Đấu Thần

Chương 82

- Ngô Hinh Dư sao? Đúng là một cái tên hay a... Lý Dật đưa tay sờ mũi: - Xem ra đêm nay sẽ không được bình lặng, cơ hồ lại còn thú vị hơn rồi! - Thiếu gia anh minh! Bỉ Lợi vội khom người đáp lời. sắc diện không dám lộ ra chút dị thường nào. Lý Dật khẽ mỉm cười, đột nhiên hắn nheo mắt lại, đưa mắt nhìn về phía cuối con đường: - Màn mở đầu đã kết thúc rồi, nhân vật chính, cũng sắp ra diễn rồi đây... Vừa dứt lời. đã nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm rền từ xa vọng tới. Nhìn xa xa, một luồng không khí sặc mùi sát khí ào đến. Đám Dong Binh còn đang chém giết lẫn nhau nghe thấy âm thanh này thoáng ngây người ra. người nào cũng bất giác thả tay xuống, thậm chí có người còn lộ ra vẻ sợ hãi. Bỉ Lợi đứng bên cạnh Lý Dật đột nhiên rùng mình, nói: - Thiếu gia, là Âm Thiên Kiệt dẫn theo Tứ Đại Sát Thần đến! - Tứ Đại Sát Thần? Lý Dật lẩm bẩm một câu, ánh mắt trở nên lãnh đạm vô cùng. Cuối cùng cũng đã nhìn rõ mặt đội kỵ Binh đang đến. Chỉ thấy có khoảng hai trăm kỵ sĩ đang lao đến từ phía cuối con đường. Những kỵ sĩ này người đều mặc khôi giáp, sau lưng khoác áo choàng huyết sắc, trong tay cầm trường thương lóe ra tia hàn mang. Trên áo choàng của họ có in một đầu sói hắc sắc trông rất nổi bật. Chắc rằng đây là lực lượng trung kiên của Dong Binh đoàn Huyết Lang. Lý Dật lờ mờ cảm giác được đấu khí trên người những kỵ Binh này. có lẽ họ đều là cấp Đấu Giả. Những người có cấp bậc này khi tụ lại với nhau, hình thành một trận thế giống như trong quân đội, e rằng cho dù là một cường giả Đấu Sư cũng phải nhường ba phân. Người đi đầu trong đám ky Binh chính là Âm Thiên Kiệt, sắc mặt hắn đang đầy vẻ lo lắng, hắn lúc này so với bộ dạng lúc trước ở Thiên Hương Lầu trông đã kém hơn rất nhiều. Trên người hắn chỉ mặc một trường bào huyết sắc, nhưng sát khí toát ra từ người hắn lại mạnh hơn vài phần so với khí thế mà mấy trăm Đấu Giả sau lưng hắn tạo ra. Âm Thiên Kiệt này, quả nhiên không hổ là cường giả Đấu Sư Đinh phong, thậm chí so với hai người đã chết trong tay của Lý Dật còn lợi hại hơn vài phần. Sau lưng Âm Thiên Kiệt, còn có mấy gã hộ vệ, chắc rằng đây chính là Tứ Đại Sát Thần gì đó. Bỉ Lợi đôi mắt rất sắc bén, cảnh tượng này khiến hắn khẽ ‘ý’ lên một tiếng, nói: - Sao Tứ Đại Sát Thần chỉ có hai người đến? Lẽ nào Âm Thiên Kiệt còn có hậu chước hay sao? Lý Dật nhàn nhạt nói: - Tứ Đại Sát Thần gì chứ? Bỉ Lọi thấp giọng nói: - Cái gọi là Tứ Đại Sát Thần trong Dong Binh đoàn Huyết Lang, thực ra chính là bổn Phó Đoàn trưởng của họ. Nếu Dong Binh đoàn Huyết Lang thế lực lớn mà có xung đột gì với các thế lực nhỏ xung quanh, thường đều là bốn Phó Đoàn trường này ra tay. Bốn người này tay nhuốm máu vô số, lâu dần rồi, bị người gọi là Tứ Đại Sát Thần! - Còn có cách gọi này sao? Bốn người nào? Nhìn vẻ mặt như cười như không của Lý Dật, Bỉ Lợi nuốt nước bọt, rồi nói tiếp: - Bốn người đó chính là Phương Phong, Ma Phàm, Bạch Tú Thiên và Đan Nhi Nhĩ. - Thì ra là vậy sao? Vậy thì ta Biết rồi... Phương Phong đã chết từ rất lâu rồi. Ma Phàm cũng đã bị tàn phế. Chỉ là không Biết Bạch Tú Thiên và Đan Nhi Nhĩ này đêm nay còn có thể sống sót trở về không. Nếu không thể, Âm Thiên Kiệt sắp biến thành kẻ chỉ huy đơn độc rồi! Nói rồi, Lý Dật lại khẽ cười. Bỉ Lợi bị tiếng cười của Lý Dật làm cho gai người. Hắn không dám nói nhiều thêm điều gì, Chỉ chăm chăm nhìn về phía con đường. Trên con đường ấy, sự xuất hiện của Dong Binh đoàn Huyết Lang khiến bầu không khí trở nên vô cùng lạnh buốt. Âm Thiên Kiệt đi đầu trong đội kỵ Binh khẽ vung roi, đến khi toàn bộ ánh mắt đều hướng về hắn, hắn mới nhàn nhạt nói: - Ta nghĩ, quy củ của Huyết Lang Trấn này, chư vị còn hiểu rõ hơn ta! Lúc đầu khi các ngươi muốn vào Huyết Lang Trấn, thì phải hiểu rõ, trong Huyết Lang Trấn, cho dù là chuyện gì. cũng đều không thể động thủ. Nếu đã thấy máu rồi, hai bên không cần biết ai đúng ai sai, đều giết không bàn! Còn về việc các ngươi có đánh nhau sống chết ở bên ngoài Huyết Lang Trấn này thì ta không cần lo... Hôm nay, các ngươi coi quy củ của Âm Thiên Kiệt ta không ra gì, có phải nên có lời giải thích gì không... Đám Dong Binh lúc này cũng đã bình tĩnh lại. Quy củ của Huyết Lang Trấn dĩ nhiên họ biết, nhưng thứ quy củ này, trước mặt một lợi ích quá lớn, thường chỉ là cứt chó. Trong chốc lát, trong đám người đã bình tĩnh lại vì sự xuất hiện của Dong Binh đoàn Huyết Lang, đột nhiên có người rống lên một tiếng: - Âm Thiên Kiệt! Ngươi nói thật là hay! Bản thân ngươi không phải cũng có ý đồ với quyển Công pháp này sao! Ngươi đợi đến lúc này mới xuất hiện, nhất định là muốn tọa sơn xem hổ đấu mà thôi! - Tọa son xem hổ đấu? Âm Thiên Kiệt nhàn nhạt cuời: - Các ngươi xứng không? Trong mắt Âm mỗ, đám hề các ngươi chẳng qua chỉ là lũ kiến hôi mà thôi... Nếu ta muốn gì, lẽ nào lại cướp trong tay các ngươi? Chắc rằng rất nhiều người biết rằng, lúc trước Dong Binh đoàn Huyết Lang ta cũng đã mua Công pháp Đấu kỹ mấy lần, lần nào không phải đổ máu? Người nào bán Công pháp Đấu kỹ cho chúng ta, không phải chất đầy đi về? Các ngươi nói không sai, Quyển trục này Dong Binh đoàn Huyết Lang chúng ta muốn có, nhưng chúng ta sớm đã đặt mua từ tiểu huynh đệ kia rồi, cũng đã bàn xong giá tiền với hắn. Nhưng các ngươi lại giết người cướp đồ trước mặt ta, bản tọa nếu không báo thù cho vị tiểu huynh đệ kia chính là có lỗi với hắn rồi... Hiện giờ bản tọa cho các ngươi một cơ hội. đưa hung thủ giết tiểu huynh đệ đó và cả Quyển trục Công pháp kia giao ra đây. chuyện hôm nay sẽ coi như chấm dứt... Bằng không... Tư cách của bản tọa, mọi người cùng hiểu được phần nào rồi. Có phải đã lâu rồi ta không ra tay, nhiều người lại quên, chủ nhân của Huyết Lang Trấn này là ai rồi sao? Đám Dong Binh như hít phải khí lạnh. Họ đều biết rõ, tuy rằng trong đám người này còn có mấy Đấu Sư, nhưng so với Âm Thiên Kiệt, người nào cũng chỉ là phế vật mà thôi, sao có thể dám phản kháng hắn!? Người người nhìn nhau, không Biết ai đột nhiên quát lớn một tiếng: - Mọi người đừng mắc bẫy của hắn! Nếu hôm nay ngoan ngoãn đưa Quyển trục ra, chúng ta cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu! Chỉ cần xông lên giết ra ngoài, bên ngoài còn là đất rộng trời cao! Đến lúc đó, Dong Binh đoàn Huyết Lang có là gì chứ! Tiếng nói vừa dứt. bên đó có người phi nhổ. nói: - Hỗn đản! Quyển trục nằm trong tay ngươi, ngươi lại nói không sợ thụt lưỡi! Ngươi đưa Quyển trục cho lão tử, lão tử sẽ xông ra ngoài ngay! Vừa dứt lời, Dong Binh vốn còn đang tỉnh táo thiếu chút nữa lại rút đao đám vào nhau. May mà Dong Binh đoàn Huyết Lang có mấy người đang hằm hè nhìn, những người này cũng hiểu, nếu còn nội đấu, chắc chắn Chỉ có kết cục tử vong. Âm Thiên Kiệt khẽ day day mi tâm, ánh mắt nhàn nhạt quét qua đám người. Hắn rất hiểu tính cách của những Dong Binh này. nếu có lợi ích thập toàn, họ có thể vứt tính mạng ờ đây. Nhưng nếu có mười phần nguy hiểm, họ lại sẽ đều co chân lại. Đám ô hợp này không khó đổi phó, nếu là tình hình bình thường, bản thân có cả trăm cách để đám người này ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ... Chỉ là hôm nay, lại không thể như vậy, vì kế hoạch hôm nay. Chỉ có cách tốc Chiến tốc thắng mà thôi! Nghĩ rồi, hắn thở dài, thấp giọng nói: - Có đường sống lại không đi. các ngươi đừng nói Âm Thiên Kiệt ta ra tay độc ác! Là các ngươi phá đi quy củ của ta. đừng bao giờ trách ta! - Lên đi! Hắn nhẹ nhàng vung tay, mấy trăm kỵ Binh sau lưng đã cùng giơ cao trường thương trong tay. đấu khí trên trường thương trào ra, hình thành một cơn lũ đấu khí vô cùng dữ dội. Bỉ Lợi nhìn thấy cảnh này, khẽ kinh ngạc nói: - Đây là bản lĩnh giữ nhà của Dong Binh đoàn Huyết Lang, Chiến trận Thủy triều. Không ngờ họ lại dùng trong trường hợp này? Xem ra Âm Thiên Kiệt thật sự muốn đuổi cùng giết tận rồi! Lý Dật nhàn nhạt nói: - Đuổi cùng giết tận hay lắm, nếu hắn không đuổi cùng giết tận, ta còn phải giúp hắn nữa kìa! Bỉ Lợi nghe LÝ Dật nói mà dại người, càng không dám mở miệng ăn nói hồ đồ. Vị chủ nhân này của mình cơ hồ đều nhìn mọi chuyện một cách hết sức bình đạm a! Đây... Đây mới là phong cách của nhân vật lớn! Bỉ Lợi thầm ca tụng trong lòng, ánh mắt nhìn Lý Dật càng thêm cung kính xen lẫn sự sùng bái. Lý Dật lúc này không hơi đâu để ý đến suy nghĩ của một nhân vật nhỏ bé. Ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn Âm Thiên Kiệt, trong lòng phập phồng không yên. Với trận thế mà Dong Binh đoàn Huyết Lang bày ra lúc này. tuy không thể sánh bằng Tam đại gia tộc của Vạn Triều Thành, nhưng lại không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa, với hạng người như Âm Thiên Kiệt, chắc chắn sẽ còn giữ lại chuẩn bị đằng sau gì đó. vì vậy thực lực trên thực tế của Dong Binh đoàn Huyết Lang, có lẽ cũng vô cùng khủng khiếp. Thế lực như vậy, trong Huyết Lang Trấn vẫn có người có thể đổi kháng trực điện với nó? Điều này... Có chút không thể tưởng tượng nổi a! Nhãn quang của Lý Dật dĩ nhiên khác với Bỉ Lợi, hắn có thể nhìn ra, nếu giết đám Dong Binh phế vật kia. Đâu cần phiền phức như vậy? Âm Thiên Kiệt bày ra trận thế này, ngược lại rõ ràng là đang phòng bị người nào đó mà thôi! Người hắn phòng bị. chính là Phong Lâu đó sau? Đúng lúc này, một tiếng cười trong trẻo thánh thót xa xa truyền tới, sự mị ý trong âm thanh ấy khiến xương cốt người khác thiếu chút nữa mềm xuống - Ai da, Âm Đại Đoàn trưởng quả nhiên là sát khí thật lớn! Uy phong quá a! Chặc chặc... Âm Đoàn trưởng, ngươi nhẫn tâm như vậy, có phải ngay cả tiểu nữ tử ta, cũng sẽ bị ngươi tiện tay diệt nốt không? Ai da, nếu như vậy, trước khi giết ta, có thể để người ta để lại mấy lời di ngôn không!? Theo tiếng nói đầy ý châm chọc vang lên, một nữ nhân mặc hồng bào chậm rãi từ phía bên con đường đi tới. Thân hình này mang một dáng vẻ thành thục gợi cảm, eo thắt đáy lưng ong, khuôn mặt kiều diễm vô cùng thanh tú, kết hợp với thân hình bốc lửa kia, tạo ra một sức hút kỳ lạ hết sức lôi cuốn. Nàng chưa đến hai mươi tuổi, nhưng vẻ phong tình ủy mị đầy thành thục toát ra trên người nàng, khiến một bộ vị nào đó trên cơ thể người đó cứng lên. Thân hình lả lơi của nàng giống như rặng liễu khẽ khàng đưa đẩy. Điêu thu hút nhất chính là bộ ngực đầy đặn của nàng, có sức dụ dỗ người khác đến cùng cực... Nàng vừa thoáng xuất hiện, không biết bao nhiêu nam nhân phải nuốt nước bọt. ngay cả trong ánh mắt của Âm Thiên Kiệt, cũng có một sự ái mộ lờ mờ lóe lên. Đương nhiên, đối với người như hắn, dĩ nhiên sẽ không vì tình yêu gì đó. thứ hắn đang nghĩ có lẽ lại là làm sao để trêu ghẹo người nữ nhân đồng nhan cự nhũ này. Nữ nhân này vừa bước ra. bên cạnh nàng đã có mấy mươi hộ vệ ẩn minh trong bóng tối chậm bước theo nàng. Tuy Chỉ là mấy mươi người, nhưng khí thế của những người này cơ hồ đã có thể đối kháng với người của Dong Binh đoàn Huyết Lang rồi. Về phần đám Dong Binh kẹp ở giữa, lúc này cơ hồ đã bị hai bên nhất tề bao vây. Âm Thiên Kiệt Biến sắc vài lần. có điều cơ hồ hắn sớm đã liệu đến đổi phương sẽ xuất hiện, ngay lập tức hắn ngửa mặt cười ha hả. lớn tiếng nói: - Ngô tiểu thư, nàng không ở Phong Lâu hưởng phúc. Chạy ra phố làm gì? Nàng xem thi thể khắp nơi. sao lại để một tuyệt đại giai nhân như Ngô tiểu thư đến đây được? Mong Ngô tiêu thư hãy mau về đi... chuyện trên phố này, dĩ nhiên ta có thể xử lý thỏa đáng. Nữ nhân vừa xuất hiện, quả nhiên Chính là Ngô Hinh Dư. Nàng khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn về con đường, cuối cùng nhìn về một chỗ. Nàng khẽ thở dài, nói: - Âm Đại Đoàn trưởng! Hôm nay chúng ta không cần phải nói những lời sáo rỗng như vậy! Ta nói rõ luôn, nếu là những thứ khác, nhường cho Âm Đại Đoàn trường thì đã sao? Dù gì mấy năm nay, hai nhà chúng ta đã hợp tác nhiều lần rồi! Thế nhưng... Món đồ hôm nay dù gì cũng là Công pháp cấp Chu Tước a! Nói thực lòng, ngay cả ta cũng phải động tâm... Âm Đại Đoàn trường nếu nhường món đồ này cho tiểu nữ tử... Tiểu nữ tử sẽ dùng thứ quý giá nhất trên người báo đáp Đại Đoàn trưởng... Thế nào... Hơi thở quyến rũ ấy ập đến. cho dù là Âm Thiên Kiệt cũng không khỏi tâm thần điên đảo. Lý Dật từ trên cao nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được cười khổ, trong lòng mắng một tiếng: Ngô Hinh Dư này, quả nhiên là yêu tinh!