Đấu la đại lục 4 -chung cực đấu la

Chương 251 : trung tâm không gian

Dịch: Đức Thành Lam Hiên Vũ cũng đã quyết định phương hướng chủ tu, đó chính là hệ chỉ huy không gian. Đúng là mộng tưởng chỉ huy không gian trong đầu hắn vẫn chiến thắng chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Thực lực cá nhân thì cũng có thể tu luyện tốt, nhưng ở nơi thiên tài tụ tập như Sử Lai Khắc Học Viện thế này, mình lại mới chỉ có hai mươi mấy cấp hồn lực mà muốn vượt lên thật sự là quá khó khăn. Trên thực tế thì chính bản thân hắn cũng không biết, điều này là bởi hắn đã bị chút đả kích sau khi thấy thực lực ngũ hoàn của Nguyên Ân Huy Huy. Hắn mới nhị hoàn mà người ta đã ngũ hoàn rồi. Mọi người lại còn là bạn cùng lứa tuổi, thế này thì làm sao đuổi theo được? Tuy Lam Hiên Vũ cũng cho là mình rất có thiên phú, thế nhưng tốc độ tu luyện hồn lực của hắn thật sự là quá chậm. Tuy sau khi tới đây thì tốc độ tu luyện đã có tăng lên rõ ràng, nhưng người ta cũng được tăng tốc độ tu luyện khi ở trong Sử Lai Khắc Học Viện đó! Một gã khởi điểm là nhị hoàn, một người là ngũ hoàn, chênh lệch to lớn như thế, hắn cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp Nguyên Ân Huy Huy. Cho nên lúc này hắn mới quyết định lựa chọn hệ chỉ huy không gian, mọi thứ đều nhờ vào thiên phú điều khiển Chiến Cơ không gian của mình. Lam Hiên Vũ cũng không biết, chính vì lựa chọn này của hắn, không lâu sau đã cho ngoại viện Sử Lai Khắc Học Viện một gã mạnh nhất về phương diện này. Hắn cũng không phải chờ đợi thời gian quá lâu, bên ngoài liền đi tới một người, người còn chưa tới mà âm thanh ngáp ngủ cũng đã truyền vào. "A... Ai vậy? Lần này lại có người lựa chọn khảo hạch điều khiển Chiến Cơ không gian sao? Mấy năm nay đã không có người chọn cái này rồi." Lam Hiên Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người từ bên ngoài đi vào. Vị này bước đi chậm rãi mà ung dung, hai tay chắp sau lưng, một cái quần dài khá hỏng có chút lôi thôi, có lẽ là vì không cài đai lưng nên quần còn có chút tụt tụt. Trên thân hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nói đúng hơn là cái áo sơ mi lem luốc, bởi vì phía trên đã có không biết bao nhiêu vết bẩn, đã vậy còn tuột mất ba khuy áo, lộ ra phiến ngực bẩn bên trong, không biết đã bao lâu thời gian không tắm rửa rồi. Đầu tóc rối bời với chiếc kính đen, mắt kính còn có chút bẩn. Lam Hiên Vũ thật sự hoài nghi, chẳng biết vị trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi này có thể nhìn thấy rõ mặt mình hay không. Lúc này, vị kia cũng đang nhìn Lam Hiên Vũ: "Là ngươi lựa chọn điều khiển Chiến Cơ không gian sao?" "Lão sư khỏe chứ, ta là Lam Hiên Vũ, là ta chọn." Lam Hiên Vũ cung kính nói, không có chút nào bởi vì bề ngoài vị lão sư này lôi thôi mà biểu hiện không lễ phép. "Được rồi, hệ thống giáo dục bây giờ dạy ra cả đám hài tử đều đần hết cả rồi sao? Đi theo ta." Gã trung niên lôi thôi này cũng không tự giới thiệu, chỉ hướng Lam Hiên Vũ phẩy tay rồi lại quay người đi ra ngoài. Lam Hiên Vũ vội vàng đuổi theo hắn, trên mặt luôn bảo trì vẻ cung kính. Ra khỏi tòa dạy học, Gã trung niên lôi thôi quay đầu lại mà nhìn Lam Hiên Vũ một cái: "Đi chậm quá, ta mang ngươi một lát." Hắn vừa nói liền vung tay lên, Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy không khí chung quanh thân thể mình đột nhiên xiết chặt, sau một khắc, mọi thứ bên người lại trở nên mờ đi. Gần như chỉ kịp hoảng hốt rồi một lát thì hắn đã được mang tới một tòa nhà khác. Gã trung niên lôi thôi cũng không nhìn Lam Hiên Vũ, cứ như vậy mà tiến vào tòa nhà hình tròn tước mặt. "Trung tâm không gian." Lam Hiên Vũ vừa liếc mắt liền thấy được bảng hiệu của tòa khiến trúc hình tròn khổng lồ này. Vừ rồi mình tới đây như thế nào vậy? Hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Có vẻ Đối phương cái gì cũng không có làm, nhưng cảnh vật chung quanh lại trở nên khác hẳn sau một cái nháy mắt, tình huống như vậy hắn còn là lần đầu tiên gặp được. Trong khoảng thời gian ngắn, trong nội tâm của hắn không khỏi tràn đầy rung động. Vị lão sư khó hiểu này đến cùng là thực lực gì vậy! Võ Hồn của hắn lại là cái gì đây? Thật sự là đặc thù tới mức không ngờ nổi. "Mau lên, kiểm tra nhanh rồi ta còn đi ngủ." Gã trung niên lôi thôi vung tay phải lên, một cỗ hấp lực truyền đến, Lam Hiên Vũ lập tức bị hấp xả đến bên cạnh hắn. Sau khi vào tòa nhà này, Lam Hiên Vũ lập tức bị hấp dẫm tới một góc đại sảnh, mái vòm đại sảnh này ít nhất cũng phải tới trăm mét, mà ở giữa đại sảnh lại có hai thứ khiến ánh mắt Lam Hiên Vũ không cách nào dịch chuyển khỏi. Bên trái là một đài Cơ Giáp, toàn thân đài cơ giáp này phát ra một tầng quang mang kim sắc nhàn nhạt, đó là quang mang kim sắc chân chính, ngay cả màu sắc của đài Cơ Giáp cũng có chút không rõ ràng dưới sự ảnh hưởng của tầng quang mang này, hình như là màu trắng, Lam Hiên Vũ cũng không cách nào khẳng định được. Đài Cơ Giáp này cao chừng mười lăm mét, trong trí nhớ của Lam Hiên Vũ thì hình như Cơ Giáp không cao như vậy mới đúng chứ? Chẳng lẽ đây là cơ giáp không gian? Thế nhưng hắn còn nhớ rõ, lúc trước mình đối mặt với hải tặc vũ trụ thì cơ giáp của bọn chúng cũng không có lớn như vậy a. Chỉ lặng lặng đứng lặng ở chỗ này nhưng đài Cơ Giáp lại cho hắn một loại cảm giác sừng sững như núi, vẻ ngoài hoàn toàn nhân tính hóa với những đường cong trôi chảy, phong cách hoa lệ, còn có vô số những linh kiện phức tạp, thoạt nhìn rất thần bí mà cường đại. Nhưng ánh mắt của hắn cũng không có dừng trên đài trên cơ giáp này thời gian quá dài, vì tuy hắn cũng thích Cơ Giáp nhưng lại chưa từng điều khiển thử, mà Chiến Cơ không gian thì lại không giống vậy, một đài Chiến Cơ không gian lại càng hấp dẫn hắn hơn Ngân Thiên Phàm cũng nói, hiện tại hắn đã là một gã điều khiển Chiến Cơ hợp cách rồi, mà chính hắn cũng đã từng chiến đấu trong không gian. Cho nên cảm tình của hắn đối với Chiến Cơ cũng không phải Cơ Giáp có khả năng so với. Chiến Đấu Cơ này dài chừng ba mươi mét, toàn thân thon dài, trong những loại Chiến Cơ không gian thì nó cũng được coi là cỡ lớn rồi, tỉ lệ cánh khá nhỏ, làm cho người ta một loại mỹ cảm khó có thể hình dung, thậm chí nhìn từ mặt ngoài còn không thấy bất kỳ loại vũ khí gì. Quá đẹp! Nếu có thể điều khiển một đài chiến cơ như vậy thì quả thực quá tuyệt vời! Chỉ một lát Lam Hiên Vũ liền bị nó hấp dẫn, ngay cả bước chân cũng không tự chủ được mà ngừng lại, trong mắt toát ra vẻ si mê khó có thể che giấu. Đi ở phía trước, Gã trung niên lôi thôi tự nhiên cảm thấy Lam Hiên Vũ dừng lại, nhưng lần này hắn lại không có thúc giục, mà là xoay người nhìn về phía Lam Hiên Vũ. Qua lớp kính đen, hắn nhìn Lam Hiên Vũ đang mang vẻ mặt si mê mà không khỏi hỏi một câu: "Ngươi rất thích?" "Đúng vậy a! Rất thích. Quá đẹp! Ngài xem, cánh máy hơi hẹp, có nghĩa là bản thân nó lại càng thêm linh hoạt, thân máy bay quá cân đối, ta không biết rõ tỉ lệ, nhưng loại cân đối này rất dễ giảm bớt lực cản trong quá trình điều khiển, dưới tình huống tiến hành một ít thao tác cực hạn thì lại càng có thể giảm bớt lực trùng kích lên thân chiến cơ, hẳn là có thể làm ra những động tác né tránh xảo diệu. Chỉ không biết vũ khí công kích là như thế nào, nếu nó là một Chiến Cơ đặc biệt linh hoạt thì ta cảm thấy cũng không cần hệ thống vũ khí đặc biệt phức tạp gì, chỉ cần có một chủ pháo đủ uy lực là được. Những chiến cơ dạng này hoàn toàn do thao tác của người điều khiển mà thủ thắng." Lam Hiên Vũ nói những lời này khá dồn dập, lúc trước Ngân Thiên Phàm đã dạy hắn, một gã điều khiển chiến cơ ưu tú là không cần quá nhiều loại vũ khí, cũng không cần mang theo quá nhiều Đạn Đạo Phản Vật Chất. Mà gần như tất cả đều bằng vào thao tác của chính mình, hóa điều không thể thành có thể. Phải biết rằng, một Chiến Cơ không gian mang theo càng ít loại vũ khí thì bản thân lại càng linh hoạt. Mà một phi công vương bài chính thức cũng mang theo rất ít loại vũ khí lên chiến cơ. "Ngươi thích điều khiển Chiến Cơ không gian?" Gã trung niên lôi thôi hỏi. Lam Hiên Vũ gật đầu không chút do dự. Gã trung niên lôi thôi lại hỏi: "Vậy ngươi ưa thích nó vì cái gì đây? Uy lực cường đại?" "Không, là tự do. Ta thích cảm giác tự do bay lượn trong không gian. Đây là thứ bất kì cảm giác nào cũng không thay thế được. Chiến hạm không gian quá lớn, mà Cơ Giáp không gian thì tốc độ xa xa không thể so với Chiến Cơ không gian. Ta thích Chiến Cơ không gian ở điểm điều khiển các loại biến hóa trong tốc độ cực hạn, đặc biệt tự do, nghĩ như nào bay liền như thế." "Tự do sao..?" Vẻ mặt gã trung niên lôi thôi lộ ra vẻ mỉm cười, có vẻ đã thanh tỉnh hơn vài phần, ngay cả đôi mắt sau cặp kính đen cũng trở nên sáng ngời thêm vài phần. "Đi theo ta. Cho ta xem ngươi thể hiển sự tự do của Chiến Cơ không gian như thế nào."