Đấu Thần
Chương 296
Cuối năm tại Đại Đô trên Tu La Đảo cũng không có quá nhiều khác biệt so với bên ngoài. Sắc thu dần qua, thời tiết bắt đầu lạnh, đoàn người đến đây vì Thu Tế Lễ nhiều hơn bình thường. Nhưng mà, những người đi lại trên đường Đại Đô lại ít hơn so với ngày bình thường.
Lý Dật chắp tay sau lưng đi dạo trên đường, con mắt chầm chậm nhìn xung quanh nhưng lại không chú ý lâu vào chỗ nào.
Đã là ngày thứ ba sau buổi tối hôm đó, Đại Đô dường như tất cả đều vẫn không có gì thay đổi, ít nhất bề ngoài thì vẫn như vậy. Nhưng bên trong lại ngầm thay đổi, không phải người nào cũng biết điều này.
Lý Dật chỉ chầm chậm đi dạo, đồng thời hắn cũng rất rõ nhiệm vụ của mình, chính là trong thời gian này, phải nhanh chóng giải quyết sạch sẽ ‘phiền phúc nhỏ’ kia, không được để ảnh hường đến việc đại sự sau này.
Chỉ có điều, Hương Hương Quận chúa lại không quy định hắn phải giải quyết những phiền phức vô vị đó trong khoảng thời gian bao lâu, vậy thì hắn càng không cần phải vội.
Để hắn chủ động đi tìm đoàn người Diệp Khinh Vũ, là tuyệt đối không thể... Nhưng để họ tìm ra mình, thì không phải là việc khó...
Lúc đi đạo trên đường Lý Dật không hề có ý che giấu khí tức đấu khí trên người mình. Nếu nhìn trong đám người bình thường, thì Lý Dật dường như nổi bật hơn hẳn làm người khác khó có thể tiếp cận.
Mà trong con mắt những người tu luyện đấu khí. loại cảm ứng này không phải chỉ là muốn bắt chuyện thôi.
Lúc những người khác nói chuyện, có một người có đấu khí đi ngang qua, ở bên ngoài thì không ít gặp, nhưng bên trong Đại Đô này, chắc cũng chỉ có một Lý Dật là to gan lớn mật như vậy.
Trong hai ngày đầu, Lý Dật đã bí mật linh cảm được, đoàn người Diệp Khinh Vũ không bị dẫn dụ đến, mà lại dẫn dụ đến mấy gã Huyết Ma nhãi nhép khác. Chỉ có điều mấy người này hình như biết quan hệ giữa hắn và Hương Hương Quận chúa, chỉ thoáng nhìn trộm một cái rồi nhanh chóng bỏ đi. Cho đến hôm nay, hắn vẫn đi lại như vậy, đám Huyết Ma đó cũng không có hứng thú với hắn nữa rồi.
Nhưng điều quan trọng là, có thể dẫn dụ đám người của Diệp Khinh Vũ đến hay không?
Lý Dật mỉm cười, tốc độ và động tác của chân hắn dần chậm lại đi về phía người thưa thớt khu Đông thành.
Sau khi đi qua vài con phố, trong đầu hắn liền hiện ra giọng nói của Hồng Thiên Thánh Giả:
-Tiểu tử, có người đuổi kịp ngươi rồi!
-Ta đợi bọn người này đã lâu rồi!
Trong lòng Lý Dật kêu lên một tiếng đắc thắng, bước chân chậm dần rồi dừng lại.
Chỉ vì phía trước đã có thêm một người nữa. Người này mấy ngày trước Lý Dật vừa gặp qua, rất quen thuộc với hình dáng của người này.
Người này xuất hiện trước mặt, đứng ở giữa con đường phía trước, trên người là áo khoác màu xanh, thân hình cao to, khuôn mặt hơi gầy, hình dáng như một lát cắt, vô cùng rõ ràng. Chỉ có điều, ánh mắt người này có chút kỳ quái, pha lẫn thú vị nhìn về phía Lý Dật.
Trên khuôn mặt của Lý Dật cũng hiện lên một nụ cười tự nhiên. Một lúc sau, nụ cười biến mất, lại trở về nửa cười nửa không.
Sau đó từ phía sau, trên nóc nhà, hình như cùng lúc đó có những khí tức huyền diệu truyền tới, hiển nhiên đường lùi của mình cũng đã bị phong tỏa.
Tuy nhiên trong tình huống này, vẫn còn có một ánh mắt phức tạp chú ý đến mình.
Nhưng Lý Dật lại biết rất rõ hắn đã bị năm người bao vây. Hơn nữa, bất kỳ người nào ở đây năng lực thể hiện đều mạnh hơn hắn.
Tuy nhiên, đây là kết quả mà mình mong muốn. Nhưng vào lúc này, Lý Dật không kìm được lạnh lùng cười trong lòng một tiếng.
Bốn người còn lại. cũng không cần phải nghĩ xem họ là ai nữa. Ánh mắt của Lý Dật chầm chậm nhìn vào người phía trước, người này chắc là... ‘Lý đại ca’?
Ánh mắt hai người có phần kỳ quái nhìn nhau một lúc, Lý Dật mới thản nhiên cười, nói:
-Các hạ chắc không phải là người của Huyết Ma Tộc? Không biết, vì sao lại muốn cản đường ta?
‘Lý đại ca’ kia hơi nhíu mày nhìn Lý Dật. Trên thực tế, ba ngày trước họ đã linh cảm được khí tức của Lý Dật, chỉ có điều lúc đó có Huyết Ma Tộc đột nhiên xuất hiện, bọn họ không thích hợp lộ diện. Nhưng lúc này sau khi đã lộ diện, lại đổi lại một câu nói này của Lý Dật?
‘Lý đại ca’ này đối với phong cách, hành vi của Lý Dật đã rõ bảy tám phần rồi, coi như là hắn không rõ, có thêm hai người Tông Kiệt Khánh và Diệp Khinh Vũ, hắn không muốn biết cũng khó.
Theo như hắn biết, thì Lý Dật tuyệt đối không phải là thằng ngốc, cũng không phải là một người dễ đối phó... Thậm chí hắn cũng khẳng định, người mà Diệp Khinh Vũ nghi ngờ chưa chắc không phải là Lý Dật. Vì vậy mới có cuộc phục kích ngày hôm nay.
Chỉ có điều, cục diện vốn định sẵn lại không xảy ra, đối phương lại hỏi một câu như vậy thi làm cho ‘Lý đại ca’ trở tay không kịp.
‘Lý đại ca’ nghi ngờ trong chốc lát trầm giọng nói:
-Lý Dật các hạ, ta đúng không phải là Huyết Ma Tộc... Chỉ là...
-Đã không phải người Huyết Ma Tộc, vậy tại sao lại cản đường ta?
Con mắt của Lý Dật đảo qua người ‘Lý đại ca’ một cái, như cười như không, ‘Lý đại ca’ chưa nói xong, đã bị chặn họng.
‘Lý đại ca’ hơi cay mũi, nhưng mà cũng không bị lời nói của Lý Dật làm lúng túng, mà chỉ thản nhiên cười, nói:
-Tại hạ người Đế quốc Vân Đế, Lý Dẫn Chứng!
Cái tên này không có bất kỳ ấn tượng nào trong lòng Lý Dật, hắn chỉ lộ ra một chút sắc thái, thản nhiên cười một cái nói:
Vậy thì tốt, Lý Dẫn Chứng các hạ, tại sao hôm nay ngài lại dẫn người chặn đường ta? Muốn chặn đường cướp của hay là có chuyện gì muốn nói?
Dường như không ngờ thái độ của Lý Dật lại dứt khoát như vậy Lý Dẫn Chứng cười nói:
-Lý Dật các hạ không cần phải quá lo lắng, hôm nay năm người chúng tôi xuất hiện, không phải là đến gây phiền phúc cho các hạ. Chỉ có điều, có vài chuyện muốn làm rõ để tránh hiểu nhầm!
Nghe vậy thi Lý Dật lại từ từ quay người, nhìn quanh một vòng, cố ý dừng lại phía Diệp Khinh Vũ một lúc, mới biểu lộ vẻ mặt tự nhiên, nói:
-Thì ra là Diệp Đại Tiểu thư Tông Thiếu gia... đều là bạn cũ! Nhưng mà, Lý Dẫn Chứng các hạ, coi như ta và họ có dây dưa qua lại gì đó, cũng là việc của chúng tạ hình như không liên quan gì đến ngài?
Những người khác đều lạnh lùng cười, không nói gì. Lý Dật cố ý nhìn qua phía Thần Thần, thấy sắc mặt nàng ấy trắng bệch, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
Lòng Lý Dật hơi dao động, nhưng giả bộ như không biết chuyện gì cả, vẫn quay đầu nhìn Lý Dẫn Chứng.
Lý Dẫn Chứng dường như hơi lúng túng, nhưng biểu hiện này lại càng làm cho Lý Dật cảnh giác. Xem biểu hiện của người này tối hôm đó, hắn hẳn nhiên không phải là người bình thường, rõ ràng là đóng kịch...
Sau một hồi lúng tung, Lý Dẫn Chứng ho khan một tiếng, nói:
-Mấy người chúng tôi chặn đường các hạ, tất nhiên không phải là vì việc ngài với Diệp Tiêu thư trước đây ở Đế quốc Thiên Phong. Nói ra, cũng là việc của hai người, tôi quản không nổi... Nhưng mà... Tôi có một chuyện, không thể không hỏi rõ, muốn xin các hạ một câu trả lời thích đáng.
Lý Dật lạnh lùng cười:
-Nếu tôi không trả lời?
Lý Dẫn Chứng không tiếp lời, chỉ cười nói:
-Không biết Lý Dật các hạ vì sao lại đến Đại Đô này?
Lý Dật lạnh lùng nói:
-Ngài có thể đến Đại Đô, còn ta thì không thể sao?
Nghe vậy Lý Dẫn Chứng chỉ cười, không nói gì. Tông Kiệt Khánh phía sau lạnh lùng cười, nói:
-Lý Dật, ngươi không phải giả bộ như vậy, chúng ta hỏi gì thì trả lời nấy, nếu không, ta bào đảm ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Lý Dật từ từ quay đầu, ánh mắt hắn đảo qua người Tông Khánh Kiệt, mới thản nhiên nói:
-Không ngờ đường đường là Đại Thiếu gia của Đế Đô Tông Gia lại làm con chó cho kẻ khác. Nếu mấy lão già bất tử trong nhà ngươi biết, không biết có xấu hổ mà thắt cổ tự tử hay không!
-Ngươi nói gì?
Tông Kiệt Khánh mặt biến sắc tức giận quát.
Lý Dật vẫn thản nhiên như cười như không nói:
-Mấy lời vừa nãy, đều là lời do tỷ tỷ mỹ nữ của ngươi nói, ta vẫn có vài phần sợ... Nhưng do Tông Kiệt Khánh ngươi nói thật sự không có chút khí thế nào... Tông Thiếu gia, ta cho ngươi một lời khuyên nhé! Ngươi không có việc gì làm thì hãy ngoan ngoãn về nhà làm em ngoan đi! Ta nghĩ tỷ tỷ mỹ nữ đó thế nào cũng sẽ không ngược đãi thằng em bảo bối như ngươi đâu! Không chừng, một ngày nào đó đồ phế vật nhà ngươi được một bước thăng thiên. Do quá mức yêu thương nên vị tỷ tỷ mỹ nữ kia thậm chí sẽ lấy luôn ngươi làm chồng. Tông Gia các ngươi không phải lo tuyệt hậu rồi! Nói như vậy, vẫn còn tốt hơn là phải làm chó đi theo người ta như ngươi bây giờ phải không?
Đoàn người Diệp Khinh Vũ đều biết hiềm khích giữa Tông Kiệt Khánh và Lý Dật, nhưng không ngờ Lý Dật lại nói những lời cay độc như vậy.
Sự việc phát triển đến tình trạng này, dường như đã bắt đầu mất kiểm soát. Trong tiếng cười lạnh lùng của Lý Dật, ánh mắt của Tông Kiệt Khánh đột nhiên vô cùng sắc bén nhìn Lý Dật một cách căm thù, nghiến răng nói:
-Lý Dật, ngươi đừng có khinh người quá đáng!
-Ta khinh ngươi đấy, thì làm sao?
-Khốn kiếp! Ngươi hãy chết đi!
Tông Kiệt Khánh hét lên chân đạp mạnh một cái, toàn thân nhanh chóng phóng về phía Lỵ Dật. Trong lúc đó hai tay hắn vung mạnh, một luồng hàn băng nhỏ lan tràn trên bàn tay hắn, sau đó hắn ra một chưởng vô cùng mạnh.
-Hàn Băng Chưởng!
Một chưởng này của Tông Kiệt Khánh hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lý Dật, hắn trong lòng chỉ cười thầm. Đồng thời cũng có vài phần kinh ngạc, vị Thiếu gia Tông Kiệt Khánh trước mắt này lại chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, lại đạt được cấp bậc Đấu Sư?
Nhưng mà, cũng chỉ là Nhất Tinh Đấu Sư mà thôi!
Lý Dật cười thầm, tay phải đã nắm chặt nắm đấm, ánh điện màu lam tím nổi lên trong nắm đấm của hắn. Sau đó, hắn đón lấy chưởng của Tông Kiệt Khánh, đánh ra một chưởng tàn nhẫn.
Một tiếng rên khẽ vang lên, quyền chưởng của hai người trong nháy mắt đụng vào nhau. Một dòng hàn băng lạnh lẽo từ lòng bàn tay Tông Khánh Kiệt lan ra dưới ánh chớp cuồng bạo trong nắm đám của Lý Dật ầm ầm vỡ vụn.
-Phốc~~
Một dòng máu phun ra! Toàn thân Tông Kiệt Khánh lùi về phía sau mười mấy bước, mới thất tha thất thểu đứng lại!
Trong con mắt hắn rõ ràng hiện lên vài tia kỳ quái. Hắn tuy biết Lý Dật không dễ đối phó, nhưng lại không ngờ hắn lại lợi hại đến mức này! Tên tiểu tử này, coi như là chưa đạt đến đến lực lượng cấp Đấu Sư, cũng đã khó đối phó như vậy sao? Hay là nói, hắn cũng đột phá rồi?
Nghĩ đến đây khóe mắt của Tông Kiệt Khánh đã kịch liệt nhảy dựng lên.
Mặt khác, Lý Dật cũng bị một lực lượng cường hãn trong một chưởng của Tông Kiệt Khánh đánh xuống mặt đất lùi lại mấy mét. Sau khi hắn dừng lại chỉ lạnh lùng cười, tay phái nắm chặt, đang định muốn đánh tiếp.
Nhưng vào lúc này, Lý Dẫn Chứng ở phía sau thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
-Hai vị dừng tay! ở đây là Đại Đô tuyệt đối không phải là nơi để ra tay! Lý Dật các hạ, xin hãy nể tình dừng tay!
Lý Dật thản nhiên cười, lần này hắn chỉ làm bộ vậy thôi. Nói thế nào thì đối với hắn, gã Tông Kiệt Khánh này còn sống vẫn còn có chỗ dùng, sau này khi tìm Tông Băng tính sổ. hắn có thể giúp đỡ được, Lý Dật làm sao nỡ giết hắn ngay bây giờ!
Nghe vậy thi Lý Dật vừa may có đường lui, chỉ lạnh lùng cười một cái nói:
Vậy thì ta nể mặt Lý Dẫn Chứng các hạ, nhưng Tông Kiệt Khánh ta cảnh cáo ngươi! Kiêu ngạo cũng phải có cái giá của kiêu ngạo! Một kẻ thực lực tầm thường như ngươi, chỉ dựa vào thế lực gia tộc mà bắt nạt người khác, một chút bản lĩnh cũng không có, còn đòi lên mặt với mọi người... Ta nói cho ngươi biết... Đây không phải là làm dáng, mà là ngu ngốc...
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
104 chương
44 chương
109 chương
90 chương
83 chương
119 chương
245 chương