Bên trong Vân thành, Tiêu Viêm ở lại mấy ngày. Trong lúc thu mua rất nhiều tài liệu luyện chế Tam phẩm Đế đan Đế Phong Thánh, quá trình thu mua cũng gần như hoàn tất. Chỉ còn thiếu mấy chục loại dược liệu vô cùng trân quý mà thôi. Trong quá trình thu thập dược liệu này, Tiêu Viêm có thể nói là tiến hành thập phần thuận lợi. Nhưng về việc tìm kiếm tin tức Huân Nhi, Thải Lân cùng với Tiêu tộc thì hắn lại chẳng nghe ngóng được bất cứ tin tức gì. Đang lúc Tiêu Viêm chuẩn bị rời khỏi Bắc Vân phủ, tiến về Hồng Viễn phủ tìm vị cường giả họ Tiêu kia thì đột nhiên nghe được ít tin tức: Vân thành mười năm một lần đấu giá hội sẽ được tổ chức tại một tháng sau ở quảng trường Vân thành, nghe nói trong đó có tài liệu Tiêu Viêm cần để luyện chế Đế Phong Thánh đan - Khô Mộc Xà Đằng. Bởi vậy, Tiêu Viêm không thể không nán lại ít ngày chờ đấu giá hội. Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Viêm liền đi về phía phường thị, nghe ngóng tin tức. Mục tiêu của hắn là muốn xem xem trong phường thị có tài liệu luyện đan gì không, tranh thủ luyện tập luyện chế dược trong khoảng thời gian chờ đấu giá hội. Tiêu Viêm tới rất sớm nhưng lúc đến phường thị lại phát hiện tại đây đã sớm huyên náo, khách qua đường nối liền không dứt. Tiêu Viêm hòa vào dòng người đi đường tìm kiếm tài liệu mình cần. Toàn bộ phường thị thập phần lớn, có hơn mười cửa hàng nhỏ phân bố xung quanh. Tiêu Viêm kiên nhẫn bước từng bước tiến vào quầy hàng sưu tầm tài liệu. Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã đến giữa trưa nhưng Tiêu Viêm lại không tìm được một món nào hữu dụng với hắn. Lập tức, Tiêu Viêm hỏi han những người đi đường liền biết được thông tin và tiến về phía Vạn Dược các. Vạn Dược các là Tiêu Viêm hỏi thăm được từ người khác mà biết đến. Nơi này là địa phương có đầy đủ dược liệu nhất phường thị, nhưng giá cả dược liệu mà Vạn Dược các bán ra lại... Qua hai con đường, cuối cùng Tiêu Viêm đã xuất hiện trước cửa Vạn Dược các. "Nộp 100 kim tệ phí vào cửa!" Một tên hộ vệ thản nhiên nói. Tiêu Viêm sững sờ. Khó trách những người trong phường thị nói nơi này là hắc điếm, quả thế ah! Tiêu Viêm ngược lại cũng không chậm trễ, nộp ra 100 kim tệ phí vào cửa. Chợt, tên hộ vệ canh cửa lúc này mới để cho Tiêu Viêm đi vào. Sau khi bước vào Vạn Dược các, Tiêu Viêm thầm đánh giá chung quanh. Diện tích tầng thứ nhất rất lớn,bài trí cũng là thập phần thuận tiện, giống Đồ thư quán, đem các loại dược liệu phân loại chỉnh tề để cho mọi người rất dễ dàng tìm hiểu. Sáu hàng bốn tầng giá đỡ, trên mỗi kệ lại chia làm một số ngăn nhỏ. Trên mỗi ngăn nhỏ đều có một cái cái hộp trong suốt, bên trong đều là một ít dược liệu. Các khung chung quanh chỉ để vào một ít trang sức thanh nhã khiến người xem thoạt nhìn càng thêm thư thái, vật phẩm trang sức cách đó không xa, có một chỗ thang lầu, liên tiếp kết nối lên trên lầu, bên cạnh có người gác. Tại lầu một dạo qua một vòng, đồ vật bên trong hộp mặc dù không tệ, nhưng cũng chỉ có thể luyện chế ra Bát phẩm đan dược mà thôi. Xoay người sang chỗ khác, Tiêu Viêm hướng hai tầng đi đến. "Lầu hai không phải ai cũng có thể vào!" Người đàn ông trung niên canh giữ lầu hai thản nhiên nói. "Muốn lên lầu hai cần điều kiện gì?" "Luyện dược sư, đẳng cấp đại sư mới có thể đi vào!" Người đàn ông trung niên khinh thường nhìn Tiêu Viêm nói. Nghe người đàn ông nói như vậy, Tiêu Viêm sửng sốt một lát liền bước tiếp! "Ngươi không nghe ta nói sao? Luyện dược sư, Luyện dược Đại sư mới có thể vào." Người đàn ông trung niên nói lại một lần nữa. "Ha ha, ta chính Luyện dược Đại sư!" Dứt lời, Tiêu Viêm lại lần nữa hướng bên trên đi đến." Các hạ, xin dừng bước, chúng ta phải kiểm tra lời nói của các hạ mới được." Tiêu Viêm nhíu mày, nói: "Khảo thí thế nào?" Khảo thí rất đơn giản, chỉ cần đọ linh hồn lực với một vị Luyện dược đại sư, trong thời gian quy định mà không thua thì hợp cách." Cùng lúc đó, cách Vân thành ức vạn dặm, bên ngoài Bích Dĩnh phủ. "Thải Lân tỷ tỷ, phụ thân cùng Khôn Chúc tiền bối đáng đến hôm nay cũng nên xuất quan rồi ?" Một thanh y nữ tử, ba búi tóc đen tùy ý buông trên vai, vuốt vuốt tóc trên trán, mở miệng nói. Xem hình dáng của nằng hẳn là Huân Nhi mà Tiêu Viêm ngày nhớ đêm mong (Ngày nhớ đêm mong của Đăng Khôi :]]) "Ha ha, hôm nay thật là ngày Khôn Chúc tiền bối và phụ thân xuất quan! Huân Nhi, nhìn muội vội vả như vậy không phải là muốn gặp tên kia đến phát điên rồi chứ..." "Thải Lân tỷ, tỷ..." Huân Nhi xấu hổ đỏ mặt, ai nhìn cũng thương yêu. "Thải Lân tỷ, tỷ cũng đừng có nói là không nhớ hắn nhé?" Thải Lân vẫn không trả lời liền bị một tràng cười dài ngắt ngãng. Chợt, trước mặt Huân Nhi và Thải Lân xuất hiện hai nhân ảnh. Hai nhân ảnh này chính là Cổ Nguyên và Chúc Khôn. "Phụ thân, ngươi xuất quan rồi, đã khôi phục hết chưa?" "Hai cha, xuất quan? Khôi phục như thế nào?" Một bên Thải Lân cũng là thập phần mừng rỡ mà hỏi. Cổ Nguyên cùng Khôn Chúc liếc nhau một cái, đồng thời cười nói: "Tổn thương đã khôi phục cả rồi, hơn nữa, ta cùng lão Long thực lực còn tinh tiến!" "Thật sự sao?" Khôn Chúc ở bên cạnh gật đầu cười. "Phụ thân, chúng ta bây giờ xuất phát đi tìm Tiêu Viêm ca ca, được không?" "Biết là con rất lo cho Tiêu Viêm ca ca của con mà, ha ha! Bất quá, chúng ta đi đâu tìm hắn đây?" "Chúng ta đi Dược vực đi tìm Tiêu Viêm ca ca, nghe nói một năm sau Dược vực sẽ tổ chức Dược hội. Với tính tình của Tiêu Viêm ca ca, nếu biết chuyện này huynh ấy nhất định sẽ đến, chúng ta là ở chỗ này tìm hắn!" "Ừm!"