Đấu La Đại Lục
Chương 490 : Bảo bối trong đầu Thâm Hải Ma Kình Vương: Thâm Hải Ma Kình Vương
Dịch: BachDaYen (A Yến)
Biên: hạothiên (A Thiên)
Đến Đường Tam cũng suýt quên, sau khi thành công thông qua Hải Thần đệ bát khảo, hắn đối với việc trở thành Hải Thần càng thêm nôn nóng hơn. Đã tiêu tốn không ít thời gian ở đây, sự lo lắng của Đái Mộc Bạch lúc trước và Đường Tam trong lòng cũng đồng dạng bồn chồn, vạn nhất Thiên Nhận Tuyết ra chiến trường, vậy thì phiền phức lớn rồi. Bên đó đều là người thân bạn bè bọn họ à! Lúc này dưới sự đề tỉnh của Tiểu Bạch, hắn mới nhớ ra, con Thâm Hải Ma Kình Vương này có thể còn có đồ vật tốt lưu lại cho mình, Tiểu Bạch tuyệt sẽ không nói lời vô ích. Cùng là hồn thú loại cá, sự hiểu biết của nàng đối với Thâm Hải Ma Kình Vương chắc chắn sâu sắc hơn mình.
Gật đầu với Tiểu Bạch, Đường Tam mỉm cười đáp:
- Đa tạ!
Cho dù lúc này hắn vẫn còn chút mơ màng đối với tình trạng bản thân, nhưng bất luận nói thế nào, Hải Thần đệ bát khảo cũng đã thông qua rồi, tất cả mọi thứ sau này đều phải đợi lên đến Hải Thần đảo rồi nói. Quá trình giết chết Thâm Hải Ma Kình Vương và hấp thu hồn hoàn tuy rất gian nan, nhưng xét tương đối mà nói cũng vẫn tính là thuận lợi, ít nhất tất cả đều chiếu theo mục đích đã định mà hoàn thành, lại cũng không gây phiền phức gì quá lớn cho hắn. Đặc biệt là sau khi hồn lực tăng lên đến cấp chín mươi chín, Đường Tam tin tưởng rằng, cho dù bây giờ gặp phải Thiên Nhận Tuyết, thì trong thời gian ngắn cũng sẽ không bị Thiên Nhận Tuyết giết chết. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chiến trường phải ở trên biển hoặc là trong rừng.
Phóng thân lên, hồn lực dâng trào phút chốc rót vào trong Hải Thần Tam Xoa Kích. Mặc dù thần khí này không thể phát huy ra ánh sáng mà nó vốn có nữa, nhưng nhờ hồn lực cường đại của Đường Tam rót vào và trong sự giải phóng của võ hồn Lam Ngân Hoàng, quang mang lam kim sắc mãnh liệt trong khoảnh khắc đã tràn ngập trong Hải Thần Tam Xoa Kích, khiến ba lưỡi kích lóe sáng trở lại.
Thâm Hải Ma Kình Vương không hổ là hồn thú cấp bậc trăm vạn năm, tuy đã qua đi bảy ngày, thân thể lại ngâm chìm trong nước biển, nhưng mức độ ăn mòn của cơ thể nó rất nhẹ. Hơn nữa, sau khi Đường Tam phóng thân bay lên mới phát hiện, trong chu vi mảnh ma kình hải vực này, chỗ nào cũng đều đã là Ma Hồn Đại Bạch Sa, hiển nhiên là Tiểu Bạch đã dùng phương pháp đặc thù triệu gọi tộc nhân của nàng đến, không vì cái gì khác mà khẳng định là vì nàng không nỡ bỏ một thân da thịt tốt của con Thâm Hải Ma Kình Vương này.
Mặc dù lúc vừa giết chết nó bản thân đã hấp thu tuyệt đại bộ phận năng lượng của thi thể nó, nhưng vẫn là có dư thừa, cộng thêm Thâm Hải Ma Kình Vương lại đã đạt đến trình độ tiếp cận với thần, để mấy con Ma Hồn Đại Bạch Sa này ăn một ít, đối với sự tiến hóa của bản thân chúng có lợi ích rất lớn, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi trải qua lần này, chỉnh thể thực lực của nhóm Ma Hồn Đại Bạch Sa nhất định sẽ tăng lên mức độ lớn, Tiểu Bạch thậm chí cũng có khả năng thoát khỏi hạn chế tuổi tác của hồn thú mười vạn năm, trở thành bá chủ chân chính trong biển rộng.
Thế nhưng, Tiểu Bạch bảo hộ phần đầu của Thâm Hải Ma Kình Vương vô cùng hoàn hảo, phần bị ăn mất chỉ có thịt xương của nó mà thôi. Hồn lực chín mươi chín cấp của Đường Tam hoàn toàn bạo phát, không cần bất cứ hồn kĩ nào, hoàn toàn chỉ dựa vào lực lượng của thể xác cộng thêm hồn lực rót vào Hải Thần Tam Xoa Kích, lưỡi kích sắc bén bắn thẳng đâm vào phần đầu của Thâm Hải Ma Kình Vương.
- Đâm vào một bên, cẩn thận một chút!
Tiểu Bạch vội vàng căn dặn một câu.
Đường Tam trong không trung gật gật đầu, Hải Thần Tam Xoa Kích hơi nghiêng một bên, từ bên má của Thâm Hải Ma Kình Vương cắm vào. Đây vốn dĩ chính là bộ phận tương đối yếu nhược trên thân thể Thâm Hải Ma Kình Vương, lúc này lại đã mất đi năng lực bảo hộ, Hải Thần Tam Xoa Kích nhẹ nhàng cắm vào trong, vang lên một tiếng bụp nhẹ.
Cổ tay Đường Tam động nhẹ, thân thể bay ngang trong không trung, chính từ vị trí phá vào mà cứng rắn cắt phần đầu của Thâm Hải Ma Kình Vương ra.
Điều không ngờ tới là, mùi tanh hôi mà Đường Tam vốn tưởng tượng sẽ xuất hiện lại không xuất hiện, ngược lại còn có một dòng khí thơm nồng ngào ngạt từ chỗ bị vỡ dâng lên. Hắn ở gần nhất cũng không khỏi hít vào mấy lần, nhất thời có một thứ cảm giác rất vui vẻ thoải mái.
Ma Hồn Đại Bạch Sa trên biển lúc này đều đã ngừng lại mọi động tác của chúng, không bơi qua lại nữa, đồng thời đều nhìn về hướng này, thậm chí đến Tiểu Bạch trong mắt cũng lộ ra vài phần quang mang khát vọng.
Hải Thần Tam Xoa Kích lật ngược lên, lớp vỏ đầu Thâm Hải Ma Kình Vương bị tung lên, quang mang kim sắc nhất thời tràn đầy trên mặt biển. Phải biết rằng, thân thể của con Thâm Hải Ma Kình Vương này cực kỳ khổng lồ, phần đầu của nó đã đến mười mấy mét vuông rồi, lớp vỏ tung lên, nhất thời lộ ra phần não bên trong.
Thể tích cá voi tuy to, nhưng não lại rất nhỏ, cho dù là tồn tại cường mãnh như Thâm Hải Ma Kình Vương này cũng không ngoại lệ, hạn chế của não bộ cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến tinh thần lực của nó không bằng được Đường Tam. Sau khi lớp vỏ mười mấy mét vuông đó tung ra, não bộ lộ ra còn không đến một mét vuông, nhưng hương thơm ngào ngạt đó chính là từ trong bộ não cá voi không đến một mét vuông đó truyền ra.
Não cá voi hiện ra màu vàng trong sáng, nhìn qua là cao, giống như hoàng kim đã dung hòa vậy, hương khí nồng nàn cực kì mê hồn người. Mà tại vị trí chính giữa trong não bộ, một hạt châu lớn bằng nắm tay tản phát ra màu vàng tím tĩnh lặng nằm bên trong. Cho dù não cá voi đã là rất thu hút người ta rồi, nhưng nhìn thấy hạt châu đó, mục quang của Đường Tam lại không thể rời khỏi nữa.
Lúc hắn giết chết Ám Ma Tà Thần Hổ, hắn từng nhìn thấy một hạt châu, hạt châu đó ba màu, nhưng thể tích nhỏ hơn nhiều so với hạt này. Điều duy nhất không giống, là trên hạt châu mà Ám Ma Tà Thần Hổ đã hóa ra linh tính càng nhiều hơn, còn hạt châu trước mắt này trông như vật chết. Nhưng nếu luận về nặng lượng hàm ẩn, thì hạt kình châu trước mắt này cường đại hơn nhiều, chỉ dùng mắt nhìn qua là Đường Tam đã phát hiện ra, đây tuyệt đối là một bảo vật trong trời đất.
Âm thanh của Tiểu Bạch từ sau lưng yếu ớt truyền đến:
- Hải hồn thú mười vạn năm trở lên não bộ đều sẽ tiến hóa, trở thành một loại dược liệu đặc thù. Loại dược liệu này đối với bất kỳ sinh vật nào đều là cực kỳ đại bổ, hơn nữa hàm ẩn năng lượng đồ sộ, có thể khơi lên rất nhiều tác dụng. Con Thâm Hải Ma Kình Vương này tu vi trăm vạn năm, bộ não của nó tự nhiên là thứ tốt, không dám nói là có thể làm cho người chết sống lại, xương trắng mọc ra thịt, nhưng cũng tuyệt đối là bảo vật, còn về cách dùng thế nào, thì phải xem ngươi rồi. Ngươi xứng đáng có được nó! Cũng không sợ phải nói cho ngươi, ban đầu sau khi ngươi giúp chúng ta giết chết Tà Ma Hổ Kình Vương, thì ta đã lặng lẽ ăn mất não bộ của Tà Ma Hổ Kình Vương đó rồi. Ngươi có phải cảm thấy ta rất ích kỷ không?
Đường Tam lắc lắc đầu nói:
- Vậy thì sao, ta xem ngươi như bằng hữu, huống hồ ban đầu ta đã đạt được lợi ích lớn nhất rồi, hồn hoàn và hồn cốt của Tà Ma Hổ Kình Vương đều đã bị ta hấp thu. Đừng nói là bộ não cá mập đó, cho dù là thứ trước mắt này, nếu ngươi muốn cũng có thể lấy đi!
- Thật sao?
Tiểu Bạch kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt.
Đường Tam mỉm cười đáp:
- Thế nào? Ta từng nói mà không tính sao?
Thở dài một tiếng, Tiểu Bạch lắc đầu đáp:
- Thôi, hảo ý của ngươi ta xin nhận, nhưng đồ vật này vẫn là ngươi lưu lại đi, ta không thể lấy. Đây không phải ta khách sáo với ngươi, chỉ là gần đây năng lượng ngoại giới mà ta hấp thu quá nhiều rồi, đã đủ để giúp tu vi của ta tăng lên thêm một bậc, đạo lý tham ăn nhiều tiêu hóa không nổi ta vẫn hiểu rõ. Ngươi thu là được rồi, xem dáng vẻ não bộ con Thâm Hải Ma Kình Vương này, sợ là dù ngươi có thành thần rồi thì ăn nó vẫn sẽ có ích đối với thân thể. Tiếp tới ngươi còn phải đi kế thừa Hải Thần thần vị, có nó rồi, nói không chừng sẽ có thể giúp ngươi vượt qua quan ải khó khăn cuối cùng.
Đường Tam hơi gật đầu chỉ hạt kình châu đang nằm yên trên bộ não cá voi đáp:
- Đó là cái gì? Là đồ vật mọc lên từ trong não Thâm Hải Ma Kình Vương?
Tiểu Bạch mơ màng đáp:
- Cái này ta cũng không biết. Có khả năng là tu vi đạt đến một cấp bậc khác mới có thể xuất hiện vật này, thế nhưng, có lẽ là vì Thâm Hải Ma Kình Vương nhiều năm tu vi hấp thụ tinh khí trời đất mà ngưng tụ thành, khẳng định là một bảo vật.Ngươi dùng nó khảm nạm lên vũ khí, không chừng có thể chế luyện ra thần khí.
Nghe xong Tiểu Bạch nói, trong lòng Đường Tam không khỏi khẽ động, nhìn về cái lỗ trống hình thoi trên Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay, rồi quay đầu nhìn lại hướng bạn bè. Đái Mộc Bạch cười nói:
- Với chúng ta ngươi còn khách sáo cái gì? Cho dù vật này hữu dụng đối với chúng ta, cũng đợi chúng ta đến Hải Thần đảo rồi nói đi. Ba Đấu Tây tiền bối nhất định hiểu càng rõ mấy thứ này hơn chúng ta, ngươi mau thu lại, chúng ta xuất phát thôi!
Đường Tam gật gật đầu, tháo túi Như Ý Bách Bảo ở lưng xuống, đựng loại đồ dược liệu này túi Như Ý Bách Bảo là thích hợp nhất, nhưng não cá voi này quá nhiều, hắn lại chẳng có túi đựng lớn như vậy, chỉ có thể làm trống một chỗ trong túi Như Ý Bách Bảo, đặt nó vào trong đó đã rồi tính.
Tay phải hư trảo, một tầng quang mang lam kim sắc nhàn nhạt phân bố dày đặc giữa bàn tay Đường Tam, lực hút cường đại kéo lên không, bay ra trước tiên chính là hạt kình châu đó. Đường Tam đón lấy nó, hương khí nồng nàn làm não hắn chợt thanh tĩnh, hít thật sâu mấy hơi, thoải mái không nói nên lời.
Kình châu vào tay thấy ấm mềm, giống như một cái lòng đỏ trứng gà vậy, chẳng qua là to hơn nhiều mà thôi, cầm nó tuy cảm giác rất ấm mềm, nhưng trên thực tế lớp da bên ngoài hạt kình châu đó vẫn cực kỳ cứng chắc, muốn phá vỡ nó tuyệt không dễ dàng gì. Hơn nữa, Đường Tam mơ hồ cảm giác được, trong hạt châu ấm mềm này không phải chất lỏng, mà là một chỉnh thể vô cùng mềm mại giống như chất keo vậy.
Không có kiểm tra tỉ mỉ, Đường Tam liền thu kình châu vào trong túi Như Ý Bách Bảo, sau đó, lực hút trong bàn tay phóng mạnh xuất ra Khống Hạc Cầm Long. Trong thấp thoáng, quang mang lam kim sắc từ trên thân Đường Tam phóng xuất ra đã lưu chuyển lên trên cánh tay, tiếng long ngâm lành lạnh vang lên, giống như là một con rồng sinh trưởng trên cánh tay hắn đang làm ra thế trường kình hút nước. Bộ não dạng keo dính đó nhất thời giống như một vật màu vàng bị hút ra, trực tiếp bị thu vào trong túi Như Ý Bách Bảo Nang.
Giết Thâm Hải Ma Kình Vương đúng là thống khổ, nhưng thu hoạch cũng tương ứng là rất to lớn, chỉ riêng hồn hoàn chưa rõ cấp bậc cùng khối hồn cốt của cơ thể cường đại đó thôi là đã làm cho thực lực của Đường Tam lần nữa tăng lên thêm một bậc.
- Chúng ta đi thôi!
Phốc một tiếng, Tiểu Bạch xẹt qua bên cạnh Đường Tam, rơi trên mặt nước trước người hắn.
Đường Tam mỉm cười, người phóng lên đồng thời tay phải chợt vung, một cây Lam Ngân Hoàng quấn quanh eo Tiểu Vũ, đem người yêu đến cùng hắn rơi trên lưng Tiểu Bạch. Mấy con Ma Hồn Đại Bạch Sa được Đường Tam dùng tơ vàng thôn phệ rót vào năng lượng Thâm Hải Ma Kình Vương cũng lần lượt nhận chở những người khác trong Sử Lai Khắc thất quái, song song tăng tốc hướng theo phương của Hải Thần đảo mà bơi đi.
Tiểu Vũ dựa vào trong lòng Đường Tam, nhưng lại một câu cũng không nói, chỉ yên lặng ôm lấy eo hắn. Sự yên tĩnh của nàng làm Đường Tam cảm thấy có chút kỳ quái, đây hình như có chút bất đồng so với Tiểu Vũ trước kia.
- Tiểu Vũ, muội sao vậy? Giận rồi sao? Ta cũng không muốn mạo hiểm, nhưng muội biết…
Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu:
- Không, muội không có tức giận, ca ca, muội biết, huynh cũng là ép buộc bất đắc dĩ mới phải làm thế này, nếu huynh không mạnh mẽ lên thì sao có thể ứng phó nổi với những địch nhân hùng mạnh như thế? Muội chỉ hận bản thân muội giúp không giúp gì được huynh.
Đường Tam hai cánh tay dùng lực, thắt chặt thân thể xinh đẹp, mềm mại động lòng người của Tiểu Vũ vào thân mình, thấp giọng nói:
- Ai nói muội giúp không được ta? Chỉ cần muội ở bên ta thì đã là trợ giúp tốt nhất cho ta rồi. Bởi vì chỉ có nhìn thấy muội, lòng ta mới không thấy mờ mịt, tất cả mọi thứ ta đã làm mới càng có giá trị. Mỗi khi ta nghĩ rằng, sau khi tất cả nguy nan trước mắt qua đi, ta có thể cùng Tiểu Vũ mà ta yêu thương nhất sống một cuộc sống bình lặng, thì trong lòng ta lại tràn ngập cảm giác hạnh phúc, chính niềm hạnh phúc tương lai này đã cổ vũ ta. Lúc ta bị Thiên Tuyết truy sát, những gì ta nghĩ trong đầu đều là muội, ta thời thời khắc khắc đều nói với bản thân, bất luận thế nào ta cũng phải sống sót, vì Tiểu Vũ của ta mà sống sót. Ta tuyệt không thể làm muội buồn rầu thương tâm thêm nữa. Nếu không có ý niệm này thì ta chưa chắc đã có thể kiên trì sống trở về mà gặp lại mọi người nữa.
- Ca ca…
Nghe Đường Tam nói tuy không thể tính là những lời tình cảm, nhưng lại là những lời nói hết sức chân thực, cổ họng Tiểu Vũ dường như bị nghẹn lại, trước mắt nàng đã bao phủ một màn sương mờ mịt.
Đường Tam áy náy nói:
- Đều tại ta không tốt, từ sau khi muội sống lại, ta đều không có thời gian chăm lo cho muội. Tiểu Vũ, muội biết không, ta thật sự rất muốn lấy muội, dùng hôn lễ long trọng nhất trên đại lục lấy muội về làm tân nương của ta, muội nhớ kĩ, đây là lời hứa của ta với muội. Không cần quá lâu, đợi chúng ta đánh tan xong Võ Hồn đế quốc, ta nhất định sẽ khiến muội trở thành thê tử của ta, tất cả thời gian của ta sau này đều để theo bên muội được không? Đến lúc đó, muội sinh cho ta thêm mấy hài tử, muội thích nơi nào thì chúng ta ở nơi đó.
- Ôi ôi, chịu không nổi hai người, còn ta đang ở đây nữa nè, hai người có thể đừng có ghê vậy được không?
Thân thể Tiểu Bạch hơi lay động một chút, song, trong ánh mắt đó của nàng lộ ra lại là hâm mộ.
Đường Tam mỉm cười không nói, gương mặt xinh đẹp của Tiểu Vũ lại đang xấu hổ đỏ rực cả lên, chúi đầu vào lòng Đường Tam, hình dáng thon thả mĩ miều đó của nàng yêu kiều đến mức không thể sánh được, Đường Tam nhìn nàng cũng không khỏi có chút ngây dại.
Từ hải vực của Thâm Hải Ma Kình Vương đến Hải Thần đảo, nhờ Ma Hồn Đại Bạch Sa toàn lực di chuyển nên chỉ tốn thời gian một ngày một đêm.
Lần nữa trông thấy Bích Hải Ngân Sa đó, mọi người trong Sử Lai Khắc thất quái đều có một loại cảm giác hết sức hãnh diện. Lần trước khi đến đây, bọn họ giống như ăn trộm, không dễ dàng gì mới lợi dụng năng lực ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo, lại còn từ dưới đáy biển đi lên. Lúc đó, kể cả Đường Tam thực lực mạnh nhất, hồn lực cũng chẳng qua chỉ mới sáu mươi mấy cấp mà thôi.
Nhưng lúc này, thực lực của thất quái Sử Lai Khắc đã có biến hóa long trời lở đất. Trước chưa nói đến Đường Tam đã đạt đến đỉnh cao tuyệt thế đấu la chín mươi chín cấp, hồn lực của những người còn lại sau khi hấp thu năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương cũng đều có tiến bộ cực lớn.
Dựa vào đẳng cấp mà tính toán, thì đẳng cấp của Đái Mộc Bạch tăng lên ít nhất, nhưng đó là vì trừ Đường Tam ra tu vi tự thân của hắn cao nhất, lúc này đã đạt đến trình độ cấp tám mươi tám, cách phong hào đấu la đã rất gần rất gần rồi. Dựa vào thiên phú của hắn, nếu cứ tu luyện bình thường thì không quá năm năm nhất định có thể tấn thăng trở thành một phong hào đấu la trẻ tuổi. Tuy không biến thái như Đường Tam, nhưng Đái Mộc Bạch hiện tại cũng vẫn còn chưa đến ba mươi tuổi à!
Áo Tư Tạp vì nguyên nhân cơ thể, năng lượng hấp thu hơi ít, nhưng hồn lực của hắn cũng đã có tiến bộ nhất định. Là một hồn sư hệ thực vật, có thể đạt đến loại cấp bậc này đã là một tồn tại cực kỳ khủng khiếp rồi. Áo Tư Tạp tin rằng, bản thân nhất định có thể trở thành phong hào đấu la hệ thực vật chưa từng có trong lịch sử, đến lúc đó, nhất định có thể có được hương tràng cấp bậc phong hào đấu la càng cường đại hơn. Chỉ là trong lòng hắn cầu khẩn, ngàn vạn lần đừng có mấy câu hồn chú kiểu như lão tử có con sâu róm này nữa, cho dù da mặt có dày hơn, nhưng năng lực chịu đựng về mặt tâm lý thủy chung cũng vẫn là có hạn.
Hồn lực của Mã Hồng Tuấn còn cao hơn so với Áo Tư Tạp một cấp, đây đương nhiên là vì độ mạnh của thân thể hắn cao hơn, lúc hấp thu năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương
Nguyên nhân, hắn với tám mươi sáu cấp, lực công kích càng thêm kinh khủng, Hỏa Diễm Phượng Hoàng trong vô thức đã gia tăng, đẳng cấp càng cao thì ưu thế của loại vũ hồn cao cấp này cũng trở nên càng rõ ràng. Trong thất quái Sử Lai Khắc, ngoại trừ Đường Tam ra, thì cũng chỉ có thực lực của Đái Mộc Bạch là có thể so sánh với hắn.
Hồn lực của Tiểu Vũ đạt đến cấp tám mươi, đương nhiên, đây là tình hình trước mắt. Theo phỏng đoán của Đường Tam, lúc đó Tiểu Vũ hấp thu năng lượng rất nhiều chỉ xếp sau mình, hồn lực của nàng ít nhất còn tăng thêm trên dưới ba cấp. Nói cách khác, sau khi Tiểu Vũ thu được hồn hoàn đạt đến cấp tám mươi mốt, có thể sẽ trực tiếp nhảy lên trình độ cấp tám mươi tư. Cứ như vậy thì khoảng cách giữa nàng và bạn bè đã cực kỳ gần rồi, hơn nữa có một điểm Đường Tam vẫn không quên, Tiểu Vũ đã trải qua trên Hải Thần đảo chính là một khảo cao cấp nhất. Lợi ích mà một khảo cao cấp nhất này của nàng sẽ đạt được còn vượt qua cả bảy khảo cấp cao nhất của Trữ Vinh Vinh. Đẳng cấp hồn lực mà Trữ Vinh Vinh được thưởng Đường Tam vẫn còn nhớ rõ ràng, đợi sau khi hắn hoàn thành việc kế thừa, thì hồn lực của Tiểu Vũ rất có thể sẽ đuổi kịp Đái Mộc Bạch cũng không chừng.
Hồn lực của Trữ Vinh Vinh đã đạt đến cấp tám mươi bảy, trở thành người xếp chỉ sau Đái Mộc Bạch. Cho dù lúc hấp thu năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương nàng hấp thu không phải nhiều lắm, nhưng vũ hồn Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của nàng thực tại thật quá xuất sắc rồi, hơn nữa sau khi thông qua thất khảo cấp cao nhất, hồn lực của nàng tăng lên nhiều hơn so với bạn bè, lúc này hồn lực đã vượt qua Mã Hồng Tuấn, đạt đến trình độ càng cường đại hơn.
Hồn lực của Chu Trúc Thanh là tám mươi sáu cấp. Thực lực của một mình nàng trong đội không đáng gì, nhưng nhất thiết đừng quên rằng, một khi nàng liên hợp với Đái Mộc Bạch xuất ra U Minh Bạch Hổ, thì kể cả Đường Tam hiện tại chín mươi chín cấp cũng không dám nói là có thể đánh bại bọn họ trong một khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa, vũ hồn dung hợp kỹ này tùy theo thực lực của bản thân họ tăng lên mà càng ngày càng khủng khiếp.
Hồn lực thấp nhất cũng là tám mươi cấp, so với sáu năm trước, bình quân đã vượt qua hai mươi cấp trở lên, cộng thêm sự tồn tại của đỉnh phong đấu la Đường Tam, Sử Lai Khắc thất quái lúc này, cho dù phải khiêu chiến với tất cả cường giả trên Hải Thần đảo thì cũng có nguồn ẩn tàng thâm hậu. Phải biết rằng, sự phối hợp ăn ý giữa bọn họ, thậm chí cả bảy vị đấu la bảo hộ Hải Thần đảo cũng đều không thể so bì được.
Từ ngày gia nhập học viện Sử Lai Khắc trở đi, thì bọn họ đã luôn cùng nhau tu luyện, đến bây giờ đã trải qua thời gian mười mấy năm rồi, sự ăn ý được bồi dưỡng ra từ trong đồng sinh tử cộng tử tuyệt không phải điều mà những hồn sư bình thường chỉ ngày ngày cùng tu luyện có thể đạt tới. Sử Lai Khắc thất quái đều có thể giao phó tính mệnh của bản thân mình cho đồng đội.
- Vậy tiễn các ngươi đến đây thôi, ta phải trở về tiêu hóa năng lượng. Đường Tam, chúc ngươi may mắn. Đợi khi ngươi thật sự trở thành thần, ta và tất cả sinh vật trong đại hải sẽ cùng nhau chúc mừng ngươi!
Tiểu Bach đứng thẳng trong nước, vây cá phía trước vẫy vẫy về phía Sử Lai Khắc thất quái. Lúc này mới chuyển thân mình, dẫn theo các tộc nhân xoay đi chìm vào trong nước biển.
Đường Tam thở sâu một hơi, tay phải nắm Hải Thần Tam Xoa Kích, tay trái kéo tay của Tiểu Vũ, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Hải Thần điện. Mặc dù từ vị trí hiện tại của hắn tầm nhìn đã bị che lấp mất, nhưng khí của Hải Thần điện lại hô ứng với hắn, phảng phất như đang kêu gọi hắn vậy.
Hải Thần đảo, Hải Thần sơn, Hải Thần điện, Đường Tam ta lại trở về rồi. Khảo hạch cuối cùng sắp đến rồi, Hải Thần, ta nhất định sẽ chân chính có được lực lượng của người, lần nữa trên thế giới này thể hiện ra tôn nghiêm của người.
Đái Mộc Bạch đi đến bên cạnh Đường Tam,
- Chúng ta bây giờ trực tiếp qua đó hả? Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không?
Hắn hỏi như vậy tự nhiên là có đạo lý, từ sau khi rời khỏi đại quân Thiên Đấu đế quốc, Đường Tam có thể nói là không ngừng nghỉ chút nào. Trong Tinh Đấu đại sâm lâm săn giết hồn thú cường đại, lại gặp phải sự truy sát của Thiên Tuyết thần cấp, khó khăn lắm mới thoát được ra biển, ảnh hưởng do Tạc Hoàn gây ra mới vừa hồi phục thì hắn lại bắt đầu chiến đầu cùng hồn thú trăm vạn năm Thâm Hải Ma Kình Vương, cộng thêm cuối cùng hấp thu năng lượng to lớn của Thâm Hải Ma Kình Vương, sự mệt mỏi rã rời tronng lòng Đường Tam có thể nghĩ mà biết.
Nhìn ánh mắt quan tâm thân thiết của bạn bè, Đường Tam mỉm cười lắc đầu, đáp:
- Yên tâm đi, ta không sao. Năng lực hồi phục của cơ thể ta hiện tại rất mạnh, cho dù liên tục một tháng không ngủ cũng sẽ không vấn đề gì.
Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói:
- Đó là đương nhiên, đã có Thủy Tinh Mao Trùng Tràng của ta rồi, bị thương cũng không sợ. Huống hồ, các ngươi đừng quên rằng, Tiểu Tam là một quái vật. Thất quái Sử Lai Khắc chúng ta tuy đều là quái vật, nhưng hắn chắc chắn là lớn nhất. Đừng bỏ lỡ thời gian nữa, cho dù cần nghỉ ngơi, thì cũng đợi đến Hải Thần điện đã rồi hãy nói! Tin rằng Ba Đấu Tây tiền bối cũng sẽ không để Tiểu Tam phải tiếp thụ Hải Thần kế thừa dưới tình trạng không tốt đâu!
Chính tại lúc bảy ngươi chuẩn bị cất bước thì đôt nhiên Đường Tam nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về rừng cây phía trước.
Trong rừng cây, từng thân ảnh nối tiếp nhau chầm chậm đi ra. Nhìn thấy bọ họ xuất hiện, Đường Tam và bạn bè không khỏi có chút kinh ngạc. Tổng cộng có bảy người từ trong rừng cây đi ra, chính là Hải Thần thất thánh trụ đấu la mà lúc đầu đã từng làm người khảo hạch và phân chia bảo hộ một cây Hải Thần thánh trụ. Bọn họ cũng có thể nói là lực lượng trung kiên của cả Hải Thần đảo, dưới sự điều lĩnh của Hải Thần đấu la Ba Đấu Tây, dòng năng lượng này đủ để chống đỡ lại bất kỳ hồn sư đại lục nào.
Hải Long đấu la đi phía trước nhất, sáu người còn lại đi theo sau lưng hắn, mọi người chầm chậm tiến lên. Trông thần sắc trên mặt bọ họ Đường Tam không khỏi khẽ nhíu mày, bởi hắn phát hiện, sắc mặt của bảy vị phong hiệu đấu la này đều không được dễ coi lắm, giữa hai mày còn đem theo chút bi thương.
Lẽ nào Hải Thần đảo đã xảy ra chuyện gì rồi? Đường Tam trong lòng kinh động, vội vàng nghênh lên:
- Các vị tiền bối, các vị đây là?
Hải Long đấu la miễn cưỡng nặn ra một tia mỉm cười, đáp:
- Chúng ta được biết ngài và bằng hữu ngài trở về, nên đặc biệt đến trước nghênh đón. Đại nhân Ba Đấu Tây đang ở Hải Thần điện đợi các vị!
Nghe ý từ trong lời nói của Hải Long đấu la thì trên Hải Thần đảo vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng thần sắc trên mặt bọn họ là thế nào vậy nhỉ?
Đường Tam nghi hoặc nói:
- Hải Long tiền bối, có phải trên đảo xảy ra chuyện gì rồi không? Sắc mặt các vị sao lại kém như vậy?
Hải Long đấu la trong lòng chợt run rẩy, vội vàng lấy lại thần trí, cung kính đáp:
- Không có việc gì, chỉ là nhiều năm như vậy rồi, nhiệm vụ bảo hộ của chúng ta cuối cùng theo sự kế thừa của ngài cũng phải kết thúc rồi, ít nhiều có chút thất vọng mà thôi!
Đường Tam lúc này mới chợt hiểu, đúng vậy! Đợi hắn tiếp nhận xong địa vị Hải Thần thần để thì sẽ không cần bảy vị đấu la này bảo hộ thánh trụ nữa, nhiệm vụ của bọn họ cũng coi như kết thúc. Bao nhiều năm luôn vì bảo vệ thánh trụ mà lặng lẽ dâng hiến đã trở thành thói quen rồi, giờ chợt không còn nữa, cũng khó trách bọn họ lại không thích ứng và không nỡ.
Lập tức, hắn không nhịn được liền an ủi:
- Bảy vị tiền bối, bất luận tương lai thế nào thì các vị vẫn đều là trụ cột vững vàng của Hải Thần đảo, nơi đây cũng không thể thiếu các vị được!
Hải Long đấu la mỉm cười đáp:
- Đại nhân, mời theo chúng ta đến Hải Thần điện!
Vừa nói, hắn vừa đã chuyển thân đi, khi mục quang của hắn đối diện với mấy vị đấu la bảo hộ Hải Thần thất thánh trụ còn lại, nụ cười đã biến mất, nét bi thương sâu sắc chợt lóe qua, chỉ là hắn lúc này đang quay lưng lại với Đường Tam nên Đường Tam không thấy.
Mọi người đều là hồn sư có thực lực cường đại, triển khai thân hình, chỉ dùng công phu nửa canh giờ thì đã lại nhìn thấy Hải Thần sơn rồi. Hải Thần sơn nhìn qua không có gì khác so với trước đây. Mục lực của Đường Tam hiện tại đã trở nên càng mạnh mẽ hơn, nhìn lên đỉnh Hải Thần sơn, hắn vừa nhìn là đã thấy Hải Thần đấu la Ba Đấu Tây thân mặc trường bào màu lam, đang yên lặng đứng trên đỉnh núi trông về bên mình.
Song, nhìn thấy Ba Đấu Tây cũng làm Đường Tam thất kinh. Ba Đấu Tây trong ký ức của Đường Tam, hoặc nói là Ba Đấu Tây từ sau lần đầu tiên hắn nhìn thấy chưa từng biến đổi qua, là một mĩ phụ trông có vẻ trên dưới ba mươi tuổi, nàng có khí chất cao quý, ưu nhã, ôn nhu, nội liễm động lòng người, cho người ta một loại cảm giác cao không với tới. Sắc đẹp của nàng rung động hồn người nhưng lại khiến người không thể sinh ra tơ tưởng.
Đường Tam còn nhớ rất rõ, khi hắn nhìn thấy Ba Đấu Tây lần đầu tiên, Ba Đấu Tây một thân hồng bào tay cầm hoàng kim quyền trượng, đã lưu lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Nhưng lúc này chú mục nhìn xa, Ba Đấu Tây mà hắn nhìn thấy lại đã hoàn toàn biến thành một hình dáng khác.
Vẫn là một thân hồng bào như cũ, vẫn là hoàng kim quyền trượng đó, thậm chí cặp mắt xanh thẳm thâm thúy như biển lớn kia cũng không thau đổi gì, nhưng, dung nhan của nàng lại đã không còn thanh xuân nữa. Gương mặt nhăn nheo, già nua như ngọn đèn trước gió, mặc dù nàng đứng trước Hải Thần điện vẫn có loại cảm giác tuyết đỉnh, không người có thế chạm đến như cũ, nhưng sự biến hóa trên dung mạo của nàng thật khiến Đường Tam trong lòng sản sinh ra chấn động cực lớn.
Nếu không phải khí chất tỏa ra trên thân nàng vẫn cường đại như cũ, thì Đường Tam thật sự không dám tin đây là kẻ mạnh nhất trên Hải Thần đảo, Hải Thần đấu la Ba Đấu Tây. Sao lại có thể? Sao có thể biến thành thế này? Với thực lực của Ba Đấu Tây, nàng căn bản không cần cố gắng bảo dưỡng cũng đã có thể vĩnh bảo thanh xuân cho đến thời khắc tử vong cuối cùng. Nhưng, nàng bây giờ tu vi không hề thay đổi, người lại đã già rồi, tựa như lúc nào cũng đều có thể theo gió mất đi vậy.
- Đường Tam, ta đợi ngươi rất lâu rồi, lên đây đi!
Âm thanh xa xôi từ trên Hải Thần sơn truyền xuống, mặc dù có khoảng cách nhất định với bên đó, nhưng âm thanh của Ba Đấu Tây vẫn truyền rất rõ ràng vào tai của mỗi người trong Sử Lai Khắc thất quái. Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, tựa như chưa từng phá sinh qua chuyện gì, chỉ là từ trong sự bình lặng đó, Đường Tam lại nghe thấy mấy phần hờ hững.
Đường Tam nhìn về phía bảy người Hải Long đấu la. Hải Long đấu la từ trong mắt của hắn là đã biết, Đường Tam đã nhìn thấy dáng vẻ của Ba Đấu Tây rồi, chỉ thở dài lắc đầu với hắn, không nói gì rồi tăng tốc bước chân đi đến hướng Hải Thần sơn.
Đường Tam nhíu mày, cùng bạn bè đi theo lên. Một lát sau, bọn họ đã đến ngoại vi của Hoàn Hình hải, Hoàn Hình hải lúc này đã không thể ngăn trở khảo nghiệm của bọn họ nữa. Đường Tam chỉ là phóng người lên, sáu cây Lam Ngân Hoàng phóng ra thì đã đem theo bạn bè thuận lợi vượt qua mặt biển rộng hai ba trăm mét đó, tới được dưới chân Hải Thần sơn.
Ánh sáng Hải Thần trên Hải Thần sơn vẫn làm người rung động như cũ, mọi cảnh vật cũng giống hệt như trước kia lúc họ rời đi, không khí thông thoáng, cảnh sắc mỹ lệ, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Đáng tiếc, Đường Tam lúc này căn bản không có tâm trạng nào mà thưởng thức những thứ này, không đợi các đấu la bảo vệ Hải Thần thất thánh trụ dẫn đường, đột nhiên tăng tốc, bắn thẳng lên đỉnh núi. Cơ hồ chỉ là mấy lần lên xuống thì đã đến trước Hải Thần điện trên đỉnh Hải Thần sơn rồi.
Đường Tam tự nhiên không thể bị hoa mắt, mọi thứ hắn nhìn thấy trước đó đều không thay đổi. Ba Đấu Tây già rồi, dáng vẻ già nua như ngọn đèn trước gió làm cho Đường Tam trong lòng không khỏi nhói đau, lão nhân đem cả đời đều đặt trên Hải Thần đảo này, vì sao đến niên kỷ này lại…
Ba Đấu Tây lẳng lặng nhìn Đường Tam, trong con ngươi màu lam trong suốt kia của nàng dường như có thêm thứ gì đó, song cái gì nàng cũng không nói, phảng phất như đang muốn tìm gì đó từ trên mặt Đường Tam vậy.
Đường Tam cũng không mở miệng, tùy ý nàng chăm chú nhìn mình. Hắn muốn hỏi, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú không chút tạp chất từ đôi mắt trong suốt kia của Ba Đấu Tây, hắn làm sao cũng hỏi không ra lời.
Những người khác cũng lục tục lên đến đỉnh núi. Khi bọn Đái Mộc Bạch nhìn thấy hình dáng của Ba Đấu Tây không nhịn được đã kinh ngạc hô thành tiếng, đặc biệt là Trữ Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh càng là bưng kín miệng mình. Duy chỉ có Tiểu Vũ chưa từng có gì tiếp xúc chính diện với Ba Tái Tư còn đỡ hơn một chút.
Mục quang Ba Đấu Tây hiền hòa quét qua mặt mọi người:
- Rất kì quái phải không? Kì thực đây cũng chẳng có gì. Dung mạo đối với ta mà nói, sớm đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi. Các ngươi trước tiên ở bên ngoài đợi một chút, Đường Tam, ngươi theo ta vào đây, ta có chút việc muốn giao phó cho ngươi!
Đường Tam lặng lẽ gật đầu, theo sau Ba Đấu Tây cùng đi vào Hải Thần điện.
Ba Đấu Tây tùy tay vung lên, hồn lực nhu hòa đỡ hai cánh cửa lớn từ từ khép lại, cắt tuyệt mọi thứ với thế giới bên ngoài. Trong hải thần điện không có quang mang vẫn hắc ám như vậy, bảy tỏa bình đài cũng giống hệt như trước.
Sau khi đi vào đại điện, Ba Đấu Tây lại không đi vào bên trong, mà trực tiếp dừng cước bộ, đi đến một bên trong cửa lớn, khoanh chân ngồi xuống, đồng thời chỉ chỉ phía đối diện, ý bảo Đường Tam cũng ngồi xuống.
Đường Tam theo yêu cầu của nàng ngồi xuống, nhìn Ba Đấu Tây, hắn hít sâu một hơi,
- Tiền bối, dáng vẻ hiện tại của người, có phải có liên quan đến ông cố của ta không? Lẽ nào, ông cố lão nhân gia vẫn không hiểu rõ tâm ý của người sao?
Là đấu la đỉnh cao đương thế, có thể làm Ba Đấu Tây xuất hiện biến hóa lớn như vậy, không thể là bởi vì địch nhân. Ba Đấu Tây có thân phận đẳng cấp nào? Cho dù nàng có thật sự gặp phải cường giả thần cấp, vậy thì cũng nhất định sẽ vì bảo vệ Hải Thần đảo mà hiến dâng sinh mệnh của bản thân, chứ tuyệt không phải là biến thành hình dáng tuổi gì sức yếu như thế này. Trong ấn tượng của Đường Tam, Ba Đấu Tây bản thân là một người cực kỳ cao ngạo, nếu không thì ban đầu nàng cũng đã không dùng phương pháp như thế để cự tuyệt ông cố Đường Thần của mình và Thiên Đạo Lưu rồi.
Cho nên hình dáng hiện tại của nàng chỉ có một cách giải thích, đó chính là bởi vì có liên quan đến ông cố sau khi phân li với mình đến nơi này. Ba Đấu Tây trong lòng yêu ông cố, ông cố là nam nhân duy nhất mà nàng yêu trong đời. Cái mà Đường Tam có thể nghĩ đến cũng chỉ có dưới tình huống này, thân thể Ba Đấu Tây mới có thể xuất hiện biến hóa to lớn như vậy.
Nhìn Đường Tam, trong mắt Ba Đấu Tây lộ ra một nét cười nhàn nhạt, chỉ là, trong nét cười này của nàng lại bao hàm càng nhiều tâm tình phức tạp hơn.
- Đường Tam, ngươi rất thông minh, hơn nữa ta cũng phải cảm ơn ngươi, ngươi cuối cùng vẫn là đã để ta gặp được hắn một lần cuối. Ta thật ra phải cảm tạ ngươi mới đúng. Ngươi có thể trong phút chốc đã đoán ra ta bởi vì hắn mới biến thành hình dạng này, chỉ sợ rằng ngay cả Đường Thần cũng không nghĩ tới!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
790 chương
227 chương
23 chương
61 chương