Đấu Thần
Chương 269
Đứng trong bóng râm của tán cây, Lý Dật nhìn vọng về một tiểu bộ lạc cách đó không xa.
Đây đã là tiểu bộ lạc thứ ba mà hắn gặp từ sau khi rời khu rừng quyết chiến với Phong Nhã rồi.
Giống như những tiểu bộ lạc trước đó, tiểu bộ lạc này cũng tràn đầy một thứ sức sống đặc biệt. Nếu không phải biết đây là Tu La Đảo thì Lý Dật gần như đã tường rằng đây là vùng đại thảo nguyên nào đó ở Đế Quốc Thiên Phong.
Do dự một lúc Lý Dật nhón chân lên mặt đất, thân hình như một cái bóng đen đi băng băng về hướng tiểu bộ lạc.
Việc hắn cần làm lúc này vốn là tìm một nơi bí mật để tu luyện Nam Minh Lưu Hỏa Quyết. Nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, hắn hiêu ở nơi như Tu La Đảo này thì đáng sợ nhất chính là không biết tin tức bên ngoài. Vì thế dù là cần tu luyện thì cũng phải tìm một nơi có thể dễ dàng có được thông tin chứ không phải một cái sơn động.
Dù sao thì điều này hoàn toàn khác với việc bế quan trước đây.
Được một khắc, bộ lạc đã xuất hiện hoàn toàn trước mắt Lý Dật hắn khẽ hít một hơi, kéo áo choàng che mặt lại rồi chậm rãi tiến về cổng lớn của bộ lạc đó.
Nhìn gần.bộ lạc này thật ra cũng không nhỏ các công trình kiến trúc, lều trại liên tiếp nhau, có lẽ cũng to bằng một thành trì ở bên ngoài. Hơn nữa các âm thanh huyên náo truyền ra chứng tỏ sinh hoạt ỡở đây cũng không tệ!
Mà điều Lý Dật cần chính là một bộ lạc như thế này. Bộ lạc như vậy, vì thường có người ngoài vào nên sẽ dễ dàng che giấu thân phận, mà nó cũng dễ dàng tiếp nhận người ngoài.
Nếu mà đến một bộ lạc vắng vẻ lạnh lẽo thì e là chỉ một lúc là bị nhìn ra ngay.
Đến cổng lớn sắc mặt Lý Dật bỗng thay đổi hắn vội vàng lùi sau nửa bước, một mũi tên xé gió bay tới cắm phập vào chỗ hắn vừa đứng. Rõ ràng là nếu lúc nãy mà hắn chậm một giây thôi là toi rồi.
Nhưng mũi tên này không hề mang chút đấu khí nào, dường như là do người bắn với sức của cánh tay mà thôi...
Người của bộ lạc này không đơn giản a!
Khi Lý Dật đang suy nghĩ thì từ phía trong bộ lạc vang lên tiếng kinh ngạc, rõ ràng là đối phương không ngờ Lý Dật lại có thể tránh được sự tấn công của mình.
Lý Dật cười nhạt, nhìn về phía cổng nói:
-Các hạ có ý gì vậy? Nếu không giải thích rõ ràng, có tin là hôm nay ta sẽ san bằng bộ lạc của các ngươi không?
-Giải thích?
Người đứng trong bóng tối hơi khựng lại rồi bật cười ha ha:
-Xem ra ngươi cũng là những con gà từ trong rừng ra nhỉ? Đến quy tắc của bộ lạc cũng không biết! Tiểu tử ngươi có Lộ Dẫn không?
Lý Dật chau mày, Lộ Dẫn?
-Nhìn ngươi là biết không có rồi...hề...hề...quả nhiên là từ trong núi ra.
Đối phương cười lạnh:
-Không có Lộ Dẫn cũng được thôi, nộp năm mươi kim tệ làm lộ phí là ngươi có thể vào bộ lạc của bọn ta!
Môi giật giật mấy cái Lý Dật cười khổ một tiếng, thông tin hắn biết rất nhiều vậy mà chuyện nhỏ như thế này lại không hề có.
Nhưng cũng may Lý Dật đã có chuẩn bị từ trước, hắn lấy ra trong Dung Giới một túi tiền rồi ném đi.
Kẻ đứng trong bóng tối tung tung túi tiền, gục gặc rồi nói:
-Số lượng đủ ngươi có thể vào!
Sau đó cánh cổng đang đóng kín từ từ được mở ra bên trong là một đám người chen chúc.
Chỗ cánh cổng là một tên cao lớn để trần nửa thân trên nhìn Lý Dật một cách kỳ quái, thấy Lý Dật lưỡng lự một lúc mới vào hắn ha ha cười:
-Lão tử trước nay luôn hành sự khoan dung, tiểu tử ngươi không mặc cả này nọ, ta tặng cho ngươi một cuộn Lộ Dẫn!
Rồi hắn lấy ra từ sau lưng một cuộn giấy da dê đã ngả vàng rồi ném cho Lý Dật.
Lý Dật bắt lấy, nhìn thì thấy đó là một văn bản chứng minh thân phận, giống như chứng minh thư vậy. Khóe môi giật mấy cái Lý Dật nhún vai cất nó vào Dung Giới.
Tuy nó không có mấy ý nghĩa đối với Lý Dật nhưng cũng không phải không có tác dụng gì.
Lý Dật quan sát xung quanh, phát hiện những người đang tản bộ đều là con người bình thường, còn hai bên đường thì có vô số sạp hàng bán đủ mọi thứ kỳ quái. Điều này cũng khiến hắn yên tâm xem ra Tu La Quốc cũng không khác mấy với Đế Quốc Thiên Phong.
-Vị huynh đệ...
Dường như nhìn thấy ánh mắt của Lý Dật, tên cao lớn kia lại gần cười cười:
-Chắc ngươi từ phía Tây đến?
Lý Dật nhìn hắn cổ quái nhưng vẫn gật đầu.
Thế ngươi có học được đấu khí trong truyền thuyết từ hai vị Đấu Thần các hạ đó không?
-Đấu Thần? Đấu khí trong truyền thuyết?
Lý Dật ngẩn người hỏi lại.
Kẻ kia hơi biến sẳc mặt lùi lại nửa bước nhìn Lý Dật cảnh giác:
-Lẽ nào ngươi không phải đến từ núi phía Tây?
Vấn đề này nhất thời Lý Dật không trả lời được. Không phải hắn không muốn trả lời chỉ là gì mà Đấu Thân với đấu khí trong truyền thuyết khiến hắn có cảm giác kỳ quái vô cùng.
Quả nhiên như Xà Tôn Giả đã nói thân phận của Huyết Ma ở đây rất kỳ lạ. Ngay đấu khí cũng thành trong truyền thuyết. Phải biết cái gọi là đấu khí ở ngoại giới có thể mua cách tu luyện ở ngay bên đường, chỉ là rác rười mà thôi! Không ngờ ở đây lại biến thành thứ trong truyền thuyết.
Còn cái gọi là Đấu Thần có lẽ là hai Đấu Hoàng cường giả trong Đấu Thần Điện.
Hoặc có lẽ trong mắt người dân Tu La Quốc chưa biết sự đời này. Đấu Hoàng cường giả có đấu khí hóa cánh chính là Thần!
Cười thầm trong bụng, Lý Dật lắc đầu:
-Ta không phải đến từ phía Tây ngươi đừng hiểu lầm... Có điều, cám ơn Lộ Dẫn của ngươi...
Nói rồi Lý Dật định bước vào bộ lạc thì bỗng trước mặt xuất hiện ba tên cầm trường kiếm sáng loáng, mặt đầy sát khí chặn đường.
-Hừ không phải truyền nhân Đấu Thần từ phía Tây, tiểu tử ngươi tưởng rằng Lộ Dẫn của lão tử dễ lấy thế sao?
Một chuỗi tiếng cười khặc khặc khó nghe vang lên từ phía sau, Lý Dật quay lại nhìn, tên cao lớn ban nãy tay cầm dao găm nhìn Lý Dật lạnh tanh.
Lý Dật khựng người lại rồi bất giác cười khổ xem ra Tu La Quốc cũng không khác ngoại giới mấy nhỉ.
Lý Dật nhìn hắn thản nhiên:
-Vậy xin hỏi ta làm thế nào thì mới lấy được Lộ Dẫn của ngươi?
-Giao thứ trên người ngươi ra đây! Tiền, vũ khí, hoặc bất cứ thứ gì đáng tiền. Nếu tâm trạng lão tử tốt thì sẽ không bắt ngươi, còn tặng ngươi Lộ Dẫn thế nào hả?
Hắn cười nham hiểm.
Lý Dật thở đài:
-Nếu ta trả Lộ Dẫn cho ngươi có phải là sẽ xong không?
Hắn cười lạnh:
-Thứ ta đã đưa làm gì có chuyện để ngươi trả lại?
-Thế nếu ta nói ta không muốn trả Lộ Dẫn cũng không giao nộp thứ đáng tiền thì sao?
Hắn cười lạnh, lùng:
-Vậy lão tử sẽ cho ngươi biết, nếu làm sai thì sẽ phải trá giá thế nào!
Quả nhiên ở đâu thì cũng là cá lớn nuốt cá bé cường giả vi tôn!
Lý Dật quét mắt nhìn xung quanh, thấy ai cũng có vẻ mặt xem trò vui rõ ràng là nếu hắn chờ đợi có người đứng ra nói công lý thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Khẽ thở dài, Lý Dật nhìn tên kia với ánh mắt thương hại:
-Ta mới đến không hề muốn gây chuyện, cũng không muốn vô duyên vô cớ giết người. Nếu giờ các ngươi cút đi thì ta sẽ giữ lại cho tính mạng!
-Không biết điều!
Hắn cười lạnh lùng rồi hét:
-Chém chết hắn cho lão tử!
-Tiểu tử đi chết đi!
Lão từ một đao chém chết ngươi!
-Không biết sống chết!
Ba kẻ đứng trước mặt Lý Dật vung binh khí lên chém về Lý Dật không hề nương tay.
Lý Dật khẽ nheo mắt. hắn nhận ra những kẻ này căn bản là không tu luyện đấu khí ra tay như vậy cũng chỉ là dựa vào sức của bản thân mà thôi.
Bốp—bốp—bốp—
Chiêu thức của ba kẻ kia chưa kết thúc thì Lý Dật đã vung tay đánh ba phát, ba kẻ kia thấy trâng sao bay vòng vòng trước mắt. mặt cảm thấy đau rồi Ngay ràng cũng văng ra mấy cái, rồi đâm sầm xuống đất...
Ba đại hán hung hãn thua trong chớp mắt khiến ánh mắt xung quanh trở nên thú vị.
-Khốn kiếp!
Ba kẻ kia cùng lúc bại trận khiến tên cao lớn thấy sợ hãi, nhưng hắn không còn đường lui nữa, nắm chắc con dao găm nghiến răng xông lên.
-Bụp-~ •
Một âm thanh nhẹ vang lên hai ngón tay Lý Dật kẹp lấy con dao găm, cười cười:
-Sau này muốn động thủ với ai tốt nhất nên tìm hiểu xem mình có thể giải quyết được đối phương hay không... Không phải chỉ có người từ núi phía Tây mới lợi hại hơn ngươi! Có điều, có lẽ ngươi không còn lần sau rồi!
Rắc---
Vừa dứt lời Lý Dật vặn ngón tay một âm thanh giòn tan vang lên con dao găm lập tức gãy đôi. tay phải Lý Dật đánh xuống, rồi một tiếng thét thảm thiết vang lên, lưỡi dao gãy đã cắm vào mạch máu của tên kia.
-Á~~
Hắn hét lên ôm lấy tay phái loạng choạng lùi ra sau. Hắn khổ sở nhìn cổ tay mình, hắn biết mạch máu bị cắt đứt, sức toàn thân không còn được bao nhiều nữa, từ giờ hắn là phế nhân rồi...
Hắn nhìn bóng đáng Lý Dật quay người đi, ánh mắt không có sự oán hận mà chỉ có sự sợ hãi tột cùng...
Lướt mắt ra xung quanh, thấy ai cũng nửa cười nửa không. Lý Dật cũng không nói gì bước nhanh chân hòa vào dòng người.
Sau khi đi lòng vòng quanh tiểu bộ lạc khá phồn hoa này ánh mắt Lý Dật trở nên thú vị.
Trong bộ lạc này có vài lữ quán, nhưng cái nào cũng đã chật cứng khách, dường như có người đã tính đến việc Lý Dật sẽ dừng chân ở đây vậy.
Có điều, khả năng đó quả thực quá thấp, vì vậy nguyên nhân chính là thời gian này là ngày lễ lớn gì đó của Tu La Quốc...
Mà mình lại xui xẻo gặp phải nó, cũng chẳng trách ai được.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
104 chương
44 chương
109 chương
90 chương
83 chương
119 chương
245 chương