Đấu la đại lục ii " tuyệt thế đường môn"
Chương 205 : băng đế giác tỉnh (trung)
Từ trước đến nay chưa bao giờ Hoắc Vũ Hạo dùng đến kỹ năng này cũng vì ít nhất hắn đạt đến cấp bậc Hồn Vương mới có thể sử dụng. Đây cũng là kỹ năng mạnh nhất trong bốn kỹ năng mà Băng Bích Đế Hoàng Hạt mang đến cho hắn.
Băng Đế khéo léo vận chuyển chút hồn lực còn sót lại của Hoắc Vũ Hạo để bảo vệ cơ thể hắn sau đó mới sử dụng một chút Băng Hoàng Chi Nộ.
Nếu người thi triển kỹ năng này là Băng Đế ngày trước thì cho dù là Phong Hào Đấu La cũng sẽ trong nháy mắt mà đóng băng, hơn nữa mãi mãi không thể nào phá băng ra được nữa. Còn bây giờ, số hồn lực sau khi Hoắc Vũ Hạo sử dụng Hoàng Kim Lộ còn sót lại quá ít, cho nên chỉ miễn cưỡng đối phó được Diệp Vô Tình. Băng Đế nhìn sang Hoắc Vũ Hạo mà trong lòng vô cùng bực bội. Nó thầm nghĩ sau này về sẽ thúc dục Hoắc Vũ Hạo tu luyện nhanh hơn nữa.
Đáng tiến giờ phút này Hoắc Vũ Hạo đã hôn mê, nếu không chắc sẽ lại thêm một hồi kêu oan nữa, dù sao hắn còn chưa đến mười ba tuổi mà.
Hoắc Vũ Hạo cố gắng không để cho Bối Bối trả giá vô ích, Diệp Vô Thiên mạnh nhất học viện Chính Thiên rốt cuộc cũng rơi khỏi sàn đấu.
Tính đến nay, trên sàn đấu còn đủ ba người của học viện Sử Lai Khắc, còn bên phía học viện Chính Thiên chỉ còn có một mình Thượng Quan Tàn. Nhưng học viện Sử Lai Khắc có thể thắng sao?
Vương Đông vừa trông thấy Hoắc Vũ Hạo hôn mê đã lao nhanh ra ngoài, mà Thượng Quan Tàn cũng ngừng sử dụng Bình Sữa khôi phục Hồn Lực, trên khóe môi nở một nụ cười thâm hiểm, hắn nhìn thấy Vương Đông đang chạy đến như là thắng lợi đang tự dâng lên tay mình vậy.
Lúc cuối cùng Hoắc Vũ Hạo tranh thủ thời gian tấn công thì Vương Đông thậm chí còn thu lại Vũ Hồn, cho nên hiện nay hắn chỉ là một đứa trẻ không có khả năng chiến đấu, làm sao Thượng Quan Tàn cảm thấy sợ hãi được?
- Cuối cùng, cũng là ta kết thúc trận đấu này.
Thượng Quan Tàn chậm rãi đi về phía Vương Đông, từ từ đưa Nhiếp Hồn Linh lên cao. Mà Vương Đông vốn đang chạy nhanh về phía Hoắc Vũ Hạo cũng tạm dừng.
Hắn nhìn sang Bối Bối lúc này cả ngực ướt đẫm máu tươi, sau đó lại nhìn sang Hoắc Vũ Hạo hôn mê, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén.
- Ta thấy hay là ngươi đưa hai người bọn họ rời khỏi sàn đấu rồi ở dưới luôn đi. Ngươi chỉ có hai Hồn Hoàn, ta lại là Hồn Tông, ngươi căn bản không có chút cơ hội.
Thượng Quan Tàn nhìn Vương Đông mỉm cười nói.
Vương Đông lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ là một Hồn Tông hệ Phụ Trợ. Lấy tư cách gì thắng ta?
- Hệ Phụ Trợ nhưng cũng là Hồn Tông. Không nói đến Hồn Lực ta hơn ngươi bao nhiêu, chỉ riêng Nhiếp Hồn Linh này, ngươi chống đỡ được sao? Nhanh lên cậu bé, ta không có nhiều thời gian lãng phí với cậu.
Nói đến đây, trong lời nói của Thượng Quan Tàn cũng đã tràn ngập hưng phấn, hắn cảm nhận được rõ ràng trái tim mình không ngừng đập nhanh.
Nếu hắn có thể trở thành người chấm dứt trận đấu lịch sử này thì tên của hắn nhất định sẽ được viết vào sử sách của học viện Chính Thiên. Sau này, ở bên cạnh tên hắn nhất định sẽ còn kèm theo một câu: Người đầu tiên đánh bại học viện Sử Lai Khắc trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Bất kể tại sao có thể thắng, bọn họ cũng đã thắng được đại diện của học viện Sử Lai Khắc.
Thắng là thắng. Không ngờ cuối cùng mình có thể thắng trận đấu này. Thượng Quan Tàn càng lúc không thể kềm chế sự hưng phấn, trên gương mặt đầy ý cười.
- Bối Bối sư huynh từng nói, đừng nghĩ rằng ngươi có thể thắng.
Vương Đông vừa nói vừa sải bước về phía Thượng Quan Tàn.
Thượng Quan Tàn lúc này rõ ràng có thể sử dụng Hồn Kỹ thứ tư của mình để khống chế tinh thần Vương Đông nhưng lúc này hắn không làm vậy, bởi vì hắn muốn tự tay đập nát sự kiên cường chết tiệt của học viện Sử Lai Khắc kia.
- Không thể? Ngươi không nhìn rõ tình hình sao? Hiện giờ thậm chí ngươi còn không có đủ hồn lực để phóng thích vũ hồn. Ngươi dựa vào cái gì mà đấu với ta? Nhanh nhận thua đi, ta sẽ không làm ngươi bị thương.
Thượng Quan Tàn nhìn Vương Đông mỉm cười nói, hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ đệ tử học viện Sử Lai Khắc phải bất lực chịu khuất phục.
Bước chân của Vương Đông càng lúc càng nặng, giọng nói càng thêm lạnh lùng:
- Ngươi chắc ta không thể phóng thích vũ hồn?
Khoảng cách cả hai chỉ còn bốn mươi thước.
Thượng Quan Tàn hơi sửng sốt nói:
- Ngươi còn có thể phóng thích vũ hồn sao? Nếu có thể thì lúc này đã sử dụng rồi. Ta cảm nhận được lượng hồn lực còn lại trong cơ thể ngươi rất mỏng manh. Đừng khoe khoang nữa, rõ ràng vũ hồn của ngươi thuộc dạng chiến đấu, cho nên khi phóng thích lại còn cần nhiều hồn lực hơn nữa. Chẳng lẽ bây giờ ngươi còn có thể sử dụng vũ hồn khác? Giả vờ trước mặt ta là vô dụng?
Vương Đông hít sâu một hơi, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng:
- Ai nói ta không có Hồn Kỹ thì không thể đánh bại ngươi?
Hắn vừa nói, hào quang trên người hắn cũng biến mất, sau đó xuất hiện một quầng sáng màu đen, nhưng trên người một Hồn Hoàn cũng không có, tay phải của hắn xuất hiện thêm một cây búa, cây búa này mang phong cách cổ xưa nhưng đen tuyền, nếu nhìn sơ qua có lẽ không nhận ra phía trên nó còn có những đường hoa văn nữa. Còn quầng sáng màu đen thì từ từ tụ hội bao phủ lấy cây búa. Cũng ngay khi nó xuất hiện, một áp lực vô cùng ngưng trọng du nhiên nhi sang (tự nhiên mà sinh, tự nhiên mà xuất hiện). <span>Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://</span>
Thượng Quan Tàn hoảng sợ nói:
- Sử Lai Khắc các ngươi đều là quái thai. Có điều ngươi không còn cơ hội nữa.
Lúc này hắn không còn chút do dự nào, lập tức lắc Nhiếp Hồn Linh, Hồn Kỹ thứ tư bắn ngay về phía đầu của Vương Đông.
Khóe môi Vương Đông nở một nụ cười châm biếm, hắn để những quầng sáng kia thoải mái bao phủ lấy người mình.
Nháy mắt sau, ở mi tâm Vương Đông đột nhiên bừng sáng, một tia ánh sáng màu ánh kim xuất hiện với tốc độ kinh người, tích tắc sau, trong phạm vi mười thước đều cực kỳ chói mắt.
Thượng Quan Tàn kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi từ miệng hắn chảy ra không ngừng, hắn cảm thấy đầu óc của mình như muốn vỡ tung, còn Nhiếp Hồn Linh cũng vỡ nát.
Vương Đông cũng ném cây búa trong tay mình ra ngoài, nó bay thành một đường cong tuyệt đẹp về phía ngực của Thượng Quan Tàn.
Một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt Thượng Quan Tàn đỡ lấy chuôi búa kia. "Ầm ầm", bóng người kia bị đẩy về sau hai bước mới miễn cưỡng dừng lại, người đó ngạc nhiên kêu lên:
- Thật mạnh.
Ánh sáng màu đen kia từ từ biến mất, người xem còn chưa kịp nhìn rõ cây búa đó hình dạng gì thì đó đã biến mất.
Cả người Vương Đông lảo đảo nhưng hắn vẫn cố gắng đứng vững.
Người vừa giúp Thượng Quan Tàn đỡ công kích còn không phải là vị trọng tài bậc Hồn Thánh kia sao? Hắn xuất hiện cũng có nghĩa trận đấu này đã kết thúc.
- Thắng, chúng ta thật sự thắng.
Vương Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Đông đang tập tễnh đi về phía Hoắc Vũ Hạo, nhất thời hắn kích động đến run rẩy, rốt cuộc không thể lên tiếng nói gì nữa, hắn không sao ngờ được, một đội bốn Hồn Tông, một Hồn Tông, hai Đại Hồn Sư lại có thể chiến thắng một đội có ba Hồn Vương và bốn Hồn Tông.
Đúng vậy, ngay cả học viện Sử Lai Khắc bọn họ cũng cảm thấy không có khả năng.
Hòa Thái Đầu bị dọa cho ngẩng người, khi hắn thua trận đấu của mình hắn đã nghĩ trong lòng trận này xong rồi. Đối phương còn có cường giả Hồn Vương cấp 58 chưa ra thi đấu nữa.
Nhưng kỳ tích lại một lần nữa xuất hiện, mặc dù học viện Sử Lai Khắc cũng phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng danh dự của học viện Sử Lai Khắc đã không biết mất trong tay bọn họ. Bọn họ thắng, học viện Sử Lai Khắc thắng.
Cuộc đấu này có thể dùng từ thảm thiết để hình dung. Trận đầu tiên, Từ Tam Thạch bị thương nặng, mặc dù vết thương có bị làm quá lên một chút nhưng những gì Bối Bối nói về căn nguyên của hắn căn bản không phải nói nhảm.
Trận thứ hai, Hòa Thái Đầu thoát lực, Tiêu Tiêu bị thương nặng hôn mê sâu, ngay cả Vũ Hồn cũng bị đánh nát. Nếu không phải cô bé có Vũ Hồn Song Sinh thì chỉ với vết thương này, cô bé đã phải rời khỏi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này rồi.
Còn trận thứ ba, kết cục cũng không khá hơn những trận trước, Bối Bối bị thương nặng hôn mê, Hoắc Vũ Hạo kiệt sức ngã xuống đất. Cuối cùng chiến thắng này được mang về từ chính Vương Đông, người đã tiêu hao hết hồn lực.
Trong ba trận đấu kia, mỗi người của học viện Sử Lai Khắc gần như đã sử dụng hết toàn lực, những gì ẩn giấu đều bộc lộ. Bọn họ với ý chí kiên cường, cuối cùng có thể chiến đấu đối thủ với thực lực hơn xa mình.
Trận đấu này chiến thắng quá gian nan nhưng với học viện Sử Lai Khắc hay chính xác hơn là chi đội Sử Lai Khắc Thất Quái này mà nói, đây chính là vinh quang, vinh quang không gì sánh kịp.
Vương Ngôn thậm chí còn không nhận ra trong một khắc này, hai mắt hắn đã đẫm lệ, hắn thậm chí không thèm nghĩ đến chuyện vũ hồn thứ hai của Vương Đông hay hồn kỹ cuối cùng Hoắc Vũ Hạo sử dụng là gì nữa. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ có hai chữ: Chiến thắng. Bọn họ cuối cùng cũng thắng, Sử Lai Khắc thắng.
Trong suốt mấy ngàn năm qua, học viện Sử Lai Khắc chưa từng phải trả qua trận đấu nào khó khăn như thế này. Trận đấu này rất gian khổ nhưng trong lòng Vương Ngôn hoàn toàn cảm thấy xứng đáng. Hắn nhìn bảy ngôi sao đã kiệt sức kia trong lòng càng thêm chắc chắn, tương lai bọn họ sẽ là trụ cột của học viện Sử Lai Khắc.
Trên hoàng thành xa xa, Hoàng Đế Bệ Hạ không biết từ khi nào đã tháo bỏ mũ mão trên đầu xuống.
Truyện khác cùng thể loại
278 chương
2375 chương
85 chương
1205 chương
70 chương
52 chương