Dâu tây ấn
Chương 45 : Quà tặng
Edit: Bội Bội
____________________________
Không khí xung quanh lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Tổ trưởng tổ giáo viên trước khi được lên chức này là dạy Ngữ Văn, hiểu rất rõ sự khác biệt của việc sử dụng từ ngữ và giọng điệu.
Chỉ trong vòng vài giây suy nghĩ của ông đã chuyển biến nhanh như chớp, nghĩ –
“Cha” và ‘Chào cha”, người sau rõ ràng là lễ phép hơn, cũng là ít thân thiết hơn, có con trai ruột nào sẽ nói với cha mình như vậy chứ?
Hơn nữa lúc này vừa mới tới hoạ sĩ Thẩm nói muốn đi ban một thăm con gái, không hề nói đến chuyện mình còn có con trai.
Chuyện này rất đáng để suy nghĩ.
Cho nên con trai này có phải là con nuôi hay nhặt được không đây?
À đúng rồi, nghe nói khoảng thời gian trước ông vừa kết hôn, con gái đã lớn như vậy rồi còn kết hôn, như vậy tất nhiên là cưới lần thứ hai hoặc là thứ ba, cho nên con trai này cũng có thể là con riêng.
Để con gái ruột và con riêng học cùng một trường, vừa này nhìn thấy động tác của hai đứa thân mật như vậy, hai đứa cũng có vẻ hoà thuận, hoạ sĩ Thẩm này thật sự là cao tay.
Trong đầu Tổ trưởng tổ giáo viên nhanh chóng xoay chuyển, sau đó kết hợp với những tin tức đã nhận được, kết quả là suy luận ra một giả thiết có logic chặt chẽ không chút sơ hở nào.
Ông đỡ kính mắt, mỉm cười, rất hài lòng đối với năng lực trinh thám của mình.
Đúng lúc này, đứa con riêng “Ặc” một tiếng, sửa lời nói: “Không đúng, chào chú Thẩm.”
Nụ cười của Tổ trưởng tổ giáo viên cứng đờ.
Thẩm Quang Diệu nhìn về phía Lục Tinh Diên nhẹ gật đầu, ánh mắt lại nhìn sang Thẩm Tinh Nhược.
Rất hiển nhiên, cả Thẩm Quang Diệu cùng Thẩm Tinh Nhược đều không hề để tâm đến việc cậu lỡ miệng nói sai.
Chỉ là Thẩm Tinh Nhược còn có lớp, bọn họ còn chưa kịp trò chuyện gì, chuông vào học liền vang lên.
Thẩm Quang Diệu nhìn về phía ban một, trầm ngâm nói: “Tinh Nhược, Tinh Diên, hai đứa về lớp trước đi, lát nữa tan học, cha sẽ cho người tới đón hai đứa, cùng đi ăn cơm tối.”
Giọng điệu của ông ôn hoà nhưng nghiêm khắc, mặc dù là áo sơ mi mặc trên người đã bị Thẩm Tinh Nhược tạt ướt, nhưng cả người đứng đó, vẫn rất có khí chất nho nhã của một nghệ thuật gia.
Thẩm Tinh Nhược không nói gì, cuối cùng vẫn là Lục Tinh Diên mở miệng đồng ý, sau đó lôi kéo cô về phòng học.
–
Mấy tiết học trôi qua, Thẩm Tinh Nhược cũng không hề lên tiếng nói lời nào.
Chạng vạng tối tan học, ngoài cổng có xe đang đợi.
Lục Tinh Diên mặc dù rất muốn đi cùng để theo dõi tiến độ nhận cha một chút, nhưng mà hai cha con cần có cơ hội ngồi xuống nói chuyện ro ràng, cậu tuỳ tiện tìm một cái cớ, đưa mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược ngồi lên xe, rồi rời đi.
Thẩm Quang Diệu chọn một nhà hàng truyền thống, chỗ ngồi trên tầng hai kế bên cửa sổ, khung cửa chạm rỗng khắc hoa rộng mở, nhìn xuống có thể thấy được ngôi đình bên cây cầu nhỏ, bên dưới có tiếng nước chảy róc rách, tiếng đàn cổ vọng lại xa xăm.
Chỗ này ngay cả nhân viên phục vụ cũng mặc đồng phục là sườn xám một màu thống nhất.
Vô cùng lịch sự tao nhã.
“… Lại thêm một dĩa nhỏ măng xào đồ chua, còn có gà hầm nấm hương. Vậy được rồi, cám ơn.”
Thẩm Quang Diệu khép thực đơn lại, gật gật đầu với nhân viên phục vụ, lại rót cho Thẩm Tinh Nhược chén trà, hỏi: “Sao Tinh Diên lại không đến?”
“Không rảnh.”
Thẩm Tinh Nhược đảo mắt, nhìn xem chén trà.
Thẩm Quang Diệu ngừng lại.
Trầm ngâm một lát, ông cầm chén trà lên, cũng không biết chợt nhớ tới điều gì, không uống lại buông xuống, nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược nói: “Cha tới Tinh thành từ tối hôm qua rồi, có ghé qua Lục gia, chú Lục và dì Bùi của con đều khen con hết lời.”
“Vừa nãy lúc con lên lớp, cha cũng đã đi gặp giáo viên chủ nhiệm của con, chủ nhiệm lớp con nói, biểu hiện của con ở trường rất xuất sắc.”
Thẩm Tinh Nhược không mặn không nhạt “Vâng” một tiếng, “Con rất tốt.”
Thẩm Quang Diệu nhìn cô, “Thật sự là tốt sao? Vậy tiền sinh hoạt cha cho con, sao lại không dùng?”
Tiền của ông cho Thẩm Tinh Nhược, mỗi tháng trợ lý đều sẽ đúng hạn đi gửi tiền.
Ông không hề nghĩ tới, Thẩm Tinh Nhược sẽ dùng phương thức không sử dụng tiền sinh hoạt đến trầm mặc mà im lặng chống cự quyết định của ông.
Nếu như không phải Phương Mẫn nhắc nhở ông, để ông nhìn xem tiền sinh hoạt gửi cho Thẩm Tinh Nhược có đủ dùng hay không, không chừng một thời gian nữa ông cũng sẽ không phát hiện được.
Thẩm Tinh Nhược cũng không trả lời câu hỏi của ông, nhấp một ngụm trà, lại lấy điện thoại di động ra, đưa mắt nhìn đồng hồ.
Thẩm Quang Diệu khoanh tay đặt trên mặt bàn, trong phút chốc cũng lâm vào trầm mặc, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ từ chiếc đồng hồ bạch kim trên cổ tay vang lên theo quy luật.
Thẩm Quang Diệu năm nay đã bốn mươi hai, thưở thiếu thời thành danh vang dội, một đường thằng tiến thành công không hề gặp chút trở ngại nào, đi được cho tới ngày hôm nay, chỗ đứng của bản thân trong lĩnh vực chuyên môn cũng là một nhân vật vô cùng quan trọng, xưa nay ai gặp cũng phải giáo sư dài giáo sư ngắn, không dám có một chút bất kính, chỉ cần hơi nhăn lông mày, không ít người liền cảm thấy áp lực tăng gấp đôi.
Thế nhưng loại cảm giác áp bách này không hề ảnh hưởng đối với Thẩm Tinh Nhược.
Cô ngồi đối diện với Thẩm Quang Diệu, sắc mặt cũng không thể nói là lãnh đạm, nhưng cũng không hề có chút ân cần thiện chí nào.
Thẩm Quang Diệu thu lại vẻ ngoài ôn hoà xa cách thường ngày khi đối xử với mọi người, nghiêm túc nhìn Thẩm Tinh Nhược, đột nhiên nói: “Cha đồng ý để con đến Tinh thành, cũng không hề cưỡng ép con tham gia hôn lễ, đã cho con rất nhiều thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ, thế nhưng hiện giờ, hình như là con vẫn chưa suy nghĩ thông suốt.”
Thẩm Tinh Nhược đối diện với ánh mắt của công, không có chút trốn tránh nào, hỏi ngược lại: “Cha muốn con suy nghĩ thông suốt chuyện gì? Con không có ngăn cản hai người kết hôn, cũng rất thức thời tạo không gian và điều kiện cho một nhà ba người các người tận hưởng cuộc sống, chẳng lẽ cha còn muốn bắt buộc con phải nói ra lời chúc phúc nữa sao?”
“Con biết cha không phải là đang nói chuyện này.” Thẩm Quang Diệu ngăn lại động tác muốn châm thêm trà của nhân viên phục vụ, “Tinh Nhược, con không cần nói lời chống đối với cha, thái độ hiện giờ của con chính là không nói không lạnh không xử lý không hợp tác. Cha đã từng dạy con, có chuyện gì cũng phải dũng cảm đối mặt không được lựa chọn trốn tránh, đối với chuyện này, cha vẫn luôn hi vọng con có thể bình tĩnh nói chuyện với cha một chút.”
Thẩm Tinh Nhược gật gật đầu, “Được, cha nói đi.”
Thẩm Quang Diệu cũng không vội vã mở miệng, đầu tiên là hơi nhớ đến thời gian một chút, “Còn không đến nửa tháng nữa, là sinh nhật của con, năm nay … Con tròn mười bảy rồi, chẳng mấy chốc là đến tuổi trưởng thành.”
“Cha và mẹ con chính là quen nhau vào năm mười bảy tuổi đó, ở Học viện âm nhạc.”
Chuyện tình của Thẩm Quang Diệu cùng Tống Thanh Chiếu, Thẩm Tinh Nhược đã nghe qua rất nhiều lần rồi.
Hoạ sĩ thành danh khi còn trẻ cùng với nghệ sĩ đàn vĩ cầm ưu nhã lãng mạn, đều là những người tài hoa xuất chúng, bởi vì kết duyên vì nghệ thuật, gia thế cũng tương đương là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Nhưng đúng lúc nói chuyện cưới gả, cha mẹ của Thẩm Quang Diệu, cũng chính là ông nội bà nội của Thẩm Tinh Nhược, vì bị động đất lúc đi công tác bên ngoài tỉnh mà bỏ mình.
Thẩm Quang Diệu đắm chìm trong bi thương, lại thêm ông là người làm nghệ thuật, đối với việc kế thừa gia nghiệp nửa chữ cũng không biết, hết lần này đến lần khác bị các ông anh bác chú lừa đi hết tài sản.
Nhà họ Tống đương nhiên cũng sẽ không đồng ý với hôn sự này nữa.
Thế nhưng Tống Thanh Chiếu đang say đắm trong tình yêu cũng rất cứng rắn, trọng tình trọng nghĩa nhưng nhưng không biết khéo léo đưa đẩy, nói muốn kết hôn liền lập tức kết hôn, còn đắc tội với người trong nhà mình từ trên xuống dưới không chừa một ai.
Từ lúc Thẩm Tinh Nhược có ký ức, nhà bọn họ và nhà họ Tống bên kia quan hệ rất nhạt nhẽo, ngày lễ tết cũng rất ít qua lại.
Sau khi mẹ cô qua đời, cô và nhà bên kia càng không có lý do gì để lui tới, dù sao người nhà họ Tống cũng nhiều, thiếu đi một hai người cháu ngoại gái cũng không ảnh hưởng đến ai.
Thẩm Quang Diệu: “Cha và mẹ con vốn dĩ là thật lòng yêu nhau, nhưng tình yêu nó vốn là … không phải đã hình thành thì không thể thay đổi, đã từng yêu nhau là sự thật, tình cảm trở nên phai nhạt cũng là sự thật, hiện giờ cha và cô giáo Phương của con yêu nhau, đây cũng là sự thật.”
“Có một việc con nhất định phải hiểu là, mẹ của con đã qua đời hơn năm năm rồi, cho dù mẹ của con vẫn còn sống, chúng ta cũng phải tách ra thôi, cô giáo Phương của con không phải là người thứ ba, vì cha cũng có quyền theo đuổi tình yêu.”
“Cô ta không phải là người thứ ba, nhưng cô ta từ trong miệng con mà biết tất cả những gì liên quan tới cha, về tất cả mọi chuyện trong nhà chúng ta, con đã từng tin tưởng cô ta như vậy, cô ta quay đầu liền lợi dụng con để quyến rũ cha của con, con quả thực đã từng xem cô ta như mẹ đối xử như nhau, nhưng cũng không phải thật sự hi vọng cô ta trở thàh mẹ kế của con. Cha à, những chuyện này cha đã hiểu rõ rồi sao?”
Lúc nói mấy câu đó, cảm xúc của Thẩm Tinh Nhược khó có dịp lộ ra ngoài.
Thẩm Quang Diệu trầm giọng nhắc nhở, “Tinh Nhược, con nói chuyện chú ý phép tắc một chút.”
“Chuyện này cha và cô giáo Phương của con đã giải thích không chỉ một lần, con cảm thấy bời vì cô ấy hiểu cha, cho nên chúng ta mới có thể yêu nhau sao? Vậy hẳn là ba có thể đi đến chỗ môi giới hôn nhân đăng kí, liệt kê tài sản hiện trạng, tình trạng hôn nhân gia đình, toàn bộ đều liệt kê ra, như vậy có phải là càng trực tiếp hơn không?”
“Tinh Nhược, cô giáo Phương của con không đến mức như con tưởng tượng đâu, chuyện thay đổi quyền sở hữu tài sản trước hôn nhân là do cha không đồng ý, cô ấy là vợ hợp pháp của cha, lẽ ra có toàn quyền cùng hưởng tài sản của cha.”
“Là cô giáo Phương của con chủ động đề nghị sang tên phần lớn tài sản qua cho con, với lại cô ấy còn nói, nếu như cha không làm như vậy, cô ấy sẽ không đồng ý kết hôn với cha. Chuyện này cô giáo Phương của con không cho cha nói, sợ con biết sẽ không đồng ý, nhưng cách nói chuyện của con hôm nay là rất quá đáng.”
Sắc mặt của Thẩm Tinh Nhược hơi giật mình, thể nhưng chỉ trong phút chốc, đã khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ.
“Phải trách cha, là do cha không làm tròn bổn phận.”
Thẩm Quang Diệu thở dài, ngả người ra sau.
Ông biết, từ nhỏ Thẩm Tinh Nhược đã là một cô bé cứng rắn.
Lúc nhỏ cô đi nhà trẻ, cô có giúp đỡ một cô bé bị một bạn nam khi dễ đến mức sợ quá bật khóc, thầy cô giáo ở nhà trẻ sau khi hiểu rõ chân tướng, muốn đám nhóc đó xin lỗi lẫn nhau, khi đó Thẩm Tinh Nhược không hiểu sao liền nói: “Con không sai, tại sao con phải xin lỗi?”
Cuối cùng giáo viên ở nhà trẻ phải mời ông và Tống Thanh Chiếu tới.
Bọn họ cảm thấy tính cách này của Thẩm Tinh Nhược rất tốt, thế giới này cũng không cần tất cả mọi người khéo léo đưa đẩy lại lõi đời để sinh tồn, thế là một mực dung túng cho sự quật cường của cô.
Từ trên bản chất mà nói, điểm này của Thẩm Tinh Nhược, cũng coi như là di truyền từ ông.
Giống như chuyện tái hôn lần này, Thẩm Tinh Nhược vô cùng cương quyết không đồng ý.
Ông cũng vô cùng kiên quyết, không màng đến lời khuyên can của bất kỳ ai, bao gồm cả đứa con gái mình yêu thương nhất.
Trầm mặc một hồi, thức ăn được dọn lên bàn, Thẩm Quang Diệu ngồi dịch ra phía trước, múc cho Thẩm Tinh Nhược một chén canh gà.
Hai người trầm mặc ăn cơm.
Mãi cho đến khi Thẩm Tinh Nhược để đũa xuống, Thẩm Quang Diệu mới đặt đũa xuống theo.
Thẩm Tinh Nhược nhìn đồng hồ, nói còn phải về học lớp tự học buổi tối, ra vẻ muốn đứng dậy, Thẩm Quang Diệu gọi cô lại, “Tinh Nhược, chờ một chút, cha nói thêm vài câu nữa.”
Thẩm Tinh Nhược nhìn ông một cái, trầm mặc một lúc lâu, vẫn ngồi xuống một lần nữa.
Thẩm Quang Diệu nghĩ nghĩ, nói: “Trước khi con rời khỏi Hối Trạch, cha đã nói với con quan điểm của mình rồi. Cha cảm thấy, mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, không quan trọng tuổi tác, không liên quan đến thân phận, không màng tới đẳng cấp. Cha cũng đã làm như vậy, về phần nó có thể đi đến cuối cùng hay không, đây là chuyện cần thời gian để kiểm chứng, việc chúng ta cần làm là hưởng thụ quá trình.”
“Quan điểm của cha hiện giờ vẫn vậy, bao gồm cả việc sau này người con thích là hạng người gì, cậu ta rất giỏi giang ưu tú, hay là.. không phải là người phù hợp với thị hiếu của đại chùng, nhìn không xứng với con, cha sẽ cho con một chút ý kiến, nhưng tuyệt đối sẽ không chen chân vào quyết định của con.”
“Chỉ là trong quá trình theo đuổi tình yêu của cha, có thể đã quên mất mình còn là một người cha, cha luôn cảm thấy con đã lớn rồi, hẳn là có thể hiểu được tâm tình của cha, dùng lời của những người trẻ tuổi các con thì nói thế nào nhỉ, phòng cũ lửa cháy, ừ. Nhưng cha đã không đứng về phía góc nhìn của con mà tìm hiểu tâm trạng của con, về chuyện này, cha hẳn là nên nói với con một tiếng xin lỗi.”
Bờ môi Thẩm Tinh Nhược mím chặt.
Thẩm Quang Diệu tiếp tục nói: “Cha vẫn cảm thấy Tinh Nhược và cha tâm linh tương thông, chỉ cần một chút thời gian để tỉnh táo suy nghĩ, chắc chắn có thể suy nghĩ được thấu đáo. Nhưng mà lần này lúc cha và cô giáo Phương của con đi Rome, cô giáo Phương của con đã một mực khuyên cha đến thăm con một chút, nói con vẫn còn là một cô gái nhỏ, cái cần nhất chính là tình thương của một người cha, có thể con để ý, không phải là chuyện cha tái hôn, mà là sợ cha sẽ không yêu con như trước đây nữa.”
“Cha không biết là con có nghĩ như vậy hay không, nhưng cha đã suy nghĩ rất lâu, cha thừa nhận, cô giáo Phương hoàn toàn chính xác so với cha còn hiểu rõ nên làm một người phụ huynh như thế nào, cho nên cha nghe ý kiến của cô ấy, đến thăm con.”
“Cha còn cần phải nghe lời người khác khuyên nhủ mới có thể đưa ra quyết định đến thăm con, chỉ chuyện này thôi cũng đã chứng minh đầy đủ cha là một người cha vô trách nhiệm, nhưng cha tình nguyện học tập thêm để trở thành một người cha tốt hơn, một người cha có trách nhiệm, biết cân bằng mâu thuẫn giữa con và cuộc hôn nhân này.”
“Lời nói của cô giáo Phương cũng có câu đúng, có đôi khi rất nhiều chuyện bản thân mình không phải là làm sai, nhưng không phải mỗi người, đứng trên phương diện tình cảm đều có thể tiếp nhận được toàn bộ. Có lẽ trong một thời gian ngắn, con vẫn không có cách nào thừa nhận cha và cô giáo Phương của con ở cùng nhau, nhưng không có việc gì, sau này cha sẽ thường xuyên đến thăm con, mặc kệ con có đồng ý với cuộc hôn nhân của cha hay không, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì hết, con mãi mãi vẫn là công chúa nhỏ của cha.”
Không khí an tĩnh trong vài giây.
Thẩm Tinh Nhược đột ngột đứng dậy, cầm theo ba lô muốn đi ra ngoài, vành mắt hơi đỏ lên.
Thẩm Quang Diệu cũng đứng lên theo, “Để cha đưa con về.”
Bước chân của Thẩm Tinh Nhược khựng lại, không nói gì, nhưng cũng không hề cự tuyệt.
–
Thẩm Quang Diệu một đường đưa Thẩm Tinh Nhược về đến cổng trường Minh Lễ.
Lúc xuống xe, Thẩm Tinh Nhược không hề nói gì.
Chỉ là sau đi đi cách xa một khoảng, cô đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Thẩm Quang Diệu vẫy vẫy tay, nhưng sau đó lại xoay người rời đi.
Thẩm Quang Diệu hạ cửa sổ xuống, cũng hướng bóng lưng của cô mà vẫy tay, trên mặt rốt cuộc cũng có một chút ý cười.
–
Lúc nãy khi Thẩm Quang Diệu gặp Vương Hữu Phúc, đã sớm giúp Thẩm Tinh Nhược in nghỉ, thật ra tối nay Thẩm Tinh Nhược không cần tới lớp tự học buổi tối.
Đi vào trường học, cô trước tiên tìm nhà vệ sinh.
Khi cảm xúc bình tĩnh trờ lại, mới nhấc chân trở về phòng học ban một.
Tiết tự học buổi tối đầu tiên đã bắt đầu, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên đi vào, đám gà con ban một đều vô thức ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Lục Tinh Diên cũng ngẩng đầu.
Buổi tối thật ra đám Hứa Thừa Châu có gọi cậu đi đánh banh, nhưng cậu không đi, chỉ chăm chú ngồi trong phòng học làm bài tập mà Thẩm Tinh Nhược giao cho cậu, cái gì mà bài đọc hiểu tiếng Anh gì gì đấy.
Lúc này lại thấy Thẩm Tinh Nhược trở về, ánh mắt cậu nhìn theo, cho đến khi cô ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu mới hỏi: “Thế nào?”
Thẩm Tinh Nhược nhìn cậu, “Cái gì thế nào?”
Lục Tinh Diên hỏi một câu, “Đồ ăn thế nào?”
“…”
Thẩm Tinh Nhược cũng không thèm trả lời cậu.
Lục Tinh Diên nhích lại gần dò xét, đột nhiên hỏi: “Cậu không sao chứ, sao lại khóc?”
Cậu vô thức đưa tay, muốn chạm lên mắt Thẩm Tinh Nhược.
Thẩm Tinh Nhược không chút nể nang gạt cái chân gà của cậu ra, “Cậu nói hươu nói vượn gì đấy.”
Lục Tinh Diên: “Ai nói hươu nói vượn, bb cream của cậu còn chưa xoa đều nữa kìa.”
Từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy ngấn phấn xung quanh mắt của Thẩm Tinh Nhược, mà hương vị cả đời này cậu không bao giờ quên được, chính là vị bb cream mà lần trước Thẩm Tinh Nhược bôi lên môi cậu.
Nhìn qua chính là bôi lên khoé mắt, che chắn dấu vết đã khóc.
Thẩm Tinh Nhược để bút xuống, từ trong hộp bút lấy ra một cái gương nhỏ cẩn thận soi soi.
- thật đúng vậy.
Cô đóng cái gương lại, lại dùng ngón áp úp vỗ nhẹ bên cạnh ngấn phấn, xoa đều.
Lục Tinh Diên nhẹ mỉm cười một tiếng, “Còn không chịu thừa nhận.”
Thẩm Tinh Nhược cũng không nói câu nào, chỉ hung hăng đạp cậu một cước.
Chuyện này về sau Lục Tinh DIên có hỏi như thế nào, cô cũng không nói nhiều thêm vài câu, làm phiền đến cô cô đều không chút thương cảm cầm sách chào hỏi trên đầu cậu.
–
Kì thi cuối kỳ cũng giống như mặt trời thiêu đốt nóng bỏng từ từ tới gần, sinh nhật của Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược cũng đúng hạn mà tới.
Một ngày sau sinh nhật bọn họ chính là ngày thi, mọi người cũng không có tâm trạng tụ tập chơi bời, có tâm tư tụ tập cũng không dám tụ tập, dù sao những chuyện thế này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nói ra sẽ bị cha mẹ giảng đạo đến trọc đầu.
Thế là mọi người lên nói thi xong sẽ bù lại.
Thế nhưng quà tặng của hai người đều được tặng sớm không ít.
Lúc bạn cùng lớp biết hai người sinh cùng một ngày, còn rất kinh ngạc.
Có người còn nói đùa: “Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược thật ra rất xứng đôi nha, giá trị nhan sắc đều cao, tên còn trùng nhau, hơn nữa còn ngồi cùng bạn, lại sinh cùng ngày, cái này là duyên phận gì chứ …”
“Xứng cái gì mà xứng, mày cũng không nhìn điểm số của hai người một chút à, đây là lái máy bay trực thăng cũng không đuổi kịp chứ đừng nói.”
Cũng có người chú ý đến từng chi tiết nhỏ, ví dụ như Lý Thừa Phàm.
Cậu ta nghe nói Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên sinh cùng một ngày liền túm lấy hai người hỏi: “Này hai người các cậu sinh cùng một ngày, vậy hai người sinh ra lúc nào, ai lớn hơn ai?”
Nói đến chuyện này Lục Tinh Diên trở nên rất nhạy cảm, “Tao rạng sáng cô ấy nửa đêm, tao lớn hơn cô ấy.”
Có ai lại hỏi cậu cũng phải giải thích một lần, càng lúc càng làm quá lên, chỉ thiếu chưa viết lên bảng dòng chữ “Tôi sinh ra trước Thẩm Tinh Nhược hai mươi tiếng nên lớn hơn” thôi.
Thẩm Tinh Nhược nghe đến nỗi bực mình, vừa làm bài tập vừa đập lên bàn cậu, “Đừng có ồn ào, cậu lớn hơn tôi thì sao, còn muốn tôi phải gọi cậu là anh trai sao?”
“…”
Lục Tinh Diên gãi gãi đầu, ra vẻ không có gì nói: “Nếu cậu muốn gọi thì cũng không phải là không thể.”
“Im miệng.”
Lục Tinh Diên nổi hứng trêu chọc, xoa nhẹ đầu cô, “Em gái Thẩm, em gái Thẩm Đại Ngọc.”
Thẩm Tinh Nhược lạnh lùng lườm cậu, “Cậu còn không im miệng thì tôi sẽ đánh cho cậu nở hoa luôn đấy.”
Lục Tinh Diên: “…”
–
Hai ngày trước kỳ thi thì được nghỉ, đồng thời cũng phải về nhà để chuẩn bị kiểm tra, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên còn đem quà sinh nhật thu được nhét hết vào trong va li, kéo về hồ Lạc Tinh.
Buôi tối sau khi ăn cơm xong, hai người vừa đứng dậy cho tiêu cơm, vừa đi vào phòng khách mở quà.
Lúc Lục Tinh Diên mở quà, nhìn thấy trong đống quà của Thẩm Tinh Nhược có một hộp quà được gói tỉ mỉ, ở giữa còn kẹp một tấm thiệp, viết ba chữ “Hà Tư Việt.”
Cậu đưa tay định lấy, lại bị Thẩm Tinh Nhược ngăn lại.
Thẩm Tinh Nhược lạnh lùng nhìn cậu, ý như “Cậu mà động thủ động cước nữa thì tôi sẽ không để cậu sống qua sinh nhật năm nay đâu.”
“Cái gì vậy, mở ra xem thử xem.”
Cậu xem thường nói.
Thẩm Tinh Nhược không để ý tới cậu, lấy tấm thiệp chúc mừng của Hà Tư Việt ra để một bên, lại mở gói quà ra.
Bên trong là một cuốn sổ tay rất dễ thương, trang bìa là một bức vẽ màu nước bầu trời đầy sao, không hẹn mà rất hợp với tên của cô, cũng rất có lòng.
Lục Tinh Diên xáp lại liếc nhìn một chút, sau đó “Xuỳ” một tiếng, “Không có sáng tạo.”
Thẩm Tinh Nhược liếc cậu, cậu còn thêm quá đáng, ánh mắt liếc qua tất cả hộp quả của Thẩm Tinh Nhược, đâm chọc thêm một câu, “Đều không có sáng tạo.”
“Vậy Lục đại thiếu gia đã chuẩn bị quà gì tươi mát thoát tục tặng cho tôi rồi?”
Cậu không nhắc đến thì Thẩm Tinh Nhược đã quên mất, lúc trước cậu còn nói chuẩn bị sư lễ cám ơn gì đấy.
Lục Tinh Diên nhíu mày, không e không sợ nói: “Tới ngày sinh nhật cậu sẽ biết.”
Thẩm Tinh Nhược liếc nhìn Lục Tinh Diên từ trên xuống dưới, có chút không yên tâm, luôn cảm thấy đầu óc của cậu có thể sẽ làm ra chuyện gì đó kinh thiên động địa.
–
Tới ngày sinh nhật, mặt trời nắng chói chang.
Hơn chín giờ Thẩm Tinh Nhược đã bị Thẩm Quang Diệu gọi điện thoại đánh thức.
Thẩm Quang Diệu nói trong điện thoại, nói là ông đang lái xe từ Hối Trạch chạy qua, đã báo cho Bùi Nguyệt chuẩn bị thức ăn rồi, hôm nay bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm.
Thái độ của cô vẫn ậm ậm ờ ờ, nhưng vẫn “Vâng” một tiếng.
Bị đánh thức, cô cũng không còn tâm trạng ngủ thêm nữa, rửa mặt xong đi ra ngoài, phát hiện cửa phòng của Lục Tinh Diên chỉ đang khép hờ.
Cô đi qua gõ gõ, không ai đáp lại, đẩy cửa đi vào, lại không có ai.
- Lục Tinh Diên thế mà còn dậy sớm hơn cô đấy.
Cô đi xuống lầu.
Dì Chu và Bùi Nguyệt đang ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, thấy cô rời giường, dì Chu còn đi đến cửa phòng bếp nhắc nhở cô: “Tinh Nhược, bữa sáng ở trên bàn ấy, con ăn đỡ một chút lót dạ đi.”
“Dạ được dì Chu.”
Cô đáp lời, đi đến bên cạnh bàn ăn cầm miếng bánh mì nướng lên, sau đó nhìn xung quanh.
Lục Tinh Diên đâu.
Cô đang nghĩ tới Tào Tháo, Tào Tháo liền trở lại.
Bên ngoài ồn ào một trận, cô cắn bánh mì nướng đi ra phía ngoài.
Sau đó nhìn thấy Lục Tinh Diên từ trên xe bước xuống, cùng với chú Lưu kéo ra một cái thùng ở cốp sau.
Lục Tinh Diên thấy cô, khoé môi cong cong, “Thẩm Tinh Nhược, cậu qua đây, quà sinh nhật của cậu đến này.”
Ánh mắt Thẩm Tinh Nhược dời xuống thùng giấy kia, không nói gì, nhưng mà thân thể cũng tò mò bước lại gần.
Thùng giấy rất lớn, Lục Tinh Diên đi vào trong nhà bếp cầm cái kéo lại mở thùng.
Thẩm Tinh Nhược chỉ đứng bên cạnh nhìn xem.
Bận rộn một hồi lâu, Lục Tinh Diên cuối cùng cũng mở được cái thùng ra, cậu vẫy vẫy tay gọi Thẩm Tinh Nhược tới, “Cậu nhanh sang đây xem đi!”
Cô xích lại gần, nhìn vào trong thùng giấy.
Trong thùng là một con vật, màu trắng, nhỏ nhỏ, lông cũng không phải là rất dài … Ừm.. Hình như là giống chim, cũng không biết cụ thể là chim gì.
Lục Tinh Diên xách ra, lần này Thẩm Tinh Nhược nhìn được rõ ràng hơn, cái thứ này hình như là chim nhảy nhót tưng bừng, đôi cánh còn vỗ lên vỗ xuống rất vui sướng.
Lục Tinh Diên thả nó lên mặt cỏ, hỏi, “Thế nào, có cảm giác quen quen không?”
“Ừ..” Thẩm Tinh Nhược từ từ bình tĩnh trở lại, “Rất quen, cậu … quà tặng của cậu rất tươi mát thoát tục.”
Cũng thật sự rất kinh thế hãi tục.
Lục Tinh Diên nghe được lời này, tự cho là lời khen ngợi, vẻ mặt kia, liền có chút đắc ý.
Thẩm Tinh Nhược suy nghĩ một hồi, có chút không thể hiểu nổi, vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi, “Vậy tại sao cậu lại muốn tặng tôi một con gà, mà lại còn là gà lông trắng nữa?”
- Hết Chương 45-
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
71 chương
88 chương
107 chương
158 chương
317 chương