Đấu Thần
Chương 527
- Người hẳn cũng hiểu ta, Đại Điện hạ cũng biết, khoản nợ giữa Lý Minh với Tứ đại Gia tộc sớm muộn gì cũng phải tính toán rõ ràng, lúc đó Lý Dật cùng với Đại Điện hạ, Bệ hạ đứng cùng một chỗ là được.
Lý Dật cười sảng khoái, hai chân hướng về phía Tam Thánh Sơn đi đến. Dù sao Lý Dật cũng là Đấu Thần Điện Hồng Y Tế Ty, Đấu Thần Điện cùng với Lý Dật có còn khoảng cách hay không, cũng cũng là phải trong chờ vào giờ phút này.
Ở trên Tam Thánh Sơn, ở bên ngoài đại điện là một cái sân bãi rất lớn, đây chính là sân bãi mà Lý Dật tham gia Tế Thần Huyết Điển trước đây, giờ phút này cũng tụ tập không ít người. Sau khi thăm dò một chút, những người này cấp bậc thấp nhất cũng là Đấu Vương cường giả, thậm chí ngay cả một Đấu Sư cũng không có. Có một vài người Lý Dật cũng có chút quen mặt, đó là những nhân vật tinh anh của Tứ đại Gia tộc.
Sau khi chứng tỏ thân phận, Lý Dật cùng với Đại Điện hạ được Chấp sự đưa đến một gian phòng.
- Tế Ty các hạ, Đại Điện hạ, các vị ở bên trong căn phòng này, cũng không được tùy ý đi đi lại lại. Thức ăn, nước uống tự nhiên là có người dâng lên, nếu có cái gì cần, chỉ cần kéo chuông ở trên cửa, sẽ có người phục vụ hai vị.
Lý Dật biết rõ, những Chấp sự trong Đấu Thần Điện này, cũng không được tính là người của Đấu Thần Điện, những người này không sai biệt lắm giống như là những tạp dịch vậy. Lý Dật lập tức gật gật đầu, ý bảo đã hiểu rõ rồi.
Sau khi tên Chấp sự này rời đi, Lý Dật khẽ ngồi xuống giường êm, rất là thoải mái, nhưng mà Đại Điện hạ thoạt nhìn có chút khẩn trương. Đại Điện hạ cẩn thận nhìn quanh gian phòng, sau đó đứng ở trước cửa sổ, trông về phía dưới Tam Thánh Sơn, ung dung nói:
- Lý Dật huynh đệ, Bắc Đẩu Tông cùng với Tứ đại Gia tộc phái ra cao thủ cũng không ít a, xem ra lần này là tình thế bắt buộc rồi.
Từ khi tiến vào đại điện, Lý Dật tự nhiên cũng cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc. Hôm nay tại Tam Thánh Sơn, hầu như tụ tập một nửa cao thủ của cả Đế quốc Thiên Phong. Cũng khó nói Điện chủ của Đấu Thần Điện yêu cầu Lý Dật không được tùy ý đi đi lại lại. Ở nơi này đang tụ tập rất nhiều phương thế lực, nếu một lời không hợp, sẽ có thể gây ra đánh nhau. Đấu Thần Điện mặc dù có năng lực dẹp loạn, nhưng cổ điện ngàn năm, chỉ sợ cũng sẽ bị tổn thương.
- Điện chủ Bách Bái này chỉ sợ gây chuyện mà bị sứt đầu mẻ trán.
Lý Dật cười nói:
- Chúng ta cũng không cần tìm Điện chủ Bách Bái để gây lên phiền toái nữa, trò hay mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Đại Điện hạ gật gật đầu không nói, Lý Dật cũng không nói gì thêm nữa, khẽ tựa ở trên giường êm, âm thầm nghiên cứu Bí tịch Trận pháp. o0o
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rửa mặt xong, gã Chấp sự cũng đã đưa lên bữa sáng, đột nhiên một hồi huyên náo dưới chân Tam Thánh Sơn truyền đến. Nguyên do Ngàn năm Tế điển Đấu Thần đã bắt đầu. Đấu Thần Điện chẳng biết lúc nào ở dưới chân núi cho xây dựng một cái đài cao, trên đài cao, là một pho tượng tỏa ra hào quang màu tím, dân chúng ở chung quang đều hướng về phía đài cao, thành kính quỳ lạy.
Cho dù là Đấu Thần Điện cực lực duy trì trật tự, nhưng cững không khỏi có một chút hỗn loạn. Dân chúng tới đây quá nhiều, như vậy có một số người chen lấn nhau, chỉ sợ cơ hội được quỳ lạy cũng chưa chắc đã có được.
- Thần tượng này là ai?
Lý Dật nhìn thấy Thần tượng, nhịn không được hỏi.
Đại Điện hạ cũng không trả lời, hỏi ngược lại:
- Lý Dật huynh đệ biết mỗi một tòa Đấu Thần Phân điện có trấn điện chi bảo là cái gì không?
Lý Dật cũng suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói:
- Đó là Công pháp, Đấu kỹ cấp bậc Thanh Long? Lão quái vật Điện chủ? Siêu phẩm Thần binh Ma khí? Hay Thần tượng ngồi kia!
- Đúng là cái Thần tượng đang ngồi kia!
Đại Điện hạ mỉm cười:
- Nghe nói mỗi một tòa Đấu Thần Phân điện đều có một pho tượng Kim Thân Đấu Thần, chính là Đấu Thần sau khi chết đi, Đấu Thần Điện dùng một loại phương pháp phong ấn cực kỳ đặc thù luyện chế thân thể. Loại Kim Thân này có thể vạn năm bất hủ, hơn nữa trong truyền thuyết nói rằng pho tượng Kim thân còn sót lại một chút hồn lực của Đấu Thần. Những dân chúng tin tưởng rằng khi hướng về phía Kim Thân Đấu Thần cầu nguyện, có thể trừ bỏ tai ương, hưởng hạnh phúc!
- Kim Thân Đấu Thần! Nghe rất có ý tứ, bất quá tựa hồ không bằng Công pháp Đấu kỹ, có lợi thực tế hơn.
- Không hẳn là vậy, Lý Dật huynh đệ có chỗ không biết, Đấu Thần cường giả tuy rằng sống ngàn năm, dù sao cũng có ngày phải ngã xuống. Nhưng Đấu Thần cường giả cũng không phải là không cứ thế tồn tại, Phong Hào Đấu Thần mới là Đấu Thần bất tử bất diệt. Phong Hào Đấu Thần muốn bất tử bất diệt thì phải có điều kiện là được thờ phụng bất diệt.
- Bất tử bất diệt nếu có sự thờ phụng mới có thể tồn tại? Ha ha, khó trách Đấu Thần Điện làm ra những trò này, chỉ cần Đấu Thần Điện khống chế Đại lục Đấu Thần, khống chế dân chúng, như vậy tự nhiên cũng không luôn luôn được thờ phụng. Chính vì vậy Phong Thần Đấu Thần có thể bất tử bất diệt rồi. Nhưng… Đại lục Đấu Thần thật sự tồn tại Phong Hào Đấu Thần sao?
Đối mặt với vấn đề này, Đại Điện hạ khẳng định:
- Đại lục Đấu Thần rộng lớn khôn cùng, kỳ nhân cường giả tầng tầng lớp lớp, từ Viễn cổ Hồng hoang đã bắt đầu tích lũy, ta tin tưởng Phong Hào Đấu Thần chẳng những tồn tại, mà còn có không ít.
Trong nội tâm Lý Dật thầm nghĩ, Đấu Thần bất tử bất diệt nếu có tồn tại, đối với bất luận kẻ nào, loại hấp dẫn này chỉ sợ khó có thể chống đỡ. Cũng khó trách vô số cường giả đã không từ thủ đoạn mà muốn đột phá đến cảnh giới cao cấp hơn, ngoại trừ khát vọng có được một lực lượng cường đại. Phấn đấu đạt tới cảnh giới Phong Hào Đấu Thần bất tử bất diệt chỉ sợ là nguyên nhân chủ yếu nhất.
Đang lúc ngây người, cửa phòng bỗng nhiên có tiếng gõ vang lên, gã Chấp sự ngày hôm qua, đi tới cung kính nói:
- Nhị vị xin mời!
Lý Dật biết rõ, ở dưới chân núi lúc này ồn ào như vậy chẳng qua là bề ngoài mà thôi, địa điểm chính thức mới là ở chỗ này, Đấu Thần Phân điện Tam Thánh Sơn. o0o
Mới ra khỏi phòng đi chưa được hai bước, Lý Dật nhìn thấy Lý Nhiên, Lý Hạo cùng với thúc thúc của hắn là Lý Bách đi tới. Sau khi nhìn thấy Lý Dật, huynh đệ Lý gia lập tức hai mắt đỏ rực căm thù. Chợt sau lưng Lý Nhiên, Huyết Hồn Ma Kiếm cảm thấy sát ý của chủ nhân, vô số oán linh khóc thét ầm ĩ.
- Lý Nhiên huynh đệ, ngươi thoạt nhìn rất tức giận a? Ngươi tại sao phải tức giận như vậy? A, ta nhớ ra rồi, cha ngươi vừa mới chết, thật đúng là có lỗi a, huynh đệ ta trong khoảng thời gian này tương đối bề bộn, đều đã quên mất đến phúng điếu. Ha ha, thật có lỗi, thật có lỗi!
Lý Dật cười đến rạng rỡ, không kiêng nể gì cả.
Lý Nhiên mặc dù biết Lý Dật cố ý khiêu khích, chỉ là không thể nhịn được, lúc này hắn muốn phát động Ma Kiếm nhưng lại bị Lý Bách kéo lại. Lý Bách trầm giọng nói:
- Nhiên nhi, không được lỗ mãng!
- Lý Dật ngươi là ác ma, ngươi cũng chớ có đắc ý quá sớm, ngươi đã là con thỏ lòi cái đuôi, ngày tốt lành cũng không còn được bao lâu nữa, đến lúc đó bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!
Lý Hạo không có đảm lượng động thủ, đành dùng miệng lưỡi lợi hại mắng Lý Dật.
- A? Phải không? Lý Hạo, ngươi hãy tin tưởng, trong vòng nửa năm nếu không lấy được giải dược, ngươi là người đầu tiên cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết!
Nghe thấy hai chữ ‘Giải dược’, trên mặt Lý Hạo lập tức biến sắc, nói ngươi, ngươi… nửa ngày, cũng không nói nên lời. Ở đây có Lý Bách dù sao tâm cơ của hắn cũng thâm trầm, quát:
- Ngươi miệng lưỡi lợi hại, hãy đi làm chính sự đi!
Ở bên trong đại điện lúc này, nhân số so với ở dưới chân núi có vẻ ít hơn nhiều. Những người có mặt ở bên trong đại điện, không có người nào không phải là cường giả cao nhất của Đế quốc Thiên Phong. Ngay cả thủ lĩnh Long Vệ là Thần Mộc, cũng chỉ có thể đứng ở ngoài đại điện, ở trên quảng trường mà cũng không được đi vào.
Ở trung tâm đại điện có đặt ba cái ghế dựa, ngồi ở giữa đó là Điện chủ Bách Bái, bên phải là Hoàng thất Thiên Phong, bên trái là Tông chủ Bắc Đẩu Tông.
Bên trong Đại điện phân loại tả hữu hai bên, phía bên phải Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong, kế tiếp là một vài vị trọng thần. Nhìn thấy Lý Dật và Đại Điện hạ đã đến, vài tên đại thần tự nhiên đem vị trí của mình nhường cho Đại Điện hạ và Lý Dật. Còn ở phía đối diện, là Phong Hoàng Hải Kim, theo thứ tự xuống dưới chính là người của Tứ đại Gia tộc.
Diệp gia tới nơi này là Diệp Khinh Vũ, cùng với Trưởng lão Miêu Khả. Gia chủ Diệp gia có thân thể cường tráng, dáng vẻ bên ngoài bình thường. Đứng bên cạnh Diệp Khinh Vũ là Gia chủ Hồng gia Hồng Cương. Hồng Cương cũng mang theo Hồng Vũ. Hồng Cương, Lý Dật lần đầu gặp mặt, Lý Dật nhìn thấy người trung niên gầy gò này rất là âm trầm, làm cho người ta khác nhìn vào có cảm giác nguy hiểm. Nhưng ở đây, nếu so sánh thì Gia chủ Tông gia Tông Phi lại ngược lại, Tông Phi có tướng mạo phi phàm, tuấn tú lịch sự, anh tuấn. Nếu Tông Phi không có phong độ như thế, chỉ sợ cũng không thể sinh ra mỹ nữ Tông Băng sinh đẹp như vậy.
Hai mắt của Tông Băng hầu như không có rời khỏi thân thể của Lý Dật. Tứ đại Gia tộc quả nhiên có nội tình vô cùng thâm hậu, ngắn ngủn mười ngày, thương thế của Tông Băng cũng đã khôi phục. Nhưng tiểu tử Tông Kiệt Khánh kia, lần này cũng không có xuất hiện ở Đấu Thần Điện.
- Chư vị, mọi người cũng đã đến đông đủ, chúng ta liền bắt đầu a!
Điện chủ Bách Bái nói ngắn gọn, sau đó nheo mắt lại, ngồi ở trên mặt ghế, với một bộ dáng đạm mạc. Sau khi Bách Bái nói xong, chỉ thấy Bạch Khiết đi đến trước mặt Phong Hoàng Hải Kim, mỉm cười nói:
- Thỉnh Phong Hoàng các hạ giao ra lệnh bài Tế thần!
Phong Hoàng đưa tay vào trong lòng, ngay lập tức xuất hiện một chiếc ngọc bài ở trong tay.
Bạch Khiết sau khi tiếp nhận ngọc bài, khẽ rót đấu khí vào, một cổ đấu khí nhu hòa chậm rãi tràn ra, sau khi ngọc bài được đấu khí thôi phát, nhìn thấy nó như là sống lại, lập tức tỏa sáng ra bích lục quang mang. Nhưng cũng trong nháy mắt, một ngọn lửa xanh bùng cháy, tạo ra một ánh hào quang huyễn lệ làm cho mọi người không khỏi nhắm mắt lại, ngay sau đó có một hồi không gian ba động kịch liệt tỏa ra.
Sau khi đạo không gian ba động dừng lại, ánh hào quang màu xanh kia cũng dần dần yếu ớt, sau đó ở trước mặt mọi người, xuất hiện một không gian kỳ quái.
Lúc này có một cảnh tượng hiện ra, đó là cỏ cây hoa lá, lầu gác tinh xảo, thế ngoại đào viên, chim hót hoa nở, phảng phất không phải ở nhân gian. Ngoại trừ Bách Bái, trên mặt mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hai bên đang có tâm trạng đối nghịch, dưới hoàn cảnh như thế này, cũng bỗng nhiên tiêu tán không ít.
Càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi chính là, ở bên trong lầu gác, thậm chí còn xuất hiện ba người.
Trong đó có hai nam một nữ. Những người này cũng giống như Bách Bái, nhìn bọn họ cũng không lớn tuổi, khoảng tầm mười bảy, mười tám tuổi, nhưng cũng có thể bọn họ đã ngoài tám chín chục tuổi rồi. Sau khi mọi người nhìn thấy hai nam một nữ này đều có một loại cảm giác kỳ dị. Kỳ thật nữ nhân này rất là tú lệ, nhìn thoáng qua đều nhìn không thấu tuổi tác của nàng. Một nam một nữ này đang ngồi xếp bằng tại trên ghế ngọc, tại trước mặt bọn họ là một bàn ngọc, bày trên đó là một cái bàn cờ, hai bên đang chăm chú chơi cờ.
Đứng bên cạnh bọn họ có một người, đó là một nam tử trẻ tuổi bạch y, nam tử này đứng ở đó để phục vụ cho hai người.
- Đệ tử Bách Bái xin gặp hai vị Thần Tôn!
Một nam, một nữ Thần Tôn nghe được thanh âm của Bách Bái, hai người lúc này mới chậm rãi quay mặt lại, khẽ liếc mắt nhìn mọi người, nữ Thần Tôn có chút không kiên nhẫn, nói:
- Lại một ngàn năm nữa đến sao? Thật sự là phiền toái, đi một quân cờ cũng không thể thanh nhàn!
- Ha ha, Thiên Thiên, nàng nói sai rồi, lần này cũng đã được nửa ván rồi. Nào, chúng ta trước hết đuổi bọn họ đi!
Nam Thần Tôn nói xong, liền đứng lên, còn nữ Thần Tôn, tên gọi là Thiên Thiên trước sau biểu lộ một bộ dáng lười biếng, vẫn như trước chăm chú nhìn vào bàn cờ.
Ngàn năm mới chơi được nửa ván cờ! Dù là Lý Dật có kiếp sống của hai thế giới, sau khi nghe thấy chuyện lạ như vậy cũng không líu lưỡi. Lý Dật âm thầm cảm thụ khí tức của hai vị Thần Tôn, đấu khí của hắn không ngờ giống như trâu đất nhập biển cả, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Ngược lại không ngờ nam nhân Thần Tôn kia lạnh lùng liếc mắt Lý Dật một cái.
- Bách Bái, ngươi cũng không có tiến triển a, làm sao vẫn còn ở cấp bậc Đấu Tôn, một ngàn năm thời gian, ngươi chẳng lẽ cũng không có tu luyện thêm gì sao?
Cũng may là nam nhân Thần Tôn chỉ trừng mắt một cái, cũng không làm gì với Lý Dật, sau đó nhìn về phía Bách Bái, lộ ra một vẻ mặt không hài lòng.
- Tiểu tử vô năng, làm cho Thần Tôn chê cười.
Bách Bái chỉ chỉ Hoàng đế Thiên Phong, cung kính nói:
- Vị này là Cung Đính Thiên, người của Đế quốc Thiên Phong!
Nam Thần Tôn nhìn qua, ngay lập tức hắn có thể thấy được trên trán Cung Đính Thiên mồ hôi chảy ra rất nhiều.
- Tiểu nhân tham kiến Thần Tôn!
- Cung Đính Thiên sao? Ách, chỉ là Đấu Hoàng cường giả, thật sự là đời sau không bằng đời trước, lần trước dù sao cũng là Đấu Tôn. Cung Đính Thiên, ta hỏi ngươi, quy củ ngươi đều đã hiểu chưa!
- Hồi bẩm Thần Tôn, ta hiểu rồi!
- Nếu như vậy, cũng không nên trì hoãn thời gian. Tiểu Vân, ngươi hãy tới thông báo một chút cho Hoàng đế Thiên Phong a!
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
104 chương
44 chương
109 chương
90 chương
83 chương
119 chương
245 chương