"Đoàn trưởng, Mạc Vân đã mời vị tiền bối kia đến dong binh đoàn chúng ta rồi!" Nghe vậy, người trung niên ở trong tòa nhà thoáng "Đằng" một phát đứng lên hỏi lại: "Ngươi xác định?" "Đoàn trưởng, ta xác định. Bọn họ còn cách nơi này một dặm!" "Sững sờ gì nữa, còn không nhanh chuẩn bị theo ta ra ngoài nghênh đón a!" "A, à, đúng, chúng ta đi chuẩn bị!" "Tiền bối, cái sân nhỏ đằng trước chính là tổng bộ Hắc Lang dong binh đoàn chúng ta!" Mạc Vân chỉ chỉ về cái sân phía trước, cười ha hả nói. "Ừm, vậy thì vào trong bái phỏng đoàn trưởng quý đoàn đi!" "Haha, Mạc Vân, ngươi mời tiền bối đến sao không truyền tín báo trước cho ta? Ta phải hảo hảo chuẩn bị một phen nghênh đón tiền bối đến a." Hai người chưa đi vào sân thì đã nghe một âm thanh luống cuống vang lên. "Haha, đoàn trưởng hơi quá, là ta mạo muốn đến đây, kính xin đoàn trưởng chớ trách tội!" "Đâu có, đâu có, tiền bối ngài có thể đến nơi này đã là cho ta mặt mũi lắm!" "Trình đoàn trưởng trịnh trọng quá rồi, hãy cứ gọi ta là Viêm Kiêu, không cần phải xưng hô tiền bối như trước." "Haha, cũng tốt. Vậy ta đây tựu xưng một tiếng lão ca rồi. Viêm huynh đệ, mời vào trong. Đêm nay chúng ta không say không về!" "Trương Trác, yến hội đã chuẩn bị xong chưa?" "Dạ, đã xong!" "Các vị huynh đệ, mời ngồi. Viêm Kiêu huynh, thỉnh." Tiêu Viêm cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi thẳng xuống. "Các vị huynh đệ, vị này chính là Viêm Kiêu, là người đã cứu năm thành viên thuộc tiểu đội một của Hắc Lang dong binh đoàn chúng ta. Mọi người cùng nhau kính hắn, thế nào?" "Hảo, hảo!" … Cùng lúc đó, ở một nơi khác tại Duyên Đãng cố trấn có nhiều người tiến vào trong viện. Nếu như Trình Lang có ở nơi này nhất định sẽ chấn động, vì nơi này chính là tổng bộ của dong binh đoàn lớn nhất Duyên Đãng cổ trấn – Huyết Sát dong binh đoàn. Huyết Sát dong binh đoàn là dong binh đoàn thực lực xếp hạng nhất Duyên Đãng cổ trấn. Trong dong binh đoàn, nội Đấu Hoàng cường giả đã có mười người, thực lực Đấu Tông có trăm tên, Đấu Tôn cường giả có tám tên, mà Đoàn trưởng Huyết Sát dong binh đoàn thực lực đã đến Ngũ tinh Đấu Tôn. Bọn họ chính là ông trùm nghành dong binh khắp Duyên Đãng trấn. Bọn hắn không cho phép ai có thực lực vượt qua bọn hắn. Mà lần này, Tiêu Viêm đến đây khiến cho bọn hắn cảm nhận được uy hiếp. "Tiểu Phong, tình báo chính xác không?!" Một người ngồi trên ghế thủ tịch cất giọng hỏi nam tử đang ở bên cạnh. Mà âm thanh này không phải ai khác, chính là Đoàn trưởng Huyết Sát dong binh đoàn – Huyết Đồ. "Đoàn trưởng, đã điều tra rõ ràng. Người kia là xuất hiện tại ngoại vi Ma thú chi mộ cứu bọn người Mạc Vân." "Ừm, thực lực của hắn so với ta thế nào?" "Ta không biết, nhưng hắn rất mạnh. Hơn nữa hắn cũng đã ra tay một lần. Chính hắn đã cứu Mạc Vân bằng một quyền, chỉ một quyền đã đẩy lùi Thất giai đỉnh phong Thiên Độc Hạt Long Thú!" "Một quyền liền đánh lui Thất giai đỉnh phong Thiên Độc Hạt Long Thú? Tuy ta cũng có thể đánh lui con ma thú này nhưng tuyệt đối không thể làm được chỉ trong một quyền. Thực lực tên kia nếu không phải Bát tinh Đấu Tôn trở lên thì sao có thể làm như thế một cách nhẹ nhàng được." "Bát tinh Đấu Tôn, thật sự có chút khó đây. Hắc Phong, ngươi cầm thiếp thân lệnh bài đi Huyết Sát Tông, thỉnh Huyết Sát trưởng lão đến đây trợ giúp." Huyết Đồ là thân truyền đệ tử của trưởng lão Huyết Sát tông. Hắn biết Huyết Sát trưởng lão khủng bố bao nhiêu, tu vi đã đến cảnh giới Bán Thánh, cách Đấu Thánh một bước nhỏ. Nhờ người này đối phó với một kẻ ước chừng Bát tinh Đấu Tôn tuyệt đối thừa. Mà giờ khắc này, Tiêu Viêm còn chưa biết có người đang tính kế hại hắn. Đương nhiên, nếu như Tiêu Viêm mà biết thì cũng chỉ cười cho qua. Bán Thánh mà đã muốn giết hắn sao? Quả thực là thiên đại chê cười. Chỉ cần kẻ tới không phải là Đấu Đế thì đến bao nhiêu cũng chấp. Bị mọi người chúc rượu đến hơi chóng mặt, lúc này Tiêu Viêm đứng ở trong viện suy nghĩ đến bản thân ngày xưa. Khi đó hắn cũng chỉ là một Đấu Giả nho nhỏ, từng gia nhập qua dong binh đoàn. Đoàn trưởng dong binh đoàn đó tựa hồ tên là Tạp Cương, cũng ở nơi đó mà hắn gặp Tiểu Y Tiên, hồng nhan tri kỷ đã từng giúp hắn rất nhiều lần. Bây giờ nghĩ lại, quả như một giấc mộng. Tiêu Viêm thì thào lẩm bẩm: "Cũng không biết nàng hiện tại sống tốt không! Còn có Huân Nhi, Thải Lân, không biết các nàng bây giờ đang ở nơi nào!?" Bàn tay Tiêu Viêm đã cầm khối linh hồn ngọc lúc nào không biết, có thể nhìn thấy màn sáng của bốn linh hồn ngọc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. "Aiz, ta ở lại đây thêm vài ngày, hiểu rõ tình huống Viễn Cổ đại lục xong rồi sẽ lập tức đi tìm Huân Nhi, Thải Lân." Nội tâm âm thầm quyết định chủ ý, Tiêu Viêm bắt đầu tu luyện. Một đêm chẳng có chuyện gì đặc biệt trôi qua. Tu luyện một đêm, đấu khí trong cơ thể lại có tăng trưởng chút ít. "Phốc!" Chậm rãi nhổ ra một ngụm trọc khí, Tiêu Viêm từ từ đứng dậy. "Hẳn là cảm giác này, không ngừng trở nên mạnh mẽ!" Tiêu Viêm thỏa mãn gật đầu nhẹ nhẹ. Tiêu Viêm khách sáo cùng dong binh đoàn bọn họ một chút rồi nhanh chóng ra ngoài nghe ngóng tin tức. Cứ như vậy, liên tiếp qua vài ngày, Tiêu Viêm dần nhận thức một cách tương đối toàn diện đối với Viễn Cổ đại lục. "Đến lúc rồi, ta nên xuất phát tìm Huân Nhi, Thải Lân các nàng thôi!" "Trình đại ca, Trình đại ca!" "A, là Viêm Kiêu huynh đệ. Có chuyện gì không?" "Ta tới là hướng ngươi chào tạm biệt!" "Chào tạm biệt?" Trình Lang sững sờ. "Vì cái gì? Chẳng lẽ chúng ta chiêu đãi không chu toàn?" "Không không, Trình đại ca ngươi hiểu lầm rồi. Trên người ta có chuyện rất trọng yếu phải đi làm, một khi đã xong xuôi ta sẽ trở về tìm các ngươi." "Aiz, Viêm Kiêu huynh đệ có chuyện phải làm, ta cũng không giữ được rồi. Ta còn định mời ngươi làm Phó đoàn trưởng Hắc Lang dong binh đoàn đây này." "Haha, chức Phó đoàn trưởng này ta không có phúc hưởng rồi!" Trầm tư một lát, Tiêu Viêm lất một miếng Ngũ Sắc Đan Lôi trong Nạp giới đưa cho Trình Lang, nói: "Đây là Bát phẩm đan dược, Trình huynh hãy nhận lấy, coi như món quà trước khi chia tay." "Cái này, cái này đan dược đối với ngươi có trợ giúp rất lớn, ta sao có thể làm vậy?!" "Ta còn có mấy miếng, Trình huynh, xin hãy nhận lấy!" Trình Lang run rẩy tiếp nhận miếng đan dược, nghẹn ngào: "Đa tạ!" "Ta đi rồi! Trình huynh, bảo trọng!"