Đấu Thần
Chương 615
Vừa có được binh khí mới, Lý Dật sớm bị bức bách muốn thử ngay uy lực của nó, mấy đệ tử Nam Thiên tông coi như đã đụng vào súng đã lên nòng. Lý Dật thối lui mấy mét, Kim Long cung nhỏ nhắn khéo léo thì đã nằm yên vị trên tay.
- Ha ha, cười chết mất, cái cung nhỏ vậy, liệu có thể bắn chết một con thỏ rừng sao?
Năm đệ tử Nam Thiên tông cùng cười to. Lý Dật có hơi bất ngờ, binh khí cửu phẩm lấy ra từ dung giới, đã không còn ánh sáng tràn ngập màu sắc như khi vừa mới tẩy luyện xong, mà ánh sáng đó trở nên vô cùng ảm đạm. Ngoài ra, hình dạng trở nên nhỏ bé hơn, tựa như món đồ chơi của trẻ con, khó trách bị người khác nhạo báng.
Nhưng đám đệ tử Nam Thiên tông ngay sau đó đã không cười nổi! Một luồng Đấu khí hùng hậu được rót vào, thân cung ngân lên từng tiếng ông ông, một Du Long màu vàng rực rỡ bay vút một vòng quấn quanh thân cung, toàn bộ Kim Long cung lập tức sống lại.
Mắt không chú ý thì sẽ không nhìn ra giá trị của Kim cung lúc này.
Những đệ tử phụ trách theo dõi của Nam Thiên tông nà, cùng lắm là đạt tới cảnh giới Đấu Sư, còn tên thủ lĩnh thì cũng chỉ là Đấu Vương tam tinh, đấu với một cường giả có binh khí cửu phẩm trong tay, nếu chỉ tính là Đấu giả, bọn hắn cũng không thể nói chắc là có thể thắng được. Huống chi, cường giả có binh khí cửu phẩm, có thể chỉ là một Đấu giả thôi sao?
- Tiểu tử, hãy đợi đấy!
Tên thủ lĩnh phô trương thanh thế làm theo phép tắc, hắn là người đầu tiên quay lưng định chạy trốn.
- Muốn đi, có phải là quá trễ không!
Đã đưa đến làm bia để thử cung, Lý Dật há lại bỏ qua sao. Kim Long hóa cung, Đấu khí hóa tên, dây cung căng như trăng rằm, “khanh” một tiếng, Đấu khí còn trên cung hóa thành hình mũi tên, mũi tên bắn ra như dòng chảy những ngôi sao bắn vào tim từ phía sau lưng tên thủ lĩnh. Một cái lỗ xuyên qua cơ thể hắn, máu chảy ra, hắn vẫn cứ chạy đi, được bốn năm bước rồi ngã xuống đất!
Những đệ tử còn lại của Nam Thiên tông thấy Lý Dật ra tay tàn nhẫn, nghĩ rằng rồi sẽ không bỏ qua mình, chúng liếc nhau, hô to một tiếng, Đấu khí sôi trào rồi liều mạng xông lên.
Khanh, khanh, khanh ——
Lý Dật cũng không chút khách khí, cơ thể thu lại, một tay giương cung một tay kéo dây cung, bắn ra ba phát, lập tức lấy mạng ba đệ tử của Nam Thiên tông. Giờ chỉ còn lại hai tên cuối cùng, hình ảnh ba tên đang nằm dưới đất chính là muốn nói với bọn chúng một sự thật rằng, muốn chạy thì phải chết, liều mạng thì cũng chết, nói tóm lại, hôm nay là phải chúng phải chết.
Hai tên đệ tử can đảm của Nam Thiên tông cuối cùng cũng chọn con đường bỏ chạy vô nghĩa, đây chỉ là bản năng mà thôi.
Giết chết hai tên cuối cùng, Nam Thiên tông muốn tìm được Lý Dật trong Đại Hạ Đế Đô to lớn như vậy không phải chuyện ngày một ngày hai, lúc đó có lẽ đã đến Vô loạn chi vực thông qua Truyền thống trận rồi, thiệt thòi nhỏ này, Nam Thiên tông có lẽ cũng chỉ biết nuốt vào trong bụng thôi.
Chủ ý đã quyết, Lý Dật lần nữa kéo căng dây cung. Nhưng lần này, toàn bộ thân cung bỗng nhiên run lên, một sức mạnh cuồng bạo mà đến ngay cả Lý Dật cũng không thể giữ nổi. Sức mạnh này không chỉ là do Đấu khí mà Lý Dật rót vào, trải qua sự cường hóa cửu phẩm đơn giản như vậy.
Trong giây phút sững sờ đó, hai tên đệ tử Nam Thiên tông đã chạy được trăm mét, quả đúng như câu tục ngữ, tốc độ nhanh nhất trên đời là tốc độ khi tháo chạy.
Không kịp suy nghĩ, Lý Dật “khanh, khanh” kéo cung hai lần, hai luồng sức mạnh cuồng bạo từ thân cung bắn ra đem theo ánh sáng lấp lánh, sau đó có hai tiếng kêu ré chói tai, hướng về phía hai đệ tử Nam Thiên tông.
Oanh —— oanh ——
Hai luồng ánh sáng huyễn lệ rực rỡ như trong đêm tối nổ tung, giống như nổ pháo bông, trong tiếng nổ ấy, hai đệ tử Nam Thiên tông đến xương cốt cũng không còn, mà bốc hơi luôn.
Bạo kích!
Kim Long cung này, hóa ra có tính bạo kích! Thảo nào lão già lôi thôi không nỡ đổi, thuộc tính bạo kích với tỷ lệ nhất định bên trong binh khí cửu phẩm, cũng là phi thường hiếm thấy. Bạo kích, trong nháy mắt có thể làm tăng gấp mấy lần khả năng tấn công, binh khí cửu phẩm trong khi bạo kích, thì có thể khiêu chiến vượt cấp! Cũng là nói một cường giả, khi đứng trước một cường giả hơn mình một cấp, nếu có trong tay một binh khí có thuộc tính bạo kích, thì có cơ hội thắng nhất định nào đó!
Thu hồi Kim Long cung, Lý Dật lại bắt đầu đã có một ý tưởng tham lam, đem Kim Long cung tẩy luyện thành Siêu phẩm Thần binh.
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ về chuyện này, không có gì bất ngờ xảy ra, đội trị an của Đế Đô sẽ nhanh chóng xuất hiện ở chỗ này. Kéo lấy Tinh Linh thiếu nữ đang còn trợn mắt há miệng, Lý Dật nhanh chóng chạy tới chỗ nhà trọ.
Tinh Linh thiếu nữ Khải Sắt Lâm thực sự đã bị dọa một trận, trong nháy mắt, đã liên tiếp lấy mạng sáu cường giả, mà bọn chúng đến ngay cả góc áo của Lý Dật cũng chưa chạm tới được, nhất là cảnh tượng hai người cuối cùng bị bốc hơi, càng làm cho Tinh Linh thiếu nữ phải kính sợ Lý Dật.
Về tới nhà trọ, Phì Phì và đám công tử bột đang ở trong phòng uống rượu mua vui cùng mấy cô gái, thấy Lý Dật, Đỗ Lạp ân cần chào đón:
- Lão đại, ngươi đi đâu vậy. Để kỉ niệm đêm cuối cùng ở Đại Hạ Đế Đô, chúng ta đã mời tứ đại danh kĩ của Đại Hạ Đế Đô đến đây. Nhanh vào đi, nhập cuộc nào!
Đạt được Kim Long cung cửu phẩm, Lý Dật rất vui, khó mà từ chối được, rồi tùy tiện ngồi xuống cạnh một “danh kĩ”.
- Ôi, Đại sư huynh, vị huynh đệ này… là bạn ngươi sao?
Đỗ Lạp lúc này mới phát hiện phía sau Lý Dật, một người mặc áo choàng đen che khuất dung mạo, Tinh Linh thiếu nữ. Đỗ Lạp vừa nói vừa định tiến tới trêu chọc Tinh Linh thiếu nữ!
- Đỗ Lạp, đừng đụng vào!
Nhưng lời cảnh cáo của Lý Dật đã quá muộn, áo choàng đen xốc lên, dung mạo của tuyệt mỹ mà độc đáo của Tinh Linh thiếu nữ hiện lên trước mặt mọi người. Tất thảy mọi người đột nhiên hóa đá, một Tinh Linh thiếu nữ đẹp khiến người ta quên hô hấp, đột nhiên xuất hiện ở đây thực sự là một hoàn cảnh khó lường, vừa xấu hổ lại vừa có chút quỷ dị.
Trước mặt Tinh Linh thiếu nữ, cái gọi là “Tứ đại danh kĩ”, chẳng qua cũng chỉ là một đống hoa tàn liễu héo mà thôi
Cả buổi trời, mới thấy Phì Phì trơ mặt ra mà nói với Lý Dật:
- Lại lại lại đây, vào phòng của ta, chúng ta thương lượng chuyện này!
- Không cần thương lượng!
Lý Dật trả lời như chém đinh chặt sắt, thương lượng cái gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, bỏ ra năm trăm vạn kim tệ là chuyện nhỏ, lại còn đắc tội với Nam Thiên tông mà hắn biết rõ lai lịch, Lý Dật không để cho Phì Phì chiếm lấy món hời cực kì lớn này đâu.
- Thật không cần thương lượng sao?
Vẻ mặt Phì Phì vừa thất vọng vừa không cam tâm.
- Không cần thương lượng! Lão sắc quỷ nhà ngươi nếu muốn chiếm lấy nàng, ta lập tức phủi mông quay về Thiên Phong thành, ngươi giết ta cũng vô ích!
- Nhưng ta vẫn chưa nói là muốn thương lượng chuyện gì mà?
Lý Dật gắp một miếng thịt ngâm giấm lớn, vừa nhai vừa nói khinh thường:
- Chuyện gì thì cũng không cần thương lượng. Được rồi… Khải Sắt Lâm, qua đây, ngồi bên cạnh ta. Nhớ lấy, mấy tên này nếu muốn động vào ngươi, thì cứ đánh vào tay hắn, ta cam đoan sẽ không có chuyện gì đâu!
Thái độ cường ngạnh của Lý Dật khiến Phì Phì phát điên, đám người Đỗ Lạp, Khảm Kì gặp Phì Phì là đùa giỡn, cũng thức thời mà không làm mất hứng. Đối với Tinh Linh thiếu nữ mà nói, đám thanh niên lúc thì như người tốt, lúc lại giống người xấu trước mặt, dường như nàng đã có thể ngẩng mặt uy nghiêm sai khiến. Gần như vô ý thức, Tinh Linh thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh Lý Dật.
- Đêm nay ngủ sớm một chút, ngày mai đi Truyền Tống trận trở vê trường!
Phì Phì không được như ý, có chút tức giận giống như trẻ con, nói xong hất tay áo trở về phòng của mình.
- Lão sắc quỷ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ hết mình trong đêm cuối cùng này, sẽ làm cho bốn mỹ nữ này sướng đến cực độ. Đại sư huynh, đệ nghĩ huynh cũng biết!
Đỗ Lạp có vẻ hả hê nói, đồng thời nhìn Lý Dật với thâm ý.
- Ngươi nói xem?
Lý Dật trả lời nước đôi, sau đó chăm sóc Tinh Linh thiếu nữ rồi nói:- Khải Sắt Lâm tiểu thư, không cần khách khí, mấy tên này đều rất hiếu khách, nàng là khách quý đến từ rừng sâu Tinh Linh, bọn họ nhất định sẽ dốc hết khả năng chiêu đãi nàng. Nhưng xin nhớ rằng, đừng để bọn chúng động đến nàng, đụng vào ngón tay cũng không được, nếu nàng thấy tên nào có ý định của loài gia súc, thì cứ đánh hắn thật đau. Đỗ Lạp, ngươi không có ý kiến gì chứ?
- Không có, không có, hoàn toàn không có! Người con gái của lão đại, chúng đệ đều rất ngưỡng mộ, làm sao có thể chiếm đoạt đại tẩy chứ. Đúng không nào? Các anh em.
Tinh Linh thiếu nữ mặc không biết nhiều về những chuyện của con người, nhưng cũng ít nhiều hiểu ra chút gì đó, càng kiên định quyết tâm xem Lý Dật là thần hộ mệnh của mình. Lúc này ngồi trước một bàn thức ăn ngon, đã không khách khí mà ăn ngấu nghiến.
- Mẹ kiếp, đợi ta kế thừa vị trí Long Phi Quốc Chủ, ta nhất định sẽ mở rộng tất cả các giao dịch, bao gồm cả mua bán nô dịch!
Đỗ Lạp nhìn Tinh Linh thiếu nữ, nuốt nước miếng mà thấp giọng nói đầy oán hận.
- Quyết định của Đỗ Lạp quá anh minh rồi!
- Gia đình của ta ủng hộ quyết sách vĩ đại của Đỗ Lạp!
- Yên tâm đi, Đỗ Lạp, ta sẽ là người mua đầu tiên của ngươi!
Đã có sự uy hiếp của Lý Dật, đám công tử này chỉ dám có ý nghĩ tà tâm thoáng qua trong tương lại. Tinh Linh thiếu nữ thấy chúng liếc mình, liền ngồi sát vào Lý Dật một cách vô ý thức.
- Đỗ Lạp các hạ, người vẫn chưa uống rượu giao bôi với ta đó!
Một “danh kĩ” ỏn ẻn thỏ thẻ nói nhằm kéo sự chú ý của đám thanh niên lụa là này về phía mình.
- Đúng, uống rượu uống rượu. Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta mời nàng một ly!
Đỗ Lạp bưng chén rượu lên mời Tinh Linh thiếu nữ.
Lý Dật thấy hứng thú, ngừng ăn như hổ đói, hỏi:
- Nàng biết uống rượu không? Nếu biết thì uống, đây là rượu ngon trên năm trăm kim tệ một bình đó.
- Rượu, ta thích uống!
Tinh Linh thiếu nữ nghe thấy rượu, hai mắt sáng lên, có phần nhìn giống như một quỷ rượu. Nhân lấy ly rượu lớn mà Đỗ Lạp đưa, ngửa đầu uống một ly lớn. Nhưng, ngay sau đó, sắc mặt Tinh Linh thiếu nữ biến đổi, phát ra một hồi ho khan kịch liệt, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, tình hình rất nguy kịch.
- Ngươi, rượu của các ngươi, sao lại khó uống như vậy!
Chuyện này làm cho Lý Dật không khỏi cười ha hả, có lẽ là rượu của Tinh Linh tộc và rượu của con người không phải là một khái niệm, có thể nó là một loại đồ uống ngon miệng nào đó mà thôi. Ly rượu to kia, cũng phải chừng nửa cân rượu, Tinh Linh thiếu nữ ho một hồi, bắt đầu thấy say, thấy váng đầu hoa mắt, không tránh khỏi dựa vào vai Lý Dật.
Lý Dật đưa nàng vào phòng của mình.
Với tư cách Đại sư huynh, Lý Dật có được sự đãi ngộ giống như Phì Phì, trong phòng có một phòng xếp đơn. Đặt Tinh Linh thiếu nữ lên chiếc giường êm ái, đắp chăn lông cho nàng, Lý Dật vẫn có ý định đi ra ngoài tiếp tục ăn uống. Không ngờ vừa mới quay người đã nghe thấy Tinh Linh thiếu nữ hỏi:
- Ngươi tên gì!”
Xoay người lại, thấy Tinh Linh thiếu nữ ngà ngà say hai mắt nhắm hờ, vẻ mặt thơ ngây chân thành nhìn mình.
- Ta là Lý Dật, ngươi có thể gọi ta là Lý Dật ca ca!
- Lý Dật ca ca sao ngươi lại muốn mua ta?
Tinh Linh thiếu nữ nhìn thẳng vào Lý Dật, thần sắc đã đáng yêu lại có chút làm cho người ta mơ màng.
Lý Dật không nhịn được cười, xem ra rượu này thật rất mạnh, biến một Tinh Linh thiếu nữ đáng yêu thành một con người—— có lẽ Tinh Linh thiếu nữ này vốn là người hoạt bát thông minh đáng yêu, chỉ bởi vì bị giam cầm trong lồng gỗ mà thay đổi bản tính, hiện tại chẳng qua là khôi phục lại mà thôi.
- Bởi vì ngươi xinh đẹp!
Lý Dật véo một cái trên khuôn mặt đáng yêu tinh xảo như búp bê của nàng.
- Vậy sao ngươi còn muốn tiễn ta về rừng sâu Tinh Linh?
Xem ra Tinh Linh thiếu nữ cũng không hoàn toàn không thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Lý Dật gãi gãi đầu, vấn đề này không dễ trả lời. Mua nàng thả nàng đều là do hứng thú, tại sao lại có lắm câu hỏi vì sao thế! Nhưng, nhìn dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Tinh Linh thiếu nữ, Lý Dật bỗng nhiên muốn giữ Khải Sắt Lâm bên mình, đó cũng là một lựa chọn tốt.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
126 chương
54 chương
50 chương