Đấu la đại lục 4 -chung cực đấu la
Chương 30 : Có cảm giác đã từng quen biết
Dịch giả: Đức Thành
"Ta không nghĩ ngươi lại thích trẻ con tới như vậy đâu." Vân Diễm kéo tay Na Na rồi tếp tục đi thăm quan viện bảo tàng.
Sau khi nói chuyện đơn giản một chút thì Lam Hiên Vũ cũng theo cha mẹ hắn rời đi, các nàng lại tiếp tục đi dạo trong viện bảo tàng.
Vân Diễm vừa nói vừa có chút tò mò mà nhìn Na Na.
Từ khi nàng chịu trách nhiệm chăm sóc Na Na đến giờ Vân Diễm vẫn luôn ở cùng một chỗ với Na Na đã mấy năm rồi. Cho dù phải đối mặt với tình huống gì thì Na Na cũng vẫn luôn rất bình tĩnh, dường như việc gì cũng chẳng có liên quan tới nàng vậy.
Chỉ có hôm nay, khi nàng nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp kia thì tâm tình của nàng mới đột nhiên xuất hiện chấn động, hơn nữa, hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng đau đầu trong mấy năm qua.
"Có phải đứa nhỏ kia xúc động gì tới trí nhớ của ngươi không?" Vân Diễm tò mò hỏi.
Na Na nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nói: "Ta cũng không biết, chẳng qua là lúc đó ta đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, ta có chút cảm giác đã từng biết đứa bé kia."
Vân Diễm vô thức mà nói: " không thể nào đâu! Đứa bé kia nhìn qua cũng chỉ có sáu bảy tuổi, mà thời gian ngươi tỉnh lại đã dài như vậy, còn trước kia thì ít nhất cũng đã nghìn năm..." Nói đến đây thì Vân Diễm vội vàng bưng kín miệng mình, nàng có chút áy náy mà nhìn về phía Na Na.
Na Na cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nghĩ thầm: Đúng vậy a, từ trên lý luận mà nói thì dù thế nào mình cũng khó có khả năng biết được đứa nhỏ kia. Có điều, cuối cùng là trên người đứa nhỏ kia có cái gì mà lại có thể xúc động tới mình đây?
"Mẹ, a di vừa nãy thật là đẹp a." Lam Hiên Vũ nhảy nhót mà nói với Nam Trừng.
Nam Trừng có chút ghen, nàng cười nói: " Là mẹ đẹp hay vẫn là a di kia đẹp đây?"
Lam Hiên Vũ chặn lại: "Đều rất đẹp a."
Lam Tiêu cười lớn: " tên tiểu quỷ lanh lợi này, rất biết nói chuyện a, có điều, đây là lần đầu tiên chúng ta thấy con nói người khác đẹp đấy. Con ta có ánh mắt rất tốt nha, sau này con trưởng thành thì phải tìm một cô vợ đẹp như a di kia. được không?"
"Vâng."
"Lam Tiêu, có phải ngươi đang hối hận vì không tìm một cô vợ đẹp như vậy không hả?!" trong mắt Nam Trừng có sát khí hiện lên.
Những hành trình tham quan bảo tàng thì thường thường là không có gì lạ, ít nhất đối với Lam Hiên Vũ thì là như thế. Hắn vẫn chưa tới bảy tuổi nên cũng chẳng có hứng thú gì lắm với những thứ lịch sử này, thứ duy nhất có thể làm cho hắn vui chính là người hướng dẫn viên đã nói rằng Lam Ngân Thảo rất trọng yếu.
Một nhà ba người họ cứ như vậy mà chấm dứt một ngày du lãm, quay trở về chỗ ở. Bọn họ đều là hồn sư nên cho dù là Lam Hiên Vũ cũng không cảm thấy mệt mỏi gì lắm.
"Hiên Vũ, luyện khống chế thủy nguyên tố của con một chút đi rồi ngủ, mẹ sẽ hộ pháp cho con." Nam Trừng kéo Lam Hiên Vũ đến buồng vệ sinh để tránh hắn không khống chế nổi thủy nguyên tố mà làm ướt gian phòng.
"Vâng." Lam Hiên Vũ phóng xuất ra Lam Ngân Thảo ngân văn bên tay trái rồi điều khiển nó bám vào cánh tay của mình. Ngay lập tức, cảm giác thân thiết đối với thủy nguyên tố lại ùa đến.
"Thủy cầu!" Nam Trừng nói.
Trên cánh tay Lam Hiên Vũ hiện lên từng luồng sáng lập lòe, một quả cầu nước nhỏ dần được ngưng tụ.
"Thủy tiễn!"
Thủy cầu trên tay hắn đột nhiên phân liệt rồi hóa thành từng đạo thủy tiễn mà xoay quanh thân thể hắn.
"Xoáy nước!"
Thủy tiễn lại một lần nữa hóa thành một vòng nước xoáy mềm mại phát ra những tiếng vang rất nhỏ. Giờ đây, cái xoáy nước này đã mạnh hơn xoáy nước lúc trước hắn dùng để đối phó Diệp Linh Đồng không biết bao nhiêu lần.
"Băng!"
Trong nháy mắt,Xoáy nước trực tiếp ngưng kết thành Băng, chúng vẫn còn bảo trì hình dáng của vòng xoáy lúc trước.
Sau khi Nam Trừng thấy một màn như vậy thì không khỏi có chút trợn mắt há mồm, nàng nghĩ thầm, tốc độ ngưng kết này cũng quá nhanh đi!
Không đợi nàng nói, mảng băng xoáy kia cũng đã bị Lam Hiên Vũ biến thành một chiếc thương băng, hắn cầm lấy chiếc thương băng mà khua khua vài cái: "Mẹ, cái này có phải là băng thương thuật mà mẹ đã dùng không? Băng thương có phải như vậy hay không đó? Hình như con cũng có thể làm nổ thương băng rồi, bọn chúng có thể nghe lời của con "
Khi Nam Trừng thấy con mình khống chế thủy nguyên tố càng ngày càng thuần thục như vậy thì cũng chỉ còn cách lộ ra bộ mặt cười khổ.
Trên thực tế thì tuy rằng Nam Trừng cũng đã là Hồn Đế, nhưng nàng lại vẫn luôn làm công tác văn chức, những trận thực chiến từ nhỏ đến lớn của nàng có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay. Tác dụng lớn nhất của nguyên tố băng trong tay nàng chính là hạ thấp nhiệt độ vào mùa hè hay làm đông lạnh cái kem. Nàng phát hiện ra một sự thật là mình cũng không có quá nhiều thứ để dạy con.
Lam Hiên Vũ cứ chơi như vậy trọn vẹn một giờ nhưng cũng không thấy mệt mỏi, cuối cùng thì Nam Trừng vẫn phải gọi hắn ngừng lại thì hắn mới chịu đi ngủ.
"Xem ra con chúng ta thật sự thành thiên tài rồi, làm sao bây giờ?" Nam Trừng rúc vào trong ngực Lam Tiêu, nàng có chút bất đắc dĩ mà nói.
Lam Tiêu than nhẹ một tiếng: "Ta cũng không muốn hắn được quá nhiều người chú ý, nhưng chúng ta cũng không thể áp chế sự phát triển của hắn,tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi. Có điều, cứ theo cái tốc độ tăng tinh thần lực với lực khống chế thủy nguyên tố này của hắn thì có lẽ chúng ta sẽ phải tìm cho hắn một lão sư hoặc trường luyện thi nào đó rồi. Tham gia thực chiến nhiều một chút cũng tốt, cũng may là tốc độ tăng hồn lực của hắn còn tương đối chậm nên cũng sẽ không dễ làm người ta chú ý lắm."
" khi nào về chúng ta sẽ xem xét vấn đề này một chút, gia sư cũng không dễ tìm a, hơn nữa giá cả cũng khá cao."
Lam Tiêu mỉm cười: "Những thứ này ngươi không cần lo lắng. Hiện tại cấp trên đang có dự tính cho ta đi thăm dò những hành tinh mới, ta định đi thử một chút. Nghe nói tàu tuần tra đã phát hiện ra cái hành tinh này rất có thể sẽ có những sinh vật cùng loại với Hồn Thú. Nếu như lần thăm dò này có được kết quả tốt thì khi ta về chắc chắn sẽ được thăng chức tăng lương."
Nam Trừng cầm lấy tay Lam Tiêu, nàng có chút khẩn trương mà nói: "Có thể bị nguy hiểm hay không vậy?"
Lam Tiêu cười nói: "Ngươi quan tâm quá sẽ bị loạn a! Liên bang thăm dò Vũ Trụ cũng đã có mấy nghìn năm lịch sử, mỗi lần lên đường đều làm đầy đủ công tác chuẩn bị thì sao có thể xuất hiện nguy hiểm? Huống chi ta cũng chỉ là nhân viên bảo đảm hậu cần, chịu trách nhiệm phân tích số liệu và các loại công tác đối lập gien mà thôi, sẽ không có nguy nhiểm đâu."
Nam Trừng nói: "Vậy ngươi sẽ đi bao lâu?"
Lam Tiêu nói: "Đây chính là thứ ta muốn nói với ngươi, chỉ sợ sẽ phải mất ba tháng đến nửa năm, thời gian này có chút hơi dài. Có điều, hiện nay kỹ thuật liên lạc ra ngoài không gian cũng đã hoàn thiện, ít nhất thì chúng ta cũng vẫn có thể trò truyện mỗi tuần một lần."
Nam Trừng ôm chặt lấy trượng phu mà nói: "Ta có chút không nỡ để ngươi đi, nếu không, ta sẽ kiến nghị cấp trên điều ta tới những nghành khác? Với tu vi hồn đế của ta thì có lẽ sẽ vào được một số ngành chủ chiến nên tiền lương hẳn là sẽ cao hơn rất nhiều."
"Không được, ta có chủ nghĩa nam tử rất lớn đấy nha, sao lại có thể để vợ ra ngoài kiếm tiền được chứ, ngươi phải cân nhắc tới lòng tự trọng của ta a." Lam Tiêu cả giận nói.
Nam Trừng rúc chặt đầu vào ngực hắn mà nói “ vậy lúc nào thì ngươi phải đi”?
Lam Tiêu nói: "Nếu như ngươi đồng ý thì sau khi trở về ta sẽ ký tên luôn, sau đó chờ thêm chút tin tức. Dựa theo những tư liệu ta thu được thì hẳn là rất nhanh sẽ xuất phát thôi. Hạm đội thăm dò rất cần những nghiên cứu viên như ta. Hơn nưa trợ cấp lần này sẽ phát rất sớm, hẳn là sẽ đủ để tìm gia sư cho Hiên Vũ đấy"
"Cho ta suy nghĩ một chút, khi nào về rồi hãy nói a."
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
3 chương
172 chương
1085 chương
181 chương
84 chương