Đấu la đại lục ii " tuyệt thế đường môn"

Chương 147 : hồn đạo khí phi hành (thượng+hạ)

Hoắc Vũ Hạo nghe xong không khỏi rùng mình một cái. Nếu một đội quân ngàn vạn người được trang bị Hồn Đạo Khí, cho dù đó là Hồn Đạo Khí cấp thấp đi chăng nữa, một khi phát động công kích thì đáng sợ đến mức nào? - Sư huynh, đệ vẫn không hiểu tại sao hiện giờ người thường vẫn chưa thể sử dụng Hồn Đạo Khí mà Đường Môn chúng ta vẫn suy sụp? Dù sao ám khí của Đường Môn vốn không cần dùng hồn lực mà? Bối Bối đang thử phi hành nghe thấy Hoắc Vũ Hạo hỏi thế liền thở dài trả lời: - Chỉ là thuận theo thời thế thôi, vì quân đội thường sử dụng nhất chỉ là cung tên bình thường còn những ám khí của Đường Môn rất đắt tiền, bình thường khách hàng của yếu của tông môn chúng ta là các môn phái hay gia tộc Hồn Sư, mà sau khi xuất hiện Hồn Đạo Khí, bọn họ đều chuyển sang dùng cái đấy cả. Đột nhiên Hoắc Vũ Hạo cảm thấy trong đầu mình có một linh cảm đầy khí phách nhưng hắn không biết nó phát ra từ đâu. - Vũ Hạo đến đây, chúng ta dùng thử cái Hồn Đạo Khí Phi Hành này, có vẻ khá vững chắc rồi. Để huynh giúp đệ bay lên. Vừa nói Hòa Thái Đầu vừa từ sau lưng bắt lấy cánh tay của Hoắc Vũ Hạo rồi rót hồn lực vào Hồn Đạo Khí Phi Hành, sau đó từ Hồn Đạo Khí phun ra hai luồng sáng màu trắng đẩy hai người bay lên cao. Khi hai chân không chạm đất nữa khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy có chút không quen, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo sử dụng Hồn Đạo Khí Phi Hành mà. Ở bên kia, Mã Tiểu Đào đang hướng dẫn Tiêu Tiêu sử dụng nhưng cô bé sợ quá không ngừng la hét. Muốn sử dụng Hồn Đạo Khí Phi Hành quan trọng nhất phải tập trung tinh thần rót hồn lực vào trận pháp ở hạt nhân của Hồn Đạo Khí. Sau đó nó mới sinh ra lực đẩy được. Mà trên lưng Hồn Đạo Khí Phi Hành có mấy cái nút dùng để điều chỉnh đóng mở cánh. Không phải cứ trải dài hết mức là sẽ bay nhanh mà còn phải dựa vào lực cản của gió, độ cao đang bay rồi điều chỉnh mới được. Bản thân Hoắc Vũ Hạo là Hồn Đạo Sư nên khi sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành cũng không gặp quá nhiều khó khăn, vấn đề lớn nhất của hắn chính là giữ thăng bằng. Bất quá lúc này hắn có muốn bình tĩnh cũng không được vì trong đầu hắn không ngừng vang giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế, cả hai đang vô tư "đàm đạo" trong Tinh Thần Hải của hắn. - Không ngờ con người nghĩ ra được cả thứ này? Có cái này không phải tương đương với chuyện mọc ra một đôi cánh sao? Băng Đế giật mình nói. Thiên Mộng Băng Tằm nói: - Con người có thể thống trị đại lục mà không phải hồn thú chúng ta cũng bởi vì sự sáng tạo vô tận của bọn họ. Trước kia lúc ta còn ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã thấy rất nhiều Hồn Đạo Khí cường đại hơn nữa. Uy lực của những thứ đó phải hình dung bằng hai chữ kinh khủng. Ngay cả hồn thú mười vạn năm cũng không dám đón đỡ. Băng Đế có chút tủi thân nói: - Cuộc sống của con người so với hồn thú chúng ta đúng là muôn màu muôn vẻ. Ta sống gần bốn mươi vạn năm rồi vậy mà trong trí nhớ của ta chỉ có băng và tuyết. Thiên Mộng Băng Tằm vội vàng an ủi: - Bây giờ không phải khác rồi sao? Mọi chuyện đã chứng minh quyết định của nàng hoàn toàn chính xác. Tiểu Vũ Hạo càng trưởng thành thì chúng ta càng được thấy nhiều chuyện đặc sắc hơn. Tiếc là không thể đốt cháy giai đoạn nếu không nó còn phát triển nhanh hơn nữa. Băng Đế thở dài nói: - Như vậy cũng được rồi. Không biết giờ Tuyết Đế ra sao? Nàng cũng không khác ta lắm, thậm chí còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Ta sợ nàng không qua được cửa ải này... Thiên Mộng Băng Tằm nói: - Hay chúng ta quay về dẫn Tuyết Đế vào đây với chúng ta luôn? Băng Đế tức giận nói: - Ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo. Ngươi nghĩ chúng ta có thể thuyết phục nàng chắc? Lúc trước nếu ngươi không bắt và uy hiếp tính mạng ta thì ta chọn con đường bị động thế này sao? Quyền lực trong tay Tuyết Đế còn mạnh hơn ta nữa, nàng là chúa tể thực sự của Cực Bắc, bảo nàng phụ thuộc vào con người, căn bản là mơ giữa ban ngày. Thiên Mộng Băng Tằm cười xấu xa nói: - Cũng không phải là hoàn toàn không thể. Nếu nàng ấy yêu ta thì sao? Không chừng nàng ấy chả để ý đến chuyện đó nữa ý chứ. - Cái thứ không biết xấu hổ. Để ta nhắc cho ngươi nhớ, năm đó Thái Thản Tuyết Ma Vương từng biểu lộ tình cảm với Tuyết Đế, nhưng kết quả của hắn thế nào ngươi biết không? Toàn bộ xương cốt kể cả xương đầu đều bị Tuyết Đế đập nát. Hắn phải nghĩ ngơi dưỡng thương suốt một ngàn năm mới khôi phục lại được. Đấy là vì Tuyết Đế niệm tình trên người hắn có một chút huyết mạch của Băng Thần không thì tiêu đời rồi. Ngươi muốn bị Tuyết Đế ép thành nước thì cút khỏi đây trước rồi nói sau. - Ách, ta nói giỡn, giỡn thôi mà. Người ta yêu chỉ có mỗi mình nàng. Tuyết Đế gì chứ? Chỉ là mây khói phù du thôi. Thiên Mộng Băng Tằm vội vàng nói. Băng Đế hừ lạnh một tiếng nói: - Kinh tởm quá, cút xa xa ra một chút cho ta nhờ. Tuyết Đế nhờ kỹ năng lột xác của nàng mà mấy lần vượt qua được kiếp nạn, nếu ta nhớ không lầm thì đại nạn thứ bảy của nàng không còn bao lâu nữa sẽ đến. Hi vọng nàng có thể vượt qua được. Trong khi hai người rảnh rỗi kia trò chuyện rốt cuộc Hoắc Vũ Hạo cũng sử dụng được Hồn Đạo Khí Phi Hành. Tinh Thần Tham Trắc đúng là một kỹ năng thần kỳ, bất cứ lúc nào cũng phát huy được tác dụng của mình. Hắn có thể cảm nhận được từng dòng khí lưu trong không khí nên quá dễ dàng trong việc điều chỉnh đôi cánh trên lưng, vừa thử được một lúc hắn đã có thể giữ thăng bằng một cách thành thạo. Từ khi bắt đầu thử phi hành, Tiêu Tiêu đã rơi xuống đất lần thứ ba rồi, nếu không có Mã Tiểu Đào bên cạnh chỉ sợ lúc này cô bé đã gãy thành bao nhiêu khúc rồi nữa. Ngay cả Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam cũng nơm nớp lo sợ, bọn họ chỉ mới sử dụng lần đầu lại không có kỹ năng phụ trợ như Hoắc Vũ Hạo nên phải cần một thời gian mới thoải mái sử dụng được. Hoắc Vũ Hạo đương nhiên biết có đồ tốt không thể giấu dùng một mình, lát sau mọi người cũng được Hoắc Vũ Hạo dùng kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng giúp đỡ dần dần giữ được thăng băng. Đương nhiên trước khi bắt đầu phải đợi bọn họ minh tưởng khôi phục hồn lực lại đã. Vì để được Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo trợ giúp, tất cả các đệ tử đều tập hợp xung quanh Hoắc Vũ Hạo. Lúc này chỉ huy cả nhóm chỉ còn mỗi Vương Ngôn, còn Huyền lão không biết lại đi đâu nữa rồi. Bảy người nội viện do Mã Tiểu Đào dẫn đầu mở đường di chuyển theo hình chữ nhân (人), sau đó tăng tốc đến tốc độ cao nhất. Ưu điểm lớn nhất trong việc di chuyển bằng phi hành chính là không bị cái gì cản trở cả, có thể thoải mái di chuyển theo đường thẳng, có điều Hoắc Vũ Hạo không biết các vị học trưởng xác định phương hướng bằng cách nào, lúc này hắn phải chuyên tâm dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng giúp đỡ đồng đội của mình rồi. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông phi hành sát nhau, sau khi Vương Đông giang rộng đôi cánh ra, Hoắc Vũ Hạo liền nắm lấy cổ chân của Vương Đông. Lúc bọn họ bắt đầu phi hành theo kiểu này cũng bị mọi người nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng dĩ nhiên Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo không thể để lộ ra bí mật về Hạo Đông Lực của bọn họ rồi, cho nên chỉ cười cười ra vẻ thần bí trước ánh mắt tò mò của những người khác mà thôi. Nhờ Hạo Đông Lực không ngừng vận chuyển trong cơ thể nên tốc độ của bọn họ không hề kém Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam hay Hòa Thái Đầu chút nào. Càng không giống Tiêu Tiêu phải buộc một sợi dây thừng quanh hông để Mã Tiểu Đào kéo đi như thả diều vậy. Mọi người chỉ có thể thấy từng tia sáng màu vàng ánh kim vận chuyển trên người Vương Đông sao đó từ từ di chuyển sang người Hoắc Vũ Hạo. Phi hành suốt một canh giờ có thể đi được năm trăm dặm, lẽ ra vẫn phải đi tiếp nhưng vì tu vi của các đệ tử ngoại viện khá yếu nên bọn họ chỉ phi hành được tối đa một canh giờ. Có một chuyện khiến các đệ tử nội viện kinh ngạc chính là hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không cần ai giúp đỡ cũng có thể kiên trì đến cùng. Bởi vì ban nãy chuẩn bị mất nhiều thời giang nên khi bọn họ hạ xuống trời đã dần tối đen. - Không được rồi, cứ tiếp tục thế này sợ sẽ đến không kịp mất, thôi lát nữa để lão phu giúp các ngươi một đoạn. Giọng nói của Huyền lão đột nhiên vang lên, sau đó lão từ tốn bước ra từ rừng cây giống từ lão đã có mặt ở đây từ rất lâu rồi. - Có điều, ta hơi đói bụng, trước khi đi tiếp các ngươi nên biết phải làm gì rồi chứ? Huyền lão tươi cười đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, sau đó có chút thích thú vỗ vỗ vai hắn. Lúc này không cần Huyền lão ra lệnh, mọi người lập tức đi làm nhiệm vụ của mình, đầu bếp Hoắc Vũ Hạo chưa kịp khôi phục hồn lực đã phải bận rộn nữa rồi. Hắn và Vương Đông sở dĩ có thể kiên trì suốt một canh giờ ngoài Hạo Đông Lực có có sự giúp đỡ của Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt nữa, lúc này nó lại một lần nữa lộ ra tác dụng phụ trợ tuyệt vời. Nếu không có nó giúp đỡ cả hai khôi phục hồn lực thì bọn họ đã sớm kiệt sức rồi. Tối nay tuy không bắt được cá nhưng có khá nhiều thú rừng, trái cây dại và măng tươi nên bữa tối cũng vô cùng thịnh soạn. Các đệ tử nội viện vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, lần này đi nhờ có Hoắc Vũ Hạo mà bọn họ có cảm giác mình đang đi dã ngoại chứ không phải đi làm nhiệm vụ gì cả. Cả nhóm mất một canh giờ để xong bữa cơm tối, lúc này hồn lực của bọn họ cũng đã khôi phục bình thường nên mặc dù trời đã tối đen nhưng cả nhóm không hề lãng phí thời gian mà lập tức lên đường, may mà đêm nay trăng khá tròn nên tầm nhìn không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Trong cả nhóm Hoắc Vũ Hạo hẳn là người không bị hạn chế tầm nhìn nhất vì với vũ hồn Linh Mâu, trời có tối đen hắn vẫn thấy rõ bình thường. - Cột vào hông đi. Vương Ngôn đưa cho Hoắc Vũ Hạo một sợi dây thừng thật dài, sợi dây thừng này dài hơn ba mươi thước phía trên còn có mấy cái móc cài có thể móc vào từng vị trí ở ngực, bụng hoặc đùi. <span></span> Hoắc Vũ Hạo lập tức nhận lấy sợi dây thừng rồi móc vào người, lúc này hắn mới nhận ra sợi dây thừng này được làm chuyên dùng cho Hồn Đạo Khí Phi Hành trong trường hợp có những hồn sư chênh lệch tu vi cùng phi hành có thể giữ tốc độ nhanh hơn một chút. Không chỉ có mỗi Hoắc Vũ Hạo phải móc dây thừng vào người mà là tất cả mọi người ai cũng phải như thế, mà đầu của sợi dây thừng đó là móc vào Huyền lão. - Đám nhóc kia, lát nữa các ngươi chỉ cần cố gắng bảo vệ bản thân là được. Sau khi lên không trung nhớ phải giữ thăng bằng như ban nãy, sau khi nghe lệnh của ta lập tức dùng hồn lực bảo vệ cơ thể tránh bị luồng khí lưu đập vào cơ thể bị thương đấy, hiểu chưa? - Dạ hiểu. Huyền lão ra tay ư? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo vô cùng phấn khởi, Hòa Thái Đầu cũng đã đi ra phía sau hắn giúp hắn bay lên không trung. Không biết ở đâu Huyền lão có được một cái Hồn Đạo Khí Phi Hành mỏng hơn cái của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đến một nửa. Một đôi cánh màu đỏ sậm xuất hiện, đôi cánh này không lớn lắm chỉ dài khoảng hai thước thôi nhưng phía sau cánh có đến mười hai cái lỗ phun khói. Ngay cả Hồn Đạo Khí Phi Hành chuyên dùng của quân đội hay Hồn Đạo Khí Phi Hành tự làm của Hòa Thái Đầu cũng có hai lỗ phun khói giống nhau thôi, của lão đến mười hai cái để làm gì đây? Tích tắc sau Hoắc Vũ Hạo liền biết tác dụng của mười hai cái lỗ phun khói kia. Khi tất cả mọi người đều đã bay lên không giọng nói của Huyền lão lại vang lên: - Chuẩn bị xong chưa? Ba, hai, một. Đi nào. Huyền lão vừa hét xong, mười hai cái lỗ phun khói kia liền phóng ra mười hai luồng sáng màu trắng, sau đó Hoắc Vũ Hạo liền cảm nhận được từ bên hông truyền đến một luồng lực kinh khủng, đôi cánh sau lưng tự động bật ra, tiếp đó hắn không thấy được cảnh vật xung quanh nữa. Từng tiếng ồ ồ không ngừng vang lên làm tai của Hoắc Vũ Hạo không nghe rõ được âm thanh xung quanh nhất thời khiến hắn cảm thấy có chút chịu không nổi. Lúc này nếu chỉ đơn giản dùng hồn lực bảo vệ cơ thể là không đủ. Hắn vẫn nắm chặc lấy chân của Vương Đông như trước, nhưng lúc này Vương Đông cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, Hạo Đông Lực không ngừng vận chuyển giữa cơ thể, bên cánh tay trái của Vương Đông không ngừng nhấp nháy một luồng sáng màu hồng bảo vệ cơ thể của hắn. Lúc này Hoắc Vũ Hạo không dám chậm trễ lập tức phóng vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt của mình ra, một tầng ánh sáng lặng lẽ xuất hiện bao phủ lấy cơ thể hắn. Đây đúng là kỹ năng Băng Hoàng Hộ Thể. Quả nhiên Băng Hoàng Hộ Thể vừa ra, áp lực xung quanh liền giảm xuống một cách nhanh chóng. Hoắc Vũ Hạo vốn định dùng tinh thần lực của mình dò xét xung quanh một chút nhưng hắn lập tức phát hiện lúc này kỹ năng của hắn không thể sử dụng được. Tại sao lại thế? - Vì đệ đang di chuyển với tốc độ quá nhanh nên tinh thần lực vừa rời khỏi cơ thể của đệ liền bị tốc độ đó đánh vỡ tan nát rồi. Đàng hoàng một chút đi, cái gì cũng dám làm. Nhân loại kia thật mạnh a. Thiên Mộng Băng Tằm lập tức lên tiếng nhắc nhở Hoắc Vũ Hạo. Băng Bích Đế Hoàng Hạt có chút không phục nói: - Nếu là ta trước kia, hắn nhất định không phải là đối thủ của ta. Thiên Mộng Băng Tằm lập tức đổi giọng: - Dĩ nhiên, Băng Băng của ta lợi hại nhất. - Câm miệng. Chỉ cần bảo vệ cơ thể thôi nên hồn lực không tiêu hao nhiều quá, sau khi sử dụng Băng Hoàng Hộ Thể, Hoắc Vũ Hạo tiếp tục dùng một Hồn Đạo Thuẫn cấp hai nên hiệu quả phòng ngự cũng không tệ lắm, ít nhất bản thân hắn không gặp chút trở ngại nào. Di chuyển bằng tốc độ khủng bố này khiến Hoắc Vũ Hạo nhìn sang xung quanh chỉ thấy một màu tối đen, thậm chí ngẩng đầu lên nhìn cũng không thấy được ánh trăng phía trên cao nữa. Đây là thực lực của Huyền lão sao? Mặc dù mỗi người đều có Hồn Đạo Khí Phi Hành giữ vững thăng bằng trên không trung nhưng trên bầu trời không có trở lực sao? Huyền lão làm cách nào mang mọi người đi với tốc độ khủng bố thế này chứ? Muốn làm được thế này thì thực lực phải kinh khủng đến mức nào đây? Nếu ban nãy cả nhóm phi hành suốt một canh giờ chỉ được năm trăm dặm thì lúc này một canh giờ phi hành lại trên cả ngàn dặm...