Đấu Thần

Chương 274

-Kẻ nào? Cái cảm giác lạnh lẽo cực điểm bỗng bao trùm lấy toàn thân Lý Dật, hắn bất giác hét lên thất thanh. Với tính cách của hắn thì chuyện này vốn dĩ không thể xảy ra, nhưng lúc này hắn lại như thế, có thể thấy hắn đã bị chấn động đến mức nào. -Hà hà hà... Chuỗi tiếng cười u ám vang lên, cảnh sắc trong căn phòng bỗng chốc thay đổi. Căn phòng vốn dĩ vô cùng bình thường bỗng biến thành một cái hồ dung nham sôi sùng sục. mà chỗ Lý Dật đang đứng lại là mép của nó. Sự thay đổi này khiến sắc mặt Lý Dật tái đi, toàn thân hắn run rẩy, muốn lùi lại đằng sau nhưng hắn nhận ra có một sức mạnh kỳ lạ nào đó đã đóng đinh hắn tại chỗ. Dù là muốn nhấc một ngón tay lên hắn cũng không làm nổi. Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, khi đang nghĩ làm thế nào mà thoát khỏi đây thì dung nham đỏ rực đang cuồn cuộn trào lên, dường như đồng thời lúc đó có một thứ dần dần xuất hiện. Khi thứ đó xuất hiện hoàn chỉnh, dòng dung nham dần rút xuống để lộ ra một thân ảnh già nua. Người đó mặc chiếc áo choàng đỏ, dù là da thịt hay tóc cũng là một màu đỏ rực lửa, trên gương mặt già nua là một nụ cười mỉm, trong con mắt đen tuyền dường như lóe sáng. Cái bóng đỏ này chỉ xuất hiện thôi đã khiến Lý Dật cảm thấy một áp lực vô cùng lớn. dường như muốn Thần phục ngay dưới chân hắn. Đương nhiên hắn không ngốc đến mức lại đi hỏi những câu như ngươi là ai, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người đó. Nếu hắn không nhầm thì hắn xuất hiện là do mình tu luyện Nam Minh Lưu Hỏa Quyết! Bát Tinh Đấu Giả? Không ngờ cuộn Quyển trục Bạch Hổ Đấu kỹ đó lại có thể hấp dẫn được một Đấu Giả nhỏ nhoi. Tiểu bối vận khí ngươi cũng tốt đấy, có được Công pháp mà lão phu đã dày công chuẩn bị! Người đó nhìn Lý Dật cười mỉm, chỉ có điều giọng nói của lão lại không có chút cảm xúc nào. Nghe vậy Lý Dật hơi giật mình, kẻ kia chắc chắn không phải thực thể, có lẽ giống như Xà Tôn Giả. Mà xem ra nơi ẩn thân của lão là cuộn Công phép Quyển trục Nam Minh Lưu Hỏa Quyết. Tiền bối phải chẳng là Tiên Nhân trong Nam Minh Lưu Hỏa Quyết? Như vậy cũng coi như là ân sư của tiểu bối rồi... Không biết tiền bối có dặn dò hoặc di mệnh gì? Tiểu bối đã tu luyện Nam Minh Lưu Hỏa Quyết đương nhiên sẽ tận lực hoàn thành! Tuy có những y nghĩ khác nhưng biểu hiện của Lý Dật không cao ngạo cũng không tự ty. rất phù hợp với thân phận ‘Đấu Giả’ của hắn. Hề hề, di mệnh... hề hề... Cái bóng đó cười, nhìn Lý Dật một lúc lâu rồi giơ một ngón tay cũng đỏ rực ra vẫy vẫy gọi Lý Dật. Lý Dật giật mình nhận ra rằng cơ thể hắn đang bay theo cái vẫy tay của lão lơ lửng trước mặt lão và đang ở phía trên của hồ dung nham, Tiền bối, không biết tiền bối có ý gì? Tuy cảm thấy nặng nề nhưng Lý Dật nói một cách cung kính. Tình trạng lúc này đúng là kỹ quái cực điểm, tuy Lý Dật có thể khống chế được cơ thể nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng là không thể làm bất cứ động tác nào. như là đã bị kẻ trước mặt phong ấn vậy. Thậm chí Lý Dật cảm thấy nếu mình mà muốn làm loạn là kẻ trước mặt lật tay một cái là có thể bóp chết mình. Mà hắn chưa làm là vì chưa có sát tâm mà thôi. -Không tệ thể chất không phải Hỏa thuộc tính nhưng vẫn luyện được Nam Minh Lưu Hỏa Quyết. xem ra tiểu bối ngươi có thiên phú đấy! Dường như cảm nhận được ý nghĩ của Lý Dật, lão giả hững hờ quét mắt một cái rồi nói: -Có điều, cũng chỉ là thiên phú không tệ thôi! Lão phu để lại nhiều Nam Minh Lưu Hỏa như vậy, nếu cường giả có thiên phú rất cao hoặc Đấu Hoàng tu luyện thì ít nhất cũng có thể đột phá Đấu Tôn, tiết kiệm cho lão phu rất nhiều thời gian! Nhưng giờ thì đáng tiếc thật! Nhưng thôi vậy, cơ hội hiếm có mà! -Đấu Tôn? Lỵ Dật bất giác nuốt nước bọt, khẩu khí của lão già này khiến hắn phải lành lạnh, một lúc sau hắn cười khan nói: -Tiểu tử không thể khiến tiền bối hài lòng, thật xin lỗi! Chỉ là không biết tiền bối có gì dặn dò? Dù tài mọn nhưng tiểu bối sẽ nỗ lực hết sức làm! -Vậy sao? Lão giả vẫn cười nhẹ, nhìn Lý Dật một lúc mới nói tiếp: -Có điều, tuy ngươi chỉ là Đấu Giả nhưng vẫn làm được... Lão phu ở trong cái Thế giới Quyển trục này lâu quá rồi, lâu đến mức lão phu không còn kiên nhẫn nữa. Vì thế lần này đành miễn cưỡng vậy! Lời nói của lão già khiến sắc mặt Lý Dật không ngừng biến đổi, hắn mơ hồ đoán được gì đó nhưng không dám khẳng định, chỉ nhìn với ánh mắt cổ quái. Thấy ánh mắt của Lý Dật lão giả ha ha cười rồi nói: -Tiểu bối. có phải ngươi rất muốn hỏi rốt cuộc ta muốn làm gì à? Lý Dật hơi tái mặt nhưng vẫn nói: -Đấy là đương nhiên! -Khà khà... Lão giả cười: -Nếu ngươi đã muốn biết thì lão phu nói cho ngươi! Không thể nào lại để ngươi chết mà không rõ Lý do nhỉ! -Chết? Tiền bối rốt cuộc là có ý gì? Tâm tư Lý Dật thay đổi nhanh gấp gáp nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh. -Ý gì? Lão giả nửa cười nửa không: -Người có thể tu luyện được Nam Minh Lưu Hỏa Quyết có ai không phải thiên tài. Tiểu bối, ta nghĩ ngươi đã sớm đoán được lão phu muốn làm gì rồi phải không? Có điều, lão phu cũng không thích cái trò đoán câu đố, nên từ bi mà nói cho ngươi biết rằng ta ở trong này lâu quá rồi, chán lắm rồi! Bao nhiêu năm nay chẳng có kẻ nào khởi động được Quyển trục này, ngươi đã mở được vậy thì lão phu miễn cưỡng dùng cơ thể ngươi vậy! Sắc mặt Lý Dật tái đi, một lúc sau hắn nói với vẻ không thể tin được: -Đoạt Xác? Cái gọi là Đoạt Xác chính là sau khi cường giả chết, linh hồn mạnh mẽ vẫn tồn tại, khi gặp được một cơ thể thích hợp thì sẽ chiếm cứ, giống như hồi sinh vậy. Có điều thủ đoạn này quá thực quá tàn độc, đã thất truyền trên Đấu Thần Đại Lục nhiều năm. Lý Dật không ngờ rằng lão giả trước mặt mình đây lại giở thủ đoạn đó. Lão giả cười ha ha nói: -Không sai, chính là Đoạt Xác! Nếu không tiểu tư ngươi thật sự cho rằng có người lại để lại đấu khí và kinh nghiệm cả đời vào một cuộn Quyên trục hay sao? Nếu không phải vì cơ hội hồi sinh thì ta nghĩ có chết cũng chẳng ai muốn làm! Hơn nữa, tiểu tử ngươi thông minh như vậy lẽ nào không cảm thấy Nam Minh Lưu Hỏa mà ngươi luyện hóa có vài phần không thích hợp với cơ thể ngươi sao? Đó chính là vì chủ nhân của nó là ta đây vẫn chưa biến mất. Mà ngươi dùng Nam Minh Lưu Hỏa Quyết của lão phu để luyện hóa Nam Minh Lưu Hỏa mà lão phu để lại, ngươi cảm thấy có thể luyện hóa hoàn toàn sao? Lý Dật tối sầm mặt: -Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại hại ta? -Hại ngươi? Lão giả cười: -Ta đâu có ý hại ngươi, tiểu bối ngươi yên tâm, tuy lão phu chuần bị Đoạt Xác ngươi, nhưng ta nhất định cho ngươi chết sạch sẽ, rõ ràng. Dù khi còn sống ngươi có oán khí hay tâm nguyện gì thì lão phu cũng cố gắng hoàn thành giúp ngươi! -Phì! Lý Dật nhổ nước miếng, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, nhưng sắc mặt vẫn nặng nề: -Rốt cuộc ngươi là ai? -Lão phu ấy à... Lão giả cười, nụ cười ấy tòa ra thứ khí thế khiến người ta phải kinh hãi: -Lão phu tên Thánh Hồng Thiên, nhiều người cũng gọi ta là Hồng Thiên Thánh Giả! -Thánh Giả? Nghe cách xưng hô này mép Lý Dật giật giật mấy cái, hắn hiểu hai chữ này có ý nghĩa gì. -Đấu Thánh cường giả. Theo truyền thuyết, đó là sự tồn tại gần với Đấu Thần nhất. Trên Đấu Thần Đại Lục hồi ấy bảo đó là thiên hạ vô địch cũng không ngoa. Có lẽ, cường giả cấp này nếu xuất hiện ở Đế Quốc Thiên Phong thì Thiên Phong Thất Hoàng muốn xách dép cho người ta cũng không được. Nghĩ đến đây Lý Dật cười khổ. Người ta thường ở cảnh giới nào thì gặp nhân vật cấp bậc đó, hắn thì hay rồi một Đấu Giả nhỏ nhoi lại kết oán với Đấu Hoàng cường giả, giờ thì chỉ tu luyện Công phép thôi lại động đến cả một Đấu Thánh cường giả, dù chỉ là linh hồn! Hồng Thiên Thánh Già này, chưa nói việc Đoạt Xác, dù là ăn sổng nuốt tươi mình cũng chẳng khó khăn gì. Nghĩ thông điểm này, bỗng Lý Dật lại thấy mơ hồ, rốt cuộc tình cảnh gì lại khiến một Đấu Thánh cường giả rơi vào hoàn cảnh này. Không biết là do hiểu Lý Dật hay đang hoài niệm, ánh mắt Hồng Thiên Thánh Giả trở nên kỹ quái, một lúc sau nói: -Năm đó trên Đấu Thần Đại Lục, lão phu cũng là người có tiếng tăm. Cái gì mà Đấu Thần Điện. Thiên Ma Tông, Tông chủ của những thế lực hàng đầu này đều phải cung kính lão phu vài phần! Nhưng lão phu bị mắc ở cấp Đấu Thánh nhiều năm. Dù trên Đấu Thần Đại Lục không còn đối thủ nhưng lão phu biết Đấu Thánh không phải điểm cuối, thậm chí mới chỉ là bắt đầu! Chỉ khi đột phá cửa cuối cùng, lên cấp Đấu Thần thì mới là đột phá cảnh giới ‘người’! Có điều tu luyện muốn đột phá thì vô cùng khó! Lão phu nghĩ đủ mọi cách mà vẫn không làm được! Sau này ta phát hiện, không phải mình không đủ thiên phú, cũng không phái nỗ lực chưa đủ mà là Công phép mình tu luyện có vấn đề. Tuy nó là Công pháp Bạch Hổ Trung cấp nhưng dù sao cũng chỉ là Công pháp của con người chứ không phải Thần! Vì thế sau nhiều năm nghiên cứu, lão phu đã mô phỏng theo Nam Minh Lưu Hỏa. một trong Thất Đại Chân Hỏa, sáng tạo ra Nam Minh Lưu Hỏa Quyết. đồng thời chuyển đổi đấu khí trong người thành đấu khí Nam Minh Lưu Hỏa! Lão phu vốn tưởng rằng chỉ cần như vậy là có thể đột phá Đấu Thánh thăng cấp lên Đấu Thần! Nhưng khi sắp đột phá thì lại thất bại. Nguyên nhân chính là vì Nam Minh Lưu Hỏa quá cuồng bạo! Thân thể lão phu vốn có Hỏa thuộc tính, tu luyện Công pháp này chỉ khiến lửa thêm cuồng bạo, khiến tâm ma trỗi dậy, từ đó mất đi cơ hội tốt nhất để thăng cấp, nổ tung mà chết!