- Tuy có đan dược rồi, nhưng nô gia mà phục dụng có lẽ khiến cho động tĩnh không nhỏ. Không biết có người chịu làm hộ pháp cho nô gia, ngăn cản khí tức này phát ra không. Nguyệt Mị không phải mừng quá mất khôn, nàng biết phục dụng nó thực lực khôi phục tới đỉnh điểm đồng thời sẽ gây chú ý không nhỏ tới đám cường giả ở Lạc Nhạn quốc. Vì vậy nàng ta muốn mượn sức của Cơ Huyền ngăn cản khí tức lọt ra ngoài, bằng không bị yêu nữ Huyền Thiên thương hội phát hiện thì không hay. Cơ Huyền đương nhiên hiểu điều này rồi, cậu cũng không từ chối. Nguyệt Mị nhận được lời đồng ý của Cơ Huyền vui vẻ chạy vào trong phòng. Còn Cơ Huyền đánh ra một thủ ấn bằng hóa thành một chiếc lồng bằng đấu khí bao trùm lên toàn bộ căn phòng của Nguyệt Mị. - Đại nhân người quay lại rồi sao? Tiểu nhân thất lễ rồi. Lúc này cửa phòng Tiểu Vũ mở ra, có vẻ thuật lợi đột phá đấu giả. Nhìn thấy Cơ Huyền ở trước mặt, vội vàng chạy tới phía cậu, nở nụ cười vô cùng tươi, xem ra thuần phục Cơ Huyền không phải lựa chọn sai lầm. Mà Cơ Huyền nhìn thấy Tiểu Vũ giống như chú cho nhỏ chạy tới, ánh mắt đảo về phía căn phòng của Nguyệt Mị, một suy nghĩ nổi lên trong lòng cậu. Cậu cười tươi với Tiểu Vũ, cánh tay vẫy vẫy. Tiểu Vũ có vẻ không cảm thấy bất thường, vẫn vui vẻ quẫy đuôi lao tới mà không biết bản thân mình sắp bị xui xẻo. Tiểu tử này đang tính mở lời khoe: - Đại nhân ta vừa đột phá Đấu giả… - Ừm, không tồi. Dường như không để tâm tới thành tựu nho nhỏ mà Tiểu Vũ tự hào. Cơ Huyền cánh tay mạnh mẽ bắt lấy vai của Tiểu Vũ, đồng thời linh hồn lực khổng lồ tràn vào nội thể của hắn trong chốc lát rồi thu hồi lại. Tiểu Vũ cảm thấy chỉ một khoảng khắc ngắn ngủi mà bản thân từ trong ra ngoài đều bị Cơ Huyền nhìn thấu hết không thể che đấu được. Tiểu tử lắp bắp nói: - Đại nhân… ta… ta… Chưa kịp nói xong thì bị Cơ Huyền xách cổ, Cơ Huyền phất ống tay áo đánh ra một khoảng trống của tấm lưới đấu khí đồng thời mở toang cửa phòng của Nguyệt Mị. Tay còn lại cậu trực tiếp ném Tiểu Vũ bay vào trong phòng. Thuận thế khôi phục lại tất cả như ban đầu, miệng còn lẩm bẩm nói: - Ta vì muốn tốt cho ngươi thôi, Nguyệt Mị khi khôi phục Đấu Vương thì đấu khí trong phòng sẽ vô cùng nồng hậu, lợi dụng nó củng có cảnh giới Đấu giả của ngươi vô cùng tốt. Biết đâu còn có thể tiếp tục tiến cấp. Tiểu Vũ vẫn chưa hiểu cái mô tê gì đã bị Cơ Huyền ném vào trong phòng. Nhìn tới Nguyệt Mị với đôi dị đồng yêu dã kia đồng thời nhìn chắm chằm mình, Tiểu Vũ có chút sợ hãi. Tuy biết vì Cơ Huyền nàng ấy sẽ không làm gì mình, nhưng tâm lí sợ hãi hẳn ai cũng có. Phía Nguyệt Mị thì đoán đại khái được ý định của Cơ Huyền, lấy ra bình ngọc, cẩn thận đổ viên đan dược ra lòng bàn tay ngắm nghía một hồi. Vừa nãy có mặt Cơ Huyền nàng không dám làm vậy, dù sao vẫn phải nể mặt mũi của người ta. Kiểm tra một lúc lâu, vẫn không phát hiện có gì khác thường, Nguyệt Mị mới nhẹ nhàng thở một hơi dài. Nàng hướng tới Tiểu Vũ căn dặn: - Tí nữa hãy chú tâm vận chuyển công pháp, sẽ khiến ngươi đại lợi ích không nhỏ đâu. Căn dặn xong Nguyệt Mị ngồi xếp bằng trên giường, đem Phách Khí đan bỏ vào miệng nuốt xuống. Không khí trở nên yên lặng sau Nguyệt Mị tiến vào trạng thái tu luyện. Nghe lời của Nguyệt Mị, Tiểu Vũ liền hiểu ra chính là Cơ Huyền đang giúp hắn. Chỉ là bản thân chưa tu luyện công pháp, hắn chỉ vừa mới tiến vào Đấu giả đã làm gì có công pháp mà tu luyện. Lần này đúng là muốn tiếc nuối vô cùng. Mà Cơ Huyền dường như cũng nhớ ra rằng hình như bản thân chưa truyền thụ cho Tiểu Vũ công pháp để tu luyện. Dù cho hắn có công pháp sẵn thì cũng là loại rác rưởi để hắn tu luyện chính là lãng phí thể chất tu luyện của hắn. Nhưng dường như bản thân cũng không có công pháp nào thích hợp truyền cho hắn, món địa giai công pháp bị mình bán đi mất rồi. - Không thể truyền cho hắn Hỗn Nguyên Thôn Thiên hay Phần Quyết… Có rồi… Chính là nó. Tìm ra công pháp thích hợp Cơ Huyền linh hồn vào truyền âm nói tới Tiểu Vũ: - Hắc, quên mất ngươi có lẽ ngươi chưa có công pháp tu luyện. Ta sẽ truyền cho ngươi công pháp. Chuẩn bị tinh thần vì cảm giác này sẽ không dễ chịu chút nào đâu. Tiểu Vũ chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì trong đầu như cảm thấy một lượng không tin khổng lồ ập vào. Tin tức cường mãnh liên miên quán nhập trong đầu, khuôn mặt hắn lập tức vặn vẹo. Đầu đau như muốn nứt ra! Nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống, thật là thống khổ! Thế nhưng đại khái qua hơn mười giây, Tiểu Vũ chợt mở mắt ra, thở phì phò khôi phục lại bình tĩnh. Đau đớn giống như bị giết chết vậy. …… Ở bên ngoài Cơ Huyền vuốt cằm cười ngẫm: - Hắc, may mà còn kí ức của tên Hà Kim, có lưu lại công pháp năm đó hắn tu luyện. Tuy Viêm Võ Chân Quyết là không tiến vào hàng ngũ địa giai nhưng cũng không kém quá nhiều. Không nghĩ tới tên ngốc đó tham lam nghiên cứu phần quyết cuối cùng tự hại mình…. Hi vọng tiểu tử kia hiểu được mức lợi hại của công pháp này. …… Tiểu Vũ đang tiêu hóa bộ công pháp Viêm Võ Chân Quyết mà Cơ Huyền truyền thụ cho thầm cảm thấy quả thực vô cùng huyền diệu. Miễn cưỡng mới có thể thẩm thấu được. Chưa kịp thả lòng thì Tiểu Vũ cảm nhận được một gợn sóng năng lượng xuất hiện trong căn phòng. Thân hình Nguyệt Mị bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, tay ngọc không ngừng biến hóa ra những thủ ấn kỳ dị, một cỗ năng lượng ba động mạnh mẽ như sóng từ trong cơ thể khuếch tán ra. Năng lượng đi quét qua căn phòng đem đồ đạc chấn vỡ nát. Sóng năng lượng lan tới phía Tiểu Vũ khiến hắn biến sắc, hắn cảm nhận được nguy cơ không nhỏ, may mắn cho hắn khi đợt sóng năng lượng chuẩn bị va tới thì bị một thứ vô hình nào đó đánh tan. Trong đầu truyền tới lời nhắc nhở: - Mau vận chuyển công pháp hấp thu năng lượng mau lên. Đừng để lỡ cơ hội. Lời nhắc này đem Tiểu Vũ đang ngây người tỉnh lại, tuy rất sợ hãi nhưng vẫn làm theo. Ngồi xếp bằng, não hải không ngừng xuất hiện các văn tự như hướng dẫn Tiểu Vũ. Rất nhanh công pháp vận chuyển hóa thành một chu thiên đem từng đợt năng lượng mà Nguyệt Mị phát ra hấp thụ không ngừng. Phía Nguyệt Mị trên thân thể nàng ta lúc này hiện lên vô số những xiềng xích nhìn có vẻ mỏng manh nhưng ẩn chứa năng lượng khổng lò, trói buộc đấu khí đang khuếch tán trong thân thể vậy. Sau khi những sợi tơ mỏng xuất hiện thì một nguồn năng lượng mơ hồ hóa thành đồ dằng xà tộc xuất hiện hướng tới từng xích kia cắn đứt. Hai cỗ năng lượng hung hăng lao vào tiếp xúc nhau, tạo thành từng gợn sóng năng lượng. Năng lượng hình rắn cùng với xiềng xích, trên người Nguyệt Mị không ngừng giằng co, cả hai tự do phóng xuất quang mang, hơn nữa hai loại năng lượng này giao tranh tại từng vị trí trọng yếu trên thân thể nên tạo ra sự đâu đớn khủng khiếp, cũng làm cho Nguyệt Mị khuôn mặt trở nên vặn vẹo, ẩn ẩn có chút dữ tợn. Trong phòng một bên giải phong ấn tản ra năng lượng to lớn, bên còn lại liên tục hấp thụ các mảnh năng lượng dư thừa vào trong thân thể. Có cảm giác phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng. Hai bên cứ như vậy cho tới khi, từng đạo năng lượng hình xích thoáng ảm đạm vài phần. Xà quang thắng thế, chậm rãi đem từng đ ợt xích cắn nát trong chốc lát hoàn toàn hủy đi tất cả sợi xích bao quanh người. Vào lúc này đôi mắt của Nguyệt Mị vốn nhắm chặt chợt mở ra, tinh quang như thực thể bắn ra ngoài, một cỗ khí thế hung hãn, giống như sư tử tỉnh giấc, bạo nộ. Dưới cỗ khí thế hung mãnh đó, căn phòng quả nhiên không chịu được lập tức chấn động không ngừng, bạo liệt rơi xuống. Nguyệt Mị xuyên qua gian phòng đổ vỡ bay lên trên hư không giọng cười khanh khách hét lên bầu trời: - Lão nương cuối cùng gỡ được cái phong ấn chết tiệt này rồi. Thực lực cuối cùng đã khôi phục lại rồi. Nhìn Nguyệt Mị bay trên cao, lại nhìn căn phòng bổ vỡ, khóe miệng Cơ Huyền giật giật. Phủ đệ mới mua vậy mà trong chưa đầy hai ngày đem hai căn phòng đánh vỡ. Đúng là xui xẻo mà. Sau khi Nguyệt Mị bộc phát hết tâm trạng liền bình tĩnh lại, nhìn Cơ Huyền hiện lên nét cười nhu hòa, ra vẻ ôn hòa đối với cậu cười gật gật đầu. Đấu khí liễu nhiễu quanh thân cũng chậm rãi thu liễm nhập vào cơ thể. Thân thể cũng từ từ hạ xuống đáp cạnh Cơ Huyền. - Cô làm động tĩnh quá lớn, giải ấn thì giải chứ sao còn phải thể hiện bằng cách đánh bạo phòng của ta. Nên nhớ cô chỉ là ở ké thôi đó. Nguyệt Mị cũng biết động tĩnh vừa rồi khá lớn, không nhờ Cơ Huyền che dấu thì đủ để thu hút vô số sự tò mò mạnh mẽ tới đây rồi. Nàng cười nói giải thích: - Thật là có lỗi, vừa rồi bởi vì thực lực hồi phục đột ngột, cho nên trong lúc nhất thời khó không chế khí thế…. Chắc đọa sợ tiểu tử… Di tiểu tử kia vẫn ở trong phòng. Nói đến Tiểu Vũ, Nguyệt Mị chợt khựng lại, Cơ Huyền liền nhớ ra. Ánh mắt nhìn tới đống đổ nát kia, không lẽ tiểu tử này bị đè chết rồi chứ. - Đại…. nhân…. cứu…. mạng. Tiểu Vũ liều mạng bò ra khỏi dãy đổ vỡ, thở hổn hển, thều thào nói. Đáng tiếc hai kẻ trước mặt hắn hoàn toàn không để tâm tới, không chết là được. Cơ Huyền quan sát thực lực của Tiểu Vũ, quả nhiên tăng lên tam tinh Đấu giả. - Này, đừng có giả chết. Đứng dậy chuẩn bị đi, ta có việc cần ngươi đi làm. Cơ Huyền không kiên nhẫn nói, Tiểu Vũ trong lòng mắng to Cơ Huyền là đồ vô cảm, không có nhân tính, hắn bị thương tới mức độ này còn sai hắn đi làm việc, hắn thực khổ quá mà. Nuốt cay đắn, Tiểu Vũ đứng dậy loạng choạng phủi quần áo nhận lệnh. - Ta muốn ngươi đến tổng bộ của Thiết Huyết kiếm, cứ bảo là người của ta thì tự động họ sẽ dẫn ngươi tới người ngươi cần gặp. Sự việc này liên quan tới thực lực tương lai của các ngươi. Nên làm ăn cẩn thận. - Còn nữa, nhớ nói với họ rằng ta muốn đem theo một xà nhân tộc. Để họ có thể tìm cách khiến chúng ta thuận lợi rời khỏi đế đô mà không gây quá nhiều chú ý. Cơ Huyền đem việc giải thích đại khái cho Tiểu Vũ, tiểu tử này là người thông minh. Có thể hiểu được ý đồ của cậu. Mà Tiểu Vũ nghe xong lòng cũng run lên. Kiếm Hoàng đối với dạng như hắn chính là chí cao cường giả vậy mà Cơ Huyền có thể kết giao với người này. Còn có người của Hoàng Tử của hoàng thất, chính là dạng người có khi cả đời hắn không tiếp cận được, lại tìm Cơ Huyền để hợp tác. Ánh mắt Tiểu Vũ lấp lánh nhìn Cơ Huyền, đầu tiên cảm động vì Cơ Huyền tin tưởng hắn để hắn làm những việc quan trọng này. Tiếp tới hắn nghĩ xem ra đầu quân cho cậu là lựa chọn đúng đắn. Chỉ khi đi theo Cơ Huyền thì hắn mới có tương lai rộng mở mà thôi. - Tiểu nhân hiểu rõ, lập tức đi làm ngay. Nhìn tiểu tử mặt mũi đầy phấn khởi rời đi, Nguyệt Mị cười như không cười nói: - Tiểu tử kia vẫn còn quá trẻ, không nhìn ra là ngươi đem hết việc khó nhọc ném cho hắn. Còn bị ngươi cảm động tới rối tinh rối mù. - Ta là chủ của hắn, nếu cái gì cũng để đến tay ta làm thì còn cần hắn làm cái rắm gì…. Hắc, nếu lần này hắn có thể xử lý ổn thỏa, ta không ngại truyền hắn chủ bản lĩnh luyện dược. Hi vọng hắn không làm ta thất vọng. Cơ Huyền bĩu môi không cho là đúng, cậu nhìn nàng ta nói tiếp: - Vừa nãy cô cũng nghe rồi đấy, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm đi. Đến lúc thì đi theo ta làm tay đấm mướn…. Nếu cô muốn từ chối ta không cản, nhưng lần sau còn cơ hội để cô rời khỏi Lạc Nhạn quốc không thì ta không biết. Nói xong mặt kệ Nguyệt Mị muốn nói gì Cơ Huyền liền thong thả tiến vào trong phòng khác. Nằm lên tên giường thở dài mệt mỏi cả đêm rồi bây giờ cậu phải nghỉ ngơi tích lũy năng lượng đã. …… Đến chiều tà Tiểu Vũ trở về mặt mũi đầy hưng phấn chạy vào phủ đệ, Cơ Huyền cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi đang ngồi nhâm nhi ly trà trong tay. - Đại nhân, tất cả mọi việc đã xử lý xong. Phía hoàng tử hồi đáp rằng, canh ba đêm nay binh lính phía đông sẽ được rời đi, người canh giữ cổng được thay bằng người của ngài ấy. Ở gần Thanh Mãng Sơn, ngài ấy sẽ chỉ bố trí một tiểu đội nhỏ theo như ý của ngài. - Thanh Mãng Sơn cách Đế Độ hơn trăm dặm, nếu xuất phát ban đêm, sáng sớm sẽ đến nơi, như vậy mới có lợi cho quân đội triển khai tấn công. Chỉ có ban ngày động thủ, chúng ta mới có thể áp chế được ưu thế địa lợi của bọn họ… Vì vậy tiểu nhân đã đàm phán với phía hoàng tử là xuất phát vào ban đêm…. Tiểu Vũ nói rất nhiều, giải thích rất nhiều. Đến nỗi tai Cơ Huyền muốn đóng kén, nhưng điều này đủ chứng minh tiểu tử này dụng tâm cho nhiệm vụ này tới mức nào, không làm Cơ Huyền thất vọng. Chỉ là tiểu tử này không biết rằng lần này xuất thủ chính là tới bốn Đấu Vương, trận địa này không cần tuân theo tính toán của hắn cũng đủ lật tung cái trại đó. - Làm không tồi. Từ lúc này tới thời điểm hẹn với Lạc Phá Thiên còn chút thời gian. Cơ Huyền đặt chén trà trong tay xuống, nở nụ cười với Tiểu Vũ nói: - Tiểu tử ngươi có muốn trở thành luyện dược sư không.