Đấu Y

Chương 113

Tiểu Lan, Lão Tam tử hôn mê bất tỉnh, cánh tay bị cắt đứt của A Mãnh sợ là nối lại không được, thời gian rời khỏi cơ thể quá dài. Hai tỷ muội Lâm gia cũng đã bị nội thương, như vậy cho dù đánh tiếp cũng vô cùng bị động, bản thân muốn liều mạng bảo vệ những người khác, một bên lại phải song song chiến đấu cùng hai gã cao thủ cấp độ giả sư giai, Lâm Khiếu Đường khô khốc liếm liếm khoé môi. Tô Thiến Thiến và thanh niên nho nhã kia lên trời xuống đất, chẳng biết đấu pháp đấu thuật đã tới tận nơi nào. Lâm Khiếu Đường lúc này phải đối phó với ba người thực sự rất khó khăn, trong đó một người cho đến bây giờ vẫn chưa nhập vào vòng chiến đấu, vẫn ở một bên lẳng lặng nhìn diễn biến. - Tiểu huynh đệ, ngươi đoán xem tiếp theo ta sẽ tấn công ai đây? Lương Bồi đắc ý nói, đối với trò chơi này hắn bắt đầu có chút say mê. Lâm Khiếu Đường nhổ ra một bãi nước bọt, đề phòng nhìn Lương Bồi, nguyên thức bao trùm trong phạm vi trăm mét, một chút gió thổi cỏ lay cũng không bỏ qua. Một thanh âm cực kì nhỏ bé bống nhiên kích động thần kinh của Lâm Khiếu Đường, hầu như không cần suy nghĩ, một cái lắc mình đã biến mất khỏi chỗ đang đứng, xuất hiện bên cạnh Tiểu Lan đang hôn mê, quay lên phía trên đánh ra một quyền. Phanh... Một quả cầu đỏ bị đánh trúng nát bấy. Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy hổ khẩu tê dại, khí huyết bốc lên, cứ tiếp tục như vậy thì chính mình sẽ bị lăn qua lăn lại mà chết. Lương Bồi có chút không cam lòng, trên mặt hiện lên sự giật mình, nói: - Phán đoán chính xác, nhưng nếu là hai người cùng lúc thì sao đây? Đồng tử Lâm Khiếu Đường co lại, Đạn Liệt chỉ toàn lực bắn ra, sau đó lại biến mất rồi xuất hiện trước người Lâm Bình! Bang bang hai tiếng, đánh ra một quyền, lần thứ hai chống lại công kích của Lương Bồi, hai viên ngọc mầu hồng đều bị đánh nát bấy. Trận chiến lần trước Lương Bồi ghi hận trong lòng, bởi vậy không hề cùng Lâm Khiếu Đường chiến đấu chính diện, mà là gián tiếp đánh mấy người khác để so chiêu với Lâm Khiếu Đường, khiến đối thủ bị rơi vào tình trạng bị động. - Không cần lo lắng cho chúng ta, giết hắn! Lâm Bình gắng gượng ngồi dậy, gian nan nói. Lương Bồi cười nói: - Tiểu huynh đệ, đồng bạn của ngươi nói rất đúng, hay là đừng che chắn cho bọn họ nữa, tiếp tục tình trạng này, còn chưa đánh với ta thì ngươi đã phải về trời rồi. Trên tay Lâm Khiếu Đường hơi giật giật, nguyên xa nhẵn mịn chậm rãi lưu động chảy ra, bao phủ khắp toàn thân, không thèm đáp lời chỉ nhìn Lương Bồi, yên lặng tính toán cự ly giữa hắn và đối thủ, không sai biệt lắm cách xa khoảng ba bốn mươi thước. Đạo tông nhất phái có nhiều sở trường về thuật pháp, cận chíến trăm thì triệu lần không bằng võ tông, khi người tu đạo cùng người tu võ quyết đấu, khoảng cách giữa hai đối thủ thông thường khá xa. Chỉ cần cận chiến là ta có thể giết hắn, Lâm Khiếu Đường âm thầm nhắc nhở chính mình. - Cùng lúc ba người nhé? Ha ha! Lương Bồi tựa hồ đùa rất vui vẻ, cười lên ha hả. Lâm Khiếu Đường không dám thả lòng nửa phần, âm thầm giám sát mọi thứ bốn phía, trong mắt chợt loé sáng, viên ngọc mầu hồng lại đến nữa rồi. Phóng ra một trảo một quyền, Lâm Khiếu Đường dùng tất cả bản lĩnh, trước tiên vọt tới trước Lâm Vũ Nhàn một quyền đánh nát viên ngọc, một chỉ bắn ra đánh nát viên thứ hai phía Lâm Bình. Vũ kĩ Trảo Long thủ Lâm Khiếu Đường chưa có nhiều thời gian nghiên cứu, hiện tại mới luyện đến tầng thứ hai mà thôi, hơn nữa cũng không thuần thục, lúc này cũng chỉ là liều mạng thi triển, một chỉ huyễn hoá ra kim trảo ngũ chỉ vững vàng tiếp được viên ngọc cách đó hơn mười thước phía Tiểu Lan, một trảo bóp nát. Đột nhiên Lâm Khiếu Đường cả kinh, không chỉ có 3 viên, còn có một viên nữa, hét lớn một tiếng: - Đê tiện! Thân hình như mũi tên nhọn phóng đi. Mục tiêu của viên ngọc mầu hồng này vẫn như cũ bay về phía Tiểu Lan, không còn kịp rồi, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ đẩy ra một luồng kình khí, hơi thay đổi quỹ tích của viên ngọc, đánh xuống mặt đất bên cạnh người Tiểu Lan. Đông, một tiếng vang lên, viên ngọc phóng xuống mặt đất biến mất không thấy, chỉ để lại một động khẩu tối đen như mực, lực xuyên thấu không bình thường. Tiểu Lan cũng bị xước một tầng da thịt, máu tươi không ngừng chảy ra. Lương Bồi vẫn chưa vì Lâm Khiếu Đường chặn đứng được bốn viên ngọc mà cảm thấy uể oải: - Tiểu huynh đệ, kì thực còn có viên thứ năm. Vừ dứt lời, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, từ phía dưới thân thể Lão Tam Tử phóng ra một viên ngọc, viên ngọc trực tiếp xuyên thủng ngực Lão Tam Tử tạo ra một lỗ thủng lớn. Viên ngọc này chính là viên vừa mới xuyên thấu xuống dưới đất, thực ra chỉ cần không trực tiếp bị đánh nát, Lương Bồi có thể tuỳ tý khống chế, đây là pháp bảo tên gọi "Phi thiên hồng châu", lên trời xuống đất không gì không làm được, vừa thực vừa hư, tính chất phi thường đặc thù, chỉ có thể dùng vật kèm theo nguyên lực hùng hậu mới có thể đánh nát. Mới đây mọi người còn cùng một chỗ nói chuyện vui vẻ, mà hiện tại, Lão Tam Tử cứ như vậy chết đi. Nhìn thi thể bị đánh thủng một lỗ lớn trên ngực, Lâm Bình quay mặt đi, không đành lòng nhìn nữa, mà hai tỷ muội Lâm gia không biết từ khi nào đã ôm lấy nhau, Lâm Vũ Nhàn nhẹ giọng co quắp, đôi môi đỏ mọng của Lâm Vũ Tuyền trở nên trắng bệch không biết đang suy nghĩ cái gì. A Mãnh chống cánh tay còn lại lên mặt đất liều mạng di chuyển, máu chảy ra quá nhiều đã làm hắn suy yếu cực độ, cự li vốn ngắn ngủi nhưng đối với hắn lúc này lại vô cùng xa xôi, chỉ bằng một chút khí lực vẫn tiến đến bên cạnh thi thể Lão Tam Tử, thì thào kêu lên: - Tam Tử, Tam Tử, có thể nghe được không? Lâm Bình mạnh mẽ quay đầu kêu lên: - Lâm Khiếu Đường, ngươi không cần để ý đến chúng ta, tập trung giết chết tên súc sinh kia, cứ tiếp tục như vậy thì một người ngươi cũng đừng hòng cứu được, cả đám sẽ chết hết. Lâm Khiếu Đường nhàn nhạt nhìn thoáng qua thi thể Lão Tam Tử, tựa hồ chẳng có bi thương gì nhiều, chỉ có trong con ngươi đen loé lên một cỗ sát khí nồng đậm chưa từng có. - Bây giờ tiếp tục cứu người? Hay là không quan tâm gì hết đánh với ta? Tiếp theo ta sẽ sử dụng toàn lực đó! Lương Bồi giả dối nói, trên người chậm rãi xuất hiện ra hơn mười viên ngọc. Lâm Khiếu Đường nhìn thoáng qua Lâm Bình, hắn khẳng định gật đầu, ý nói không cần quan tâm đến bọn họ. Vù vù vù vù... Hơn mười viên ngọc đồng thời phóng đi! Trong nháy mắt Lâm Khiếu Đường không ngờ không có một chút hành động nào, trong miệng lẩm bẩm bốn chữ: - Cực hạn hoả độn. Một chiêu này trong lúc tu luyện tỉ lệ thành công của Lâm Khiếu Đường vô cùng nhỏ, nhưng lúc này cũng không quản gì nhiều, chỉ có thể đem toàn bộ nguyên lực thúc đẩy đến lực hạn, cả người giống như bốc cháy phóng đi. Ngoại trừ ánh lửa, căn bản không nhìn thấy bóng người, tốc độ quá nhanh, giống như điện quang xuyên qua ánh lửa. - Ngu ngốc! Lâm Bình mắng to một tiếng. Lâm Khiếu Đường hiển nhiên không tới công kích Lương Bồi, vẫn như cũ lựa chọn cứu người, tốc độ cực nhanh có thể tuỳ ý thấy được tàn ảnh, bang bang bang... , chỉ nghe thấy một tiếng va chạm vang vọng. Hơn mười viên ngọc, từng viên bị đánh nát. Lương Bồi và hai gã đệ tử Vân Tiêu Điện hơi sủng sốt, rất ngoài ý muốn nhìn thiếu niên bất quá chỉ có tu vi Sĩ giai trung kỳ, không ngờ có thể đỡ được công kích toàn diện của cao thủ Sư giai. Hơn mười viên ngọc, Lâm Khiếu Đường chỉ bằng đôi nhục quyền mang theo nguyên lực đánh nát, một lần lại một lần, lực lượng cực lớn đánh sâu vào thân thể của hắn khiến huyết mạch tổn thương đau đớn vô cùng, hơn mười lần chống đỡ hắn đã thụ thương nghiêm trọng. Ba ba ba… Đấu trường vắng vẻ vang lên tiếng vỗ tay, Lương Bồi âm hiểm cười nói: - Đánh rất đẹp, bất quá, tiểu huynh đệ xem ra thụ thưong không nhẹ, nếu như ta công kích một lần nữa giống như vậy, ngươi còn có thể tiếp tục chống đỡ sao? Ha ha... Ba... Lại thêm một tiếng giống như tiếng vỗ tay, bất quá chỉ có một tiếng giòn tan. Khoé miệng Lâm Khiếu Đường không ngừng chảy ra máu tươi nhưng lại hiện lên một nụ cười, nụ cười rất rực rỡ. Lương Bồi chỉ cảm thấy sau cổ bị một vật gì đó nắm lấy, trong lòng kinh sợ, lấy tay sờ soạng một chút, chỉ cảm thấy một lợi trảo cứng rắn như sắt thép nắm chắc nơi đó, ngũ chỉ đã đâm vào trong da thịt. Lâm Khiếu Đường chậm rãi giơ lên một tay khua trảo về phía Lương Bồi, lạnh lùng nói: - Thả bọn họ xuông núi, bằng không cắt đứt cái cổ của ngươi! Trảo Long thủ này chính là lúc chống đỡ những viên hồng châu phóng ra, Lâm Khiếu Đường không hề thu hồi, khi Lương Bồi đắc ý tập trung vào trò chơi như một thượng vị giả, Lâm Khiếu Đường đã lặng lẽ đem Trảo Long thủ dán sát mặt đất theo lá khô phóng tới. Lợi dụng lúc mọi người đem ánh mắt của mình tập trung vào cảnh chống đỡ công kích của hơn mười viên ngọc thì Trảo Long thủ đã lặng lẽ túm được gáy Lương Bồi. Có thể lí do là quá tự tin, ngay cả hai gã sư huynh của Luơng Bồi cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ trong đó... Cự ly, đó là một vấn đề mà Lâm Khiếu Đường vẫn luôn suy xét. Một khi mất đi sự bảo vệ của cự ly, đạo tông nhất phái kỳ thực yếu hơn võ tông nhất phái nhiều lắm, Lâm Khiếu Đường thậm chí còn cảm giác được sự mềm nhũn trên cổ Lương Bồi khoảng cách xa hơn ba bốn mươi thước...