Dâu tây ấn

Chương 13 : Điểm số

Trên mặt Thẩm Tinh Nhược không hề lộ ra biểu cảm gì gọi là bất thường hay chột dạ, lời nói cứ như đó là một sự thật hiển nhiên. Lục Tinh Diên tiêu hoá chậm hai phút đồng hồ, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, muốn nói, mà nhìn thấy vẻ mặt đương nhiên của Thẩm Tinh Nhược, một chữ cũng không thốt ra được thành lời. – Ở nhà, Bùi Nguyệt đã sớm dặn dò dì Chu làm một bàn thức ăn tối phong phú, hai người bọn họ vừa mới về còn chưa kịp để ba lô xuống, Bùi Nguyệt liền vội vã bảo bọn họ rửa tay ngồi vào bàn. Hai người ngồi xuống ăn cơm, Bùi Nguyệt trước hết ân cần hỏi han một hồi, sau đó lại hỏi đến kì thi, “Nhược Nhược, thi liền hai ngày, mệt sắp chết rồi đúng không?” Thẩm Tinh Nhược: “Dạ không, thời gian thi mấy môn cũng tương đối rộng rãi.” Bùi Nguyệt: “Vậy đề thi có khó không?” Thẩm Tinh Nhược: “Cũng được, cũng không khó lắm” Bùi Nguyệt gật gật đầu: “À … vậy Tinh Nhược, con thấy con thi thế nào?” Thẩm Tinh Nhược: “Chắc cũng không đến nỗi tệ ạ.” Thẩm Tinh Nhược rất có kiên nhẫn, Bùi Nguyệt hỏi cái gì cô liền đáp lại cái đó. Bùi Nguyệt đang định hỏi tiếp, Lục Tinh Diên ngược lại không còn kiên nhẫn nổi nữa, “Đừng nói nữa, ăn cơm trước không được sao?” Bùi Nguyệt: “Cũng đâu có hỏi con.” “…” Lục Tinh Diên bị ánh mắt “Không cần hỏi cũng biết con thi chẳng được mấy điểm” của Bùi Nguyệt làm nghẹn họng. Bùi Nguyệt lại tiếp tục nhỏ giọng thầm thì nói chuyện với Thẩm Tinh Nhược, “Nhược Nhược à, con cũng không cần có áp lực học hành quá lớn, thi cử gì đấy, cứ phát huy như bình thường là được rồi.” Thẩm Tinh Nhược “Vâng” một tiếng, thấy Bùi Nguyệt vẫn chưa động đũa, thế là nói: “Dì Bùi, để con múc chén canh cho dì.” Bùi Nguyệt chính là nghĩ gì nói đấy, cũng không để tâm quá nhiều, lại gật đầu một cái. Nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược đã múc xong canh, bà tươi cười nhận lấy chén, giống như lơ đãng nói: “Hôm nay chú Lục đến Hối Trạch, cũng có gặp ba của con, ba con nghe nói con ở đây mọi chuyện đều tốt cũng yên tâm không ít đâu.” Động tác của Thẩm Tinh Nhược khựng lại. Lục Tinh Diên cũng cảm thấy những lời này có điểm gì đó là lạ, vô thức nâng mắt nhìn. Thế nhưng chỉ trong chốc lát, Thẩm Tinh Nhược lại tiếp tục gắp thức ăn, “À, hôn lễ của ba đã chuẩn bị xong chưa, gần đây bài tập trên lớp tương đối nhiều, xin nghỉ cũng không tiện, chắc con sẽ không trở về đâu.” Bùi Nguyệt nghe xong lời này, những lý do đã chuẩn bị tốt đều kẹt lại ở yết hầu, rồi chỉ có thể nhịn xuống không nói. Lục Tinh Diên là đang uống canh, đột nhiên cảm giác được có cái gì đó không đúng, không cẩn thận bị sắc, khuỷu tay cậu chống lên bàn, nặng nề ho khan vài tiếng. Thẩm Tinh Nhược cũng không liếc mắt sang nhìn, thoải mái gắp đồ ăn ăn cơm, thần sắc vô cùng tự nhiên. Nhưng mà, tự nhiên quá đáng. Sau bữa ăn, Thẩm Tinh Nhược trở về phòng cất cặp sách. Thấy hình bóng cô biến mất tại chỗ rẽ hành lang cầu thang, Lục Tinh Diên vốn đang nằm co trên ghế sa lon bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, “Mẹ, cái gì mà hôn lễ vậy, chú Thẩm kết hôn sao?” Bùi Nguyệt đang vì lý do này mà sứt đầu mẻ trán, trợn mắt nhìn Lục Tinh Diên một chút, mắng: “Con là con trai mà sao nhiều chuyện vậy!” ? Không chờ cậu nói tiếp, Bùi Nguyệt rốt cuộc cũng nói ra, nhỏ giọng thầm thì với cậu một lúc lâu. Nghe xong, Lục Tinh Diên cả nửa ngày cũng không nói lời nào, chỉ nhìn về phía hành lang trên lầu. – Cuối tuần trôi qua tương đối yên tĩnh, Thẩm Tinh Nhược ngoại trừ lúc ăn cơm, thời gian còn lại đều ngồi ngốc trong phòng. Bùi Nguyệt kiếm cớ gõ cửa đưa sữa bò tận hai lần, nhưng Thẩm Tinh Nhược cũng không có làm chuyện gì khác thường, chỉ yên tĩnh ngồi trong phòng làm đề thi. Bùi Nguyệt luôn cảm thấy không yên tâm. Lục Tinh Diên nói cô, cô mới bừng tỉnh trở lại – nào có ai vừa thi xong liền điên cuồng làm đề thi. Rất nhanh lại đến tối chủ nhật quay lại trường. Bởi vì chủ nhật không cần đến lớp tự học buổi tối, phòng ngủ ở ký túc xá Minh Lễ vô cùng náo nhiệt. Thẩm Tinh Nhược đem theo chân gà hầm mà dì Chu đã chuẩn bị. Thật ra là cô và Lục Tinh Diên mỗi người một hộp, thế nhưng Lục Tinh Diên ăn xong lại lười rửa chén, thế là lúc xuống xe cậu đưa luôn hộp chân gà hầm của mình cho cô. Thẩm Tinh Nhược cũng không khách sáo, cầm hai hộp thức ăn đến phòng ngủ của mình. Thạch Thấm ăn xong khen lấy khen để, vừa cảm thán món ăn ngon trên thế gian là như này, vừa điên cuồng lo lắng việc sáng mai công bố điểm thi. Không chỉ một mình Thạch Thấm, lúc Thẩm Tinh Nhược đi ngang qua các phòng ngủ khác trên hành lang còn có thể nghe được những bạn nữ khác so đáp án với nhau, còn có người kêu than thảm thiết đại loại như “Sáng mai đã công bố điểm thi rồi, làm sao bây giờ thật hồi hộp quá” vân vân. Rất kỳ lạ, không biết là có phải do trong lòng cô còn có việc làm cô để tâm hơn hay không, một chút cảm giác hồi hộp cô cũng không cảm nhận được. – Buổi sáng ngày thứ hai. Sau khi đứng dưới sân trường sinh hoạt hết nửa giờ đồng hồ, mọi người đều trở về phòng học, phần lớn mọi người ai cũng đang thảo luận về đợt thi tháng lần này. Hiệu suất làm việc của Minh Lễ nhanh đến kinh người, sáng nay lớp phó đến văn phòng tìm Vương Hữu Phúc thì biết được điểm thi đã có sẵn. Bài thì đã chấm xong chất chồng ở trên bàn làm biệc, bảng điểm cũng đang được in ra, chỉ là Vương Hữu Phúc tạm thời vẫn chưa công bố. Qua một buổi trưa, tất cả mọi người vẫn chưa nghe động tĩnh gì. Buổi chiều trước khi lên lớp, giáo viên địa lý đi ngang qua ban một, trong tay cầm theo một xấp bài thi, ông đứng ở cửa lớp không nói không rằng ra hiệu cho đại diện lớp đi ra, đưa ra xấp bài thi trong tay, nói đã chấm xong, bảo cô nàng phát ra đi. Ban một sôi trào trong phút chốc! Ngay sau đó, cô giáo Ngữ văn và Anh văn đều bảo đại diện lớp đến văn phòng lấy bài thi. Bài thi của ba môn đã được phát ra, trong phòng học líu ríu ồn ào. “Cậu thi được mấy điểm?” “…” “127 là được rồi, Ngữ văn mà thi được nhiêu đó là cao rồi!” “…” “Môn Lý của tao sao có 78 điểm vậy?!” “…” Thẩm Tinh Nhược cũng lấy được bài thi, cô nhìn trước nhìn sau một chút, cũng không có thay đổi gì quá lớn, nhanh chóng nhét bài thi vào hộc bàn. Cậu bé thần đồng ngồi cùng bàn với cô cũng không khác gì mấy – mặt không cảm xúc nhìn số điểm chấm trên bài thi một cái, sau đó đem bài thi nhét vào cái lỗ trên bàn học thủ tiêu. Lý Thừa Phàm bên cạnh lần đầu tiên thi Ngữ Văn đạt điễm chuẩn, phấn khích hô to, “Cái đệch, tao thi được 90! Ông trời có mắt đây mà! Diên ca Diên ca, mày thi được bao nhiêu điểm?” Lục Tinh Diên dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu ta một cái. Nụ cười của Lý Thừa Phàm đông cứng lại, vội vàng cười gượng hai cái, vẫn chưa từ bỏ ý định chỉ chỉ Thẩm Tinh Nhược bên cạnh cậu, thì thầm hỏi: “Nữ thần của tao thì sao?” Lục Tinh Diên vẫn chưa nói chuyện với Thẩm Tinh Nhược. Dù sao cũng là lúc công bố điểm nhạy cảm như vậy, cậu mà nói một câu không đúng, không chừng liền bị Bạch Khổng Tước lôi điểm thi ra nhục mạ ngay đấy chứ. Thẩm Tinh Nhược cũng không nói chuyện với Lục Tinh Diên. Nói đúng ra là, ngày hôm nay cô cũng không nói với ai nhiều hơn hai câu. Thấy cô ngồi phía trước yên tĩnh làm đề, toàn thân đều tản ra một loại không khí lãnh đạm “Tôi sẽ không mở miệng đâu,” có vài người vốn muốn hỏi cô thi được mấy điệm, đều ngại không dám lại gần. Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết toán học, lúc thầy giáo số học Lương Đống bước vào lớp học, trong tay cũng cầm theo một xấp bài thi. Mọi người còn đang trông đợi ông gọi đại diện lớp lên phát bài thi, không ngờ rằng chờ đến khi chuông vào học vang lên, ông trực tiếp bảo, “Lên lớp!” Tình huống này thật là quen thuộc…. Một đám học sinh trong lớp tâm tình bỗng nhiên bị đè ép. Thẩm Tinh Nhược cũng không chú ý tới sắc mặt của mọi người đang biến đổi, chỉ là sau khi ngồi xuống, cô nghe được bạn học ngồi phía sau nói: “Tiêu rồi, chắc chắn là thầy Lương muốn tự mình phát bài thi.” Vậy thì làm sao. Lương Đống: “Điểm thi tháng này đã có, trước hết tôi phát bài thi ra, gọi đến tên ai thì người đó lên lấy.” “Hà Tư Việt, 142, cũng không tệ lắm.” “Địch Gia Tĩnh, 140.” “Hứa Vĩ, 135.” … Thẩm Tinh Nhược dường như đã hiểu ra. Lương Đống phát bài thi, là dựa theo thành tích mà phát. Đối với những người thi không tốt mà nói, đây chính là công khai lăng trì xử tử. “Lý Giai Kỳ, 127.” “Chu Vũ Thành, 120.” … Lục Tinh Diên ngáp một cái, làm nhưng lơ đãng lườm Thẩm Tinh Nhược một chút. Thẳng một đường gọi đến “Thạch Thấm, 108,” còn chưa nghe thầy giáo gọi tên Thẩm Tinh Nhược, lúc này thì không chỉ một mình Lục Tinh Diên nữa mà những người đã cầm được bài thi đều bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. “Thẩm Tinh Nhược, 90.” Thẩm Tinh Nhược không lộ ra biểu cảm gì, đứng dậy đi lấy bài thi. Có thể nói tất cả bạn học trong lớp đều sợ ngây người! Môn toán điểm tối đa là 150 điểm, quy ra tỉ lệ phần trăm, 90 điểm là chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, Thẩm Tinh Nhược thi chỉ đạt tiêu chuẩn thôi sao?! Ngay cả Lục Tinh Diên đang ngủ gật cũng phải tỉnh dậy. Cậu quay qua thoáng nhìn về phía bài thi Thẩm Tinh Nhược vừa mới lấy về, quả thật là một con số 90 đỏ tươi. “Đoàn Giang Hoà, 74.” “Lục Tinh Diên, 68.” Mọi người trong lòng không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: Ngay cả Lục Tinh Diên còn có thể thi được 68 điểm …. – Sau chuyện này mọi người đều không quan tâm đến bài giảng số học trên bảng cho lắm, vừa kết thúc tiết học, Vương Hữu Phúc lại đích thân cầm bảng điểm tới, đứng ở cửa ra vào, gọi Hà Tư Việt ra lấy đem dán bảng điểm vào bảng tin phía cuối lớp học. Vậy là không cần đợi điểm từng môn nữa. Tất cả điểm số đều được công khai. Lớp học lại một lần nữa sôi trào. Lúc đầu Hà Tư Việt muốn hỏi thăm Thẩm Tinh Nhược một chút, vì cậu cảm thấy Thẩm Tinh Nhược không thể thi tệ đến vậy được, thế mà Vương Hữu Phúc lại đến tìm cậu, làm cậu không có nhiều thời gian hỏi han. Sau khi cầm lấy bảng điểm, Hà Tư Việt nhanh chóng quét mắt qua. Đúng như cậu dự đoán, hàng đầu tiên của tờ thứ nhất là thành tích của cậu, xếp hạng nhất trong lớp, hạng nhì toàn khối. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cậu thi đứng nhất lớp, chẳng biết tại sao trong lòng Hà Tư Việt không nhịn được mà cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng cậu nhìn xuống phía dưới, tìm mãi cũng không thấy tên của Thẩm Tinh Nhược. Lật đến trang thứ hai của bảng điểm, cậu mới nhìn thấy tên của Thẩm Tinh Nhược nằm ở khoảng giữa của lớp. Điểm số đều rất bình thường nếu không muốn nói là có hơi kém. Hà Tư Việt thuận tiện quét mắt về phía thứ hạng — 33. Thứ hạng này chỉ có thể tính là trung bình ở ban một. Thẩm Tinh Nhược chỉ vừa chuyển đến được một tháng, thế nhưng nghe qua những lời tán dương trắng trợn của các thầy cô rồi thêm các bạn học truyền miệng khen ngợi, mọi người đều tự động nâng cô lên một vị trí cao với nhiều kỳ vọng. Không chỉ có ban một, những học sinh giỏi của hai ban thí nghiệm còn lại cũng rất tò mò, cô bị đồn đãi cái gì mà không chỉ là một học sinh vô cùng gương mẫu mà còn có thể thi được số điểm kinh thiên động địa. Bảng điểm vừa được công bố, hầu như tất cả mọi người sau khi xem xong điểm số của mình, đều sẽ vô thức đi xem điểm số của Thẩm Tinh Nhược. Ặc … Điểm số thế này, quả thực cũng rất, kinh thiên động địa. “Chuyện này là sao vậy, sao cậu ấy chỉ có thể thi được số điểm thấp như vậy, có phải là chấm thi có vấn đề không.” “Như vậy cũng không có khả năng tất cả mọi môn đều có vấn đề chứ, với lại cũng không phải là chuyện chấm thiếu một điểm hai điểm …” “Không phải cậu ấy là học sinh khá giỏi ở Hối Trạch Nhất Trung sao?” “Hối Trạch sao mà bì được với Minh Lễ của chúng ta, trình độ toàn trường làm sao có thể so sánh như đồ ăn thức uống được …” “Cũng không đến mức đó đấy chứ, Hối Trạch cũng rất tốt mà …” Bạn học cùng lớp sau khi xem điểm xong, đều không nhịn được mà rì rầm bàn tán. Thẩm Tinh Nhược chuyển đến Minh Lễ được một tháng, có thể nói là danh nổi như cồn, lại thêm bản thân cô dễ làm cho người khác có cảm giác xa cách, sớm đã có nhiều bạn nữ không vừa mắt với cô. Ví dụ như bạn cùng phòng với cô, Lý Thính. Chỗ ngồi của cô nàng cách Thẩm Tinh Nhược một khoảng khôn xa, Lý Thính cũng không e dè mà buôn chuyện với người khác: “…. Tao còn tưởng rằng nhỏ đó có thể thi được top ba của khối đây này, trước ngày thi nó còn không thèm học bài, dáng vẻ nhìn qua vô cùng tự tin, chắc là cho rằng độ khó của Minh Lễ so với trường học nho nhỏ kia của bọn nó không kém là bao.” “Thật sự là phục rồi …” Có bạn nữ khinh thường liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Nhược, nói: “Ngày thường tao nhìn thấy bộ dáng không coi ai ra gì của nó còn tưởng rằng nó thật sự là một học bá, điểm số như vầy cũng thật là phế vật …. Hối Trạch có loại người học kém đến vậy sao? Thứ hạng này của nó mà thả qua ban phổ thông quá lắm cũng chỉ trên được mười người, thật sự là thổi phồng quá mức rồi.” “Đúng vậy, bây giờ nhìn lại thấy xấu hổ vô cùng …” Hết giờ học Thẩm Tinh Nhược cũng không có đứng dậy, chỉ ngồi yên tại chỗ đọc sách, những lời rì rầm bàn tán cách đó không xa cũng thuận tiện chui vào lỗ tai của cô. Thật ra phần lớn mọi người đều không ra khỏi phòng học, âm thầm quan sát động tĩnh của cô. —- có thể thấy cô hoàn toàn không có động tĩnh gì. Người khác nói xấu cô nhưng cô vẫn cứ như không nghe thấy. Trừ những người hóng xem trò vui, thật ra cũng có không ít người muốn tiến đến an ủi cô, có thể thấy được rằng lúc này Thẩm Tinh Nhược sẽ không muốn bị người khác an ủi, cho nển đều chỉ đứng nhìn từ xa, cũng không có đi qua. Ngay cả Hà Tư Việt ngồi đằng trước cũng quay lại nhìn cô mấy lần, muốn nói gì đó lại thôi. Lục Tinh Diên đi nhà vệ sinh một chuyến, sau khi trở về phòng học thì bảng điểm vẫn còn bị không ít người vây quanh, cậu cũng không tham gia náo nhiệt, chỉ từ những lời bán tán của những người khác, cậu cũng biết được điểm số của Thẩm Tinh Nhược đang bị chế nhạo thành cái dạng gì rồi. Cậu buồn bực ngán ngẩm lấy kẹo cao su ra nhai, trở lại chỗ ngồi chơi điện thoại. Thẩm Tinh Nhược không để ý tới cậu, cậu cũng không để ý đến Thẩm Tinh Nhược. Thế nhưng đám con gái ngồi phía trước thật con mẹ nó quá phiền phức, lẩm ba lẩm bẩm mãi không ngừng, cứ như làm nhục Thẩm Tinh Nhược thì mấy cô đó liền trở thành ngôi sao sáng của toàn trường vậy. Cậu nghe được hai ba phút, bỗng nhiên mất hết cả hứng vứt điện thoại xuống, vò bài thi trước mặt thành một cục, quăng về phía đám con gái đằng trước, lười biếng nói: “Tôi nói cho mấy người nghe, mấy người biết cái gì mà nói trình độ kinh hãi thế tục này nọ, có thôi đi hay chưa?” Giọng nói của cậu cũng không lớn, thế nhưng vừa nói ra, tất cả bạn học trong lớp đều lần lượt quay đầu qua nhìn xem. Mấy đứa con gái kia sắc mặt đều trở nên khó coi, nhỏ giọng lầm bầm vài câu, cũng không dám gây sự với Lục Tinh Diên, trở về chỗ ngồi của mình ngậm miệng, lặng yên không một tiếng động. Những cuộc cãi vã cũng tự động biến mất, giờ nghỉ giữa tiết, lớp học đột nhiên yên lặng một cách bất thường.