Đấu La Đại Lục

Chương 164 : Hoàng Kim thiết tam giác đích tối hậu nhất giác - Một giác cuối cùng của Hoàng Kim thiết tam giác (3): Độc (3)

Dịch: LostEvil Biên: LostEvil Nguồn: Âm Thư và ba gã hồn sư của Lam Phách học viện từ trong lời đối đáp của Phất Lan Đức cùng đại sư,cũng đã đoán được hai người họ hẳn là có quen biết viện trưởng.Lúc này lại như trước án chiếu lễ số, rất nhanh tiến lên vài bước, đi ra ngoài ly ba. Âm thư cung kính hướng tới vị mỹ phụ đứng đằng sau ly ba nói: "Viện trưởng, mấy vị hồn sư tân ứng sinh vừa mới tới, trong đó có sáu người thực lực đã vượt quá sáu mươi cấp hồn lực, chúng ta vô pháp tác chủ, mời người đứng ra định đoạt." Thân ảnh chợt lóe,mỹ phụ vốn ở bên ngoài ly ba,Sử Lai Khắc thất quái cũng không thấy rõ ràng được nàng làm thế nào từ trong đi ra.Mấy vị sư phụ cũng đồng thời chấn kinh.Từ một điểm nhỏ cho thấy,nữ tử này đơn giản chỉ dùng một động tác,cũng có thể biết được thực lực cường đại của nàng ta. "Tiểu, Tiểu Cương, thật là ngươi sao?Ta không phải là đang nằm mơ chứ?"Thanh âm nhu mỹ liên tiếp hỏi tới hai lần, thanh âm nàng lúc này cũng kịch liệt run rẩy,nước mắt không chịu khống chế đã chảy xuống khuôn mặt đã tái nhợt.Toàn thân lâm vào trạng thái vô cùng kích động. Đôi mắt đại sư đỏ bừng nhìn người làm hắn triêu tư mộ tưởng, hắn cũng từng hết lần này tới lần khác không dám gặp lại nữ tử này. Môi run rẩy nhưng một lúc lâu cũng không nói ra được một câu chữ nào. Phất Lan Đức thở dài một tiếng, "Chúng ta Hoàng Kim thiết tam giác, rốt cục hôm nay đã được gặp lại Nhị Long muội.Nhiều năm rồi không gặp, ngươi vẫn tốt chứ?"Trái tim hắn cũng đồng dạng thở dài, người trước mắt chính là nàng, nhưng vẫn như trước trong mắt chỉ có Tiểu Cương. Sự kích động trong mắt mỹ phụ đến lúc này mới tiêu giảm, ánh mắt chuyển sang Phất Lan Đức, trong mắt toát ra một tình cảm khó nói. "Phất lão đại, ngươi vẫn còn giữ cái bộ dáng đó."Phất Lan Đức cười khổ một tiếng, "Ta già rồi, ngươi mới là vẫn giữ được phong thái lúc trước mới đúng.Lại đây, ta giới thiệu cho ngươi biết một chút, đây đều là các sư phụ trong Sử Lai Khắc học viện của ta, vô tình chứng kiến được học viện này đang có cuộc chiêu sinh nên rất hứng thú.Không nghĩ tới đây lại là học viện do ngươi làm viện trưởng, chúng ta tới đây là để sinh hoạt."(Cuối chỗ này không hiểu,mấy lão biên giùm) Lược qua đại sư, Phất Lan Đức lần lượt giới thiệu các vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện, cuối cùng mới hướng về mọi người trong Sử Lai Khắc học viện nói: "Đây là Liễu Nhị Long, có lẽ các ngươi đều đã nghe nói qua, nàng lúc trước chính là cùng ta và đại sư nổi danh tại hồn sư giới, là Hoàng Kim thiết tam giác tối hậu nhất giác." Liễu Nhị Long, cái tên này đọc lên cũng có chút quái dị.Mọi người trong Sử Lai Khắc học viện cũng không dám chậm trễ, đều tiến lên thi lễ.Liễu nhị Long cũng đã thu lại tình cảm, gạt nước mắt, khách khí hoàn lễ. "Nhị Long muội, còn không mời chúng ta vào sao?"Phất Lan Đức mỉm cười nói.Gặp lại Liễu Nhị Long không chỉ là một mình đại sư tâm sinh biến hóa, hắn phải làm sao đây?Chỉ bất quá, hắn đành đem sự biến hóa trong tâm ấy chôn sâu trong lòng. Liễu Nhị Long cười khổ nói: "Phất lão đại, ngươi xem cái lều cỏ của ta liệu có tiếp đón được nhiều người như vậy sao?Các ngươi đến đây là có việc gì?Từ khi nào các ngươi lại muốn đến nơi nhỏ bé này?" Nếu là kẻ khác hỏi như vậy, nói không chừng Phất Lan Đức sẽ trực tiếp trở mặt.Chỉ là người trước mắt lại từng làm hắn hồn khiên mộng nhiễu.Hắn cười khổ một tiếng, đơn giản đem tình huống lúc này nói qua một lượt. Nghe Phất Lan Đức nói đoàn người Sử Lai Khắc học viện bị đuổi ra khỏi Thiên Đấu hoàng gia học viện thì trong mắt Liễu Nhị Long không khỏi hiện lên một tia sát khí nồng đậm. "Giỏi, hay cho một cái Thiên Đấu hoàng gia học viện.Phất lão đại, đừng nói gì thêm nữa.Ngươi không phải đến chỗ ta rồi sao?Lam Phách học viện này chính là do ta định đoạt, như vậy là được rồi.Tất cả mọi ngươi lưu lại đây đi, sau này nơi này chính là nhà của các ngươi." Phất Lan Đức nhìn sang khối xác thịt biết đi "đại sư" một cái rồi tự nói giỡn: "Chúng ta yêu cầu đãi ngộ cũng cao lắm đó, ngươi có khả năng tiếp đãi không đây?" Liễu Nhị Long mỉm cười nói: "Phất lão đại,ngươi nói không đúng rồi.Không phải là ta tiếp đãi hay không tiếp đãi, mà vấn đề này phải hỏi ngươi mới đúng.Ngươi mới là lão đại của Hoàng Kim thiết tam giác chúng ta.Bắt đầu từ bây giờ, tòa học viện này là của ngươi, ngày mai ta sẽ triệu khai toàn thể sư sinh đại hội, tuyên bố quyết định này. Đồng thời, học viện chính thức đổi tên thành Sử Lai Khắc học viện đi. Để cho ta cũng có thể đem lại vinh quang cho Sử Lai Khắc học viện của ngươi." "A?"Phất Lan Đức mặc dù biết Liễu Nhị Long là một nữ nhân tính tình hào sảng không thua gì cánh mày râu.Cũng không thể nào nghĩ tới nàng dễ dàng đem một tòa học viện quy mô lớn đến vậy giao cho mình.Nhất thời không khỏi có chút không thể tiếp nhận.Bên kia, ba vị lão sư của Lam Phách học viện mới nghe được đã trở nên ngốc trệ. "Âm Thư sư phụ, phiền các ngươi ngày mai tuyên bố triệu khai đại hội toàn học viện sư sinh. Đây đều là bằng hữu của ta, chúng ta nhiều năm nay chưa gặp lại, hôm nay phải ôn lại chút chuyện cũ.Ngươi chuẩn bị một phòng ăn thật trang nhã trên lầu hai thực đường, một bàn tiệc rượu thật lớn để ta chiêu đãi họ." "Vâng, viện trưởng."Mặc dù vẫn không rõ quan hệ chính thức giữa Liễu Nhị Long viện trưởng cùng những người trước mắt này, nhưng điều này cũng không phải là việc mà Âm Thư ba người bọn họ được hỏi, vội vàng theo đường cũ đi ra. "Tiểu Cương, ngươi định cứ như vậy, không muốn cùng ta nói chuyện sao?"Liễu Nhị Long ánh mắt lại hướng về phía đại sư, sự kích động trong mắt nàng vẫn chưa biến mất, mà thanh âm cũng đã không còn run rẩy, nhưng lại mang theo vài phần lạc mịch. Nhìn người mỹ phụ như hoa tựa ngọc trước mặt, đại sư trong tâm run rẩy, có chút gian nan hé miệng vài lần, rồi lại phát hiện bản thân lại không nói nên lời. Liễu Nhị Long nhìn đại sư thật sâu, "Tiểu Cương, lần này ta dù có thế nào cũng không để cho ngươi lại trốn thoát khỏi tay ta nữa." "Ta…" Phất Lan Đức mỉm cười một cái, nói: "Nhị Long muội, lần này mặc dù xảo hợp gặp lại, nhưng ta giao hắn cho ngươi.Nếu lại để cho hắn chạy mất, sợ rằng ngươi vĩnh viễn cũng không gặp lại được hắn lần nữa đâu.Thời gian trôi qua thật là nhanh, đảo mắt đã hai mươi năm rồi, suốt hai mươi năm ròng. Hít một hơi thật sâu, Liễu Nhị Long ánh mắt miễn cưỡng từ trên thân đại sư dời đi, hướng tới Sử Lai Khắc chúng nhân nói: "Mọi người trước tiên qua đây, ta giới thiệu một chút cho các ngươi về Lam Phách học viện, nga, không, phải là Sử Lai Khắc học viện rồi.Phiến sâm lâm lớn nhất trong Thiên Đấu thành toàn bộ là tư nguyên của học viện.Mặc dù nơi này chúng ta cũng không có tốt được như Thiên Đấu hoàng gia học viện, nhưng cũng không kém là mấy.Từ lúc học viện được thành lập đến nay, đã trải qua mười năm.Bởi vì chúng ta chỉ thu nhận hồn sư thuộc tầng lớp bình dân, cho nên chất lượng vũ hồn hầu hết là cao hơn hồn sư cao cấp học viện phổ thông.Nhưng cũng bởi vì xuất thân bình dân, bọn họ tu luyện so với người đến từ tầng lớp quý tộc khắc khổ hơn nhiều.Cũng hơn một lần tham gia hồn sư đại tái, chúng ta đánh thắng nhiều cường địch, cuối cùng tiếp cận tới vị trí tám danh đứng đầu.Thành tình so với đội Thiên Đấu học viện cao hơn một chút. Đội bọn họ đứng thứ hai chính là vì bị chúng ta loại bỏ." Dừng một chút, Liễu Nhị Long tiếp tục nói: "Về phần sau này dạy học như thế nào thì phải là vấn đề của Phất lão đại rồi.Ta vốn là không muốn đảm nhận cái chức viện trưởng này, bây giờ rốt cục cũng được giải thoát.Thiên Đấu hoàng gia học viện mà cũng dám đem bọn ngươi cản xuất, hừ, ta đến cùng muốn xem bọn chúng dựa vào cái gì, sang năm sẽ gặp lại chúng trên cao cấp hồn sư học viện đại tái." Liễu Nhị Long quả thực mang đến cho mọi người một chút kỳ lạ, lời nói của nàng cùng bền ngoài có sự chênh lệch không nhỏ.Nếu nàng thay một bộ quần áo xa hoa lộng lẫy vào,nhìn thế nào cũng giống một phụ nhân cao quý, nhưng ngữ khí của nàng lại tràn ngập ý chí hảo dũng đấu ngoan. Lúc trước Triệu Vô Cực có chút hiểu rõ về Hoàng Kim thiết tam giác.Lúc này mới được nhìn qua một chút vị phong tao mỹ nữ bất khả giản đan trong Hoàng Kim thiết tam giác khi xưa.Phất Lan Đức được xưng là phi tường nhất giác, đại sư là chỉ huy nhất giác, mà vị Liễu Nhị Long này, cũng được xưng là sát lục nhất giác. Là người tật ác như cừu (ghét cái ác như kẻ thù), tính tình phi thường nóng nảy.Cũng chỉ có ở trước mặt đại sư cùng Phất Lan Đức mới có thể thu liễm. Lập tức, Liễu Nhị Long đem cả tình hình của Lam Phách học viện giới thiệu cho mọi người, nơi này so với tưởng tượng còn muốn tốt hơn. Cả học viện tuy chỉ có hơn hai trăm đệ tử, nhưng nếu tại hồn sư giới trong Thiên Đấu đế quốc cũng là hữu khẩu giai bi(ý nói là tài năng xuất chúng).Sợ rằng ngay cả những hồn sư có xuất thân quý tộc cũng không thể không thừa nhận Lam Phách học viện tầm quan trọng đối với hồn sư giới tựa như dây của chiếc cung.Nơi này có thể nói là một bảo tàng đối với bình dân hồn sư(đoạn này nếu dịch cho giống nguyên tác là "cái mỏ vàng" liệu có được không nhỉ?). Mặc dù chỉ mới mở được mười năm, nhưng mà sớm đã đào tạo ra không ít bình dân hồn sư có thực lực không tầm thường.Vậy sợ là ngay cả Vũ Hồn Điện cũng muốn cùng Lam Phách học viện hợp tác, nhưng chính là đều bị Liễu Nhị Long cự tuyệt Nơi này mặc dù không bằng Thiên Đấu hoàng gia học viện, nhưng cũng còn hơn so với Sử Lai Khắc học viện lúc trước nhiều lắm. "Tốt rồi, xem ra cũng đúng lúc rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi." Liễu Nhị Long tựa hồ đã quên mất đại sư, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn biểu hiện ra bản tính hào sảng, chiêu đãi đoàn người Sử Lai Khắc học viện ăn trưa, đối với sự nghi hoặc của mọi người thì nhất nhất giải thích.Sau đó, lại dẫn mọi người đi thăm thú một vòng Lam Phách học viện, cuối cùng mới an bài chỗ ở cho mọi người tại giáo sư ký túc lâu trong học viện.Về vấn đề đối đãi như thế nào, Liễu Nhị Long trực tiếp giao cho Phất Lan Đức.Dù sao, bắt đầu từ ngày mai học viện này cũng đổi tên thành Sử Lai Khắc, không còn là Lam Phách học viện nữa. Trong ngày hôm nay, từ sáng sớm đã phải chịu sự sỉ nhục cùng tâm trạng phẫn nộ, sau khi tới đây mọi thứ đều tốt đẹp trở lại. Đối với đoàn người Sử Lai Khắc học viện mà nói, quả thật là có chút vô cùng thoải mái. Bữa cơm chiều, Phất Lan Đức cũng không có đưa ra yêu cầu quá thịnh soạn như bữa trưa, mọi người rất nhanh đều đã dùng bữa xong. Phất Lan Đức nói: "Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai sợ rằng chúng ta bắt đầu phải bận rộn rồi đó."Vừa mới có một hoàn cảnh sống mới, bất luận là các vị sư phụ hay là chúng đệ tử của Sử Lai Khắc học viện cũng cần phải có một thời gian làm quen.Càng huống chi Liễu Nhị Long đã trực tiếp đem học viện giao cho Phất Lan Đức. Đối với điều này, Phất Lan Đức cũng không có chút nào khách khí với Liễu Nhị Long. Điều này hắn biết là Nhị Long muội cố ý làm vậy, có lẽ trong lòng Liễu Nhị Long đây chính là một sự bồi thường, nhưng hắn lại như trước không có cách nào cự tuyệt Liễu Nhị Long, tựu giống như từ trước tới giờ không cách nào cự tuyệt yêu cầu của nàng. "Tiểu Tam, theo ta ra ngoài một chút." Đại sư không dám tiếp tục cùng Liễu Nhị Long đối mắt, vội vã đứng lên, gọi Đường Tam cùng hắn đi ra ngoài. "Nga." Đường Tam đáp ứng một tiếng, đứng dậy theo đại sư ra ngoài. Liễu Nhị Long tựa như không trông thấy đại sư đi ra ngoài, từ trên bàn cầm lấy chiếc khăn ăn lên ưu nhã lau miệng. Phất Lan Đức trên mặt nở nụ cười, "Ngươi không sợ hắn sẽ lại bỏ chạy sao?" Liễu Nhị Long nhìn về phía Phất Lan Đức đồng dạng cũng nở một nụ cười, chỉ là trong nụ cười mang theo vài phần thú vị, "Phất lão đại, ngươi cho rằng để cho ta lại nhìn thấy hắn, hắn còn có khả năng trốn thoát nữa hay sao? Lần này, cho dù có phải dính hắn lại, ta cũng muốn đem hắn dính chặt bên thân ta." Đi ra khỏi thực đường, đại sư trực tiếp hướng tới sâm lâm, hắn luôn luôn thích thực vật, nhất là trong những khu rừng tĩnh mịch.