Dâu tây ấn

Chương 36 : Họp phụ huynh

Edit: NQ Beta: Bội Bội _____________________ Nên hình dung cái cảm giác này như thế nào đây. Môn ngữ văn của Lục Tinh Diên không được tốt cho lắm, ngay cả “đầu độc” cũng bị nhầm thành “trà độc”, nên cũng chẳng hi vọng cậu có thể tìm được từ nào vừa thích hợp lại thích đáng. Nói tóm lại khoảnh khắc Thẩm Tinh Nhược hôn vào cổ tay cậu khiến cậu cảm thấy như đang hôn vào tim cậu vậy. Cậu vốn định thu tay lại nhưng hơi thở dịu dàng, ấm áp lướt qua lông măng gây ngứa ngáy, khiến cho ngón tay đang chạm vào vành tai cô cứ ở đấy mãi không động đậy. Mà cũng hiếm khi Thẩm Tinh Nhược lại ngẩn người trong mấy giây như thế. Tiếng chuông tan học đột ngột vang lên khiến cô tỉnh táo lại, đầu óc cũng quay về, không nể tình gạt bàn tay của Lục Tinh Diên ra. “Chát!…” “Nhấc cái móng gà của cậu ra, sau này ít chạm vào đầu tôi đi.” Giọng cảnh cáo lạnh lùng của cô vang lên, vẻ mặt cũng không có biểu cảm gì, hình như sự vô ý thân mật vừa nãy là sự cố chẳng là gì với cô cả. Lục Tinh Diên lặng im nhìn cô thu dọn sách vở, xong xuôi lại lấy một sợi dây chun buộc tóc thành đuôi ngựa ở sau đầu, để lộ ra cần cổ trắng nõn thanh thoát khiến cậu ngẩn ngơ. Nhưng Thẩm Tinh Nhược chỉ đứng dậy rồi lấy cặp sách rời đi mà không hề liếc nhìn cậu một cái. Cái đánh vừa nãy của Thẩm Tinh Nhược không nhẹ mà da của Lục Tinh Diên khá trắng, nên sau khi cô đánh xong thì chỗ cổ tay hiện lên một vết hơi hồng hồng. Hồi lâu vẫn chưa tan hết. Lục Tinh Diên thu tay lại, đầu nghiêng dựa trên lưng ghế, mắt hơi híp lại nhìn bóng lưng của Thẩm Tinh Nhược, mãi đến khi cô rời đi cũng bạn cùng phòng mới khẽ cười. Lý Thừa Phàm thu dọn xong sách vở, định quay đầu gọi cậu cùng về thì nhìn thấy nụ cười này, khiến cậu ta sợ xanh mặt. Lục Tinh Diên mặc kệ cậu ta, đưa ngón tay khẽ mân mê môi, đến khóe miệng thì dừng lại. Cái gì mà con dâu nuôi từ bé, cũng không phải không đúng. Lý Thừa Phàm không biết cậu đang cười cái gì chỉ cảm thấy rất ghê sợ, cứ như cậu ta vừa bị trúng cổ độc ấy. Vừa đúng lúc Triệu Lãng Minh cũng đứng dậy, dáng vẻ vẫn còn đang ngái ngủ, cậu ta liền vơ Triệu Lãng Minh lại thì thầm to nhỏ. Thấy Lý Thừa Phàm như đang có chuyện vô cùng quan trọng nên cậu mới miễn cưỡng mở mắt ra nghe. Sau đó vứt cái tay của Lý Thừa Phàm ra, nói với giọng mờ ám: “Cái gì mà trúng cổ độc, có mà trúng phải độc tình ấy, nhìn cái mặt sắc xuân phơi phới của cậu ta đi, mày bị mù rồi à, nhìn cái nụ cười kia đi, trông chẳng khác gì Biên Hạ cả, còn dùng chăn màu xanh nhạt nữa chứ, tao đúng là cạn lời luôn…” Lý Thừa Phàm vẫn có chút không hiểu lắm, cậu xem không ít chương trình “Phát triển khoa học”, cũng học không ít từ ngữ bậy bạ, chỉ là ngay cả cảm nắng còn không có chứ đừng nói là yêu đương với ai. Nghe Triệu Lãng Minh nói như vậy, cậu ngẩn ra mấy giây rồi cảm thấy đúng là như vậy. Cậu cứ nhìn Lục Tinh Diên mấy lần, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Vậy là có đối tượng rồi nhỉ, đúng là Trần Trúc sao? Không phải chứ, sao tao cứ cảm thấy cậu ta không có ý đó với Trần Trúc?” “Tao cũng không biết.” Triệu Lãng Minh thở dài: “Nhưng mà tao cũng cảm thấy không giống. Từ khi bắt đầu học kỳ này, mày không thấy cậu ta rất an phận à? Đừng nhắc đến Trần Trúc nữa. Ngòai chơi bóng ra cũng không thấy cậu ta đi lượn lờ với bọn Hứa Thừa Châu nữa.” Lý Thừa Phàm ngẫm nghĩ đúng là như vậy. Cậu ta nghi ngờ, “Vậy thì là ai, không thể là bạn cùng bàn của cậu ta được.” Triệu Lãng Minh: “Sao lại không thể?” Lý Thừa Phàm thuận miệng nói một câu, Triệu Lãng Minh cũng thuận miệng đáp một câu, bỗng chốc cả hai đều im lặng. Mẹ nó chứ, không phải chứ?! Người khác có thể không thấy nhưng hai bọn họ không ít lần thấy Thẩm Tinh Nhược làm mất mặt Lục Tinh Diên, như vậy mà cũng thích được thì chẳng phải là thích bị ngược sao. Nhưng mà cũng phải nói thêm là, Lục Tinh Diên cũng chưa từng đối tốt với ai như vậy. Hai người nhìn chằm chằm người còn đang mơ màng trên ghế kia, bỗng cảm thấy cái phỏng đoán này khá nguy hiểm, nhưng thật sự thì bằng mắt thường cũng có thể thấy được khả năng là khá cao. Lúc này, Thẩm Tinh Nhược và Thạch Thấm đang cùng nhau đi ra ngoài. Còn Địch Gia Tĩnh có lẽ còn buồn vì kết quả thi không tốt nên không không đi cùng bọn họ mà quay về phòng ký túc xá trước. Không cần phải kiêng dè Địch Gia Tĩnh nữa nên Thạch Thấm cứ nói liên hồi, nói xong chuyện thành tích lại nói đến chuyện họp phụ huynh. Tâm trạng Thẩm Tinh Nhược rối bời mà cũng không chú ý lắm đến người bên cạnh, chỉ cảm thấy cảm xúc kỳ lạ trên môi mãi vẫn không tan đi. Rồi bỗng nhiên cô dùng tay lau môi thật mạnh. Thạch Thấm đang đợi câu trả lời của cô nhưng đợi mãi không thấy mà lại thấy hành động của cô… Thạch Thấm cảm thấy vô cùng kỳ quặc nhìn cô… Cậu ấy đang làm gì thế? Sao hành động như thể nữ chính trong mấy bộ tiểu thuyết bị cưỡng hôn vậy. Thạch Thấm kịp thời phanh lại cái suy nghĩ trong đầu, nỏi cô: “Tinh..Tinh Nhược à, cậu làm sao thế, môi bị tróc da à, có cần tô chút son dưỡng không?” “Không cần đâu, tớ không sao.” Thẩm Tinh Nhược tỉnh táo lại. Làn gió đầu hạ mang theo chút không khí khô nóng, xen kẽ trong những tán lá là những tiếng ve râm ran, cô ngẩng đầu ngăm nhìn, bỗng phát hiện hôm này trời rất trong, ánh trăng sáng vằng vặc, đan cài vô vàn những vì tinh tú… Cuối tuần về hồ Lạc Tinh. Bùi Nguyệt ký vào thư thông báo họp phụ huynh giúp Thẩm Tinh Nhược. Chữ của bà rồng bay phượng múa, lúc giáo viên kiểm tra, Vương Hữu Phúc cũng không nhìn ra là chữ gì nhưng cũng mờ mịt cho qua. Ngày thứ hai bầu trời có vẻ khá trong xanh, buổi chào cờ vẫn diễn ra như bình thường. Thầy hiệu trưởng, bí thư rồi học sinh lần lượt lên phát biểu, còn mọi người thì đứng nghe ở dưới cùng với những lời cảm thán. Học sinh lớp mười một ban một đều đang cố gắng chờ đợi một cái gì đó nhưng cuối cùng thì họ vẫn không đợi được đến lúc buổi chào cờ kết thúc. Trên đường về tòa nhà lớp học, lớp trưởng không khỏi thắc mắc: “Tình huống gì đây, chẳng phải nói là Dương Phương sẽ công khai xin lỗi trước toàn trường sao?” “Thì vậy đấy, tớ cũng đang đợi đây.” “Không phải là quên rồi đấy chứ, mọi người đang làm gì không biết, chẳng lẽ là làm cho có thôi à?” Về đến lớp học, mấy bạn trong lớp sang hóng hớt với người quen bên ban hai mới biết là Dương Phương đã chủ động xin nghỉ học rồi. Một đứa bạn bên ban hai nói, sau khi xảy ra chuyện thì Dương Phương cũng không còn đến lớp nữa. Lúc mới đầu, lớp trưởng còn tưởng cô ta xin nghỉ tạm thời nhưng không ngờ hóa ra là đang làm thủ tục nghỉ học. Bọn họ cũng hôm nay mới biết tình hình. Nghe nói gia đình Dương Phương đã giằng co với nhà trường, từ bàn bạc thành tranh giành, chủ yếu là không muốn có vết nhơ trong học bạ của cô ta. Nhưng nhà trường tỏ rõ thái độ, dù cô ta có chuyển trường hay không thì vẫn ghi sự việc này vào học bạ. Cuối cùng thì Dương Phương cũng phải thỏa hiệp, rồi chuyển trường xuống phía Nam với sự kiện này trong học bạ của cô ta khi còn học ở trường Minh Lễ. Ngoài mấy giây kinh ngạc khi mới nghe được tin này ra thì hầu hết mọi người đều cho rằng cách giải quyết rất hợp tình hợp lý. Dương Phương vốn là một người thích sĩ diện, sự việc lần này đồn đại tận một năm mới dần thôi vì Minh Lễ vốn là một trường của học sinh ngoan, mà việc làm của cô ta thật sự không chấp nhận được. Giáo viên không biết rõ nhưng cũng nghe phong thanh được nguyên nhân chủ yếu là Dương Phương ghen tỵ việc Thẩm Tinh Nhược thân thiết với Hà Tư Việt. Cô ta làm nhiều chuyện độc ác như vậy chỉ vì lòng đố kỵ, thì cô ta ở lại trường thêm một ngày sẽ chỉ nhận thêm nhiều sự chỉ trỏ của người khác thôi. Mà việc này lại quá sức chịu đựng của một cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi. Chuyển trường cũng coi như đã là một lối thoát cho cô ta. Đương nhiên, sự việc đến nước này cũng là xứng đáng với những gì cô ta đã làm. Cùng với sự việc chuyển trường của Dương Phương, trong trường cũng dần đồn thổi một chuyện đó là “Thẩm Tinh Nhược thích Lục Tinh Diên”, nhưng các học sinh ban một lại ra sức bác bỏ tin đồn này. Khi các bạn lớp khác hỏi đến thì mọi người đồng loạt lắc đầu, sau đó phủ nhận: “Nói linh tinh cái gì đấy? Mày thấy có khả năng không? Bớt nằm mơ đi.” Thấy bên ban một ai cũng quả quyết như vậy, mấy bạn học sinh lớp khác cũng dần thấy điều này không khả thi, nên tin đồn dần biến mất. Trong một tuần chờ đợi ngày họp phụ huynh không khí vô cùng khó chịu, một bộ phận thì chẳng sợ sệt gì, còn một bộ phận thì lo lắng bất an. Đương nhiên, Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhã thuộc loại đầu tiên, dù rằng lý do của hai người khác nhau trời vực nhưng chung quy lại thì kết quả vẫn giống nhau. Ngày họp phụ huynh diễn ra và thứ sáu như thông báo, Toàn bộ ban cán bộ đều ở lại tiếp đón phụ huynh, còn các bạn khác có thể về nhà hoặc về ký túc xá đợi buổi họp kết thúc. Thẩm Tinh Nhược cũng ở lại vì cô đã hai lần đứng nhất khôi ban Xã hội, là một học sinh ưu tú đại diện phát biểu trên đài phát thanh của trường. Lúc tan học, cả Minh Lễ trông như hội trợ triển lãm xe hơi hạng sang vậy, bãi đỗ xe lẫn sân thể dục đều chật ních, lối đi bên ngoài trường cũng bị tận dụng tận gốc khiến cho chú bảo vệ phải đứng ra điều tiết xe ở tận đầu Thư Hương Đường. “Porsche, Porsche, Mercedes, Land Rover, Maserati mẹ nó…” Lý Thừa Phàm nhìn thấy chiếc nào là miệng lại tự động đọc tên chiếc đó. Triệu Lãng Minh cầm cặp hộ cậu ta, chỉ chỉ phía bên cạnh, “Đừng mẹ nó nữa, còn có chiếc Rolls-Royce kia kìa.” Lý Thừa Phàm liếc mắt sang nhìn, lại thấy một con xe quen mắt, “Con Bentley Continental kia…lão Lục đó có phải là xe nhà cậu không? Không đúng, tôi nhớ biển số xe nhà cậu là 088 mà.” Lý Thừa Phàm còn chưa nói xong thì Triệu Lãng Minh đã vỗ mạnh vào vai cậu, “Mẹ kiếp! Bugati!” Lục Tinh Diên cũng liếc nhìn theo ánh mắt của cậu. Con xe đó nhìn hơi quen quen. Lục Tinh Diên nghĩ ra gì đó, không nói gì chỉ khẽ vỗ vai hai người bạn rồi bước đến gần chiếc xe đó. Một người đàn ông bước xuống từ chỗ ghế lái. Anh ta trông rất đẹp trai, sau khi tháo kính đen xuống thì càng khí chất hơn. Người đàn ông đánh giá Lục Tinh Diên rồi khẽ lắc đầu, rồi vòng sang bên kia mở cửa xe ra. Lần này xe chạy hơi nhanh khiến cho Bùi Nguyệt trông có hơi lôi thôi, bà giơ điện thoại lên chỉnh lại đầu tóc, miệng không quên trách móc: “Giang Triệt cháu lái xe không ổn chút nào, lái nhanh quá, nhìn tóc của mợ này có phải rối hết rồi không?” Giang Triệt đang dựa vào cửa xe cười khẽ, lời hay ý đẹp không cần nháp mà cứ tuôn ra như nước chảy, giọng anh thản nhiên: “Mợ của cháu vốn đã xinh đẹp, kiểu tóc cũng chỉ tô thêm vẻ đẹp của mợ thôi, đứng cùng với các vị phụ huynh thì chẳng ai có thể sánh ngang mợ cả.” Bùi Nguyệt rất thích nghe lời này, bỗng chốc bà cũng thấy yên tâm hơn. Nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Tinh Diễn mặt đần thối đứng đó, khóe miệng chưa kịp cong lên đã phải hạ xuống của bà, “Vẻ mặt này của con là thế nào, mẹ và anh con đã cố dành thời gian để đến đây họp phụ huỵnh cho con, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết chào hỏi thế?” “Mẹ không đến để họp phụ huynh cho con đấy chứ…” “Này, không biết nên nói gì hả Lục Tinh Diên.” Lục Tinh Diên giơ tay đầu hàng, lười biếng gọi tiếng “mẹ”, rồi lại gọi một tiếng “anh” Chào hỏi xong lại hỏi: “Cha con đâu?” Bùi Nguyệt nói mãi thành quen: “Cha con sợ đến họp sẽ mất đi thể diện tổng giám đốc của ông ấy nên đã chạy mất dép rồi.” Lục Tinh Diên: “…” Nói ra thì Lục Sơn cũng không phải là một người sĩ diện, ông nói sẽ đến thì chắc chắn có thể đến, chỉ là lúc sắp đi thì có chuyện gấp nên phải bay đến Đế Đô nên đành gọi đứa cháu họ đến cứu nguy. Giang Triệt thấy vẻ mặt u ám của Lục Tinh Diên thì trêu trọc: “Làm sao? Một người tốt nghiệp MIT* như anh đây đến dự buổi họp phụ huynh cho đứa chưa được 400 điểm như chú mà còn cảm thấy tủi thân à?” *MIT (Massachusetts Institute of Technology): Học viện Công nghệ Massachusetts Lục Tinh Diên: “…” Bây giờ cậu không thể tính toán nổi mức độ lan truyền của mẹ cậu về chuyện 400 điểm nữa rồi. Nói chuyện thêm mấy câu, Lục Tinh Diên để Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh đi trước còn mình thì đưa Bùi Nguyệt và Giang Triệt vào sau, Lúc này ban một đã có không ít phụ huỵnh đến, có mấy người chụm lại trò chuyện to nhỏ, cũng có người đang nghe điện thoại. Lục Tinh Diên đưa Bùi Nguyệt và Giang Triết về chỗ xong lại kéo Nguyễn Văn hỏi: “Thẩm Tinh Nhược đâu?” Nguyễn Văn bị kéo bất ngờ, bị dọa sợ như gà con, ấp úng một hồi mới đáp: “Ở, ở chỗ văn phòng của thầy Vương.” Thấy Bùi Nguyệt ngồi ở chỗ của Thẩm Tinh Nhược, cô cứ tưởng bà là mẹ của cô ấy liền vội vàng chào hỏi: “Con chào dì ạ, con là bạn của Thẩm Tinh Nhược, dì đợt một lát để con gọi bạn ấy về ạ.” Khuôn mặt Bùi Nguyệt nồng đậm ý cười, “Vậy dì cảm ơn con trước nhé, bạn học nhỏ.” Nguyễn Văn khẽ gật đầu, rồi lát sau đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Đến văn phòng, Nguyễn Văn gõ cửa rồi bước vào kéo tay áo Thẩm Tinh Nhược, “Tinh Nhược, mẹ của cậu tới.” Vương Hữu Phúc đang kiểm tra bài phát biểu của Thẩm Tinh Nhược, bỗng nghe thấy câu này liền cảm thấy có gì không đúng, “Đợi chút, Thẩm Tinh Nhược, mẹ em, mẹ em đến hả?” Thẩm Tinh Nhược bảo Nguyễn Văn về trước rổi giải thích với Vương Hữu Phúc: “Nguyễn Văn nhận nhầm rồi ạ, đấy chắc là dì của em ạ.” Vương Hữu Phúc ngừng lại, “Sao em lại bảo dì đến họp chứ, đáng lẽ ra phải bảo cha em đến họp mới đúng chứ.” Thẩm Tinh Nhược không đáp lời. Vương Hữu Phúc cũng cảm thấy quan hệ gia đình của cô có gì đó không đúng lắm, vừa thở dài vừa nói: “Như vậy không được đâu. Tuy rằng thành tích của em trong top đầu, cũng không khiến giáo viên lo lắng nhưng học tập là chuyện mà cả gia đình lẫn nhà trường cũng thảo luận mới được. Như thế này đi, em cho thầy số điện thoại của cha em, khi rảnh thầy sẽ gọi điện trao đổi.” Thẩm Tinh Nhược yên lặng mấy giây rồi khẽ gật đầu. Sắp đến thời gian họp nên Vương Hữu Phúc cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhờ Thẩm Tinh Nhược cầm hộ tập bảng kết quả rồi cùng đi về lớp học. Đến cửa lớp thì Thẩm Tinh Nhược nhìn thấy Lục Tinh Diên đang đứng chơi điện thoại ở hành lang. Hai người nhìn nhau nhưng không nói gì. Lúc vào lớp, Vương Hữu Phúc vô tình liếc qua vị trí của Thẩm Tinh Nhược, Ông có nhớ Bùi Nguyệt, học kỳ trước bà đến họp phụ huynh cho Lục Tinh Diên nên lại nghĩ là Giang Triệt mới đến để họp cho Thẩm Tinh Nhược, nhưng mà cũng không đúng, chẳng phải vừa nói là dì đến họp hộ sao? Ông bước đến gần, chào hỏi Bùi Nguyệt rồi lại hỏi thăm Giang Triệt: “Xin chào, xin hỏi anh là…?” Giang Triệt khẽ gật đầu với Vương Hữu Phúc: “Em chào thầy, em là Giang Triệt, là anh họ của Lục Tinh Diên ạ.” Vương Hữu Phúc ngẩn người, thi chưa đến 400 điểm nhưng gan cũng lớn lắm, mẹ đến chưa đủ còn gọi cả anh đến nữa. Ông ngẫm nghĩ rồi nói: “Mẹ Lục Tinh Diên à, vậy hai người ngồi sang ghế nhỏ bên cạnh giúp thầy nhé, để thầy gọi học sinh mang thêm ghế lên, đây là chỗ của Thẩm Tinh Nhược nên để cho phụ huynh của em ấy ngồi.” Bùi Nguyệt đầy ý cười đáp: “Không cần phiền đâu thầy Vương, hôm nay tôi đến để họp phụ huynh cho Thẩm Tinh Nhược.” Vương Hữu Phúc ngẩn ra: “Không đúng, cô không phải phụ huynh của Thẩm Tinh Nhã. Sao lại…Thẩm Tinh Nhược?” “Đều như nhau cả, đều là người một nhà.” - Hết Chương 36-