Đấu Y
Chương 546
Lâm Khiếu Đường vừa nghe tới danh xưng môn phái Dương Môn liền mơ hồ cảm giác Dương Thiên và môn phái này có điểm liên quan, đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Bất quá một ngày trước, Lâm Khiếu Đường dò xét được khí nguyên của Dương Thiên xuất hiện tại khu vực phụ cận, lúc này liền có thể xác nhận Dương Thiên nhất định là người bên trong Dương Môn, đây cũng là lý do Lâm Khiếu Đường tiếp nhận lời thỉnh mời của Dương Bồi.
Từ khi đến Dương Môn, tất cả nguyên lão đến hàng đệ tử đều đi ra trình diện, thần sắc ai nấy cẩn trọng, như rất sợ làm ra cử chỉ nào đó bất kính.
Dương Môn tuy rằng không tính là một môn phái mới nhưng cũng không thể tính là lâu đời được, những năm gần đây tuy phát triển cực mạnh thế nhưng vẫn chưa từng xuất hiện một vị địa vương giai, bởi vậy khi người trong Dương Môn thấy sự xuất hiện của tu luyện giả địa vương giai tự nhiên có loại cảm giác mong mỏi được nhiên càng nhiều hơn là sự sợ hãi và kính trọng trong lòng.
Ba tiểu hài tử được Lâm Khiếu Đường dẫn tới, đâu đã từng được gặp qua trận thế như vậy nên cảm thấy có chút khó khăn, đôi chân nhỏ càng run lên từng hồi.
Vương Nhị Cẩu thiếu chút nữa đã tiểu ra quần, cũng may Triển Thanh Nhu sớm phát hiện rồi thi pháp khiến nước tiểu bị nín trở lại.
Lần này Dương Bồi mời Lâm Khiếu Đường tới tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm, cho dù Lâm Khiếu Đường giết chết một gã đệ tử mới gia nhập Dương Môn cũng chỉ có thể trách gã gia hỏa này không may mắn, đụng phải lão quái vật địa vương giai mà thôi.
Trong những người nghênh tiếp tự nhiên có vị lão giả kia và thiếu nữ xinh đẹp, bất quá ngày hôm nay trên nét mặt hai người một già một trẻ không hề có chút nửa phần cừu hận, đối với một vị địa vương giai tu luyện giả, hận ý trong lòng cả hai người đã sớm bị nỗi sợ hãi nén chặt lại.
Dương Bồi tuy rằng là nguyên lão Dương Môn, địa vị cao thượng nhưng trước mặt Dương Thiên cũng không có tỏ ra một bộ dáng trưởng giả cao cao tại thượng, ngược lại còn lấy thế tương giao ngang hàng.
Dương Thiên có tu vi linh hồn giai sơ kỳ, tại một môn phái như Dương Môn tự nhiên có địa vị một nguyên lão nhưng có vậy cũng chỉ làm một nguyên lão bình thường mà thôi, còn nếu như trong đại môn phái, tu vi như vậy chỉ có thể làm một ngoại sự nguyên lão.
Bất quá Dương Thiên lại có địa vị cực cao trong Dương Môn, ngoại trừ ba gã nguyên lão có tu vi linh hồn giai hậu kỳ thì đại vị Dương Thiên chính là tôn quý nhất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
Điểm này có thể dễ dàng nhìn ra từ đội hình đi ra nghênh tiếp Lâm Khiếu Đường, chỉ cần để ý liền thấy ngoài ba vị nguyên lão tu vi linh hồn giai hậu kỳ đi trước hắn, còn lại các vị nguyên lão khác kỳ thực đều lui lại sau một chút, ngay cả vài gã có tu vi linh hồn giai trung kỳ cũng đều hành động như vậy.
Hơn mười vị nguyên lão Dương Môn đi thẳng tới mời Lâm Khiếu Đường đến nơi tiếp đãi khách quý, sau đó tất cả mọi người rời đi, lưu lại chỉ còn Dương Thiên, Dương Bồi và mấy người nội vụ trưởng lão, nguyên nhân là để tránh ồn ào ảnh hưởng tới vị địa vương giai tiền bối này, kỳ thực thậm chí hẳn là hai vị.
Vừa tiến vào trong lầu các, Dương Thiên liền lập tức thỉnh Lâm Khiếu Đường ngồi xuống, Triển Thanh Nhu thì nhu thuận đứng một bên, ba tiểu hài thì khiếp sự đứng im phía dưới, Mạc Côn và gã thanh niên họ Giang đã sớm bị Lâm Khiếu Đường cấm cửa, nói không nên lời, trông giống hai gã mộc đầu nhân đi theo phía sau.
Dương Thiên cung kính nói:
- Dương Môn hôm nay có thể được Lâm tiền bối đến thăm thực sự may mắn, vãn bối đã chuẩn bị một ít cống phẩm còn thỉnh tiền bối thu nhận.
Nói xong Dương Thiên vung tay lên, vài gã nội môn đệ tử vẫn đứng phía sau lập tức bưng khay đi lên.
Bên trong năm khay, các loại vật phẩm cần thiết đều có, từ thượng phẩm nguyên thạch, linh thảo, tài liệu luyện bảo hay khoáng thạch hi hữu, thậm chí còn có cả một vài phương dược cổ xưa!
Những thứ này đối với một môn phái như Dương Môn đã được tính là hi hữu, đủ để biểu hiện thành ý.
Lâm Khiếu Đường cũng không khách khí, vung tay lên thu nhận toàn bộ lễ vật vào trong nhẫn trữ vật rồi thuận lợi giao cho Triển Thanh Nhu đứng một bên.
Đối với nữ tử áo xanh đứng kế bên Lâm Khiếu Đường, Dương Thiên và Vương Bồi đã sớm có chú ý, hai người càng kinh ngạc hơn khi tu vi nữ tử này dĩ nhiên đã đạt tới địa vương giai sơ kỳ đỉnh phong, bởi đối phương không hề che giấu nên hai người mới có thể dò xét được.
Mà tu vi của Lâm Khiếu Đường thì hai người Dương Thiên và Dương Bồi đều không thăm dò được. Có thể để một vị nữ tu địa vương giai sơ kỳ đỉnh phong làm nha hoàn, tu vi rốt cuộc đã tới trình độ như nào, không cần nói ra ai cũng biết.
Lâm Khiếu Đường nhận xong lễ vật, ánh mắt hơi híp lại nói:
- Nói đi, đạo hữu thỉnh Lâm mỗ tới đây rốt cuộc có mục đích gì, chỉ cần Lâm mỗ có thể làm nhất định sẽ ra tay!
Lâm Khiếu Đường lăn lộn lâu như vậy, sao nhìn không ra đối phương có việc muốn cầu chính mình, cống phẩm còn hoa lệ như vậy sao có thể không mong hồi báo, điều này là không có khả năng.
Đương nhiên Lâm Khiếu Đường thu nhận lễ vật rồi bỏ đi thì Dương Môn cũng không có biện pháp nào, bất quá loại sự tình xấu xa như vậy Lâm Khiếu Đường tự nhiên sẽ không làm.
Huống hồ trong số những vật phẩm vừa được dâng lên xác thực có mấy thứ không sai, chỉ tính riêng thượng phẩm nguyên thạch đã có rất nhiều, tuyệt đối xứng với câu đại thủ bút. Dương Bồi từ hôm qua đưa ra lời mời vẫn luôn thấp thỏm bất an, không biết hôm nay nên mở miệng như thế nào, bên cạch đó cũng lo lắng phần cống phẩm mất không, phải biết chỗ lễ vật này quả thực quá mức xa xỉ, toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới không đến nửa năm tâm huyết khó có thể tới tay.
Nhưng may sao Dương Thiên và vị tiền bối này cũng có giao hảo không tệ, tự nhiên là quá tốt rồi, Dương Bồi lập tức đánh bạo, "đông" một tiếng quỳ xụp xuống đất nói:
- Tiền bối ở trên xin nhận lấy một lạy của vãn bối, hi vọng trên con đường tu luyện có thể được tiền bối chỉ điểm một hai!
Lâm Khiếu Đường ngồi ghế trên vẫn bất động, suy một hồi tự suy ngẫm liền nói:
- Đứng lên đi!
Tâm tình Dương Bồi nhất thời hạ xuống không ít, cũng biết yêu cầu như vậy kỳ thực quá mức đường đột, dù sao đối với bất luận tu luyện giả mà nói, tâm đắc tu luyện là thứ quý giá nhất, điều này so với tất cả các loại trân đan linh bảo đều quý giá hơn rất nhiều.
Có thể được thượng vị tu luyện giả đích thân chỉ điểm quả thực tác dụng so với ăn cả chục viên linh đan trân quý còn tốt hơn rất nhiều, thậm chí đối với một đời tu luyện cũng có lợi ích thật lớn, như vậy sẽ tránh được rất nhiều đoạn đường vòng trong tiến độ tu luyện.
Dương Thiên đối với đường tu luyện của bản thân không mấy hứng thú, bởi vậy ngược lại cũng không trông cây được Lâm Khiếu Đường chỉ bảo điều gì. Bất quá nghĩ đến sự phát triển của Dương Môn về sau này, hắn rất hi vọng Lâm Khiếu Đường có thể chỉ điểm chút ít cho vị thúc công này.
Khi Dương Thiên cũng muốn quỳ xuống đã thấy trên tay Lâm Khiếu Đường xuất hiện một khối lam ma thạch, tiếp đến một tay cách không điểm lên đầu Dương Bồi, một đạo tử quang bắn tới, Dương Bồi chỉ cảm thấy thiên linh cái có một điểm lực nhu hòa, chỉ một lúc sau đã biến mất không thấy.
Sau đó Lâm Khiếu Đường đưa nguyên thức tiến nhập bên trong khối lam ma thạch, tiện tay ném đi, lam ma thạch liền rơi xuống trước mặt Dương Bồi.
- Ta vừa mới thăm dò căn cơ tu luyện của ngươi, so với ta có điểm không giống nhau nên không thể nói tới chuyện chỉ điểm. Cho ngươi một chút kiến nghị và một bộ khẩu quyết, về phần lĩnh ngộ tu luyện làm sao thì phải cần tới chính ngươi thôi!
Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.
Trong lòng Dương Bồi nhất thời mừng rỡ, nhất thời quên hết sợ hãi, cầm lấy lam ma thạch tiến hành tham cứu. Nội dung bên trong với chỉ vài câu giới thiệu đơn giản ban đầu đã khiến hắn lập tức hiểu ra nhiều điều, bế tắc được khai thông, ngọn núi chắn đường tiến cảnh phía trước như bị bổ ra khiến hắn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc đầu bên kia.
Dương Bồi dưới tâm trạng vui mừng cực độ khấu đầu ba cái, cung kính nói:
- Tạ ơn tiền bối, không chỉ riêng Dương Bồi, toàn bộ Dương Môn đều cảm tạ đại ân đại đức của tiền bối.
Lâm Khiếu Đường cũng không nói nhiều, xua tay nói:
- Các ngươi đi ra ngoài cả đi, ta muốn cùng vị Dương huynh đệ hảo hảo nói chuyện một chút.
Những lời này vừa nói ra thiếu chút nữa khiến Dương Bồi nhảy lên vì xung sướng, nhịn không được nháy mắt với Dương Thiên một cái để hắn biểu hiện làm sao cho tốt, nếu có thể lưu lại vị Lâm tiền bối này thì toàn bộ Dương Môn sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, toàn bộ Chu Võ Quốc chỉ sợ cũng không có bất kỳ môn phái nào có thể cưỡi lên đầu Dương Môn được nữa.
Dương Thiên chỉ biết cười khổ, đối với chủ ý của Dương Bồi hắn đương nhiên hiểu rõ, chỉ bất quá hắn cũng không kỳ vọng nhiều như vậy, vị Lâm tiền bối này hiển nhiên không phải loại người có thể ràng buộc tại một chỗ, thậm chí người ta đã có môn phái của chính mình.
Sau khi tất cả mọi người trong Dương Môn đã ra ngoài, chỉ còn lại Dương Thiên, Lâm Khiếu Đường dùng nguyên thức đảo qua một lượt, xác định tất cả đã lui xa liền vung tay tạo một vầng tử quang bao phủ lại toàn bộ lầu các, bất luận tin tức gì cũng không bị truyền ra bên ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
546 chương
571 chương
145 chương
1894 chương
106 chương
211 chương
9 chương
191 chương
5 chương
86 chương