Đấu la đại lục ii " tuyệt thế đường môn"
Chương 235 : sinh linh nhãn (thượng)
Sinh Linh Kim trước mắt tuy chỉ xoa dịu cơ thể hắn trong một thời gian ngắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được tác dụng mà nó mang đến hơn hẳn tổng số những lần trước đây hắn sử dụng dược liệu, cái cảm giác này rất đặc biệt, từ trước đến nay hắn chưa từng thoải mái như vậy. Hắn tin chắc, sau lần cải tạo này, cơ thể hắn sẽ có một sự thay đổi khủng khiếp, đồng thời lượng hồn lực lẫn số năm hạn chế của Hồn Hoàn cũng theo đó mà tăng lên, và dĩ nhiên tác dụng từ Hồn Kỹ của hắn cũng tăng cao.
Ngay lúc Hoắc Vũ Hạo mừng rõ như điên, đột nhiên khí tức sinh mệnh kia dừng lại, cảm giác ngắn ngủi vừa xuất hiện được vài giây từ từ suy yếu trên phạm vi lớn.
Các sự việc liên tiếp thay đổi nhất thời làm Hoắc Vũ Hạo không theo kịp nhưng hắn là người khá nhạy cảm nên tích tắc sau hắn đã phát hiện không ổn. Hắn cảm nhận được thanh đao khắc Phệ Linh đã không còn dính vào ấn đường của hắn nữa mà mũi đao lúc này đang đâm thẳng vào mi tâm của hắn.
Hoắc Vũ Hạo chỉ mới cảm nhận chưa kịp có phản ứng gì thì thanh đao khắc đã đâm vào rồi, lưỡi đao đâm sâu vào tận xương sọ của hắn, cơn đau bất ngờ xuất hiện làm hắn đau đớn giãy dụa gào thét nhưng lúc này, hắn lại không thể phát ra tiếng động nào.
Sau khi lưỡi dao ấy cắm vào đầu Hoắc Vũ Hạo, hơi thở sinh mệnh đột nhiên dâng lên như sóng cuộc suối trào, còn Hoắc Vũ Hạo thì có cảm giác như có ai vừa cầm một cái búa thật lớn đập thẳng vào đầu mình vậy.
Thời điểm Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt cảm nhận được có nguy hiểm tấn công muốn ra tay cứu cũng không kịp nữa. Ban nãy, luồng khí sinh mệnh tẩy rửa cơ thể Hoắc Vũ Hạo cũng đã di chuyển đến khu vực tinh thần căn nguyên của bọn chúng, mang đến cho bọn chúng sự thoải mái không kém Hoắc Vũ Hạo chút nào.
Lúc này, Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo đã biến thành một biển lớn mênh mông được điều khiển bởi dòng khí tức sinh mệnh đó, mà thế giới tinh thần của hắn cũng không ngừng tăng trưởng với tốc độ kinh người.
Trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo xuất hiện hai ảo ảnh, dĩ nhiên là Băng Đế và Thiên Mộng rồi.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, bọn chúng đều thấy rõ được sự kinh hãi trong mắt đối phương. Chúng nó là những Hồn Thú đã sống hơn mười vạn năm thậm chí là trăm vạn năm vậy mà lúc thanh đao khắc đâm vào mi tâm của Hoắc Vũ Hạo, bọn chúng vẫn cảm nhận được Y Lai Khắc Tư hoàn toàn không có ý xấu, mà lợi ích Hoắc Vũ Hạo nhận được từ nãy giờ rỡ ràng không phải là giả, luồng khí sinh mệnh ấy không ngừng giúp Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo mở rộng, chuyện này đối với bọn chúng cũng không hẳn là xấu.
Quá trình luồng khí tức sinh mệnh ân cần chăm sóc Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo cũng tương đương với việc chăm sóc tinh thần căn nguyên của bọn chúng. Cho nên, việc bọn chúng cần làm là bảo vệ tinh thần căn nguyên của Hoắc Vũ Hạo đồng thời cảm nhận sự biến hóa của mọi thứ xung quanh.
Bỗng nhiên bên cạnh bọn chúng lóe ra ánh sáng màu xám, sau đó một bóng người già nua xuất hiện bên trong Tinh Thần Hải.
Ông lão ấy vừa nhìn thấy Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt liền mỉm cười nói:
- Đại Trùng Tử, Tiểu Hạt Tử, sau này lão phu sẽ không ở đây giành nhà với các ngươi nữa. Các ngươi có thể giải phóng một chút lực lượng đã phong ấn của mình để bổ sung cho Hoắc Vũ Hạo. Cơ thể hắn qua lần cải tạo này cuối cùng đã trở thành một viên ngọc sáng rồi, có điều quá trình mài dũa phải từ từ làm, năng lượng của các ngươi chuyển vào cơ thể nó chầm chậm thôi, tốt nhất là đợi tu vi của nó tăng lên cấp 30 đã.
- Lão là Y Lai Khắc Tư?
Thiên Mộng kinh ngạc nhìn ông lão vừa xuất hiện.
Ông lão gật đầu nói:
- Tia thần thức của ta không có căn cơ nên rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến. Nhưng lúc này ta đã có Sinh Linh Kim làm vật dẫn, nó sẽ bổ sung chăm sóc tia thần thức này của ta. Có điều trí nhớ của ta đã bị mất nhiều lắm rồi, muốn tìm lại không phải dễ, mà ta không thể vì chuyện này ngáng chân Vũ Hạo. Cho nên, các ngươi cứ yên tâm, mục đích của ba chúng ta đều giống nhau, chính là giúp đỡ Vũ Hạo trở nên mạnh mẽ, khi nào tia thần thức của ta mạnh như ngày xưa thì những gì ta đã mất cũng sẽ trở lại. Hơn nữa không biết vì sao, từ khi dung hợp với nó, ta lại cảm thấy thế giới này vô cùng tươi đẹp. Lão phu muốn đi một thời gian, các ngươi sau này muốn tìm ta cứ liên lạc thông qua tinh thần căn nguyên của ta là được.
Y Lai Khắc Tư nói xong liền vung tay một cái, sau đó trước mặt ba người xuất hiện một cánh cửa, lão đưa tay chào Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt rồi biến mất.
Băng Đế nhìn Y Lai Khắc Tư biến mất không khỏi gật đầu tán tưởng.
- Thật mạnh. Đây là ưu điểm tuyệt với của nhân loại sao? Ta tu luyện suốt bốn mươi vạn năm mà tinh thần căn nguyên còn chưa thể ngưng tụ thành thần thức nữa.
Thiên Mộng Băng Tằm lắc lắc rồi lẩm bẩm:
- Đừng có nóng, chúng ta và Vũ Hạo đã thành một thể rồi, chúng ta làm thế này không phải vì muốn hòa chung với thiên phú của hắn sao? Chỉ cần tương lai hắn thành công thì chúng ta cũng thành công.
Trong lúc ba người trò chuyện trong Tinh Thần Hải thì trên người Hoắc Vũ Hạo bắt đầu xuất hiện một màn quỷ dị.
Thanh đao khắc Phệ Linh đâm vào trán khẽ run rẩy, mà vết thương kia cũng không có chảy chút máu nào, ngược lại, thanh đao khắc đang từ từ mềm nhũn rồi hóa thành một dạng chất lỏng chui vào bên trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo.
Cả người Hoắc Vũ Hạo lại được bao phủ bằng một bức màn sương mù màu xanh biển, khí tức sinh mệnh khổng lồ kia không ngừng tẩy rửa cơ thể của hắn.
Miệng vết thương trên trán hắn khẽ nhúc nhích, cơ thể hắn, khung xương của hắn không ngừng phát sinh biến hóa, Hoắc Vũ Hạo nương theo những thay đổi đó mà run rẩy không ngừng cảm giác đau đớn này không phải ai cũng chịu đựng nổi.
Ý thức của Hoắc Vũ Hạo luôn luôn tỉnh táo, thậm chí hắn còn nghe rõ đoạn đối thoại giữa hai Hồn Thú và Y Lai Khắc Tư bên trong Tinh Thần Hải của hắn nhưng hắn không thể lên tiếng ngăn cản hay phản ứng gì, vì hắn không thể và hắn càng không biết bản thân mình đang xảy ra chuyện gì.
Quầng sáng màu xanh dần dần ổn định, vết thương trên trán hắn bỗng vỡ ra, bên trong vết thương xuất hiện một hạt châu nhỏ màu xám.
Cũng trong lúc đó, đầu Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm nhận được có một cơn đau bất ngờ ập đến, đau, rất đau, cứ như có hàng trăm hàng nghìn cây đinh thép đang đâm thẳng vào đầu hắn vậy, nỗi đau này khó chịu hơn gấp trăm lần khi hắn dung hợp với Hồn Cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt. <span></span>
Linh hồn và tinh thần căn nguyên của Hoắc Vũ Hạo bị tra tấn vô cùng khổ sở nhưng không thể phát ra tiếng kêu đau đớn nào, hắn chỉ thấy tin thần của mình như bị ai đó xé nát, hoặc nói đúng hơn là vỡ nát rồi hội tụ trở lại.
Sự đau đớn này không có từ ngữ nào để diễn tả một cách chính xác được, mà luồng khí sinh mệnh ấy còn không ngừng xoa dịu cơ thể hắn rồi lại tra tấn khiến nó đau đớn vô cùng, giống như là mang hắn lên thiên đường rồi lại một tay đẩy xuống địa ngục, không ngừng mang lên, không ngừng đẩy xuống...
Lúc này Hồn Lực trên người hắn dao động kịch liệt, Hồn Lực thông qua Huyền Thiên Công dường như muốn thoát ra bảo vệ cơ thể hắn nhưng lúc này căn bản nó không đủ sức tiến vào khu vực Tinh Thần Hải kia.
Không biết mất bao lâu, Hoắc Vũ Hạo gần như chết lặng trong đau đớn thì đột nhiên hắn nhìn thấy một tia sáng trong từng cơn đau xé nát tâm can.
Đó là một tia sánh màu vàng dịu nhẹ
Sau đó tinh thần căn nguyên của hắn bỗng nhiên được tia sáng màu vàng ấy bao phủ, còn hắn thì cảm nhận được bản thân mình như vừa rơi vào một hồ nước ấm áp, tinh thần căn nguyên bên trong "hồ nước" từ từ mềm lại rồi hòa tan.
"Hồ nước" màu vàng chứa đứng tinh thần căn nguyên của hắn lại xoay ngược rót vào tinh thần của hắn.
Cảm giác đau đớn xé nát tâm can bỗng trở nên vô cùng ấm áp dễ chịu, nương theo lần dung hợp này, ý thức của Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa sống lại.
Cảm giác này từ từ truyền khắp cơ thể, sau đó trên trán hắn bỗng xuất hiện thêm một con mắt kỳ lạ.
Con mắt mày không lóe ra ánh sáng màu xanh, hốc mắt so với đôi mắt vốn có của hắn thì nhỏ hơn một chút, xung quanh mơ hồ ẩn hiện một chút tia khí màu xanh.
Tròng mắt kia màu xám, nhưng mơ hồ lại tỏa ra tia sáng ánh kim, khi con mắt đấy nhấp nháy, Hoắc Vũ Hạo liền trông thấy mọi thứ trước mặt mình bỗng trở nên tang thương và thâm thúy, đồng thời cũng cảm nhận được mốt chút hơi thở của sinh mệnh.
"Vèo" một cái, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo lại rút hết vào cơ thể hắn, lúc này hắn cẩn thận nhìn xuống cơ thể mình, mọi thứ đều phát sinh biến hóa.
Máu trong cơ thể hắn lưu chuyển vô cùng thuận lợi mà lại còn mang theo hơi thở sinh mệnh vô cùng nồng đậm. Khung xương, kinh mạch, cơ thể, nội tạng, tất cả đều được phủ một lớp màn màu xanh. Tuy nhiên sau khi dung hợp với cơ thể hắn thì màu xanh đó có nhạt đi một chút.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng khống chế tinh thần lực quay về đại não của mình, tuy nhiên, khi hắn trông thấy Tinh Thần Hãi suýt chút nữa ngất xỉu.
Thế giới tinh thần của hắn đã thay đổi long trời lở đất.
Giờ phút này, nếu nói Tinh Thần Hải ban đầu của hắn là một không gian mênh mông hư vô thì lúc này nó đã trở thành một không giang thật sự.
Khắp nơi đều là màu trắng ngà, hắn nhìn mãi nhìn mãi không thấy điểm dừng ở đâu, mà khi hắn tiến vào, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một màu nước màu xanh ngọc bích, hồ nước này bừng bừng sinh cơ, từ mặt hồ bay ra từng tia từng tia khí tức sinh mệnh dịu dàng ân cần chăm sóc cả Tinh Thần Hải.
Truyện khác cùng thể loại
278 chương
2375 chương
85 chương
1205 chương
70 chương
52 chương