Đấu Y

Chương 505

Nữ tử mặc bạch y chính là Hàn Nguyệt Tiên Tử, hiện tại nội tâm của nàng đang không ngừng giãy dụa, là cướp đoạt thiên nguyên đao hay là thu nạp người này. Hàn Nguyệt rất phân vân, lúc này trong trận đánh với Nguyên Thủy Ma Tôn nàng đã bị thương nặng, pháp bảo cũng đã bị tổn hại rất nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng thi triển được mấy thần thông mà thôi, thế nhưng thực lực kinh người mà thanh niên biểu hiện vừa rồi không thể coi thường, Hàn Nguyện không nắm chắc mười phần có thể đối phó với người này trong trạng thái hiện tại. Huống hồ Kim Phi đã hứa hẹn cho Hàn Nguyệt một viên hoàng linh đan tam tinh, nếu như thực sự lấy được loại đan dược này, Hàn Nguyện cũng không coi như một chuyến tay không, thậm chí so với việc thu hoạch một vài món thiên nguyên thánh bảo còn tốt hơn. - Tiểu Tốt, ngươi sẽ đến thượng giới? Hàn Nguyệt bỗng nhiên hỏi. Lâm Khiếu Đường không hề đáp lời, chỉ lẳng lặng kiểm tra thương thế của Uyển nhi. - Tiểu Tốt, ngươi đắc tội với Kim Phi, đến thượng giới chính là tìm chết, chẳng băng ngang dọc hạ giới suốt đời, cũng coi như tiêu dao khoái hoạt! Hàn Nguyệt Tiên Tử đối với Lâm Khiếu Đường hờ hững cũng không tức giận, tiếp tục nói. Lâm Khiếu Đường vẫn không nói chuyện như cũ, Hàn Nguyệt khe khẽ thở dài nói: - Tiểu Tốt, nếu như ngươi thực sự tới thượng giới, hãy tới Hàn Nguyệt Cung tìm tay, có lẽ Hàn Nguyệt Cung có thể cho ngươi một điểm che chở. Hàn Nguyệt nói xong liền muốn rời khỏi, bỗng nhiên một tiếng nói vang lên. - Chờ một chút! Lâm Khiếu Đường rốt cuộc mở miệng, sắc mặt Hàn Nguyệt vừa thả lỏng nói: - Chuyện gì? Lâm Khiếu Đường lật tay ra, thiên nguyên đao xuất hiện, niệm động, thiên nguyên đao chậm rãi bay tới tay Hàn Nguyệt. - Hạ giới này nếu không phải có tiền bối xuất thủ, chỉ sợ tất gặp một trường hạo kiếp kinh khủng, cái này coi như là vãn bối đại diện cho tất cả tu luyện giả vào con người tạ ơn. Đôi lông mày của Hàn Nguyệt khẽ động, cũng không khách khí, trực tiếp thu thiên nguyên đao lại, cảm ứng được khí nguyên trên đao ba động rất mạnh, trong lòng Hàn Nguyệt hơi vui vẻ, không nghĩ tới dĩ nhiên lại được một kiện thiên nguyên thánh bảo còn lợi hại hơn cả phật hoàng đao và long văn kiếm. Cái gọi là tạ ơn chỉ là một cái mũ che đậy mượn cớ mà thôi, Hàn Nguyệt rất rõ ràng người này đưa cho mình bảo bối hơn phân nửa chính là vì Hàn Nguyệt đã nói một câu cho hắn một điểm che trở tại thượng giới, có thêm cử động tặng bảo vật, nhiều ít tăng thêm một chút cảm tình. Hàn Nguyệt liếc mắt nhìn nữ tử trong tay Lâm Khiếu Đường, lấy ra một viên đan dược trong suốt đưa tới nói. - Đay là băng hồn đan, đối với bất cứ thương thế hồn lực này đều có hiệu quả niêm phong bảo tồn, có thể trì hoãn được thương thế lan tràn. - Đa tạ. Lâm Khiếu Đường thả nhiên nói một câu, trực tiếp thu lại đan dược. Hàn Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn, rất nhanh liền biến mất nơi xa vời không còn nhìn thấy hình bóng. Sau khi Hàn Nguyệt bỏ đi không lâu, sắc mặt Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên trầm xuống, xoay người nhìn Triển Thanh Nhu vẫn theo đằng sau lãnh đạm hỏi: - Ngươi theo ta làm gì? Triển Thanh Nhu mấp mé môi, đau lòng nhìn Uyển nhi bị hôn mê nói: - Uyển nhi tỷ tỷ trong viện vẫn là tỷ muội tốt nhất của ta, vừa rồi lại cứu ta một mạng, ta rất muốn hỗ trợ! Lâm Khiếu Đường thở dài một hơi nói: - Ngươi cứu không được nàng, ngươi đi đi! Vẻ thất lạc trên mặt của Triển Thanh Nhu càng thêm nồng đậm, thế nhưng không có ý rời đi nói: - Vô luận là có thể giúp được gì cho Uyển nhi tỷ tỷ hay không, trước khi nàng tỉnh lại ta đều muốn tận lực hầu hạ, dùng hết sức của mình trợ giúp. Lâm Khiếu Đường chữa trị cho Uyển nhi cũng không muốn có người quấy rầy, thế nhưng nữ tử này và Uyển nhi có giao tình từ biểu hiện vừa rồi, xác thực là không bình thường. Bất quá Lâm Khiếu Đường đối với nữ tử này lại không hề quen thuộc, ngoài trừ có vài người thân cận ra, Lâm Khiếu Đường không hề tin tưởng bất cứ kẻ nào. - Ngươi xác định? Lâm Khiếu Đường hỏi ngược lại. - Ta xác định. Triển Thanh Nhu cực kỳ khẳng định trả lời. - Vậy lấy ra thành ý của ngươi. Sắc mặt Lâm Khiếu Đường xẹt qua một tia hàn quang. - Thành ý gì? Triển Thanh Nhu mơ hồ cảm giác có điều không ổn, nhưng lúc này nàng đã bất cứ trả giá nào rồi. Nói thực nàng lúc này căn bản là không có chỗ nào để đi. Tuy rằng Tiêu Mục và Bạch Du đã chết, thế nhưng Tiềm Long Viện chắc chắn sẽ bồi dưỡng người thứ hai nối nghiệp, nếu mình trở lại trong tương lai cũng sẽ trở thành lo đỉnh tu luyện cho đối phương hấp thu nguyên âm. Tiềm Long Viện sẽ không bồi dưỡng nữ tu trở thành viện thủ. Bởi vì bản thân nữ tu tồn tại tính cực hạn, bởi vậy Triển Thanh Nhu không muốn trở lại, loại mặt ngoài có vẻ như rất tự do thoải mái này, thực tế thì lại bị khống chế vững vàng, nàng không bao giờ muốn trải nghiệm thêm nữa. - Giao hồn nguyên của ngươi ra. Lâm Khiếu Đường có chút thâm ý nói. Thân thê mềm mại của Triển Thanh Nhu run lên, nhưng nàng cũng không có bao nhiêu do dự, há miệng phun ra một đoàn quang mang bay đi. Lâm Khiếu Đường không nghĩ tới nữ tử này lại thẳng thắn đến như vậy, trong mắt hơi có chút kinh ngạc, vẫy tay thu lại đoàn quang mang nho nhỏ hình dạng giống như Triển Thanh Nhu nhu đúc, một khi nắm giữ hồn nguyên trong tay, muốn giết đối phương chỉ cần bằng một ý niệm. Có hồn nguyên trong tay, Lâm Khiếu Đường không sợ đối phương sinh ra bất cứ ý niệm nào khác, tuy rằng nhìn nữ tử này có vẻ không phải là người gian xảo, thậm chí Lâm Khiếu Đường đối với nàng có ấn tượng rất tốt, nhưng lúc này không có lòng suy nghĩ đến chuyện gì khác. Ngoại trừ nghĩ cách cứu chữa Uyển nhi ra, hắn không còn suy nghĩ gì nữa. Lập tức, Lâm Khiếu Đường phát ra nguyên thức dò xét bệnh tình cẩn thận. Thần sắc Lâm Khiếu Đương có chút âm trầm bất định, trong cơ thể Uyển nhi có hai cỗ nguyên lực quấn lấy nhau đảo loạn khắp nơi, một cỗ hỏa diễm có độ ngưng tụ cực cao, phảng phất như một vầng thái dương (mặt trời) nho nhỏ, còn lại là một đoan tiểu vân ti (mây điện thành từng tia) màu vàng, những tiểu vân ti này không ngừng phát ra điện quang màu vàng kịch liệt, tiểu vân ti xoay xung quanh tiểu thái dương, tùy ý tác loạn trong cơ thể Uyển nhi, gắt gao ngăn chặn nguyên linh của nàng, lúc này nguyên linh đã rơi vào tình trạng hôn mê. Một khi hai cỗ lực lượng này hủy diệt nguyên linh, vậy thì Uyển nhi sẽ bị ngã xuống. Lâm Khiếu Đường thử khu trục hai cỗ lực lượng này, một lần không được, hai lần, ba lần, mười lần, trăm lần, cứ như vậy, ba tháng đã trôi qua. Lâm Khiếu Đường bất chấp chính mình còn thương tích trong người, không chút dừng chữa thương cho Uyển nhi, nhưng không hề có hiệu quả gì, hai cỗ lực lượng kia có một bộ phận đã dung hợp với nguyên linh của Uyển nhi, nếu như dã man đẩy hết ra ngoài thì chỉ sợ sẽ làm cho nguyên linh của Uyển nhi tổn thương nặng. Trong ba tháng này Triển Thanh Nhu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Lâm Khiếu Đường và Uyển nhi bên cạnh, rất hi vọng chính mình có thể giúp đỡ gì đó, nhưng Lâm Khiếu Đường thủy chung không nói câu gì. Triển Thanh Nhu cũng chỉ đứng như vậy, lẳng lặng nhìn, đối với nam nhân cố chấp trước mặt thực sự vô cùng cảm động. Theo tiến trình chữa thương sâu hơn, thương thế của Lâm Khiếu Đường đã biến tính nghiêm trọng, một tháng cuối cùng không ngừng trào ra máu tươi, thế nhưng hắn hoàn toàn không để ý. Triển Thanh Nhu rất muốn giúp hắn lau đi mồ hôi, lau đi vết máu tràn ra nơi khóe miệng, thế nhưng nàng lại không biết như vậy có quấy rầy đối phương hay không, rất có thể chọc cho đối phương đuổi mình đi. Lại thêm một tháng trôi qua, tâm tình của Lâm Khiếu Đường đã có chút nôn nóng, thương thế trong người càng dần càng trở nên nghiêm trọng. Tất cả tâm tư của vẫn vẫn tiếp tục đặt hết lên người Uyển nhi. "Lão tử kiếp trước kiếp này đều là bác sĩ, tự cho mình là thần y, vậy mà con mẹ nó không cứu được hồng nhan tri kỷ." Trong lòng Lâm Khiếu Đường hét lớn. Kỳ Áo rốt cuộc không nhịn được nữa. - Tiểu tử, ngươi gấp cái gì? Tiểu oa oa này tuy rằng đã rơi vào trạng thái hôn mệ, thế nhưng không có nguy hiểm sinh mạng, mấy tháng nỗ lực vừa qua của ngươi tuy rằng không thể tạo nên hiệu quả, thế nhưng đã thôn phệ khống chế được hai cỗ lực lượng kia, trong thời gian ngắn không thể nào tác loạn, ngươi không phải có một viên băng hồn đan sao? Cho tiểu oa oa kia ăn đi, chí ít bảo đảm trong vòng trăm năm không lo ngại.