25.1 Khi thức giấc, một cảm giác hạnh phúc mơ hồ và ngọt ngào dường như gắn liền với Peeta vẫn bao bọc lấy tôi. Tất nhiên, hạnh phúc không thể có lúc này, vì cứ tình hình hiện tại thì mọi chuyện sớm muộn sẽ diễn ra. Một ngày nào đó tôi sẽ chết. Và đấy thậm chí còn là kết cục tốt nhất, nếu tôi đủ khả năng loại bỏ tất cả những người còn lại. Khi đó, Peeta sẽ trở thành người chiến thắng ở Cuộc dẹp loạn này. Tuy vậy, tôi vẫn cố bám lấy cảm giác kì lạ và ngọt ngào đó, dù chỉ vài phút. Trước khi cát sỏi, mặt trời gay gắt và những vết ngứa ép tôi trở về với thực tại. Mọi người đều đã đứng lên, một chiếc dù chứa đồ cứu trợ từ từ hạ xuống bãi biển. Tôi cũng ra đó, chờ đợi một đợt những ổ bánh mì tiếp theo. Nó giống hệt cái mà chúng tôi nhận được tối hôm trước. hai mươi bốn ổ bánh mì từ quận 3. Như vậy, tổng cộng chúng tôi có ba mươi ba cái. Mỗi người trong chúng tôi lấy năm cái, dành lại tám cái. Không ai nói ra, nhưng tám sẽ vừa đủ để chia sau khi một người trở thành nạn nhân kế tiếp. Có lẽ là trong ánh sáng ban ngày, đùa cợt về việc ai sẽ sống sót để nhận bánh mì không còn hài hước nữa. Liệu chúng tôi sẽ duy trì liên minh này trong bao lâu? Tôi không nghĩ khán giả trông đợi số lượng đấu thủ giảm đi quá nhanh. Nhưng nếu lỡ tôi hiểu sai về việc mọi người nỗ lực bảo vệ Peeta? Nếu mọi chuyện chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc là một kế hoạch hoàn hảo để họ chiếm lấy sự tin tưởng của tôi, và rồi biến chúng tôi thành những con mồi lơ là cảnh giác? Hoặc lỡ tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra? Khoan, nếu là vì lí do này thì hoàn toàn có thể giải quyết. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra hết. Và nếu tôi không biết, đây là lúc tôi và Peeta phải hiểu rõ ràng tất cả. Tôi ăn bánh mì trong lúc ngồi cạnh Peeta trên bờ cát. Đột nhiên cảm thấy khó khăn khi phải nhìn thẳng vào cậu ấy. Có lẽ tất cả là do nụ hôn tối qua, dù chuyện hai chúng tôi hôn nhau vốn dĩ chẳng có gì mới mẻ. Thậm chí với Peeta chắc cũng không có gì khác biệt. Có thể chỉ là cảm giác khi người ta biết thời gian sống của mình còn lại không nhiều. Và… làm thế nào để tôi thực hiện được những mục đích chồng chéo của mình trong việc quyết định ai sẽ là người nên sống sót sau đấu trường? Sau khi ăn, tôi nắm tay Peeta và kéo cậu ấy xuống nước. “Lại đây, tớ sẽ dạy cậu bơi.” – Tôi cần tách cậu ấy khỏi mọi người, tới một nơi để chúng tôi có thể nói về việc chấm dứt liên minh này. Một chút tiểu xảo, vì một khi họ nhận ra chúng tôi đang bàn về cả đội, lập tức chúng tôi sẽ bị chú ý. Nếu tôi thật sự dạy Peeta bơi, tôi phải cởi cái thắt lưng vì nó giúp cậu ấy tự nổi, nhưng hiện tại nó không thành vấn đề. Vì thế tôi chỉ chỉ cho cậu ấy cách lái và luyện tập đạp nước. Ban đầu, tôi thấy Johanna có vẻ để ý tới chúng tôi, nhưng cuối cùng cô ta cũng chẳng quan tâm và bỏ đi ngủ trưa. Finnick đang dệt một cái lưới mới từ dây nho và Beetee loay hoay với mớ dây điện của ông ấy. Tôi biết thời cơ đã tới. Trong lúc Peeta đang bơi, tôi khám phá ra một chuyện. Những nốt ngứa của tôi bắt đầu bong da. Chà nhẹ lên mấy vết thương dọc cánh tay, tôi gột sạch lớp vẩy, để lộ ra lớp da non. Tôi gọi Peeta, tranh thủ lúc chỉ cho cậu ấy cách loại bỏ những vết ngứa để nói về cuộc đào tẩu của chúng tôi. “Chúng ta đã tới vòng tám người rồi. Tớ nghĩ đây là lúc ta rời đi thôi” – Tôi thì thầm, dù tin chắc không ai có thể nghe thấy mình. Peeta gật đầu, và tôi có thể thấy cậu ấy đang cân nhắc lời đề nghị của tôi. Cân nhắc xem liệu việc tách ra có tốt cho chúng tôi không. “Tớ nghĩ là,” – cậu ấy nói – “Cứ tiếp tục gắn bó cho tới khi Brutus và Enobaria bị loại. Tớ nghĩ Beetee đang thử làm một cái bẫy cho họ rồi. Sau đó chúng ta sẽ đi, tớ hứa.” Tôi không hoàn toàn bị thuyết phục. Nhưng nếu chúng tôi rời nhóm bây giờ, chúng tôi sẽ có hai kẻ thù phía sau. Có thể là ba, vì ai biết được Chaff sẽ làm gì. Cộng thêm cái đồng hồ nữa. Và rồi Beetee sẽ ra sao? Johanna chỉ mang ông ấy tới cho tôi, chỉ cần tôi rời đi thì chắc chắn cô ta sẽ giết chết ông ấy. Nhưng tôi chợt nhớ, tôi bảo vệ Beetee sao được. Chỉ có một người chiến thắng và người đó phải là Peeta. Tôi phải chấp nhận điều đó. Quyết định của tôi chỉ dựa trên sự sống của cậu ấy mà thôi. “Được rồi,” – Tôi nói – “Chúng ta sẽ ở lại cho tới khi bọn nhà nghề chết. Nhưng chỉ vậy thôi đó.” Tôi quay lại và vẫy Finnick. “Này, Finnick, lại đây đi! Chúng ta tìm được cách để anh bảnh bao trở lại rồi!” 25.2 Ba chúng tôi kì cọ những vảy ngứa trên khắp cơ thể, người này giúp người kia lau phần lưng để rồi nước da non hồng hào như màu trời bắt đầu lộ ra. Chúng tôi bôi một ít thuốc bởi lớp da non có vẻ nhạy cảm với ánh nắng mặt trời, nhưng trông nó không tệ bằng một nửa so với việc da cứ bóng loáng nên và giờ thì chúng tôi có thể ngụy trang trong rừng một cách dễ dàng. Beetee gọi chúng tôi lại, hóa ra nãy giờ ông ấy loay hoay với mớ dây dẫn này là để chuẩn bị một kế hoạch. “Tôi nghĩ chúng ta đều rõ nhiệm vụ kế tiếp là phải loại Brutus và Enobaria.” – Ông nói một cách từ tốn – “Tôi không nghĩ chúng sẽ tấn công chúng ta lần nữa vì giờ lực lượng của chúng ta quá chênh lệch so với chúng. Chúng ta nên bẫy họ, dù việc này nguy hiểm và có thể vô ích.” “Bác có nghĩ là họ đã nhận ra cái đồng hồ không?” – Tôi hỏi. “Nếu chưa thì họ cũng sớm biết thôi. Có lẽ là không cụ thể chi tiết được như chúng ta. Nhưng ít nhất họ cũng phải biết về một vài khu vực có kiểu tấn công bằng dây điện và chuyện đó lặp lại theo chu kì. Việc trận chiến cuối cùng của chúng ta bị các nhà sản xuất cắt bỏ cũng sẽ không khỏi khiến họ thấy kì lạ. Ta biết dụng ý của nhà sản xuất là làm ta thất vọng, nhưng chúng thì hẳn phải băn khoăn tự hỏi tại sao chuyện đó lại diễn ra, và điều đó sẽ dẫn đến việc chúng phát hiện ra cái đồng hồ của đấu trường,” – Beetee nói. “Vì thế tôi nghĩ tốt nhất là nên đặt cược vào cái bẫy của chính mình.” “Đợi đã, để tôi gọi Johanna dậy,” – Finnick nói – “Cô ấy sẽ nổi xung khi cho là mình đã bỏ lỡ chuyện hệ trọng này.” “Hoặc là không.” – Tôi lầm bầm, lúc nào mà cô ta chẳng hung dữ. Nhưng tôi không ngăn Finnick, vì tôi cũng sẽ giận điên lên nếu bị đặt ra ngoài kế hoạch lúc này. Khi Johanna tới, Beetee bắt chúng tôi lui lại để ông có một khoảng trống đủ rộng. Ông ấy nhanh chóng vẽ một vòng tròn và chia nó làm mười hai phần. Đó là đấu trường, các nét vẽ không chi tiết và chính xác như Peeta nhưng hẳn là tâm trí ông đang đặt vào những điều phức tạp hơn những đường vạch gồ ghề đơn giản đó. “Nếu chúng ta là Brutus và Enobaria, và đã biết về cánh rừng, nơi nào sẽ khiến ta thấy an toàn nhất?” – Beetee hỏi. Giọng ông đầy khích lệ, và tôi không thể ngăn mình có cảm giác ông giống như một thầy giáo đang dẫn dắt học trò vào một tiết học thú vị. Có lẽ là vì khoảng cách lứa tuổi, hoặc đơn giản là Beetee thông minh hơn chúng tôi cả triệu lần. “Nơi chúng ta đang ở hiện tại ạ. Trên bãi biển này.” – Peeta nói – “Đó là nơi an toàn nhất.” “Vậy thì vì sao họ lại không ở đây?” – Beetee nói. “Bởi vì chúng ta đang ở đây chứ sao nữa.” – Johanna tỏ ra thiếu kiên nhẫn. “Chính xác. Chúng ta ở đây, chiếm lĩnh bãi biển này. Vậy thì họ có thể đi đâu?” – Beetee nói. Tôi nghĩ tới khu rừng chết chóc, tới bãi biển không còn chỗ trống. “Nếu là cháu thì cháu sẽ trốn ở rìa rừng. Như thế vừa có thể tránh những tai họa ập đến, vừa có thể quan sát chúng ta.” “Và còn vì thức ăn nữa,” – Finnick tiếp lời tôi – “Cánh rừng đầy rẫy những loài vật lạ, nhưng chỉ cần nhìn chúng ta, họ sẽ biết đồ biển an toàn.” Beetee mỉm cười như thể chúng tôi còn vượt lên sự mong đợi của ông ấy. “Đúng thế. Tốt lắm. Tất cả đều đã rõ rồi. Và đây là kế hoạch của ta: theo như lịch tấn công của cái đồng hồ, chuyện gì sẽ xảy ra vào giữa trưa và giữa đêm?” “Sét đánh vào cây ạ.” – Tôi nói. “Đúng thế. Vì thế ta đề nghị sau đợt sét buổi trưa và trước đợt sét buổi tối, chúng ta sẽ kéo dây dẫn này từ cái cây tích điện đó xuống nước biển, một chất dẫn điện không tồi đúng không. Khi sét đánh lúc nửa đêm, dòng điện sẽ theo dây dẫn truyền xuống nước và cả bãi biển này. Hẳn là tới mười hai giờ thì chỗ này vẫn là một cái đập nhờ trận sóng thần lúc mười giờ phải không. Bất kì ai tiếp cận với khu vực này lúc đó sẽ lập tức lãnh án tử hình.” – Beetee nói. 25.3 Chúng tôi im lặng hồi lâu trong lúc kế hoạch của Beetee dần ngấm vào vỏ não. Nó thật lạ lùng, kì quái và thậm chí không khả thi chút nào. Nhưng sao chứ? Tôi từng đặt hàng ngàn cái bẫy điện. Chẳng phải đây chỉ là phiên bản lớn của những cái bẫy đó, với nhiều thành phần phức tạp hơn? Liệu nó có hoạt động không? Nhưng làm sao chúng tôi có thể đặt câu hỏi về điều đó. Chúng tôi – những đấu thủ chỉ quen với việc bắt cá, đốn cây và khai thác mỏ than, chúng tôi biết gì về cách chế ngự sức mạnh từ bầu trời chứ? “Liệu những cuộn dây này có thể tích nhiều năng lượng đến thế không, bác Beetee? Trông nó mỏng manh quá, nếu nó bị dòng điện đốt cháy thì sao?” – Peeta hỏi. “Ồ, nó sẽ cháy chứ. Nhưng chỉ tới khi dòng điện chạy qua thôi. Nó sẽ hoạt động như một cái cầu chì ấy.” – Ông ấy đáp. “Sao ông biết được chứ?” – Johanna hỏi, rõ ràng là chưa bị thuyết phục. “Vì tôi là người phát minh ra nó,” – Beetee trả lời, như thể đó chỉ là một bất ngờ nho nhỏ – “Thật ra đây không phải dây dẫn bình thường. cũng như sét và cây cối ở đây vậy. Cháu rõ về cây hơn tất cả chúng ta ở đây, Johanna ạ. Nó sẽ bị phá hủy bất kì lúc nào, phải vậy không?” “Vâng” – Johanna nhăn nhó đáp. “Đừng lo gì về cuộn dây – nó sẽ hoạt động như ta nói thôi.” – Beetee trấn an chúng tôi. “Thế chúng ta sẽ ở đâu khi cái bẫy này hoạt động?” – Finnick hỏi. “Trong rừng, đủ xa để an toàn.” – Beetee trả lời. “Bọn nhà nghề cũng sẽ an toàn, trừ khi chúng trở thành nạn nhân của nước biển.” – Tôi chỉ ra – “Đúng thế.” – Beetee đáp. “Nhưng tất cả đồ biển sẽ bị nấu chín.” – Peeta nói. “Hơn cả nấu ấy chứ,” – Beetee nói – “Chúng ta có lẽ sẽ xóa sổ nguồn thức ăn đó. Nhưng cháu vẫn có thể tìm ra cái gì đó ăn được trong rừng phải không, Katniss?” “Vâng. Đậu và chuột,” – Tôi nói – “Và chúng ta còn có nhà tài trợ nữa.” “Tốt, chính vì vậy mà ta không coi chuyện đó là vấn đề.” – Beetee nói – “Nhưng chúng ta là một đội, và việc này sẽ đòi hỏi nỗ lực của tất cả mọi người, nên quyết định có thực hiện hay không phụ thuộc ở các cháu.” Chúng tôi giống như những học sinh trung học. Hoàn toàn không có khả năng tranh luận với Beetee về kế hoạch hoàn hảo của ông ấy nhưng ý kiến lại được quan tâm nhiều nhất. Hầu như chẳng có vấn đề gì với kế hoạch của Beetee cả. Tôi nhìn vẻ mặt bối rối của mọi người. “Tại sao không?” – Tôi nói – “Nếu thất bại cũng không có hại gì hết. Nếu thành công, đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để ta loại họ. Và thậm chí nếu chúng ta không thể giết họ thì với việc đồ biển bị xóa sổ, Brutus và Enobaria sẽ mất đi nguồn thức ăn” “Theo tôi thì chúng ta nên thử,” – Peeta nói – “Katniss nói đúng.” Finnick nhìn Johanna và rướn mày. Anh ấy sẽ không ủng hộ nếu không có cô ta. “Được rồi,” – Cuối cùng Johanna cũng nói – “Dù sao thế cũng tốt hơn là phải săn lùng họ trong rừng. Với lại tôi không nghĩ họ phát hiện ra kế hoạch của chúng ta được, vì chính chúng ta còn không hiểu nó cơ mà.” Beetee muốn kiểm tra cái cây tích điện trước khi bắt đầu thực hiện kế hoạch. Căn cứ vào vị trí của mặt trời thì giờ là khoảng chin giờ. Chúng tôi phải rời bãi biển ngay lập tức. Vì thế chúng tôi dỡ trại, đi bộ tới khu vực tiếp xúc với vùng sét và đi vào rừng. Beetee vẫn quá yếu , không thể leo dốc nên Finnick và Peeta thay nhau đỡ ông ấy. Tôi để Johanna dẫn đầu vì đường tới cái cây đó khá thẳng, cô ta không thể đi lạc hơn nữa, những mũi tên của tôi sẽ được việc hơn hai cái rìu của cô ta, thế nên tốt hơn hết là tôi đi sau cùng. Không khí ngột ngạt và đặc quánh xung quanh tôi. Không có giờ giải lao nào hết từ khi Đấu trường này bắt đầu. Giá như Haymitch ngừng việc gửi bánh mì từ quận 3 và mang tới cho chúng tôi chút gì đấy từ quận 4. Dù có cá để ăn nhưng tôi vẫn cần muối khủng khiếp. Một tảng băng cũng là một lựa chọn không tệ. Hoặc một ít nước lạnh. Tôi vô cùng biết ơn thứ chất lỏng từ cây, nhưng nó cũng chỉ có nhiệt độ ngang với nước biển, không khí và thân nhiệt chúng tôi mà thôi. Tất cả chúng tôi giờ chẳng khác gì món thịt hầm. 25.4 Khi tới gần cái cây, Finnick đề nghị tôi dẫn đầu. “Katniss có thể nghe được trường lực của đấu trường.” – Anh ấy giải thích với Beetee và Johanna. “Nghe à?” – Beetee hỏi lại. “Chỉ ở bên tai mà Capitol đã chữa trị thôi.” – Tôi nói. Tôi không quá ngớ ngẩn với câu chuyện này đấy chứ? Chắc chắn là Beetee vẫn nhớ chính ông ấy là người chỉ cho tôi về lực điện của đấu trường và chắc ông ấy cũng biết có lẽ chẳng có cách nào nghe thấy nó được. Nhưng ông ấy cũng không hỏi thêm gì nữa. “Vậy thì cứ để Katniss đi trước,” – Beetee nói, dừng lại một chút để lau hơi nước trên cặp kính – “Không thể đùa với cái đó được.” Cái cây thu sét không thể nhầm lẫn được, bởi ngọn của nó cao hơn những cây khác trong rừng. Tôi tìm được một ít hạt và dặn mọi người đợi một lúc trong khi tôi đi chầm chậm xung quanh, tung hạt lên đầu. Nhưng tôi nhìn thấy vùng trường lực đó hầu như ngay lập tức, trước cả khi một hạt đậu chạm vào nó vì nó chỉ cách khoảng mười lăm yards. Giữa màu xanh trước mắt tôi có một khoảng hình vuông bị tách ra, nó ở trên cao, chếch một chút về bên tay phải. Tôi ném một hạt đậu vào đó và nghe thấy tiếng xèo xèo xác nhận. “Chỉ ở dưới cái cây sét đánh thôi.” – Tôi nói với mọi người. Chúng tôi chia nhiệm vụ cho nhau. Finnick bảo vệ Beetee trong khi ông ấy kiểm tra cái cây. Johanna lấy nước từ cây. Peeta thu thập hạt, tôi săn ở gần đó. Mấy con chuột cây có vẻ không sợ người chút nào, vì thế thôi bắt được ba con một cách dễ dàng. Nghe thấy tiếng sóng báo hiệu đã mười giờ, tôi biết mình nên quay trở lại.Tới chỗ mọi người rồi, tôi lấy nước rửa sạch mấy con thú đã chết. Tôi vạch một đường trên nền đất cách vùng trường lực một chút để mọi người không vượt khỏi ranh giới an toàn rồi cùng Peeta rang hạt, nướng thịt. Beetee vẫn loay hoay quanh cái cây, đo đạc hay cái gì đó tương tự mà chúng tôi không hiểu nổi. Đột nhiên ông ấy chộp một cái vỏ cây màu bạc, ném nó vào vùng lực điện trường. Nó nảy lại và nằm trên đất, phát sáng, lát sau nó trở lại màu sắc ban đầu. “Ồ, chuyện này giải thích nhiều điều đây.” – Beetee nói. Tôi nhìn Peeta và phải mình cắn môi để nhịn cười. Nó chẳng giải thích được gì với ai ngoài Beetee. Đúng lúc này chúng tôi nghe thấy tiếng động vang lên từ khu vực lân cận. Mười một giờ rồi. Trong rừng âm thanh này lớn hơn rất nhiều so với trên bãi biển tối qua. Chúng tôi cố lắng tai nghe. “Không giống tiếng máy móc lắm.” – Beetee nói một cách quyết đoán. “Cháu nghĩ là côn trùng,” – Tôi nói – “Hình như là bọ cánh cứng.” “Con gì đó có càng.” – Finnick thêm vào. Âm thanh ngày một lớn hơn, như thể bị kích thích bởi tiếng nói của chúng tôi hay chính là dấu hiệu của sự sống. Dù là gì đi nữa, tôi cược là nó cũng sắp xé chúng tôi tới tận xương trong vài giây nữa. “Đi khỏi đây thôi.” – Johanna nói – “Còn gần một giờ nữa sét mới bắt đầu.” Chúng tôi không đi xa. Chỉ quanh quẩn ở khu vực mưa máu. Chúng tôi gần như đi dã ngoại, ngồi trên đất, ăn thịt thú rừng và đợi tiếng sét đầu tiên báo hiệu giữa trưa. Theo Beetee đề nghị, tôi leo lên tán cây khi tiếng bọn côn trùng nhỏ dần rồi biến mất. Tia sét đầu tiên tỏa sáng rực rỡ trên nền trời, dù đang là giữa ban ngày, dưới ánh mặt trời. Nó tỏa một vùng ánh sáng quanh cái cây tích điện, khiến nó chói sáng với màu xanh trắng và bầu không khí xung quanh bị tích điện. Tôi trượt xuống và tả lại cho Beetee, ông ấy tỏ ra khá hài lòng dù tôi nói không đúng tính chất khoa học lắm. Chúng tôi trở lại con đường mòn quanh co để về bãi biển. Cát mịn và ẩm bởi trận sóng vừa quét qua. Beetee cho chúng tôi nghỉ cả buổi chiều trong lúc ông ấy chuẩn bị dây. Vì đó là vũ khí của ông ấy và chúng tôi sẽ chỉ cản trở việc ông ấy suy nghĩ. Có một cảm giác lạ lùng của kẻ phải nghỉ học từ sớm. Ban đầu chúng tôi thay nhau ngủ trưa trong bóng râm ở rìa rừng, nhưng đến chiều thì mọi người đều tỉnh táo. Chúng tôi quyết định, vì đây là cơ hội cuối cùng được ăn đồ biển nên cần làm một bữa tiệc. Dưới sự hướng dẫn của Finnick, chúng tôi nướng cá và nhặt sò, thậm chí còn lặn xuống để mò hàu nữa. Tôi thích phần này nhất, không phải vì tôi thích hàu. Tôi mới được nếm nó một lần ở Capitol và không thể thích ứng được với chất nhầy của nó. Nhưng được lặn sâu xuống nước giống hệt như đang sống ở một thế giới khác. Nước mát, trong, tôi có thể thấy được từng đàn cá sặc sỡ và hoa biển trên sàn cát. Johanna canh chừng trong lúc tôi, Finnick và Peeta làm sạch đống đồ ăn. 25.5 Peeta mở một con hàu và tôi nghe thấy cậu ấy cười. “Nhìn này Katniss.” – Cậu ấy cho tôi xem một viên ngọc trai. Nó sáng, to cỡ một hạt đậu và hoàn hảo. “Nếu có đủ áp lực, than cũng sẽ biến thành ngọc.” – Cậu ấy nói với Finnick. “Không thể nào.” – Finnick phủ nhận. Nhưng tôi chợt nhớ tới cách Effie giới thiệu chúng tôi trước công chúng vào năm ngoái. Khi than bị nén dưới áp suất lớn và biến thành ngọc trai bởi sự hiện diện nổi bật của chúng tôi. Vẻ đẹp nảy được sinh ra từ sự đau đớn. Peeta rửa viên ngọc trong nước và đưa nó cho tôi. “Tặng cậu đó.” Tôi giữ nó trong lòng bàn tay và nhìn nó sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tôi sẽ giữ nó. Trong tất cả những giây phút còn lại của cuộc đời tôi, tôi sẽ để nó bên mình. Món quà cuối cùng của Peeta. Thứ duy nhất mà tôi thực sự đón nhận từ cậu ấy. Có lẽ nó sẽ cho tôi sức mạnh trong những giờ khắc cuối cùng. “Cảm ơn nhé.” – Tôi nói, nắm chặt những ngón tay. Tôi điềm tĩnh nhìn vào đôi mắt xanh của cậu ấy, đối thủ khó khăn nhất của tôi, người sẽ quyết bảo vệ tôi bằng cả tính mạng của mình. Nhưng tôi thề sẽ phá hỏng kế hoạch đó. Một nụ cười đọng trong đôi mắt đó, và chúng hướng về phía tôi, như thể cậu ấy có thể đọc ý nghĩ của tôi vậy. – “Cái mặt dây chuyền không hữu ích rồi, phải vậy không?” –Peeta nói, dù Finnick đang ở đây, dù tất cả mọi người đều có thể nghe được. “Katniss?” “Nó hữu dụng.” – Tôi nói. “Nhưng không phải theo cách mà tớ muốn.” – cậu ấy nói, thay đổi hướng nhìn. Sau đó cậu ấy chỉ nhìn những con hàu. Khi chúng tôi chuẩn bị ăn, cái dù lại xuất hiện và mang tới hai phần bổ sung cho bữa tiệc. Một lọ tương cay nhỏ màu đỏ và bánh mì kẹp từ quận 3. Finnick lập tức đếm chúng. “Lại là hai mươi tư.” – Anh ấy nói. Vậy là ba mươi hai cái. Mỗi chúng tôi lấy năm, để lại bảy, bảy thì sẽ chẳng bao giờ chia được. Tất cả sẽ chỉ dành cho một người. Thịt cá khá đằm, sò mọng nước, ngay cả hàu cũng khá ngon, nhờ được cải thiện rất nhiều bởi nước sốt. chúng tôi ăn tới mức không thể ăn thêm chút nào nữa mà vẫn còn thừa thức ăn. Không thể giữ lại nên tôi đổ tất cả phần còn lại xuống nước để bọn Nhà nghề không thể lấy được khi chúng tôi rời đi. Không ai dọn dẹp đống vỏ sò. Những con sóng sẽ sớm cuốn chúng đi. Chẳng còn gì để làm ngoài chờ đợi. Peeta và tôi ngồi ở mép nước tay trong tay, không nói lời nào. Cậu ấy tính nhắc lại những gì đã nói tối qua nhưng tôi không thay đổi ý kiến. Và những lời của tôi cũng chẳng làm cậu ấy lung lay được. thời gian cho món quà đầy sức thuyết phục đã qua rồi. Tôi giữ viên ngọc trong chiếc dù, an toàn bên cạnh cái van và thuốc ở thắt lưng tôi. Hi vọng người ta sẽ mang nó về quận 12. Chắc chắn mẹ tôi và Prim sẽ biết phải trả lại nó cho Peeta trước khi chôn cất tôi.