Dâu Trưởng

Chương 8

Nguyên Tu Chi vốn cảm thấy về mặt chính trị mẫu thân không có nhiều nhạy bén sâu sắc, cho nên trước đó khi nói ra không cần bán đứng nữ nhi đổi lấy Phú Quý, hắn còn âm thầm kinh ngạc một chút. Đợi đến câu nói kế tiếp vừa ra khỏi miệng, hắn mới hiểu rõ ràng mẫu thân mình căn bản là thuận miệng nói cho có, mục đích cuối cùng vẫn là muốn hắn cưới Trịnh Phi Quỳnh. Hắn quay đầu nhìn xem sắc mặt thê tử mới cưới có chút trắng bệch, lại nỗ lực duy trì tươi cười, trong bụng thầm than một tiếng. "Nương, việc này không phải chuyện đùa, nhi tử sẽ cùng người nói chuyện bàn bạc kỹ một chút. Thanh La, nàng trở về trước đi." Trịnh thị thấy nhi tử không có một lời từ chối, không khỏi vui mừng quá đỗi, nhất thời nhìn con dâu cũng không còn thấy chướng mắt nữa, thuận tay giơ giơ nói, "Ngươi đi về trước đi!" Vân Thanh La lẳng lặng xoay người rời đi. Thời điểm hai phu thê ở bên trong vấn an, Chi Nhi, Diệp Nhi đang ở ngoài phòng chờ, đều nghe được những lời kia của Trịnh thị, ngay lập tức vừa lo lắng vừa tức giận. Chủ tớ ba người trầm mặc một đường trở về Ẩn thanh cư, đuổi hết nha hoàn khác đi ra ngoài, khi không có người ngoài Chi Nhi liền bộc phát. "Quả thật khinh người quá đáng! Tân nương tử về nhà chồng còn chưa tới ba ngày, đã muốn tìm cách cưới bình thê, bảo tiểu thư làm sao có thể nhìn người? Nếu bọn họ yêu thích biểu tiểu thư, trực tiếp cưới cái biểu tiểu thư gì đó không tốt sao? Cần gì cưới tiểu thư chúng ta vào cửa, rồi đâm vào trong tim chúng ta một đao? Thật là quá đáng! Không được, ta muốn đem tin tức này thông báo cho lão gia và thiếu gia." Nàng nói lão gia và thiếu gia, là cha ruột và đại ca nhà mẹ đẻ của Vân Thanh La. Vân Thanh La từ trong phòng Trịnh thị đi ra ngoài, khóe miệng vẫn luôn treo nhàn nhạt nụ cười giễu cợt, lúc này thấy Chi Nhi càng ngày càng nóng nảy, không khỏi lắc đầu một cái. Nàng nhìn Diệp Nhi im lặng bên cạnh nói: "Ngươi xem, Chi Nhi này tính tình nóng nảy, mới như vậy đã nổi nóng, về sau nếu ai cưới nàng thật là phải chịu đựng khổ sở rồi." "Không có thể như vậy." Diệp Nhi mỉm cười. Chi Nhi oán hận dậm chân, liếc Diệp Nhi một cái, đến bên cạnh Vân Thanh La nói: "Tiểu thư, nô tỳ lo lắng như vậy là vì ai à? Người còn có tâm tình giễu cợt nô tỳ. Diệp Nhi, ngươi cũng là không có lương tâm, vẫn còn cười sao! Lửa đã cháy đến nơi rồi !" Vân Thanh La nâng chung trà lên, từ từ uống. "Nói không tức giận là giả, nhưng tức giận cũng vô ích." Chủ tớ ba người đang nhìn nhau chẳng nói gì, Hòa Vũ lúc này đi vào bẩm báo: "Đại thiếu phu nhân, biểu tiểu thư tới." Chi Nhi cùng Diệp Nhi trái phải liếc mắt nhìn nhau một cái. Vân Thanh La vốn là muốn đứng lên chào đón, nhưng sau đó ngồi xuống trở lại. "Mời nàng vào đi." Không bao lâu, một nữ tử dáng người cao ráo xinh đẹp chầm chậm đi vào phòng khách, nàng mặc áo nhỏ gấm vóc màu trắng, phía dưới là la quần tám mảnh màu lam, bởi vì dáng người cao ráo, bước đi trên đường thật giống như gió nhẹ đưa cành liễu. Áo khoác trên người nàng màu sắc mặc dù thanh đạm, nhưng Vân Thanh La liếc mắt liền nhận ra đó là cực phẩm gấm tuyết tiến cống, bởi vì trong đồ cưới Nguyên Tu Chi giao cho Vân Thanh La, thì có mấy cuộn vải vóc như vậy. Trịnh Phi Quỳnh luôn luôn lấy dáng người và dung mạo của mình để kiêu ngạo, chỉ là nàng ngụy trang loại kiêu ngạo này bằng khiêm tốn cùng đoan trang, cho nên người khác vẫn cho rằng nàng rất dịu dàng hoà thuận. Nhưng chỉ có chính nàng biết, mỗi khi nhìn thấy một nữ tử số tuổi tương tự với mình, cho dù là nha hoàn thứ dân địa vị thấp, nàng cũng sẽ nhịn không được so sánh cùng bản thân một phen, sau đó lúc nào cũng dễ dàng rút ra được kết luận dung mạo của mình xinh đẹp hơn, khí chất tao nhã hơn. Mà hôm nay, nàng vừa bước vào ngưỡng cửa Lan Tuyết đường, cho dù là người tới yếu thế, nhưng nội tâm vẫn kiêu ngạo như cũ. Nhưng khi ánh mắt của nàng chạm đến nữ tử ngồi ngay ngắn trên ghế đàn hương ở phòng khách, trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, rốt cuộc hơi có chút vặn vẹo. Vân Thanh La hôm nay mặc trên người áo váy màu tím, dọc theo cổ áo, ống tay áo và vạt áo nghiêng đều dùng lông thỏ trắng muốt mềm mại làm viền, trừ những cái này ra cũng không có trang sức, không có một chút thêu hoa. Màu tím là một loại màu sắc rất kén chọn người, màu hơi kém một chút sẽ dễ dàng trở nên rất ra vẻ người lớn khó coi, nhưng kỳ lạ, chính là loại màu tím mộc mạc này phối hợp cùng đường viền màu trắng lông thỏ cũng hiếm có, làm cho Vân Thanh La càng thêm ung dung tao nhã, vô cùng trong sáng cao quý. Trịnh Phi Quỳnh hôm nay tới đây, ở trong phủ có lòng hao phí tâm tư, đặc biệt chọn cống phẩm gấm tuyết cùng hồ tơ xanh, nhưng mà so với loại thanh quý ưu nhã từ trong xương cốt lộ ra của Vân Thanh La, nàng không ngờ lập tức đã hạ xuống gấp bao nhiêu lần. Trịnh Phi Quỳnh dáng vẻ tươi cười vặn vẹo một chút, ngay sau đó lại cười càng thêm ngọt ngào nhu hòa, chủ động thi lễ với Vân Thanh La, "Quỳnh nhi thỉnh an Vân tỷ tỷ." Chi Nhi nhíu lông mày, rất muốn phát tác. Bất kể theo đạo lý gì, Trịnh Phi Quỳnh là bà con nhà trai, cũng phải gọi Vân Thanh La biểu tẩu, ở đâu ra danh xưng là tỷ tỷ? Chẳng lẽ nàng đã nhận định mình sẽ gả cho Nguyên Tu Chi, cho nên không kịp chờ đợi đã muốn cùng Vân Thanh La nhìn nhận tỷ tỷ muội muội sao? Phi! Phi! Phi! Thật không biết xấu hổ! "Chị dâu không dám nhận đại lễ của muội muội, mau mau mời ngồi. Hòa Vũ, dâng trà, phải dùng trà cống phẩm hôm qua gia mới mang đến, biểu tiểu thư chính là khách quý, chúng ta cũng không thể thất lễ." Vân Thanh La ung dung thản nhiên nói. Hòa Vũ tay chân gọn gàng bưng lên trà thơm, Trịnh Phi Quỳnh mỉm cười uống hai hớp, rồi ca ngợi một phen, mới chậm rãi thu lại nụ cười, khẽ thở dài, dùng giọng điệu mềm mại cầu khẩn nói với Vân Thanh La: "Vân tỷ tỷ, ngươi có nghe cô cô nói chuyện tổng tuyển cử năm nay trong cung chứ?" Vân Thanh La gật đầu một cái. "Nếu như không phải tham muốn phú quý, có nữ nhi nhà tốt nào nguyện ý bước vào thâm cung đại viện không thấy mặt trời kia? Lúc ta còn nhỏ theo mẫu thân vào cung, khi đó cô nhỏ vẫn chỉ là một quý nhân nho nhỏ, ngay cả ăn bữa cơm cũng không an tâm, luôn lo lắng bị người động tay chân. Hoàng đế biểu huynh mấy lần Phế rồi Lập, mấy lần suýt chết nhưng vẫn còn sống, có thể chịu đựng đến tình cảnh ngày hôm nay, nhà chúng ta đã rất cám ơn trời đất rồi." Vân Thanh La vẫn chỉ lẳng lặng nghe. "Tỷ tỷ là người đã từng trải qua đau khổ, nhất định hiểu nữ nhi sợ nhất gả lầm người, có câu nói ‘nam sợ đi sai đường, nữ sợ gả sai chồng’, muội muội từ nhỏ đến lớn chỉ thích một người, chính là đại biểu ca. Ta biết lời này do ta nói ra miệng, là thật vô liêm sỉ, nhưng mà vì hạnh phúc cả đời, muội muội cũng sẽ bất cứ giá nào, nếu như không thể hạnh phúc, mặt mũi còn coi là cái gì đây?" Nói xong lời cuối cùng, Trịnh Phi Quỳnh đúng là đau thương. Vân Thanh La vốn là vẫn còn nghe chuyện không liên quan đến mình, sau lại nghe được một câu "Bất cứ giá nào" của Trịnh Phi Quỳnh, cũng không khỏi thương hại nữ tử này. Nữ tử này không muốn vào cung làm nương nương, không tham luyến hoàng cung giả dối xa hoa, hiển nhiên là tương đối có kiến thức, mà vì tình yêu trong lòng mình lại chịu yếu thế trước tình địch của mình, rõ ràng hơi có chút tâm cơ. Nếu như sinh ra làm nam tử, sự nghiệp hẳn là có thể đạt được thành tích rồi? Đáng tiếc, nàng là nữ tử. Trịnh Phi Quỳnh thấy Vân Thanh La biểu tình ôn hòa một chút, trong bụng không khỏi mừng thầm, vội nói tiếp: "Ta biết rõ biểu ca rất sủng ái tỷ tỷ, cũng coi trọng ý kiến tỷ tỷ, nếu như tỷ tỷ có thể khuyên nhủ biểu ca, muội muội nhất định cảm ơn cả đời. Mặc dù trên danh nghĩa nói là bình thê, nhưng muội muội cam nguyện thối lui một bậc, lấy tỷ tỷ làm đầu. Muội muội không yêu cầu xa vời nhiều lắm, cũng tuyệt sẽ không cùng tỷ tỷ tranh thủ tình cảm, chỉ cần biểu ca thỉnh thoảng nhìn ta một, hai lần như vậy đủ rồi." Lần này ngay cả Diệp Nhi cũng không nhịn được âm thầm mất hứng. Thật sự là nói so với hát dễ nghe, lời như thế ai tin à? Gả cho trượng phu cũng không yêu cầu xa vời hắn sủng ái? Không cùng những nữ nhân khác tranh thủ tình cảm? Xem tiểu thư các nàng là kẻ ngốc sao? Chi Nhi không nhịn được hừ lạnh một tiếng. Vân Thanh La liếc nhanh Chi Nhi một cái, ngay sau đó mỉm cười nói với Trịnh Phi Quỳnh: "Có cưới bình thê hay không, nạp tiểu thiếp hay không, quyết định cuối cùng đều ở trong tay nam nhân. Muội muội thay vì ở chỗ này cầu xin ta, không bằng trực tiếp đi tìm Tu Chi." Hiểu được âm thầm yếu thế cùng cầu tình của mình bị bác bỏ, sắc mặt Trịnh Phi Quỳnh cứng đờ. "Hơn nữa, muội muội không cảm thấy ba người một giường thật sự rất chật chội sao?" Vân Thanh La dùng giọng điệu nhẹ nhàng như gió, cười nhẹ. Bên kia, Nguyên Tu Chi cũng đang cùng Trịnh thị chia sẻ tâm tư. Nguyên Tu Chi nhìn Vân Thanh La sau khi rời đi, liền lập tức đi thẳng vào vấn đề nói: "Đúng như theo lời nương nói, biểu muội không thể đưa vào hoàng cung." "Đúng vậy à Đúng vậy à, cữu cữu ngươi còn mắng ta và cữu mẫu ngươi không có hiểu biết!" Trịnh thị mừng rỡ. "Cữu cữu đúng là một khi thăng chức rất nhanh liền bị lạc phương hướng, quên làm đến nơi đến chốn là cái tư vị gì rồi. Hắn tiếp tục kéo dài như vậy nữa, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân." "Có nghiêm trọng như vậy không?" Trịnh thị cau mày. Nguyên Tu Chi điều chỉnh dáng ngồi một chút, duỗi dài hai chân, thân thể thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi. "So với tất cả mọi người dự liệu đều nghiêm trọng. Bệ hạ mười bốn tuổi lên ngôi, hiện tại mười sáu tuổi rồi, vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ quyền hành, khắp nơi bị Thái hậu và quốc cữu hạn chế, bất mãn tích lũy nhiều năm đã sắp bùng nổ tới bên cạnh. Bệ hạ từng lén nói với ta, hiện tại hận lớn nhất ở trong lòng hắn chính là họ nhà ngoại lộng quyền." "Vậy, vậy. . . . . . Thái hậu là mẹ ruột hắn, quốc cựu là cậu ruột hắn, làm sao có thể đối với hắn không tốt? Người thân cũng muốn phản bội?" Trịnh thị bộ dáng sợ hãi. Nguyên Tu Chi cười ha hả. "Nương à, người cũng làm đương gia chủ mẫu Nguyên gia đã nhiều năm như vậy, vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như vậy à!" "Đừng nên nói bậy, ngay cả mẫu thân cũng trêu ghẹo." Nguyên Tu Chi sắc mặt nghiêm nghị. "Ở trước mặt toàn bộ quyền thế, thân tình coi là cái gì? Phụ tử huynh đệ, mẹ con tỷ muội, vẫn giết hại máu chảy thành sông như thường. Hoàng đế, Nguyên gia và Trịnh gia, hai bên đều có người thân, nếu như bệ hạ thật sự muốn dùng Trịnh gia khai đao, như vậy Nguyên gia chúng ta cũng tràn đầy nguy cơ, đến lúc đó lập trường giai cấp cũng rất khó xử. Đến lúc đó, mẫu thân, người cứu hay là không cứu? Cứu, có thể sẽ liên lụy một đại tộc, Nguyên gia chúng ta cùng nhau theo đó tan thành mây khói, không cứu, có thể người sẽ phải chịu trách nhiệm đối với máu mủ thân thích không cứu giúp mà áy náy, cả đời lương tâm khó an. Cứu, hay là không cứu?"