Đấu Y
Chương 111
Ngồi xếp bằng trên giường vận công chữa thương, Lâm Bình lười nhác ngoảnh đầu, vẻ mặt cầu xin nói:
- Đại ca, ta sẽ gọi ngươi là đại ca, xin người đừng tiếp tục nhiều lời vô ích, thực sự ta rất phiền, muốn ta phế bỏ tu vi hiện tại, đánh chết ta cũng không làm.
Lâm Khiếu Đường cũng không ngờ tới hắn nói như vậy, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, đây là lần khuyên bảo cuối cùng của hắn, trước đây Lâm Khiếu Đường cũng không quá để ý đến công pháp Lâm Bình tu luyện, thế nhưng hơn một tháng gần đây kiểm tra thân thể của hắn, phát hiện nội tạng của hắn đã tổn hại nghiêm trọng, không hề giống như một tiểu gia hoả mười mấy tuổi nhiệt huyết mà giống như một trung niên nhân bốn năm mươi tuổi.
- Sư phụ ca ca, Bình ca nếu đã không muốn vậy thì quên đi, thế nhưng ngươi định bao giờ dạy ta vũ kỹ lợi hại đây?
Lâm Vũ Nhàn gần đây ngày nào cũng qua đây mượn cớ trợ giúp trị liệu cho người bị thương để lấy lòng Lâm Khiếu Đường, đôi con mắt mở to không hề chớp nhìn hắn chăm chăm, trong mắt tràn ngập sự khao khát, còn có một chút vẻ ngây thơ vô tội.
Bái sư đã hơn một tháng thời gian, vị sư phụ tuổi còn trẻ này căn bản không có ý tứ truyền thụ tài nghệ, điều này làm cho Lâm Vũ Nhàn không khỏi có chút sốt ruột.
- Vũ kỹ ngươi đang tu luyện hiện nay đã tương đối tốt, Băng Phách Huyền âm tổng cộng có mười lăm tầng, nếu như ngươi có thể tu luyện đến đỉnh cao, chí ít cũng là một cấp nhân vật đại sư giai như lão tổ tông.
Lâm Khiếu Đường gián tiếp biểu lộ ý tứ của chính mình, hiển nhiên sẽ không truyền thụ vũ kỹ cho cô nàng đồ đệ xinh đẹp này.
Lâm Vũ Nhàn uỷ khuất mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đứng ở một bên cúi đầu không thèm nói lại.
Tiểu Lan tiến lên nhẹ nhàng nói:
- Vũ Nhàn, lão đại nói không sai, vũ kỹ ngươi đang tu luyện hiện nay lợi hại phi thường, lão đại cũng muốn tốt cho ngươi, song song tu luyện hai môn vũ kỹ cao cấp chưa chắc đã là chuyện tốt, ngươi xem ta đây này, Mãnh ca, Tam ca đều chỉ tu luyện một môn thôi mà.
Trong lòng Lâm Vũ Nhàn cực kì không vui, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu.
Một trận gió nhẹ thổi qua, một thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng tiến đến, Lâm Vũ Tuyền cũng đến góp vui, nhìn lướt qua mọi người trong phòng, đến khi nhìn thấy Lâm Khiếu Đường thì nét mặt hơi đỏ lên, từ lần nói chuyện trước đó, Lâm Vũ Tuyền mỗi khi nhìn thấy Lâm Khiếu Đường đều không được tự nhiên mà không rõ lí do.
- Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?
Lâm Vũ Nhàn ngạc nhiên nói.
Lâm Vũ Tuyền nhìn thoáng qua tiểu muội muội, cuối cùng ánh mắt chuyển lên người Lâm Khiếu Đường, khó nén được sự vui mừng nói:
- Các ngươi nhanh chóng chuẩn bị, chỉ trong mấy canh giờ nữa, lão tổ tông sẽ trở về.
Lâm Vũ Nhàn vừa nghe xong, cả người nhảy bắn lên:
- Thực sự! Thật tốt quá, ta còn chưa thấy qua vị lão tổ tông thần bí này nha! Nghe nói người đã hai trăm tuổi rồi.
Đối với Lâm gia lão tổ tông, Lâm Khiếu Đường cũng không có cảm giác gì nhiều, thậm chí cảm giác lão già này không hơn một người chết, có bản lĩnh như vậy, nhưng lại bỏ gia tộc mấy chục năm không hề quan tâm, nói ra thì rất quá phận rồi.
- Một người đã hơn hai trăm tuổi thì có gì đẹp đẽ đâu! Nghĩ đến khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng khiến người ta chán ngán, cũng không biết là nam hay nữ, nam thì còn tốt, nếu như nữ nhân mà nói... ài chậc chậc!
Lâm Khiếu Đường chẳng chút hưng phấn nói, nói xong lời cuối cũng không nhịn được lắc lắc đầu, trong miệng phát ra mấy câu tiếc hận.
Lâm Vũ Nhàn nhất thời như bị đổ một chậu nước lạnh, vẻ hưng phấn biến mất không ít, cẩn thận nhìn tỷ tỷ nói:
- Là nãi nãi hay gia gia?
Lâm Vũ Tuyền mờ mịt lắc đầu, từ khi sinh ra đã biết rằng gia tộc có một vị lão tổ tông cao cao tại thượng như vậy, tựa hồ những gì nghe được đều có liên quan đến tu vi năng lực của lão tổ tông, còn cụ thể lại không hề nghe ai nói gì thêm, ngay cả gia gia cũng chưa từng nói qua.
- Ta chỉ biết là lão tổ tông tên là Lâm Ngật Nhiên.
Lâm Vũ Tuyền nghĩ một chút rồi nói.
Lâm Vũ Nhàn vô cùng thất vọng, chỉ có cái tên cơ bản là không thể đoán được cái gì, một cái tên phi thường trung tính (cái tên dùng cho cả con trai lẫn con gái).
Lâm Khiếu Đường lại tiếp tục thêm mắm thêm muối nói:
- Quản hắn là nam hay nữ, một người sống đã hơn hai trăm năm thì đã không còn là người nữa, mà là nhân tinh, vẻ bên ngoài hơn phân nửa là không kém những lão đầu lão thái bình thường bao nhiêu, hình tượng hẳn là còn nghiêm trọng hơn một chút, ai! Vẫn là không nên nhìn tốt hơn!
- Tỷ tỷ, đúng như vậy chăng?
Lâm Vũ Nhàn dao động nghiêm trọng.
Chuyện này Lâm Vũ Tuyền cũng không rõ ràng, trong mắt hiện rõ sự mê mang, vấn đề này thực sự không trả lời được, bất quá biểu tình hơi thất vọng đã gián tiếp trả lời cho câu hỏi này.
Trong lòng Lâm Vũ Nhàn đã không còn hứng thú, nhưng ngoài miệng cũng có chút không muốn:
- Sư phụ ca ca gạt người!
Lâm Khiếu Đường nhún nhún vai làm bộ dáng ngươi không tin thì thôi, những người khác một bên cười trộm, chỉ cần có hai người này vậy thì không hề thiếu nhưng câu nói vui vẻ, một vị sư phụ không ra sư phụ, một vị đồ đệ càng không giống như đồ đệ, hai người tưởng chứng như luôn đối đầu với nhau, nhưng không khí trong phòng rõ ràng vô cùng hoà hợp, rất nhẹ nhàng.
Hoàn cảnh như thế này luôn làm cho con người ta vô cùng thư giãn.
Tao...
Một âm thanh xé gió rất nhỏ.
Ánh mắt bình thản của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ thu lại, toàn bộ tinh thần lập tức tập trung lại, thân thể đang thả lỏng ngay lâp tức căng cứng đứng bật dây.
- Toàn bộ thoát ra khỏi nhà!
Lâm Khiếu Đưong quát to.
Mọi người trong phòng mặc dù không phát hiện ra có gì không ổn, nhưng chung quy đều là người luyện võ, vừa nghe thấy lời này, tức thì minh bạch tình huống hiện tại, lời nói còn chưa dứt đã đứng tất cả lên, cửa sổ, cửa chính, hầu như bất kì chỗ nào có thể, nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng.
Từ đầu đến cuối cũg chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, một luồng hồng quang mãnh liệt phóng tới, ầm ầm, một tiếng nổ vang lên.
Căn nhà vốn đang hoàn hảo trong nháy mắt nổ tan thành đất phẳng, bụi mù bốc lên mù mịt.
Tiểu Lan nuốt một ngụm nước bọt, khiếp sợ nhìn đống phế tích, căn phòng kia vốn vài giây trước là nơi bọn họ đang đứng, trò chuyện rất vui vẻ, hiện tại đã thành phế tích, nếu không phải lão đại sớm phát hiện ra, hậu quả thực sự không tưởng tượng được.
Mấy người kia cũng giống như Tiểu Lan, không dám tin nhìn căn phòng đã tan nát, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chỉ có Lâm Khiếu Đường lộ ra đôi con ngươi đen vô cùng lo lắng nhìn phía sườn núi xa xa, hắn cảm giác được nơi đó có luồng khí tức đáng sợ, thậm chí cũng không phải chỉ một người.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường cảm thấy ngưng trọng vô cùng, lai giả bất thiện (kẻ đến không thiện), thực lực rất cao, trước kia khi chống lại Cuồng Sư đạo nhân cũng có cảm giác như vây.
Nhãn thần Lâm Khiếu Đường tập trung, thật lâu sau sương mù rõ ràng hơn, mơ hồ lộ ra bốn bóng đen.
- Tiểu huynh đệ, hơn một tháng không gặp, coi như lại mạnh hơn một chút ít, di, vị tiên tử áo lam kia đâu rôi?
Một thanh âm tràn ngập sự hèn mọn từ trong sương mù truyền ra.
Lưng Lâm Khiếu Đường phát lạnh, thanh âm này hiển nhiên hắn nhận ra được, chỉ là hắn không hề nghĩ tới, Vân Tiêu Điện phái người đến trả thù nhanh như vậy, rõ ràng lần trước đánh trọng thương người này, sao lại khôi phục nhanh như vậy chứ? Nhưng thắc mắc về việc này hiện tại rõ ràng là dư thừa, Lâm Khiếu Đường lo lắng nhìn thoáng qua phủ viện dưới chân núi, chỉ có tiến vào nơi đó mới có thể an toàn...
- Người nào? Dám dương oai tại hậu sơn Lâm gia!
Lâm Vũ Nhàn yêu kiều quát một tiếng, nhưng thực tế lại có vài phần khí thế của vệ sĩ gia tộc. Lời này có chút đưòng đột.
- Tiểu cô nương, không muốn chết thì nhanh nhanh một chút chạy đi, Lương mỗ đối với vật khả ái luôn có lòng thương hại.
Lương Bồi là người đầu tiên xuất hiện sau màn sương khói.
Lâm Bình chăm chú chờ bốn người hiện thân, với tu vi của mấy người bọn Lâm Bình cũng không thể dò xét ra thực lực của người đi ra, thế nhưng lại có một loại khí thế vô hình khiến cho cả bọn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Mấy người ở đây ngoại trừ Lâm Vũ Nhàn ra, tất cả mọi người đều nhận ra Lương Bồi, ba người Tiểu Lan thậm chí suýt mất mạng dưới tay người này một tháng trước.
Sự đáng sợ của sư giai ba người Tiểu Lan đã chân chính cảm nhận được, lúc này trong lòng không khỏi trầm xuống, hiển nhiên đã đoán được ý tứ của những người này, tức thì cẩn thận đề phòng.
- Vân Tiêu Điện?
Lâm Vũ Tuyền nhẹ giọng nói thầm, ấn tượng đối với Lương Bồi cũng không phải mười phần khắc sâu, bởi vì khi đó nàng vẫn trốn trong ám huyệt, khi ra ngoài thì người này đã chạy trốn, hiển nhiên không hiểu rõ bằng mấy người Tiểu Lan, thế nhưng từ cách ăn mặc của bốn người này nàng có thể nhận ra được, đây chính là tiêu ký của Vân Tiêu Điện.
Áo dài màu xám, phía trên đai lưng màu trắng lộ ra ngọc phối có hình đám mây, trên ngực có đồ án hình cung vàng điện ngọc vuông vắn chừng hai tấc.
Những người khác hiện thân chỉ lạnh lùng đánh giá mấy người Lâm Khiếu Đường, trên mặt không nhìn thấy bất kì biến hoá nào, chỉ là trong con mắt loé ra cái nhìn đầy sát khí.
Hô...
Một luồng gió thổi qua phát ra âm thanh rất nhỏ.
Lâm Khiếu Đường có cảm giác không ổn nhưng lại không thể phát hiện ra không ổn ở chỗ nào.
Phanh...
- A...
Lão Tam Tử thống khổ kêu lên một tiếng, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, bỗng nhiên ngã xuống đất, mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
- Lão Tam Tử!
Tiểu Lan thất thanh kêu, nhanh chóng đỡ lấy thân thể đang ngã xuống.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
17 chương
12 chương
19 chương
501 chương
31 chương
70 chương
951 chương
333 chương