Dâu tây ấn
Chương 2 : Phòng khách
Từ trạm tàu cao tốc ở thành nam đến khu biệt thự hồ Lạc Tinh ở thành bắc mất hai giờ đi xe, thế nhưng một đường lại chẳng lúng túng ngượng nghịu chút nào.
Bùi Nguyệt là một trưởng bối rất nhiệt tình cũng rất thời thượng, mấy trào lưu đang phổ biến bà đều biết cả.
Vừa mới lên xe chưa trò chuyện được mấy câu, Thẩm Tinh Nhược đã bị lôi kéo chụp hình tự sướng, chụp xong Bùi Nguyệt còn mở ra instagram, phần mềm chĩnh sửa đang được các võng hồng* yêu thích, vừa chỉnh vừa chỉ ra khuyết điểm rồi còn truyền thụ kinh nghiệm cho Thẩm Tinh Nhược.
*người nổi tiếng trên mạng
Lúc xuống xe thì sắc trời đã tối, hồ Lạc Tinh thổi tới gió đêm nhè nhẹ.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, ven hồ là khu biệt thự thâm thấp đan xen vào nhau, những con đường mòn lát đá cuội uốn khúc dẫn về phía cổng sắt đã được chạm trổ, dọc hai bên đường ánh đèn sân vườn kiểu Anh quốc trải thành một dải vàng ấm áp.
Thẩm Tinh Nhược không nhịn được nghĩ tới những chiếc đèn một chân cúi chào mọi người trong “Vùng đất linh hồn.”*
*Trong bản gốc là : tên tiếng trung của phim Spirited Away. Mình edit hẳn sang tên tiếng việt của phim là “Vùng đất linh hồn.”
Nói đến đây, Bùi Nguyệt cũng giống như chiếc đèn một chân, chính là liên tục chào hỏi đối với người lạ lần đầu tiên đến khu nhà mình để bày tỏ thiện chí.
Chú lái xe họ Lưu giúp đỡ cầm đi hành lý, Bùi Nguyệt thì một mực kéo cô vào trong nhà.
Nhà họ Lục là một căn biệt thự ba tầng trong một tiểu khu riêng biệt, bên ngoài còn có bãi cỏ, bể bơi, và một sân vườn nhỏ, nội thất trang trí không giống với phong cách xa hoa sang trọng mà Thẩm Nhược Tinh đã nghĩ, ngược lại rất tinh tế ấm áp, rất có cảm giác là nhà.
Bùi Nguyệt lôi kéo cô giới thiệu trong trong ngoài ngoài, “Thông thường ăn cơm tối xong có thể tản bộ bên hồ, bên kia còn có sân khấu âm nhạc, trung tâm nghệ thuật. Thư viện của Tinh thành năm ngoái cũng đã chuyển đến đây, đi khoảng bảy tám phút là đến.”
“Phòng của con ở tầng ba, dì đã cho người bày biện xong xuôi, phòng con có thể nhìn thẳng ra hồ Lạc Tinh, buổi tối đi ngủ có thể mở cửa sổ ra một chút, gió trời vẫn là dễ chịu nhất. Đi, dì dẫn con đi xem phòng một cái.”
“Dì Bùi, không cần phiền phức như vậy đâu.”
Thẩm Tinh Nhược bị kéo lên tầng, bất tri bất giác nhận ra tình cảnh hiện giờ so với tưởng tượng của cô không được giống lắm.
Cô vốn dĩ đã nghĩ rằng chỉ ở Lục gia làm khách hai ngày, sau khi khai giảng sẽ chuyển vào ký túc xá ở, nhưng mà bây giờ –
“Con cứ coi như đang ở nhà mình, đừng câu nệ, Minh Lễ tuy là yêu cầu ở lại trường, nhưng lớp mười một cuối tuần không có học thêm, sau này cứ thứ sáu sau khi tan học, dì sẽ bảo lão Lưu đi đón con.” Bùi Nguyệt thở dài, “Ây dà dì đây này, vẫn luôn muốn có một đứa con gái, chỉ là lúc trước sinh xong thì bị bệnh, bây giờ thì tuổi đã cao.”
Đột nhiên ngừng lại, Bùi Nguyệt vừa cười vừa nói: “Năm ngoái cha con nói gửi con tới đây, dì mỗi ngày trông trời trông đất trông trăng trông sao, cuối cùng cũng chỉ là trông cho con mau tới.”
“Chú Lục của con bận bịu, Lục Tinh Diên cũng không gần gũi mẹ, con nhìn đi, nghỉ đông một cái là cùng với bạn bè ra ngoài chơi ngay, mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng dáng, lúc muốn về mới gửi tin nhắn thông báo cho dì một tiếng, chắc còn nghĩ để cho dì tiếp giá, dì đây mới là mặc kệ nó.”
Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược đêm tên gọi này soát qua trong đầu một lượt.
Bùi Nguyệt đẩy cửa, quay đầu lại gọi cô, “Mau tới đây, nhìn phòng của con xem.”
Thẩm Tinh Nhược nghe lời bước tới cửa.
Thứ đầu tiên đập vào mắt, là đầy rẫy màu trắng của thiếu nữ, phối màu mộng ảo, trang trí cũng không mấy cầu kỳ,
Trên bàn là bình hoa thuỷ tinh sáng long lanh, cắm mấy cành hoa bách hợp, đoá hoa tươi tắn mềm mại, có vẻ như đang hoan nghênh chủ nhân mới. Trong góc của căn phòng, có có một cây đàn Steinway màu trắng hình tam giác rất lớn.
“Nhà chúng ta không ai biết đánh đàn dương cầm, trước đây chỉ để phòng khách trang trí, chú Lục con cố ý cho người chuyển lên, có thích không?”
Trước đây cô cũng có một cây đàn Steinway tam giác lớn như vậy, lâu rồi không nhìn thấy, ngược lại có cảm giác hết sức thân thiết.
Thâm Tinh Nhược gật đầu, “Cám ơn dì Bùi, cám ơn chú Lục.”
“Cái gì mà cám ơn với không cám ơn, con đứa nhỏ này thật là quá lễ phép mà.” Bùi Nguyệt nhìn Thẩm Tinh Nhược, ánh mắt hiền từ, trên mặt đầy ý cười không thu lại được.
Lời Bùi Nguyệt nói trước đó đều là nói thật, bà vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nói gì thì nói con gái mới là áo bông nhỏ ngọt ngào, còn đứa con kia của bà, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi như là chiếc quần dài. So ra cô gái nhỏ Thẩm Tinh Nhược này, xinh đẹp hiểu chuyện lại được giáo dục tốt, nghe nói còn rất thông minh, quả thực chính là áo lông đưa tới cửa mà.
Nghĩ cho Thẩm Nhược Tinh đi đường mệt mỏi cả ngày, Bùi Nguyệt cũng không lôi kéo cô nói thêm gì nữa, chỉ dặn cô rửa mặt xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.
Thẩm Tinh Nhược vâng dạ đáp ứng, còn tiễn Bùi Nguyệt ra tới cửa phòng.
Những người còn lại trong Lục gia hình như không có ở nhà, dõi mắt nhìn theo bóng lưng Bùi Nguyệt biến mất ở cua quẹo đầu câu thang, Thẩm Tinh Nhược đứng cạnh cửa một lát, nhẹ nhàng dựa lên cửa phòng.
–
Mười giờ mười lăm tối, tại sân vận động Lending của Tinh thành, concert “Nói Yêu Em” của ca sĩ thần tượng đang nổi Lâm Dự trong khuôn khổ tour diễn toàn quốc vội vàng thông báo sẽ kết thúc sớm hơn dự kiến mười lăm phút.
Lâm Dự nhanh chóng rời khỏi sân vận động dưới sự hỗ trợ của đoàn đội, sau đó bên trong sân vận động chỉ còn một mảnh khóc la, loạn cả một đám.
Đại diện của Lâm Dự hứng chịu những cây lightstick màu rượu đỏ bị ném xuống, những banner cầm tay bị xé rách, còn có những bảng đèn bị đập xuống đất không phát sáng nổi, chất chồng thành một mớ hỗn độn.
Thật vất vả mới chen ra được khỏi sân vận động, đám con trai cảm thấy như được giải thoát, có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn, ngửa đầu hít thở từng ngụm từng ngụm không khí trong lành, chỉ là vẫn không thể thoát khỏi âm thanh la hét như bị ám đó.
Trần Trúc tức giận đến mức tay không xé toạc T-shirt, “Tớ cũng không cần phải tiếp tục thích anh ta, cực cực khổ khổ không ăn không uống nằm vùng canh vé VIP, ai muốn nhìn thấy anh ta cầu hôn nguời con gái khác chứ a a a a a!!!”
Xung quanh cổng bán vé của concert vẫn còn những gian hàng bán áo thun trắng có dòng chữ T-81*, chất lượng khá tốt, bị xé nửa ngày vẫn không rách, Trần Trúc vừa cắn vừa kéo, còn chưa kể có đến mười cái kẹp nhỏ màu đen được dùng để cố định búi tóc hình trái tim trên đầu đã xổ ra, bởi vì cô nàng khóc lóc đập trời đập đất mà rung lắc theo, minh chứng hoàn hảo thế nào là một con thỏ điên.
*mình cũng không biết này là gì nữa T__T ai biết chỉ giáo giúp nhé T__T
Một đám con gái khác cũng thật lòng có cảm giác với Lâm Dự, fan do nhan sắc có, fan tự nhận là bạn gái cũng có, đang khóc đến mơ hồ, cầm khăn giấy lau nước mắt nước mũi đã chảy thành hàng.
Có một cô gái hét to, “Thế nhưng là người phụ nữ kia càng ngày càng xấu tính, làm sao có thể ở cùng một chỗ với Mộc Mộc* chứ, a a a a tức chết tôi rồi! Anh ấy sao có thể làm vậy được chứ!”
*tên thân mật của fan gọi Lâm Dự
“Đúng vậy! Cô ta so với Mộc Mộc lớn hơn đến năm tuổi! Tôi muốn điên mất thôi!”
Biên Hạ đứng bên xem vừa đẩy mắt kính, vừa nhỏ giọng thì thầm nói với Hứa Thừa Châu đứng bên cạnh: “Hai ngày trước lúc xem phim, mấy nhỏ đó không phải vẫn còn khoa trương khen nhân vật nam chính ở concert tỏ tình hát cho nữ chính là rất ngầu sao?”
Đám con gái không hẹn mà cùng lúc giơ chân, “Cậu câm miệng cho tớ!”
Biên Hạ trong nháy mắt miệng im như hến.
Hứa Thừa Châu không nhìn nổi nữa, “Tớ nói này, mấy cậu có thôi hay chưa?”
Đáp lại cậu chỉ có thể là một trận la la hét hét còn dữ dội hơn.
Cậu không thể hiểu được, “Thằng nhóc tiểu bạch kiểm kia cao chưa tới 1m75, cơ bụng nguyên khối còn dám vén áo khoe, hở chút là bắn tim hôn gió, giọng nói đàn bà éo éo, đầu óc các cậu có phải là có vấn đề không?”
Không khí xung quanh đột ngột ngưng trọng.
Mấy đứa con gái quay đầu nhìn cậu, im lặng ba giây, bỗng nhiên quơ lấy đồ vật trong tầm tay ném về phía cậu ta.
“Mộc Mộc rõ ràng là cao 1m76! Cậu đừng có tung tin đồn nhảm!”
“Cậu học toán giỏi bao nhiêu còn không biết xấu hổ mà diss Mộc Mộc nhà chúng tôi!”
“Cậu mới là đàn bà éo éo, cả nhà cậu đều là đàn bà éo éo!”
“Tôi thèm vào!” Hứa Thừa Châu nghiêng người né tránh ám khí không thể xác định được là cái gì.
Không chờ cậu ta đứng vững, một đợt ám khí khác lại nhắm cậu mà bay tới.
Nhìn thấy đám con gái điên loạn này đang kéo theo đám người đang thất tình đứng đầy sân vận động đến đây bao vây tấn công, Hứa Thừa Châu vừa sợ, miệng la “Cứu mạng”, vừa chạy sang bên cạnh hướng đến sau lưng Lục Tinh Diên cầu cứu, không nhìn ra được dáng vẻ của người vừa mới mạnh miệng diss thần tượng người ta.
Mi tâm Lục Tinh Diên giật giật, lại bị hứa thừa Châu lôi kéo nên lúc ẩn lúc hiện, dất hiệu cho thấy kiên nhẫn đã cạn kiệt.
Cậu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía trước mắt.
Động tác của đám con gái đang ném đồ lập tức ngừng lại.
Tâm tạng Lục Tinh Diên không tốt – cái này có thể nhận ra được, giống như một thau nước lạnh tạt đến, làm cho người ta tỉnh táo không ít.
Có thể thấy được sự tỉnh táo này dĩ nhiên chỉ là tạm thời, dựa vào trạng thái cảm xúc của đám con gái thì thật sự không thích hợp để về nhà một mình, đến lúc đó bị cha mẹ tẩn cho một trận đón là vẫn còn nhẹ, lỡ như giữa chừng lên cơn, lại làm trò lấy máu mình bảo vệ thần tượng, đám con trai có thể thấy được nguy cơ một lần nữa lên trang nhất tin tức xã hội, đến lúc đó không chừng lại bị đem ra làm ví dụ cho thế hệ đạo đức bại hoại của xã hội.
Thế là Hứa Thừa Châu chủ động giảng hoà, an ủi một hồi, lại còn hô to khẩu hiệu “Thần tượng tiểu thịt tươi ngàn ngàn vạn vạn, ai thèm yêu đương vương bát đản*”, các chị em lúc đó mới chậm rãi ổn định cảm xúc, quyết định cùng đám con trai đi ăn đồ nướng hồi phục tâm trạng.
*đồ khốn
Đêm khuya hàng đồ nướng là náo nhiệt nhất, trước trước sau sau chủ đề nói chuyện đều là làm ăn buôn bán mấy chục triệu, bọt bia hơi tràn lên tới miệng ly, trong không khí đầy mùi gia vị thịt nướng.
Lục Tinh Diên không muốn ăn, tâm trạng cũng không được tốt, nghe Hứa Thừa Châu nói nói bên tai càng thêm bực mình, lại nghe đám con gái thảo luận rút cuộc là có nên bỏ đi ngoại tình hay không, cảm giác buồn ngủ lại lần nữa ập tới.
Dịu dàng quan tâm đối với những cô gái sau khi thất tình chính là nhân lúc chủ vắng nhà mà vào ăn trộm, là kế sách số một, là nghĩ đến tạo cơ hội cho Lục Tinh Diên, Hứa Thừa Châu mới đề nghị đi ăn đồ nướng.
Vậy mà thấy cậu ta thế nào cũng không hưởng ứng không cải thiện, Hứa Thừa Châu cũng là lực bất tòng tâm.
Lúc Trần Trúc ăn xiên thịt bò bị bột tiêu cay bay vào mắt, cậu ở bên cạnh nháy mắt với cậu ta một cái, nhét một chai nước khoáng cho Lục Tinh Diên, tay còn lại nhét một cái khăn giấy ướt.
Có thể do Lục Tinh Diên không để ý, cũng có thể do có chút khốn nạn, vặn bình nước suối khoáng uống hai hớp, lại dùng khăn giấy ướt lau lau tay.
“Cám ơn.”
Lại còn rất lịch sự.
Hứa Thừa Châu trợn tròn mắt.
Cậu ta thấy mình đã nói sai rồi, Lục Tinh Diên có độc thân sáu mươi năm cũng đáng đời.
–
Lúc trở về hồ Lạc Tinh là đêm đã khuya.
Trước đó đã báo cho Bùi Nguyệt đêm nay nhất định sẽ về, chắc là đồng hồ treo tường đã sớm điểm qua mười hai giờ, Lục Tinh Diên vô ý thức kiểm tra điện thoại.
Dĩ nhiên là không có tin nhắn mới.
Cậu đổi đép đi trong nhà, lại ném áo khoác lên sô pha, bước chân lên lầu.
Tầng hai là thư phòng, phòng tập thể thao, phòng chiếu phim đa năng, còn có phòng ngủ của bố mẹ, cả tầng đều không bật đèn, rất yên tĩnh.
Phòng của Lục Tinh Diên ở tầng ba, phòng đầu tiên bên trái, rảo bước đi đến cửa phòng, cậu đụng vào tay nắm cửa, mí mắt cũng theo động tác vặn nắm cửa mà cúi xuống.
Còn chưa vặn ra một nửa, tay cậu đột nhiên khựng lại.
Ở khe cửa có ánh sáng.
Ánh mắt dừng lại ở tia sáng kia vài giây, Lục Tinh Diên lập tức nhớ lại mấy lần ‘bắt gian tại phòng’ đã phải trải qua trước đây, không phải ký ức vui vẻ gì cho mấy, thì lại buông tay ra, lùi ra sau hai bước.
Hành lang yên tĩnh, Lục Tinh Diên đánh giá trái phải hai bên.
Cuối cùng, cậu lại chọn cái thứ hai trong hai sự lựa chọn ‘nhanh chóng vào phòng cúi đầu nhận sai nhưng vẫn bị tra tấn bằng bài giảng đạo do mẫu hậu đại nhân tận tình khuyên nhủ’ cùng với ‘trước mắt ngủ tạm ở phòng dành cho khách tránh được đêm nay rồi tính sau.’
Không cần suy nghĩ gì thêm, cậu thật sự rất buồn ngủ.
Phòng đầu tiên bên phải là phòng khách lớn nhất, đối diện với phòng của cậu, cậu cũng không nghĩ nhiều, bước qua, đẩy cửa đi vào.
Một luồng gió thổi vào mặt, hơi hơi lạnh.
Lục Tinh Diên bị thổi cũng tỉnh táo hết ba phần.
Trong phòng ngọn đèn đặt dưới đất đang được mở, vầng sáng vàng ấm mềm mại, chiếu sáng đến bố cục trang trí phòng khác rất xa so với phòng khách trong trí nhớ của cậu.
Cậu run lên vài giây, ánh mắt rơi xuống cô gái đang ngồi dựa trên cửa sổ như đang bay lên.
Gió đêm ngoài cửa sổ thổi tấm màn cửa bằng tơ phấp phới, cũng thổi theo chiếc váy dài đến mắt cá chân của cô gái.
Trong tay cô đang cầm cái bật lửa vuốt vuốt, ánh lửa được đốt lên, bay tới bay lui như đang nhảy trong gió.
Trước khi bị gió thổi tắt còn vang tiếng, “Phần phật –“
Cái bật lửa được đóng lại.
Tầm mắt hai người cuối cùng cũng giao nhau giữa không trung.
Cô hình như không mấy vui vẻ, khoé môi dưới cong lên, vẻ mặt lạnh lùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Áo bông: Ta, là tiên nữ
Quần dài: Không phải, là nữ quỷ.
- Hết Chương 2-
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
15 chương
27 chương
10 chương
10 chương
80 chương
20 chương
148 chương