói với mấy người Tiểu Lan vài câu, sau đó để cho Triển Thanh Nhu và Nạp Lan U cẩn thận kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong chuyến hành trình Chu Võ Quốc, chính mình lập tức tiến vào Địa Linh Hà. Khi Lâm Khiếu Đường tiến vào trong Địa Linh Hà, chuyện đầu tiên chính là đưa cho mấy người Tiểu Lan rất nhiều nguyên thạch trung cấp, còn có một ít nguyên thạch thượng phẩm, thậm chí mỗi người một khỏa nguyên thạch cực phẩm, tự nhiên còn có một ít tài liệu luyện đan, luyện bảo, đồng thời để lại luôn ba viên địa vương nguyên tinh, dặn dò mấy người bọn họ chuyên tâm tu luyện, sau khi hắn xuất quan mà vẫn còn có người chưa đột phá địa vương giai, sau này sẽ không gặp lại nữa. Vừa mới tiến vào Địa Linh Hà, Lâm Khiếu Đường lấy ra chín khối toái phiến mà chính mình mất sức chín trâu hai hổ mới thu thập đủ, lúc này Kỳ Áo cũng biến hóa thành trạng thái u thể huyền phù tại một bên. Chín khối toái phiến dưới sự khống chế của Lâm Khiếu Đường, rất nhanh liền ngưng tụ một chỗ, tụ hợp thành Cửu Thiên Nguyên Lô. Lâm Khiếu Đường không phải lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, tự nhiên không có bao nhiêu hiếu kỳ, chỉ là rất chờ mong chuyện gì xảy ra khi tụ tập đủ tám kiện bảo bối. Hiện tại đã thu thập đủ toàn bộ tám kiện bảo bối, nên khi Kỳ Áo giải trừ phong ấn nguyên lực, Lâm Khiếu Đường rất muốn biết, sau khi giải trừ phong ấn Kỳ Áo sẽ cường đại như thế nào. - Tiểu tử, giải phong ấn là một quá trình phi thường dài dòng, so với trùng quan cũng không kém bao nhiêu. Phong ấn này so với phong ấn thông thường rất khác nhau, lấy hồn lực còn lại của lão phu thì chí ít phải tốn vài chục năm mới có thể mở được phong ấn! Kỳ Áo lo lắng nói, hiện tại tám kiện bảo bối đã thu thập đủ tự nhiên hắn không cần phải quá mức nóng vội. Lâm Khiếu Đường nghe được lời này, cũng không nói thêm cái gì, thân ảnh chợt lóe tiến, nháy mắt tiến vào trong Địa Linh Hà, khảo nghiệm chân chính bây giờ mới bắt đầu. Trải qua thời gian dài khôi phục, nguyên khí trong Địa Linh Hà đã trở lại như trước đây, bất quá hiên tại Lâm Khiếu Đường cũng không cần phải mượn khí nguyên trong Địa Linh Hà, hành trình Chu Võ Quốc lần này đã thu được không ít nguyên thạch, hơn nữa còn có nguyên thạch cực phẩm, cộng thêm linh vương đan ngũ tinh, loại đan dược này tại hạ giới tuyệt đối thuộc cấp nghịch thiên, cộng thêm cảm ngộ có được, trùng quan đột phá như lửa cháy lông mày. Bánh xe thời gian lại một lần nữa chuyển động cực nhanh.