Đấu Thần
Chương 262
Trong đại điện âm u, bốn bề là vô số thứ kỳ quái, từ những bức tượng Ma thú đến đầu lâu người, rồi cả loại Quyển trục và họa sách khiến tòa đại điện nên có sự thánh khiết giờ trở nên rất cổ quái.
Ở trung tâm đại điện là một viên thạch bàn cổ xưa lơ lửng giữa không trung, nó tỏa ra thứ ánh sáng mà trong đó chính là quan cảnh tình hình của Phục Điện lúc này, mọi người đang đi vào Không Gian Chi Môn, kỳ quái vô cùng...
Phía trước thạch bản có hai người đang đứng chắp tay, nét mặt lạnh lùng, sau khi nhìn chăm chú một lúc người đứng phía trước mới từ từ quay người lại.
Đó đương nhiên là nam nhân gương mặt rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhất định phải nói ra thì đôi môi hơi mỏng một chút. Có điều hắn dường như khiến người khác không thể đoán được tuôi tác, nói hắn mười bảy mười tám cũng được, nói hắn bảy tám mươi tuổi cũng chẳng có gì là không được, nói hắn ba bốn mươi tuổi hình như cũng chẳng có gì sai.
Nhưng nam nhân có gương mặt bình thường này trên người lại mặc một chỉếc áo rộng thùng thình, gương mặt bình thường ấy có một phong thái rất khó tả. Dường như chỉ đứng đó thôi nhưng hắn có thể khiến vô số người phái thần phục.
Hắn khẽ thở ra một chút rồi nói:
- Ba Lâm, xem ra những người chọn lần này đều mạnh hơn những lần trước đây... Chỉ có điều, có bao nhiều người có thể sống trở về đây?
Đứng đối diện nam nhân này đương nhiên là Đao Hoàng Ba Lâm!
Thân là một trong Thiên Phong Thất Hoàng. Ba Lâm từ trước tới nay luôn cuồng ngạo, nhưng khi nhìn gã nam nhân kia, ánh mắt lại có vài thân thái kỳ lạ. Hắn chỉ khẽ gật đầu rồi nói:
- Cái khác ta không biết, nhưng Đại Tế Ty các hạ, ta cho rằng những người của các Đại gia tộc sẽ sống sót!
Nam nhân được gọi là Đại Tế Ty mỉm cười, với sự xưng hô này hắn không có điều gì phản đối.
Trong Đế Quốc Thiên Phong, những người có vài phần quyền uy khi nghe thấy kiểu xưng hô này e là sắc mặt sẽ phái tái đi.
Trong cả Đế Quốc Thiên Phong, những người xứng với cách gọi này chỉ có những Phân Điện Chủ của Đấu Thần Điện - Hồng Y Đại Tế Ty Bách Bái.
Thân là người đứng đầu Phân điện Thiên Phong của Đấu Thần Điện. Bách Bái không hề có cuộc sống quá nổi bật, nhưng trong mắt nhiều lão quái vật, hắn mới là một lão quái vật chân chính nhất.
Nghe nói, ngay cả Tông Chủ vô cùng thần bí của Bắc Đấu Tông khi gặp Bách Bái thì cũng phải chạy mất dép. Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn mà thôi.
Mà tin đồn có phải sự thật không thì dường như chẳng có ai có thể xác minh. Dù gì những năm gần đây tuy Đấu Thần Điện và Bắc Đấu Tông tranh chấp liên miên nhưng cũng không đến mức sổng còn.
Những cuộc tranh giành nhỏ nhặt đó mà phải động tới hai người đứng đầu của thế lực siêu nhiên thì những thế lực đó cơ bản là không cần phải tồn tại nữa.
Bách Bái khẽ cười:
- Người của Tứ Đại Gia Tộc ấy mà... các lần Tế Thần Điển trước chúng cũng có tham gia. sống sót tuy chẳng được mấy người nhưng xem ra chúng cũng không dám tiết lộ tin tức phải không?
Ba Lâm cười cười:
- Tuy chúng không dám tiết lộ tin tức nhưng chuẩn bị một vài thứ cho người trong gia tộc đề phòng các tình huống khác nhau cũng dễ hiêu... Dù sao. Tu La Đảo tuy nói dưới Đấu Sư không được vào nhưng nếu ở đó đột phá thì không có cái hạn chế này rồi...
Tu La Đảo sao? Hừ... những năm gần đây. Đấu Thần Điện ngày càng không ra sao, cứ phát triển theo cái đà này, sớm muộn gì Tu La Đảo cũng mất kiểm soát... Đáng tiếc những kẻ trên đó, hề hề...
Nghe những lời này của Bách Bái, Ba Lâm cũng không dám nói tiếp, chỉ khẽ cười rồi lại nhìn viên thạch bản lúc này hình như người cuối cùng đã vào rồi...
Bách Bái khẽ nhíu mày rồi lẩm bẩm than thở:
“Chỉ hy vọng lần này không xảy ra đại sự gì nữa... Có điều có hai lão quỷ trấn thủ trên Tu La Đảo, đám Huyết Ma kia dù có bản lĩnh đến đâu đi nữa thì cũng không làm gì được!”
0O0
Vừa bước vào cái gọi là Không Gian Chi Môn. Lý Dật cảm thấy mắt mình hoa lên, nhưng chỉ một thoáng hắn đã lại thấy cảm giác chân chạm đất.
Vào lúc chân chạm đất hắn cũng cảm nhận được rõ ràng, nguyên khí thiên địa vốn nồng đậm giờ đã tan biến, thay vào đó là thứ không khí tanh tanh.
Có điều, trong thứ mùi khiến người ta buồn nôn này đối với Lý Dật lại cảm thấy điều gì đó đặc thù...
Thứ huyết khí này không hiểu sao hắn cảm thấy như khí huyết sát...
Có điều, thứ cảm giác này chỉ có trong một lúc, rồi sau đó hắn cảm nhận được dường như có sát khí kinh người đang tràn tới.
Lý Dật mở trừng mắt, nhìn lướt qua xung quanh bất giác chau mày.
Lúc này Lý Dật đang ở một nơi giống như sơn trang, các con đường xung quanh không có một bóng người mà chỉ thấy những ngôi nhà u ám, khiến người ta có cảm giác lành lạnh. Mà sát khí dường như tràn ra từ những ngôi nhà đó...
Bên cạnh Lý Dật còn có ba bốn mươi người xem ra tuổi không cao nam nữ đều có ai nấy đều có vài phần cao ngạo.
Nhận thấy ánh măt Lý Dật, họ đều trừng măt nhìn lại.
Nhưng điều khiến Lý Dật chán nản hơn đó là trong đám người đó lại có không có nổi một người hắn từng gặp... Vậy theo cách nói đưa đến bất cứ chỗ nào... Cũng có nghĩa là những người này từ nơi khác đến tham gia Tế Thần Huyết Điển... Lại không gặp một ai mình quen, vận khí của mình cũng không phải bình thường à!
Khi Lý Dật đang nhìn xung quanh thì có một người trẻ tuổi tướng mạo ôn hòa mỉm cười tiến lại nói:
- Xem ra bị huynh đệ đây là người cuối cùng của lượt này... Dù thế nào thì từ lúc này chúng ta coi như là đồng minh rồi... Vì thế ta xin hoan nghênh huynh đệ gia nhập đội ngũ!
Lý Dật chỉ khẽ gật đầu:
- Không dám... Không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?
- Tại hạ Cổ Thiên từ Xuất Vân Sơn của Đế Quốc Đại Phong, không biết tiểu huynh đệ xưng hô ra sao?
“Đế Quốc Đại Phong? Xuất Vân Sơn?”
Lý Dật nhíu mày, hắn chẳng có chút ấn tượng gì với những địa danh xa lạ này. Tuy tên Cổ Thiên này có vè như xuất thân từ Đại thế lực hoặc Đại gia tộc nhưng hắn chưa nghe bao giờ thì vẫn là chưa nghe bao giờ. Nếu có Xà Tôn Giả thì chắc lão biết, còn giờ thì...
Nghĩ đến đây Lý Dật cười khổ rồi cung tay:
- Đế Quốc Thiên Phong, Lý Dật!
Rõ ràng là Cổ Thiên cũng chẳng biết Đế Quốc Thiên Phong là gì, hai người bối rối một chút rồi Cổ Thiên cười:
- Lý Dật huynh đệ, không biết ngươi có hiểu gì về Tu La Đảo này không?
- Tu La Đảo?
Lý Dật hơi khựng lại, tuy trong Ngọc bài có thông tin về nơi này nhưng hắn không có thời gian xem, hắn định đến nơi rồi xem, nhưng lúc này Cổ Thiên nhắc đến hắn cũng làm vẻ ngạc nhiên.
Rõ ràng nét mặt này khiến Cổ Thiên rất hài lòng, hắn cười ha ha rồi nói:
- Xem ra Lý Dật huynh đệ cũng không biết... Cổ Thiên ta vừa maỵ có một vài thông tin, sau này mọi người cùng hợp tác, ta cũng nên cho mọi người biết vài điều thì tốt hơn.
Nghe vậy, những người còn lại cũng tiến lại gần, ngay Lý Dật cũng tỏ ra vài phần khâm phục, nguyên nhân không gì khác, làm vậy sẽ có thông tin sao lại không làm chứ?
Cổ Thiên rõ ràng có tác phong của Thiếu gia thế gia hắn khẽ cười rồi nói:
- Theo thông tin ta có được thì nơi chúng ta đang đứng đã không còn là Đấu Thần Đại Lục nữa rồi! Nghe nói, phía Đông của Đấu Thân Đại Lục có một vùng biển mênh mông vô tận, giữa biển có một hòn đảo khổng lồ. chính là Tu La Đảo mà chúng ta đang có mặt đây!
- Cái gì? Đây không phải Đấu Thần Đại Lục?
- Sao có thể? Chúng ta chỉ vào Không Gian Chi Môn, bước không quá một bước, sao lại xa đến thế được?
- Xa như thế không về được thì làm thế nào?
Vô số âm thanh giọng nói vang lên. Cũng may tố chất của những người này người thường không so sánh được nếu không thì không biết đã nói ra những lời thế nào.
Có điều, động thái này lại khiến Cổ Thiên rất hài lòng, hắn khẽ ho hắng rồi nói tiếp:
- Điều này không có gì đáng sợ cả. Chỉ cần trong tay mọi người có Thánh Thư thì một trăm ngày sau tự nhiên có thể trở về thôi... Mọi người có muốn nghe tiếp không?
Câu này vừa thốt ra thì tất cả lập tức im lặng, Cổ Thiên cười nhẹ:
- Tuy gọi là Tu La Đảo, nhưng nghe nói điện tích cực kỹ lớn. Nhưng vì bốn bề đều là núi cao. chỉ có ở một vùng thung lũng ở trung tâm có người và xây dựng đất nước. Đất nước này theo cách nói thông thường thì gọi là Tu La Quốc... Trong Tu La Quốc, chỗ khác chúng ta có thể không quan tâm, nhưng Quốc Đô của nó được ở đây gọi là Đại Đô. Nghe nói mức độ phồn hoa của nó có thể so sánh với những thành phố lớn trên Đấu Thần Đại Lục... ở đó Huyết Ma rất nhiều, mà nhiệm vụ của chúng ta là giết càng nhiều Huyết Ma càng tốt. Nếu ta không nhầm thì giết càng nhiều, cơ hội vào Đấu Thần Điện càng lớn... Hà hà, quả nhiên là đại điển đẫm trên máu tanh, chả trách mà gọi là Tế Thần Huyết Điển.
Tuy lời của Cổ Thiên nói thẳng ra là chẳng có mấy tin tức hữu dụng, nhưng ít nhất cũng khiến những người còn mơ hồ biết được tình hình hiện tại của mình.
Dù gì không phai là ai cũng có cách gì đó để có được thông tin. Nếu không có những thông tin này, cứ làm bừa thì e là cũng chẳng có được tác dụng gì cụ thể.
- Vậy chúng ta giờ đang ở đâu?
Sau một lúc trầm mặc có người lên tiếng hỏi.
Cổ Thiên hơi khựng lại rồi cười khổ:
- Cái này thì ta không biết... Dù sao đây cũng là lần đầu ta đến đây. Hơn nữa theo cách nói của Đấu Thần Điện là xuất hiện ở bất cứ chỗ nào, vì thế không thể xác định được chúng ta đang ở nơi nào... Có điều ta có một ý kiến.
Quét mắt nhìn xung quanh, Cổ Thiên cười cười nói tiếp:
- Chúng ta đến từ các Đế Quốc khác nhau, mục tiêu của mọi người là gia nhập Đấu Thần Điện. Do mục đích giống nhau nên chúng ta không cạnh tranh với nhau mà là hợp tác... Cũng có nghĩa là trên Tu La Đảo chúng ta có chung một lợi ích! Vì thế chúng ta hợp tác với nhau không phải rất tốt sao? Mọi người đều là cường giả, nhiều người cùng nhau luôn an toàn hơn hành động đơn lẻ, dù sao đám Huyết Ma không phải loài ăn chay mà!
- Ngươi nói không sai, có điều nếu cùng hành động thì nhiều vấn đề lắm.
Bên khác có người nói nhỏ.
- Vấn đề? Sẽ không có đâu...
Cổ Thiên cười:
- Nếu là là một đội thì chúng ta phái có người dẫn đầu, một Đội trường để chỉ huy và phân phối. Vì thế ta nghĩ trong mấy chục người chúng ta nên chọn ra một Đội trường, chỉ huy một cách thống nhất. Vì một đội ngũ mà rời rạc không ăn ý nhau thì thà tách ra hành động còn tốt hơn!
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
104 chương
44 chương
109 chương
90 chương
83 chương
119 chương
245 chương