Sáng hôm sau Cơ Huyền đã thấy Tiểu Vũ có mặt ở nhà trọ cậu dừng chân tạm thời rồi. Từ quầng thâm mắt chứng tỏ cả đêm Tiểu Vũ không ngủ để kiếm tin tức mang về báo cáo với cậu. - Theo ta lên phòng. Hai người cùng đi lên trên phòng Cơ Huyền, đóng cửa lại. Cơ Huyền khoắt tay, một màn bọc đấu khí cách âm bao trùm lên căn phòng, tránh được bị kẻ khác dò xét. Không đợi Cơ Huyền tra hỏi, Tiểu Vũ tự động giải trình với cậu. Trong tay cầm một quấn tài liệu bằng da dê cung kính dâng lên cho Cơ Huyền giải thích: - Tiểu nhân đã tìm được tài liệu mà đại nhân yêu cầu, tuy nhiên một lượng tin tức không nhỏ bị khuyết thiếu do có một phía giao dịch khác mua đứt nên không cung cấp cho chúng ta được. Với cả tiểu nhân dò hỏi được mộ địa này có vẻ như đã bị một số thế lực ra tay đoạt hết bảo vật trong đó rồi phong tỏa lại tin tức này nên giá trị của tin tức này không cao. Cầm quấn da dê, Cơ Huyền lướt qua một số tin tức đại khái, có một phần bị khuyết thiếu. Đối với thông tin trong này Cơ Huyền không hứng thú lắm, quan trọng cậu chỉ muốn thử xem Như Ý lầu có thực sự nắm vững vô số thông tin như vậy không. Xem ra Như Ý lầu này quả nhiên có bản lĩnh, đến người của hoàng thất cũng phải tới nơi này mua lại tin tức. - Giá trị của cái thông tin này là bao nhiêu? Cơ Huyền ánh mắt vẫn nhìn vào trong quấn da dê thuận miệng hỏi Tiểu Vũ. - Theo như thông tin tiểu nhân dò hỏi được, với khác hàng bình thường muốn mua thì sẽ tốn mất năm vạn kim tệ… Chỉ là tiểu nhân là người của Như Ý lầu, nhân duyên không tệ nên chỉ cần bỏ ra một vạn kim tệ đã thu được tin tức này vào tay. Tiểu Vũ dáng vẻ vô cùng giọng điệu vô cùng tự hào, không thể không nói tên này có tố chất thương gia, mặc cả còn một phần năm giá trị không phải ai cũng có khả năng làm được. Mà Cơ Huyền cầm quyển da dê trên tay khóe môi giật giật, cảm thấy Như Ý lầu này là một đám gian thương, biết mộ địa bị người khác đào mất bảo vật mà còn thét giá năm vạn kim tệ mà hố người khác. Nếu không có thuộc hạ giống như Tiểu Vũ thì đúng là tốn công mà vô ích. Chỉ là trong này dường như không có tí thông tin nào nhắc về cậu, kì quái? Không lẽ Vân Vận đã mua đứt thông tin của mình và nàng trong Như Ý lầu? Hay không tra được thông tin nào về Cơ Huyền. Hoặc là Như Ý lầu cố ý giấu đi thông tin của cậu đi, vậy lý do là gì? Quận quấn da dê lại ném cho Tiểu Vũ, Cơ Huyền nói: - Xem như ngươi có sự hữu dụng, nhưng dường như quyền hạn sự dụng thông tin của ngươi trong Như Ý lầu không được cao lắm thì phải. Một số thông tin quan trọng dường như ngươi sẽ không tiếp cận được. - Đại nhân yên tâm, Như Ý lầu là tổ chức nhận vật không nhận người, chỉ cần có đủ khả năng trao đổi với thông tin đó thì Như Ý lầu sẽ tiến hành trao đổi. Với cả tuy địa vị của tiểu nhân trong Như Ý lầu không cao nhưng quen biết rất nhiều thành viên, bao gồm cả các chấp sự nên…. Tiểu Vũ vội vàng chứng minh mức độ hữu dụng của bản thân sợ Cơ Huyền gạt bỏ hắn đi. - Khỏi nói nữa, ta tạm thời sẽ không qua cầu rút ván, cầm lấy số đan dược này đây là liều thuốc giải trong tháng này đem phân phó với đám người kia đi. Cơ Huyền đem mấy bình đan dược ném tới Tiểu Vũ sau đó tiếp tục phân phó: - Số kim tệ ta đưa ngươi vẫn còn đúng không, dùng số tiền đó mua cho ta hai căn nhà ở nơi này, một căn không cần quá lớn đủ để ta sống là được, căn còn lại chính là để các ngươi làm căn cứ tập trung khi ta cần triệu tập các ngươi. Việc nhỏ như vậy chắc ngươi có thể làm được đúng không? - Tiểu nhân có thể làm được, đại nhân yên tâm. Nội trong ngày hôm nay tiểu nhân sẽ đưa tới cho đại nhân. Ngài hãy yên tâm. - À, ngươi có biết Huyền Thiên thương hội ở vị trí nào không? Cơ Huyền thuận miệng hỏi, nhớ không nhầm thì Huyền Thiên thương hội đóng chi nhánh chính ở Đế Đô thì phải. - Huyền Thiên thương hội! Đây là thương hội lớn số một số hai trong đế đô, tuy giá cả ở nơi đây khá cao nhưng hầu như tất cả các loại món đồ từ phổ thông tới quý hiếm bọn họ đều có. Muốn tìm nó dù không biết đường đi chăng nữa cũng không hề khó, tiểu nhân có thể dẫn ngài đi…. Chỉ là ngài muốn mua đồ… hay là….. Tiểu Vũ dáng vẻ ấp úng khiến Cơ Huyền khó hiểu. Tiểu Vũ đỏ mặt nói ra: - Hay là giống các nam nhân khác tới vì bà chủ của Huyền Thiên thương hội…. Muốn thử một đêm… tiêu… hồn với bà chủ của Huyền Thiên thương hội. Giọng Tiểu Vũ càng nói càng nhỏ, mấy câu cuối còn lý nhí như muỗi kêu. Cơ Huyền nghe vậy trán đầy hắc tuyến, trợn mắt với tên tiểu tử này, không hiểu sao tên tiểu tử này lại có cái suy nghĩ như vậy. Bản thiếu gia là người đàng hoàng có được không, sao một tiểu tử như ngươi có thể thốt ra câu đó được. - Không phải như ngài nghĩ…. Thực ra Huyền Thiên thương hội không chỉ nổi tiếng vì các loại đồ vật, nổi tiếng nhất chính là kể tới bà chủ của bọn họ. Nghe đồn các công tử ca, thậm chí mấy vị vương tôn đều mong muốn có thể được một lần ôm bà chủ của Huyền Thiên thương hội về. Bà chủ của Huyền Thiên thương hội có lai lịch như vậy sao? Cơ Huyền nhớ lại khi trong Dạ Mạc cốc đã từng chạm trán với một nữ nhân nói là người của Huyền Thiên thương hội, tuy không thấy được mặt nhưng dáng người của nàng ta quả là cực phẩm, mùi hương quyến rũ chết người. Đúng rồi, lần đó nàng ta có nhắc gì tới Khố Lợi Tê, tám chín phần chính là nàng ta rồi. Nghĩ tới việc nàng ta có thể áp chế lại đấu khí của mình, Cơ Huyền da đầu căng lên, thủ đoạn này cậu vẫn chưa có các đối phó. . - Tiểu nhân từng điều tra mấy thông tin của bà chủ Huyền Thiên thương hội này, tiểu nhân kết luận nàng ta vô cùng có bản lĩnh. Dáng vẻ vô cùng xinh đẹp tới khuynh quốc khuynh thành, một ánh mắt cũng câu được hồn của nam nhân như một yêu hồ. Cơ Huyền nhìn dáng vẻ bát quái của Tiểu Vũ, mặt đầy cổ quái, thuận miệng hỏi: - Ngươi sao có thể biết được nhiều vậy? Ngươi cũng có mong muốn đó giống đám người kia à? - Tiểu nhân nào dám, tuy chưa được chứng kiến được nhưng tiểu nhân làm ở Như Ý lầu mà, tin tức gì cũng thu thập được. Quái sự còn ở phía sau. Theo thông tin từ Như Ý lầu nàng ta từng lấy ba người phu quân. - Gả cho ba ông chủ sao? Cơ Huyền hơi kinh ngạc. Tiểu Vũ lại nói: - Đúng vậy! Ba người này theo thông tin ai cũng là phú hào cả, nhưng toàn bộ đều chết bất đắc kỳ tử trong đêm động phòng hoa chúc. Sau đó toàn bộ gia sản của bọn họ bị nàng ta khống chế trong tay, xây dựng lên Huyền Thiên thương hội to lớn như bây giờ. Cơ Huyền có chút líu lưỡi, trong lòng có chút bội phục nữ nhân này. Không những xinh đẹp, thủ đoạn dứt khoát mà khả năng thương nhân không thua kém lão cáo già nào. Tốt nhất không nên đến Huyền Thiên thương hội, tránh xa nàng ta bước nào hay bước đó. Cơ Huyền nhìn Tiểu Vũ đổi chủ đề nói: - Vậy ngươi có biết rằng cửa hàng nào buôn bán dược liệu tốt hay không? Giá cả không thành vấn đề. - Có một cửa hàng gọi Dược trai, nơi đây có buôn bán dược liệu và đan dược, còn có cả thua mua lại các loại đan dược và dược liệu. Tuy nó không lớn lắm, nhưng có cũng là nơi tương đối có tiếng. - Được rồi ngươi đi làm việc của mình đi. Nhìn Tiểu Vũ rời đi, Cơ Huyền cũng bắt đầu rời khỏi quán trọ. ….. Cơ Huyền theo con đường mà Tiểu Vũ chỉ cuối cùng cũng tìm được Dược trai này. Cửa tiệm này mở ở ngã tư, là cửa tiệm thuộc chắc cũng là hạng không tệ ở trong thành. Đa số khác nơi này là dong binh qua lại, có người đến mua đan dược phù hợp với mình, có người đến để bán dược liệu quý mà mình vừa đào được. Tiến vào trong Dược trai một mùi hương quen thuộc của đan dược ngào ngạt khắp sảnh, với người bình thường thì mùi hương này sẽ khá khó chịu, gai mũi. Nhưng với luyện dược sư thì hoàn toàn là mùi hương quen thuộc. Thậm chí mùi hương này còn có ích cho tu luyện, chỉ là ít người biết mà thôi. - Vị công tử này không biết xưng hô ra sao? Có cần mua loại đan dược, hay dược liệu gì. Sau lưng Cơ Huyền một vị lão giả có nốt ruồi đen trên khóe miệng không biết đã đến bên cậu từ khi nào. Cơ Huyền hơi giật mình, quay người nhìn chằm chằm vị lão giả kia. Vị lão giả này có chút không đơn giản, lại có thể im hơi lặng tiếng đi đến bên cậu như vậy, nếu không phải ông ta chủ động mở miệng thì bản thân cũng không phát hiện ra. - Tại hạ là Vân Huyền, không biết ngài là…. - Lão phu là Hàn Lâm, chưởng quầy của tiệm đan dược này. Vị chưởng quầy nhìn Cơ Huyền đeo chiếc mặt nạ kì lạ, nhưng cũng không phản ứng gì nhiều, dường như đã quen với điều này. Ánh mắt đánh giá qua người thanh niên này. Mà Cơ Huyền cũng âm thầm đánh giá vị lão già này. - Là già này là một luyện dược sư, phẩm giai không thấp tí nào. Có thể vô hình trung hòa được linh hồn lực của mình ít nhất đã đạt tới ngũ phẩm. - Ta muốn mua hai mươi cây mặc diệp liên, mười quả xà tiên quả thành thục, năm cây tụ linh thảo khoảng hai mươi năm, còn có năm viên ma hạch nhị giai hệ thủy….. Đem các loại dược liệu nói ra, Hàn Mặc nghe xong liên ngay lập tức nhận ra loại đan dược mà Cơ Huyền luyện chế, trong ánh mắt thêm vào một phần kinh nghi đánh giá người thanh niên đeo mặt nạ này. - Thứ cho lão phu nhiều lời, đây chính là tài luyện chế tụ khí tán. Từ lúc tiểu hữu bước vào ta đã mơ hồ cảm giác được linh hồn lực không tầm thường, xem ra tiểu hữu ích cũng là luyện dược sư. Hơn nữa phẩm giai ít nhất đã đạt tới tứ phẩm rồi. Chắc tiểu hữu mới là người vào đế đô này. - Lão tiên sinh chắc cũng đã đạt tới ngũ phẩm rồi đúng không. Vậy sao lại chỉ làm một chưởng quầy ở nơi đây vậy. Một già một trẻ thăm dò nhau, không ai để lộ sở hở tẹo nào, cùng là cáo già. Hàn Lâm không thăm dò được gì cũng không nhiều chuyện nữa, lão cầm cái bàn tính cười nói: - Với cửa hàng khác thì không thể kiếm nhiều loại dược liệu cho ngài đâu, thật trùng hợp là Dược trai của bọn ta vừa hay có một lượng lớn lô hàng này chắn đáp ứng đủ nhu cầu của tiểu hữu. - Với hai mươi cây mặc diệp liên, mười quả xà tiên quả thành thục, năm cây tụ linh thảo khoảng hai mươi năm, còn có năm viên ma hạch nhị giai hệ thủy….. vốn dĩ giá gốc sẽ là hai tám vạn kim tệ nhưng vì tiểu hữu mua lượng lớn nên Dược trai sẽ chiết khấu còn giá hai lăm vạn kim tệ. Cơ Huyền lấy ra cái mai kim tệ, trong lòng thầm tiếc hận, tiền mỗi lần vào ra túi chưa bao lâu lại rời đi. Mệnh không thể giữ tiền. May mà bản thân làm luyện dược sư, có thể kiếm sống bằng cái nghề này. Làm xong vụ làm ăn lớn này, mặt mày Hàn Lâm tươi như hoa, nói: - Vân Huyền tiểu hữu, không biết ngươi còn cần mua thứ gì khác không? - Ta muốn đem bán chút đồ vật không phải đan dược, không biết Hàn chưởng quầy có biết địa phương nào không? - Một địa phương để bán đồ sao? Nếu vậy thì ta có thể giới thiệu tiểu hữu tới đệ đệ của ta, hắn làm ở một đấu giá hội so với bán đồ bên ngoài thì bán ở đấu giá hội tuy phí cao nhưng đảm bảo hơn nhiều. Đấu giá hội sao! Cũng được, có lẽ mấy cửa hàng bình thường không mua được bộ công pháp cậu bán, đem cho đấu giá thì có thể thu được không ít tiền đâu. Nghĩ vậy thì Cơ Huyền hơi khom người cảm tạ nói: - Vậy thì cảm ơn Hàn chưởng quầy rồi. - Không có việc gì,… di, vừa nhắc tới hắn hắn liền đến rồi. Tiểu Đan tử lại đây, ta giới thiệu cho ngươi mối làm ăn này. Hàn chưởng quầy khắt tay tỏ vẻ không có gì, đúng lúc này lão ta nhìn thấy một người liền đứng ta đây lên tiếng gọi người đó lại, xem ra người tới là đệ đệ lão vừa nói. Tiểu Đan tử! Danh tự này thật có chút ý tứ nga. Cơ Huyền tò mò muốn xem vị đệ đệ được gọi với danh hiệu này dáng vẻ ra sao. Vừa quay lại nhìn thì Cơ Huyền giật thót, vì đây là người quen mà! Là Hàn Đan của thương hội Huyền Thiên cậu gặp trong Dạ Mạc cốc. Trùng hợp vậy sao?! Ngẫm lại Hàn Đan cùng Hàn chưởng quầy đều họ Hàn, chỉ là không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy, trùng hợp tới như vậy. Cơ Huyền trong lòng chỉ có thể cười khổ, trong lòng tự nhủ Hàn Đan có lẽ không nhân ra mình. - Đại ca, đệ đã một bó tuổi rồi, đừng dùng nhũ danh đó để gọi đệ nữa. Hàn Đan vô cùng bất đắc dĩ với đại ca của mình, lớn như vậy rồi mà vẫn bị gọi nhũ danh. Lão nhìn thấy bên cạnh đại ca mình có một thanh niên trong lòng khá ngạc nhiên, lão ca cổ quái của mình từ khi nào lại ra tiếp người trẻ tuổi vậy. Mà dáng vẻ người thanh niên này khá quen, Hàn Đan không biết gặp ở đâu rồi. - Đừng quan trọng tiểu tiết nữa, ta có mối làm ăn cho đệ đây. Hàn chưởng quỹ tiến tới bá vai Hàn Đan thì thào nói nhỏ: - Ta mới quen một tiểu tử có chút ý tứ, hắn còn trẻ mà có khả năng là luyện dược sư tứ phẩm…. Ngươi đừng có mà nghi ngờ, ta vừa đích thân kiểm nghiệm rồi. Thương hội của ngươi tuy lớn, nhưng tạo thêm mối quan hệ với người trẻ tuổi có tiềm lực chắc không hề tệ phải không. - Nếu đúng như lời đại ca nói thì tiểu huynh đệ này đáng để xây dựng mối quan hệ. - Hắc hắc, không cần cảm tạ, dùng thực tế là tốt nhất. Tiền hoa hồng của ta không được thiếu đâu đó. Hai huynh đệ bàn bạc không ngừng, mà chưa nhận ra Cơ Huyền đã ở ngay gần hai người, nghe được hết lời của hai người bàn bạc. Bất đắc dĩ cậu “ khụ khụ” giả ho hai tiếng ngắt đứt lời của hai người. - Không làm phiền hai vị nữa, tại hạ chắc sẽ để hôm khác tới bái phỏng. Vì Cơ Huyền đeo mặt nạ nên Hàn Đan không nhận ra, chỉ cảm thấy cảm giác hơi quen, và kì lạ trước việc cậu đeo mặt nạ thôi. Còn Cơ Huyền cũng gấp gáp rời đi, nói xong không kịp để hai người phản ứng liền chuồn vội, ai ngờ Hàn chưởng quầy lại hét lên một tiếng rõ to: - Ê, Vân Huyền tiểu hữu không phải tiểu hữu có món đồ cần bán ư? Sao lại rời đi nhanh như vậy? - Vân Huyền! Hàn Đan nghe được cái tên quen thuộc này thì ngẩn người một khắc, rồi nhớ ra. Hàn Đan cũng vội vàng đuổi theo gọi lại: - Uy, là Vân Huyền tiểu hữu? Ta là Hàn Đan của Huyền Thiên thương hội đây, ngươi không nhớ sao? Chúng ta từng gặp ở Dạ Mạc cốc đó…. Sao ngươi đi nhanh như vậy. Chính là cái lần mà ngươi đã giế… - Ây ya, thì ra là Hàn Đan lão nhân gia. Ngài xem ta này, còn trẻ mà mắc bệnh hay quên, vậy mà ta lại không nhận ta ngài. Tiểu tử thất lễ quá. Cơ Huyền nghe thấy chữ “ giết ” liền cứng người, quay người chặn lại miệng Hàn Đan. Trong lòng thầm mắng lão hồ ly, biết cậu giả bộ không muốn gặp lão, lão liền đào cái hố to, nếu còn dám chạy chắc chắn sẽ tụt hố. Trong lòng Cơ Huyền vô vàng phiền muộn, càng muốn tránh thì càng bị bắt gặp. Đành vậy, gặp Hàn Đan lão nhân gia cũng không có vấn đề gì, chỉ cần không tiếp xúc với nữ nhân kia thì không sao cảm.