Đấu Thần
Chương 74
Lý Dật đón lấy hộp ngọc, nhất thời lại có chút thất thần.
Thần sắc ấy lọt vào đôi mắt của Nhược Vân, nàng dường như lại càng thêm u uất, nàng khẽ khàng than thở, nói:
- Lúc trước chàng hay nói với ta, trên vai chàng gánh vác trọng trách chấn hưng gia tộc, đời này đã định là sẽ phụ ta …. Ta vẩn luôn không tin…. Ta biết tính cách chàng muốn kiên cường, lòng chàng muốn một tiếng kinh người, cũng biết chàng than hoa háo sắc cũng là giả tạo ra, trong lòng chỉ có một mình ta…. Nhưng từ ngày hôm đó, chàng bị Mạc gia tiểu thư gọi ra ngoài, ta vẩn luôn thấy tâm thần bất an. Những ngày nay, chuyện nào của chàng mà ta không biết? Không biết đã bao lần, ta muốn lao đến Lý Gia để tìm chàng, lại sợ làm lộ bí mật của chàng…. Trời thương chàng lại làm ra từng chuyện từng chuyện…. Nhưng, chàng có biết, ta đã lo lắng thế nào không…
Khuôn mặt của Lý Dật cứng đờ lại, nhất thời không biết phản ứng thế nào cho được. Hắn tuyệt đối không thể ngờ, hôm nay đến Thiên Hương Lầu lại dính vào chuyện này!
Có điều vẽ mặt của Lý Dật, lại khiến Nhược Vân càng đau lòng, tựa hồ nàng muốn bước qua để tận tay bón thuốc cho hắn, nhưng vẫn do dự một hồi, rồi dựa vào cửa sổ khẽ nói:
- Trong Đế Quốc Phong vân biến hoán, quyền thế khinh áp, cho dù một Vạn Triều Thành nhỏ nhoi này cũng nào ngoại lệ? Chỉ là ngươi tranh ta cướp, đâu có dể dàng gì? Chàng muốn chấn hưng danh tiếng nghìn năm của Gia tộc, lại khó khăn biết mấy? Chỉ là ta đã nói, đời này, kiếp này Nhược Vân ta vẫn yêu Lý Dật chàng. Chàng muốn làm gì, ta sẽ không cản chàng…. Nhưng nếu ngày nào đó, chàng mệt rồi, hãy nhớ rằng, ở Thiên Hương Lầu này có một cô gái yếu mềm đang đợi chàng.
Lý Dật miệng thầm kêu khổ, lúc này đã không thể không nói gì, hắn chần chừ trong chốc lát, mới khẻ tiếng nói:
- Xin lỗi…
Nhược Vân từ từ bước tới, đưa tay vuốt tóc trên đầu hắn, rồi ôm đầu hắn vào ngực mình, một hồi lâu mới si dại, nói:
- Chàng có lỗi với ai? Người mà chàng có lổi, chính là bản thân chàng mà thôi…. Còn nữa, Diệp gia ở Đế Đô kia tuyệt đối không phải là thế lực mà chàng lúc này có thể tùy tiện đắc tội, chàng phải cẩn thận đấy….
Dứt lời, Nhược Vân chầm chậm buông tay ra, lui về sau vài bước, ánh mắt đờ đẩn nhìn bên ngoài cửa sổ, dường như những lời vừa rồi, đều là không phải nàng nói.
Thế như kiếp trước Lý Dật dù gì cũng là một nhân vật tung hoành Hoa đô, lúc này nếu như Nhược Vân nói những câu khác, đòi chuyện này chuyện kia với hắn, đòi giao vãng hay hợp thể cái gì đó, chắc chắn hắn sẽ không có chút áp lực nào.
Nhưng lúc này thái độ của Nhược Vân như vậy, tuy rằng bình lặng, nhưng lại ẩn chứa một mối tình sâu đậm đằng sau sự bình lặng ấy, một mối tình vô cùng nồng ấm.
Trong lúc nhất thời, không biết tại sao, trong lòng Lý Dật lại nảy sinh một cảm giác đố kỵ.
Hắn dỉ nhiên biết rỏ, toàn bộ tâm tư của tuyệt đại giai nhân trước mắt đây đều dồn vào cho tiểu Lý Dật không may đã chết, chứ không phải là bản thân hắn.
Trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường: nếu là mình có thể khiến cho nữ nhân này yêu say đắm như vậy không?
Hiếm khi trong đầu lại có cảm giác hồ đồ như vậy, Lý Dật cũng không biết đã bước ra khỏi khuê phòng của Nhược Vân như thế nào, rồi đến gian phòng vừa rồi.
Diệp Thanh Mã và Long Ngạo Thiên cơ hồ không vội đi, lúc này còn đang nói cười uống rượu trong đó. Những thi thể của đám thân vệ vừa rồi, không biết đã được thu dọn sạch sẽ từ lúc nào, ngay cả bàn rượu thịt của Lý Dật cũng được thay mới.
Thấy Lý Dật bước vào, Diệp Thanh Mã cười ha hả, nói:
- Lý Thiếu gia sao lại nhanh như vậy? Ta còn cho rằng Lý thiếu gia thế nào cũng ở hết cả đêm kìa!
Hộp ngọc Lý Dật cầm trong tay, trong lòng không biết đang có cảm giác gì. Nhìn hai người trước mặt, ngay cả mấy câu khách khí trước mặt cũng chán không thèm nói, chỉ tiện tay cất chiếc hộp ngọc vào trong lòng, rồi bước nhanh xuống lầu.
Chỉ có Diệp Thanh Mã và Long Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, đôi bên đều lộ ra vẽ không hiểu gì.
Mọi người đều nói rằng Lý Dật là người duy nhất nhiều năm nay được phép bước vào trong khuê phòng của Nhược Vân kia, sao hôm nay lại lẻn chạy ra?
Lẽ nào, nguyên nhân thật sự mấy ngày nay thực lực của Lý Dật thăng tiến, lại vì luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, Tịch Tà Kiếm Phổ trong truyền thuyết sao?
Trong lòng hai người đều cười thầm, chỉ có điều đoán đúng cũng chỉ là đoán mà thôi, cũng không ai nói ra. Chỉ nhìn Lý Dật rời khỏi, hai người cũng chán ngồi tiếp, mà đưa mắt nhìn nhau cũng bước xuống lầu. oOo người của Lý Gia, Long Gia và Dong Binh đoàn Huyết Lang động thủ ở Thiên Hương Lầu, còn có người nào không có mắt ở lại tìm cái chết?
Vì vậy, Lý Dật khi bước xuống đại sảnh dưới lầu, mọi người đã đi sạch. Ngoài cửa, thân vệ của Long Gia và Lý Gia lần lượt đứng ở một phía, trong ra đều là vẻ mặt thân thiết, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, mùi thuốc súng ở trong nụ cười của hai bên vô cùng nồng nặc.
Người đi đầu của Lý gia chính là Lý Nguyên, lúc này vẻ mặt của hắn rất nôn nóng. Nhìn thấy Lý Dật hoàn chỉnh không sứt mẽ đi ra từ trong Thiên Hương Lầu, hắn mới thở phào bước lên đón, nói:
- Thiếu gai chủ không sao thì tốt, nếu có chuyện gì, thuộc hạ nhất định sẽ hủy đi cái Huyết Lang trấn kia?
Lý Dật khẽ lắc đầu, xem như đã đáp lời, lại chán nản không lên tiếng.
Thân vệ bên cạnh cơ hồ nhìn thấy tâm trạng của Lý Dật đại thiếu gia nhà mình không tốt, người nào cũng ngậm miệng không nói một lời.
Đi được vài bước, đột nhiên có người vòng ra từ đám người, chính là Lý Na Na. nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dật, thoáng uất ức nói:
- Lý Dật ca ca, sao ngươi …. Sao ngươi… sao ngươi có thể đi đến nơi này?
Bộ dạng này khiến trong lòng Lý Dật cảm thấy ấm áp. Tâm trạng vốn rất sợ hãi với Lý Na Na lúc đầu, nhưng không biết tãi sao, hôm nay sau khi gặp Nhược Vân, tâm trạng ấy của hắn thay đổi phần nào. Hắn đưa tay cốc vài cái vào đầu Lý Na Na, rồi khẽ tiếng cười:
- Nếu nàng không thích ta tới…. Sau này ta ít lui tới là được rồi…
Hắn vốn muốn nói câu sau này không đến nữa, nhưng không biết tại sao, vẽ mặt si tình của Nhược Vân thoáng chốc lại ùa vào tâm trí hắn, câu nói không đến nữa, cho dù thế nào cũng không nói ra lời.
Lý Na Na nhìn vẽ mặt của Lý Dật khác lạ, vốn dĩ định truy vấn, nhưng dù gì nàng cũng là một nữ tử thông minh, nghỉ một hồi rồi cố gắng nhẩn nhịn, chỉ cùng Lý Dật lặng lẻ bước đi.
Cho dù là thân vệ của Lý Gia hay là thân vệ của Long Gia, nhìn thấy hai người bước qua đều cung kính né sang một bên.
Chớp mắt, sắp bước ra quảng trường, đột nhiên phía sau lại vang lên một tiếng “ý” kinh ngạc, sau đó một thân ảnh như gió lốc lao đến trước mặt hai người.
Ánh mắt của Diệp Thanh Mã hiện ra tia ngạc nhiên, nhưng niềm vui trên khuôn mặt lại không hề che đậy. Hắn đắm đuối nhìn Lý Na Na khẽ cười, nói:
- Na Na, không ngờ được gặp nàng ở nơi nhỏ bé này…. Xem ra, hai chúng ta đúng là rất có duyên a!
Lý Na Na sắc mặt không thay đổi, nàng chán chường nhìn Diệp Thanh Mã, chỉ nhàn nhạt nói:
- Ngươi nhận lầm người rồi!
Diệp Thanh Mã cơ hồ đã quen với thái độ này của nàng, hắn chỉ nhàn nhạt nói:
- Na Na, nếu ta nhớ không nhầm, ngày trước nàng liên mồm nhắc Lý Tiều ca ca… từ lúc nào đã biến thành Lý Dật ca ca rồi? Nếu muốn chọn một cường giả, ta nghĩ ngay trước mặt, còn có một sự lựa chọn tốt hơn đấy.
Lý Na Na biến sắc mặt, ánh mắt nhìn sắp phát điên.
Thế nhưng Lý Dật lại cốc đầu nàng, nhàn nhạt nói:
- Diệp Thiếu gia, thời gian ước định của chúng ta còn chưa tới chứ? Hay là Diệp Thiếu gia muốn tiếp chiêu của Lý mổ trước, rồi mới thảo luận đến chuyện khác?.
Nhìn cử chỉ thân mật của Lý Dật và Lý Na Na, ánh mắt của Diệp Thanh Mã hiện ra một tia lạnh giá. Hắn lộ ra một nụ cười thâm độc, nhàn nhạt nói:
- Không sao, đợi ba ngày sau đi. Ta hy vọng Lý Dật thiếu gia sẽ lựa chọn đúng đắn …. Bằng không ….
Nghe thấy vậy, Lý Dật khẽ lắc đầu, hắn kéo bàn tay của Lý Na Na, hai người đi vòng sang một bên, sau đó một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Bằng không, ngươi có thể khiến ta thế nào chứ?
Diệp Thanh Mã chợt biến sắc mặt, cơ hồ không nén được, muốn giết Lý Dật ngay tại chỗ.
Thế nhưng, trước khi hắn đến, gia tộc đã có mệnh lệnh, phải nghĩ đủ cách để thu phục người này, không thể để các gia tộc khác cướp tay trên. Lúc này hắn cũng không thể không nghiến răng chịu đựng, chỉ khẻ tiếng nói:
- Lý Dật à Lý Dật, ta thật sự hy vọng ba ngày sau, ngươi có thể cho ta một câu trả lời mãn ý… ha..ha..ha.. ha……
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẻo phía sau, nhưng Lý Dật lại như không phát hiện, hắn chỉ kéo tay Lý Na Na chầm chậm bước đi, chỉ là trong lòng không biết đang bay về đâu. oOo
Lý Gia.
Trong thư phòng của Lý Hàn.
Lý Hàn khẻ đặt quyển sách trong tay xuống, nhíu mày nói:
- Diệp Gia ở Đế Đô?
Lý Dật gật đầu nói:
- Không sai, người đến tên là Diệp Thanh Mã….
- Diệp Thanh Mã….
Sắc mặt của Lý Hàn thoáng biến đổi, sau chốc lát thở ra một tiếng, nói:
- Nếu là người khác, thì còn dể đối phó, nhưng Diệp Thanh Mã này … không đơn giản a!
Lý Dật nhàn nhạt, nói:
- Là thế nào?
Lý Hàn hít vào một hơi, nheo mắt nói:
- Dật nhi, ngươi có lẽ biết Bắc Đấu Tông chứ?
- Bắc Đấu Tông! Là Bắc Đấu Tông của Đế Quốc?
Lý Hàn gật đầu, nói:
- Không sai, chính là Bắc Đấu Tông trong Đế Quốc, thân phận địa vị cực cao ấy….thực lực của Bắc Đấu Tông thế nào, sơn môn ở đâu, chuyện này ta không rõ. Nhưng điều duy nhất mà ta biết chính là, Tông chủ của Bắc Đấu Tông là cường giả cấp Đấu Hoàng. Còn Diệp Thanh Mã kia, nghe nói chính là đệ tử quan môn của Tông chủ Bắc Đấu Tông. Thêm vào đó hắn lại là con cháu dòng chính của Diệp Gia Đế Đô, thân phận càng không bình thường. Trong hai thân phận này, cho dù là cái nào cũng vô cùng kinh người. Còn nếu hai thân phận này cùng nhau, e rằng ngay cả một số thế lực trung đẳng trong Đế Quốc, cũng không dám dể dàng đắc tội với Diệp Thanh Mã. Vì vậy, nếu Lý Gia chúng ta không đồng ý với yêu cầu của Diệp Thanh Mã, e rằng dưới sự chèn ép của hai thế lực siêu nhiên này…. Lý Gia chúng ta tuyệt đối không thể tốt đến đâu …
Lý Dật cười nói:
- Vậy ý của phụ thân đại nhân chính là để ta vào gia môn của Diệp Gia sao?
- Dĩ nhiên không phải…. Chỉ có điều ta lại không ngờ, chỗ dựa của Long Gia lại là Diệp Gia ở Đế Đô…. Chỉ có điều chỉ có Long Gia các ngươi có chỗ dựa thôi sao…?
Lý Dật cười. Dĩ nhiên hắn biết rõ, Lý Gia nhiều năm nay có thể ngồi ngang hàng cùng Long Gia, dĩ nhiên cũng có chỗ dựa của mình, hơn nữa có lẽ là một trong Tứ Đại Thế Gia, bằng không Lý Hàn cũng sẽ không có khẩu khí này… chỉ có điều, đối với Lý Dật mà nói, cơ hồ đây lại là một cơ hội tuyệt hảo a.
- Phụ thân Đại nhân.
Lý Dật nhàn nhạt, nói:
- Ta nghĩ, Bắc Đấu Tông này có mạnh thế nào, cũng không thể chống lại Đấu Thần Điện chứ?
Lý Hàn gật đầu nói:
- Đây là dĩ nhiên…. Đừng nói là Bắc Đấu Tông, cho dù là Tứ đại Thế gia và Bắc Đấu Tông, Hoàng Thất của Đế Quốc cùng liên kết lại, e rằng cũng không dám đắc tội với Đấu Thần Điện. Chỉ có điều Đấu Thần Điện cũng không để ý đến quyền lực thế tục, vì vậy nhiều năm nay, những hòn đá tảng khổng lồ ấy vẩn có thể bình an vô sự.
Bình an vô sự? E rằng chưa chắc đâu?
Có điều lời này dĩ nhiên Lý Dật không nói ra, hắn chỉ khẻ cười nói:
- Nếu đã như vậy, vậy thì Dật nhi lại có một suy nghĩ khác.
- Ngươi nói.
- Chi bằng để ta tham gia Tế Thần Điển hai tháng sau… chỉ cần có thể vào được Đấu Thần Điện, đến lúc đó còn sợ Diệp gia sao?
Nhìn vẻ mặt bình thản của Lý Dật, Lý Hàn khẽ nhíu mày:
- Với thực lực hôm đó ngươi biểu hiện ra, Tế Thần Điển này cũng không phải không thể đi …. Chỉ có điều, có cần thiết không? Ta nghĩ, thứ mà mẫu thân đại nhân ngươi để lại cho ngươi, đã đủ rồi chứ?
Lý Dật nhàn nhạt, nói:
- Đóa hoa trong nhà ấm rốt cuộc cũng không thể lớn ra được…. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, dĩ nhiên phải liều vài phần. Một cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ qua như vậy không phải đáng tiếc sao? Nếu thật sự ta vào được Đấu Thần Điện, trong Vạn Triều Thành này, lẽ nào còn có chuyện Lý Gia và Mạc Gia sao?
Lý Hàn thoáng biến sắc mặt, hắn không biết đã suy nghĩ bao lâu, rồi gật đầu nói:
- Được, nếu như ngươi muốn đi, ta cũng không ngăn cản ngươi… chỉ có điều chuyện gì cũng phải cẩn thận, ngươi phải biết rằng, Gia chủ đời sau của Lý Gia, sớm đã là ngươi rồi…
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
104 chương
44 chương
109 chương
90 chương
83 chương
119 chương
245 chương