Đấu Thần
Chương 764
- Nói, Là ai sai sử các ngươi?
Lý Dật đồng dạng cũng không nói giỡn, chủy thủ đã vạch phá da thịt hộ săn bắn, một vòi máu tươi theo vết thương chậm rãi tràn ra.
- Lý Dật. Ngươi muốn làm gì.
Ba người trăm miệng một lời, phì phì, Lạc Thủy, còn có Tiểu Vũ, đều đột nhiên thấy xuất hiện biến cố, sợ hãi kêu lên.
Lý Dật lại căn bản không có để ý tới ba người, thanh âm càng thêm âm lãnh:
- Ta hỏi lại ngươi một câu, rốt cuộc là ai sai sử ngươi làm như vậy? Bọn họ ở nơi nào?
- Ta không biết ngươi nói cái gì?
Hộ săn bắn lúc này mới hoãn quá thần sắc, trầm tĩnh nói:
- Ngược lại ngươi nói rõ một chút, ai sai sử ta làm cái gì?
- Chớ giả bộ trước mặt Lão Tử, Ngươi để cho nữ nhi của ngươi câu dẫn bằng hữu của ta, nếu như ta không có đoán sai, nàng vốn cũng không phải là nữ nhi của ngươi.
- Các hạ thực hội hay nói giỡn, chúng ta chỉ là hộ săn bắn bình thường, hảo tâm thu lưu các ngươi dừng chân một đêm, không nghĩ tiền thuê nhà còn chưa tính, phụ nữ chúng ta căn bản cũng không có tính toán thu tiền của các ngươi. Nhưng ngươi vu hãm người tốt, không biết các hạ có ý đồ gì.
Nữ săn bắn một mực chắc chắn không có bị người sai sử.
Lý Dật nhất thời lại cũng không thể làm gì được, chỉ chuyển hướng phì phì:
- Lão quỷ rút lui, nàng là cố ý câu dẫn ngươi.
Sự tình đã rất rõ ràng, địch nhân một mực nắm giữ hành tung của bọn hắn, chỉ là khiếp sợ phì phì có thực lực Đấu Thánh cường giả, mới một mực không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà cái gọi là hộ săn bắn cùng nữ nhi của hắn, không hề nghi ngờ cũng là địch nhân sử dụng mỹ nhân kế. Xem ra địch nhân đối với hắn cùng phì phì rất là rõ ràng, hơn nữa chủ nhân sau lưng tâm cơ sâu đậm, làm người lại cực cẩn thận, tuyệt không phải dễ đối phó.
- Tiểu Vũ không có câu dẫn, ta thích nàng, tự nguyện lưu lại.
Phì phì trả lời làm cho Lý Dật thất vọng, ngược lại Lạc Thủy càng tin Lý Dật, lúc này cũng kịp phản ứng, cái này là địch nhân dùng mỹ nhân kế ly gián. Vì vậy cũng khuyên nhủ:
- Ngươi phải tin tưởng An ca ca, hắn đã nói nhất định là đúng.
- Không phải như thế.
Phì phì lại bướng bỉnh nói:
- Mặc kệ Tiểu Vũ có phải là câu dẫn ta hay không, tóm lại là ta lưu lại rồi, ta muốn lấy Tiểu Vũ. Ngươi nếu dám đối với nhạc phụ đại nhân của ta động thủ, vậy đừng trách ta trở mặt.
Được rồi, Lý Dật cũng không biết Tiểu Vũ dùng thủ đoạn gì, lại làm cho phì phì như vậy, nửa điểm dư âm quay lại đều không có. Một chiêu này của địch nhân đủ độc rồi, ngoan độc, Lý Dật rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là minh thương khó đỡ, ám tiến khó phòng, bọn họ có dụng kế, nhưng hắn cũng không thể làm gì được.
Lý Dật xác thực cảm thấy không thể làm gì được, bất đắc dĩ liếc phì phì, bộ dáng phì phì kia, hiển nhiên đã coi là con rể của hộ săn bắn, lúc này Lý Dật cảm thấythương hại hắn, lời cha vợ nói, hắn thực dám trở mặt cùng Lý Dật.
Thu hồi chủy thủ, Lý Dật nhìn Lạc Thủy nói:
- Chúng ta đi.
- Lý Dật.
Phì phì ở sau hô:
- Bất kể thế nào mà nói, cám ơn ngươi giúp ta tìm được vợ rồi.
Lý Dật lại nghĩ một cước đá cái tên ngu xuẩn này trực tiếp bay đến Long đảo. Địch nhân mưu kế thực hiện được, mà phì phì vẫn ngu xuẩn không biết, Lý Dật cơ hồ dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ ra được.
- Lạc Thủy muội muội, phía trước phi thường cẩn thận, nếu như ta không lầm, địch nhân đã mai phục ở phí trước, chỉ chờ chúng ta chui vào.
Đang đứng ở tại trước mặt Lý Dật, Lạc Thủy có chút do dự mà hỏi:
- An ca ca, vậy đối thủ cùng bọn với nữ thợ săn này sao, thật không phải là hộ săn bắn bình thường, mà là địch nhân sao?
- Trăm phần trăm khẳng định như vậy, nàng có thấy thôn cô phong lưu trời sinh sao? Nàng có thấy bọn họ vừa thấy người như Phì phì đã yêu sao? Còn có, nàng gặp Đấu Vương chính là thợ săn bắn sao?
- Nhưng tất cả đều tự chúng tìm tới cửa, địch nhân dựa vào cái gì kết luận chúng ta nhất định sẽ đi, lại dựa vào cái gì nhận định Phì phì lại thích Tiểu Vũ?
Lạc Thủy cũng đưa ra lý do chính mình để phản đối.
- Cái này chính nói rõ địch nhân rất rõ ràng đối với chúng ta, phi thường phi thường minh bạch, bọn họ biết rõ Phì phì tham ăn háo sắc, về phần gian nhà đá có thể thật sự là của hộ săn bắn nào đó, nhưng chủ nhân chân chính tuyệt đối không phải là phụ nữ hiện tại.
- Ta không nói cho ngươi cái này, dù sao ta tin tưởng ngươi.
Lạc Thủy đột nhiên nói sang chuyện khác:
- Nói như vậy, phía trước chúng ta không phải rất là nguy hiểm sao?
Xác thực là rất nguy hiểm, Lý Dật cũng không phải sợ đối thủ mạnh bao nhiêu, sợ là sợ đối thủ quá thông minh. Tỷ như Phì phì là Đấu Thánh cường giả, nếu như là địch nhân của Lý Dật, hắn ít nhất có thể nghĩ ra mười loại biện pháp đánh bại hắn. Một cường giả, không chỉ có ở phương diện đấu khí tu vi, hơn nữa còn thủ đoạn nữa.
- Binh tới tướng đở, nước tới lấy đất ngăn, Lạc Thủy muội muội yên tâm, chỉ cần ta còn sống, nàng sẽ không có chuyện gì.
Lời tuy như thế, nhưng trong lòng Lý Dật cũng không có cái gì, bất quá Lý Dật đồng thời chờ mong, hắn rất muốn biết địch nhân rốt cuộc là hạng nhân vật gì.
Lý Dật chờ mong rất nhanh đã trở thành sự thật, khi hắn cùng Lạc Thủy đi đến một cái khe núi, một cổ khí tức cường giả mà Lý Dật rất tinh tường theo hai bên tràn ngập đến, ngay sau đó, bảy tám cái bóng người từ trên cao nhìn xuống, bao vây lấy Lý Dật cùng Lạc Thủy.
Đám cường giả kia cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn, giống như là một đầu diều hâu trên thảo nguyên đánh giá con mồi. Lý Dật cũng không nói gì, đứng lại, ngẩng đầu nheo mắt lại, đánh giá đối thủ trước mắt.
Một người cầm đầu, tuổi lục tuần, thân hình khôi ngô cao lớn, mặt có vẻ gầy gò, có một đôi mắt như mắt ưng, trông xảo trá như lang. Đây là một gương mặt nhìn trông tang thương lãnh khốc, nhìn trông con người đầy lịch duyệt, mà trên mặt người này có vết dao thật dài, càng khiến cho hắn thêm thô bạo cùng tàn nhẫn.
Đây là đối thủ trước mặt Lý Dật, trông hắn cùng Lý Dật đồng dạng, thậm chí so với hắn Lý Dật trải qua nhiều núi thây biển máu hơn, hơn nữa xem như thủ đoạn, người có chỉ số thông minh cũng tuyệt đối không hơn Lý Dật. Về phần thực lực của hắn, Lý Dật cũng hơi yên tâm, lục tinh đấu tôn, so với hắn còn kém hai tinh.
Lục tinh đấu tôn, tâm cơ giảo quyệt, có được kinh nghiệm thực chiến phong phú, lại vô cùng tàn nhẫn, đây là Lý Dật quan sát đối thủ mà tổng kết đơn giản. Có thể đem hắn là đối thủ của mình, điều này nói rõ Lý Dật đã bắt đầu coi trọng người này. Cường địch rốt cục hiện thân, Lý Dật cảm giác máu trong người sôi trào.
- Các hạ báo tính danh đi, ta Lý Dật.
Đều là người thông minh, sẽ không cần phải che che lấp lấp.
Vết đao hừ lạnh một tiếng, mới chậm rãi nói:
- Đế đô Long thị dong binh đoàn đoàn trưởng Long phong.
Khó trách nhìn thấy Lý Dật tới giờ, trong ánh mắt hận cừu sâu như vậy, nguyên lai là hai đứa con Long gia bị Lý Dật giết chết, Long đoàn trưởng hận thù tới cực điểm.
- Thì ra là Long đoàn trưởng.
Lý Dật chắp tay:
- Đại danh đã nghe từ lâu, ngươi so với hai đứa con không nên thân của ngươi còn mạnh hơn. Bất quá, dám ngăn Lý mỗ, kết cục chỉ có một, đó là chết.
- Rất tốt, ta thích loại nói chuyện này, cũng vậy minh bạch nói cho ngươi biết, nguyên bản ta muốn hai ức tiền thưởng, nhưng hiện tại ta đổi ý, ta chỉ cần một ức, bởi vì ta cần mạng của ngươi để báo thù cho con trai ta.
- Vậy cứ như vậy đi.
Lý Dật âm lạnh nói:
- Không chết không ngừng.
- Hảo, không chết không thôi.
Lý Dật đem Lạc Thủy nhẹ nhàng đẩy ra, tiện tay một đạo đấu khí hùng hậu tuôn ra, bố kết xuất một cái không gian phong ấn nho nhỏ, đem Lạc Thủy an trí trong đó, sau đó mới chậm rãi đi về phía khe núi.
Trên miệng khe núi, Long đoàn trưởng cùng hai đứa con trai ở phía sau mấy bước, mà ba hai cường giả lại từ phía trước vọt tới. Lý Dật nhìn lướt qua, chuẩn xác phán đoán tình thế, tổng cộng là hai mươi bảy người. Mà hai mươi bảy người này, Đấu Hoàng cường giả chiếm được mười chín người, còn lại là Đấu Vương cường giả, thực lực cũng không thấp.
Thấy Long đoàn trưởng đối phó với chính mình, hắn tự nhiên biết mình có thực lực đấu tôn, vì lừa phì phì đi chỗ khác mà hắn đã sắp kế sẵn, còn đối phó mình, long đoàn trưởng còn vận dụng hắn và mười chín Đấu Hoàng, xem ra vị đoàn trưởng này thật sự rất coi trọng chính mình.
Nếu được đối phương coi trọng như thế, Lý Dật cũng không thể làm hắn thất vọng. Ý niệm hơi động một chút, trên cổ tay một hồi ba động, Phá Thiên kiếm khí lập tức phát ra, đem hai mươi bảy cường giả áp chế xuống.
- Siêu, siêu phẩm thần binh.
Trong hai mươi bảy cường giả, cũng không thiếu người có kiến thức rộng rãi, cảm nhận được Phá Thiên kiếm có khí tức Tiên Thiên, lập tức biến sắc, ngữ khí đều có chút nói lắp.
- Siêu phẩm thần binh thì thế nào? Bất kỳ vũ khí nào càng lợi hại, đều không có người lợi hại.
Long đoàn trưởng lại bất động thanh sắc nhìn các dong binh động viên.
- Ta rất nhanh khiến cho ngươi biết, siêu phẩm vũ khí so với ngươi phế vật lợi hại như thế nào.
Đấu khí rót vào, Phá Thiên kiếm phát ra "Boong boong tranh" thanh ngâm, thanh âm này cho thấy năng lượng ẩn chứa cuồng bạo như thế nào.
- Để cho ta tới thử xem siêu phẩm thần binh rốt cuộc có cái gì đặc biệt hơn người.
Một cái người ục ịch tròn vo, trong tay hắn có trường thương cao gấp hai lần, đấu khí như rồng, khí xoáy lôi cuốn mạnh mẽ đâm tới về phía Lý Dật.
Sát khí trong mắt Lý Dật xẹt qua, thân thể động cũng không có động, Phá Thiên kiếm thanh âm líu lo, sau đó dưới sự điều khiển Lý Dật tiêu xạ ra. Hóa thành một cổ ba động vô hình vô sắc, không một tiếng động vọt qua. Làm cho mũi thương bắt đầu vỡ vụn, vỡ thành từng mảnh nhỏ hơn đầu ngón tay, mảnh nhỏ tại năng lượng Phá Thiên kiếm hóa thành thành từng mảnh ám khí, hướng Ải Bàn cắn trả lại.
Tất cả phát sinh ở trong một giây đồng hồ, sau một giây đồng hồ, từ ngực Ải Bàn hiện ra lỗ máu, mà ở trên thân thể của hắn, hiện đầy mảnh nhỏ của trường thương vỡ vụn.
Ải Bàn lúc này vẫn còn chưa có chết, thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua lỗ máu trên ngực, nếu như hắn có thể cúi thấp một chút, có thể nhìn thấy lỗ máu ở đằng sau.
Đấu Hoàng, chết ngay lập tức.
Áo bào khách không hề báo hiệu đánh sâu vào, Lý Dật vẫn đang ngồi ở trên giường, tựa hồ không hề hay biết.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
104 chương
44 chương
109 chương
90 chương
83 chương
119 chương
245 chương