Đầu Gỗ, Em Nghĩ Em Yêu Anh Rồi
Chương 2
Cuối cùng Giang Lăng Lục sẽ được như nguyện đòi lợi phí của đồ ăn sao? Đương nhiên là không, món ăn kia chỉ thản nhiên lạnh lùng đẩy cô ra, không cho cô ăn tiếp.
Cô cũng chỉ đành nhịn xuống cơn thèm, đi theo phía sau, miễn cưỡng lấy điểm tâm thực để xoa dịu cơn đói.
Cũng tốt, ở cùng anh lâu trong phòng sẽ khiến người ta nghi ngờ, cô và anh không có quan hệ gì, nhiều nhất chỉ có thể xem như…… tình nhân?
Ngồi ở cục cảnh sát, Giang Lăng Lục đem gác đôi chân dài lên trên bàn, giày cao gót bị cô vứt dưới đất, mười ngón chân mượt mà sơn màu đỏ tươi, hai tay đặt ở sau đầu, nhẹ quay chiếc ghế, theo từng hành động của cô mà phát ra tiếng « cạch cạch » khe khẽ.
Không thèm nhìn chiếc ghế đang phát ra mấy âm thanh đáng ngại, cô cũng không sợ ghế bị hư, cùng lắm thì ngã đau thôi, không có gì.
Giờ phút này, cô đang tự hỏi.
Ánh mắt lạc vào cửa hàng hoa phía đối diện, một bóng dáng cao lớn vững vàng đang ngồi xổm ngoài cửa, cầm trên tay cái xẻng, giúp đỡ xây thêm bậc thềm, thuận lợi cho xe cộ qua lại.
Mặt trời rất chói,mồ hôi nhuộm ướt thân mình người đàn ông, cô chủ cửa hàng vội vàng rót cốc nước trà mát lạnh cho anh uống.
Nữ nhỏ xinh, nam cao lớn, thoạt nhìn thực xứng đôi, đáng tiếc người phụ nữ là danh hoa đã sớm có chủ, người đàn ông không có cơ hội.
Giang Lăng Lục rất là tà ác nghĩ, ánh mắt vẫn đang hướng về phía thân hình người đàn ông, đối với thân thể của anh cô quen thuộc hơn hết so với bất cứ ai khác, biết cổ anh rất mẫn cảm, chỉ cần cô khẽ cắn, nhất định anh sẽ thở dốc.
Còn cả thắt lưng anh cũng là một nhược điểm, cô liếm hôn chỗ đó, có thể nghe thấy từng tiếng than nhẹ phát ra từ cổ họng của anh.
Khuôn mặt bình tĩnh kiên cường kia, vào lúc động tình, sẽ biến hồng, cặp mắt xưa nay vốn trầm tĩnh cũng sẽ ánh lên tia lửa…… Giang Lăng Lục nhịn không được liếm môi dưới, không chút khách khí YY (ý dâm ^^) anh trong đầu.
Không thể trách cô, ai bảo buổi sáng cô chưa được ăn no!
Nói ra cũng thật là kỳ, rõ ràng cô không hợp với tên đầu gỗ này, cũng không thích nói chuyện cùng, nhưng với thân thể anh cô lại ăn mãi không ngấy.
Được rồi, cô thừa nhận, cô rất rất thích.
Thân thể anh làm cho cô rất vừa lòng, chính vì như thế, quan hệ tình nhân của hai người mới có thể duy trì lâu đến vậy, hơn nữa cũng chưa bị ai phát hiện — hẳn là vậy? Mà dù có người biết, cô cũng không quan tâm.
Thật ra có quan hệ này với Thạch Hạo Nhiên, không phải do cô chủ động, nguyên nhân là vào mười năm trước, lúc cô chuẩn bị rời trấn nhỏ đến tỉnh khác đi học.
Ngày đó, trên trấn tổ chức lễ hội đưa tiễn vui vẻ, ai cũng vỗ ngực cam đoan sẽ chăm sóc bà cô thật tốt, muốn cô an tâm học hành.
Đối với sự nhiệt tình của người trấn trên, cô rất cảm động, rất có khí phách cầm cốc bia to nhất kính rượu mọi người, cô uống rất hào sảng, người cụng li với cô không ai là không khen tửu lượng và hào khí của cô.
Không thể phủ nhận, cô được khen thì rất vui, tuổi còn nhỏ mà, đương nhiên không kháng cự nổi sự ca ngợi của mọi người, cô nghe mà lòng như hoa nở, bia cứ dốc hết ly này đến ly khác.
Sau đó, khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng, lại phát hiện bi kịch kinh điển đã xảy ra.
Say rượu thất thân – Chuyện này không làm cô xanh mặt, mà chính là do người nằm cạnh, thiếu chút nữa cô đã rớt cả tròng mắt.
Cô nuốt nước miếng, nhìn thiếu niên nằm cạnh, chăn đắp trên người anh bị cô kéo một nửa, lộ ra vòm ngực rắn chắc, che lấp bộ phận quan trọng nhất.
Dáng người thật tuyệt…… Không! Cô nhìn vết cào trước ngực anh, lại cúi đầu nhìn móng tay phải của mình, a…… có vết máu, là cô cào.
Thả chăn khỏi người, cô cúi đầu nhìn toàn thân, dấu hôn, vết cắn, còn cả sự đau đớn âm ỉ nơi đó…… Thật sự bọn họ đã……
Vì sao lại như vậy?
Giang Lăng Lục ôm đầu, liều mạng nhớ lại.
Cô nhớ cô được mọi người kính rượu, mới đầu còn thanh tỉnh, sau đó cô uống say, cuối cùng…… liền biến thành như bây giờ.
Cô uống rượu, anh thì sao? Anh có uống rượu sao?
Giang Lăng Lục hồi tưởng, khi đó Thạch Hạo Nhiên đang làm gì? Suy nghĩ cả buổi…… Mẹ nó, cô không có ấn tượng, cô căn bản không chú ý đến anh.
Ha ha…… Giang Lăng Lục lặng lẽ cười gượng, nên làm gì bây giờ? Cô ngó bốn phía, đây là phòng của anh, vậy hiện tại cô đang ở Đồ gia, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh – năm giờ năm mươi.
Dùng tai nghe ngóng, bên ngoài rất im lặng, xem ra hôm qua uống say không chỉ có mình cô, người trên trấn hẳn là cũng uống rất nhiều.
Tốt lắm, thừa dịp mọi người đều còn chưa tỉnh mau chạy nhanh về nhà!
Tìm quần áo, Giang Lăng Lục chuẩn bị xốc chăn, lại phát hiện đang bị một đôi mắt đen nhìn chằm chằm, cô lập tức cứng mình.
Anh…… anh đã tỉnh?!
Trừng mắt nhìn anh, Giang Lăng Lục xấu hổ.“A……” Làm sao bây giờ, lúc này nên nói gì?
Trái ngược với sự lúng túng của cô, Thạch Hạo Nhiên lại rất trấn tĩnh, anh dời ánh mắt, xuống giường nhặt quần áo lên mặc vào.
Lúc này Giang Lăng Lục cũng nhìn thấy tình trạng bi thảm của anh, những vết cào, vết cắn…… Mặt cô đỏ bừng, lúc lại xanh mét, vừa xấu hổ vừa quẫn bách không biết nói gì.
Thảm nhất là một chút ấn tượng cô cũng không có, chỉ có thể lặng lẽ khóc gào trong lòng.
“Cô đã uống say.” Thạch Hạo Nhiên mở miệng, ngữ khí trầm ổn, anh nhìn cô, khuôn mặt ngăm đen không chút dao động.
Không cần anh nói, cô cũng biết.
“Tôi cũng hơi say.” Anh lại thêm một câu.
Cho nên? Cô nhìn anh, không hiểu anh muốn nói cái gì.
Thạch Hạo Nhiên trầm mặc, một hồi lâu mới lại phun ra một câu. “Là ngoài ý muốn.” Nói xong, liền xoay người đi vào phòng bên cạnh tắm.
A? Giang Lăng Lục ngây ngô nhìn cửa phòng tắm, vẫn không biết ý anh là gì.
Say rượu, ngoài ý muốn…… Cô nhíu mày tự hỏi, ý anh là coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra? Chuyện say rượu loạn tính chỉ có anh biết, cô biết, không cần để lộ ra ngoài?
Được! Được thôi!
Giang Lăng Lục lập tức nhảy xuống giường, cầm quần áo mặc rất nhanh, sau đó khẽ vặn thắt lưng đau nhức, lén lút mở cửa phòng, bước nhanh chuồn khỏi Đồ gia.
Buổi chiều cô vác hành lý lên Đài Bắc học, về phần chuyện trên giường với Thạch Hạo Nhiên, cô rất có ý thức tự quăng ra sau đầu.
Ngoài ý muốn thôi, cũng không cần quá để ý, quên nó đi!
Nghỉ hè trở lại trấn trên, cô và Thạch Hạo Nhiên cũng không gặp mặt nhiều, đối với chuyện trên giường, hai người đều không nhắc lại, cứ để nó tự nhiên trôi qua.
Lúc đi học, cô cũng từng kết giao với vài người bạn trai, về phần người bạn trai thời trung học, từ lúc cô quyết định thi ngành cảnh sát hai người đã chia tay.
Mấy mối tình đều không hẹn mà tan vỡ, cô cũng không quá đau buồn, hợp thì gặp, không hợp thì tan, cô rất phóng khoáng.
Sau cô lại được triệu về trấn nhỏ, tuy rằng làm cảnh sát trưởng, nhưng cảnh sát cả trấn cũng chỉ có mình cô, dù sao cũng chỉ là một cái trấn nhỏ, không có người để ý đến.
Nhưng đối với cô mà nói lại là cầu còn không được, lúc ấy có thể nói là cô quang vinh hồi hương.
Đương nhiên, tiệc hoan nghênh nhất định phải có, cô không bớt hào khí lúc rời nhà năm đó, dũng cảm cầm cốc to ứng chiến với mọi người.
Sau đó, khi cô đau đầu vì say rượu tỉnh lại, mặt lại tái rồi.
Căn phòng đàn ông quen thuộc, người nằm cạnh, nhìn mặt anh, mặt cô xanh trắng, lại nhìn thân thể rắn chắc hữu lực……
A, dáng người của anh so với năm đó còn tuyệt hơn, cơ ngực rắn chắc, tám khối cơ bụng hùng dũng, sau đó…… Cô xem đến nơi quan trọng nhất.
Oái…… Trong lòng cô thổi nhẹ một hơi, kích cỡ không tệ — không! Mấy cái thứ này đâu phải vấn đề !
Rất khó khăn để dời mắt, Giang Lăng Lục đương nhiên cũng để lại trên người anh mấy vết cào, cái gì cũng không nói nổi nữa rồi.
Vì sao lại như vậy?! Say rượu thất thân, chuyện xưa như trái đất, đối tượng lại là cùng một người!
Tối qua…… Không có ấn tượng.
A……shit, cả đời này cô uống rượu thất thân hai lần, sao nam chính lại là cùng một người? Tối qua cô uống say, chẳng lẽ anh cũng vậy?
Cau mày, Giang Lăng Lục cố gắng hồi tưởng, tối qua khi cô cụng rượu với người khác, Thạch Hạo Nhiên đang làm gi?
Suy nghĩ cả buổi, đầu vẫn trống rỗng.
Cuối cùng cô quyết định bỏ qua, dù sao sự tình đã xảy ra, cô cũng không còn là cô nữ sinh nhỏ năm đó, một người phụ nữ già dặn đương nhiên nên biết chịu trách nhiệm với việc làm của mình.
Ha, mau chạy thôi!
Thừa dịp còn sớm, không có người phát hiện, người bên cạnh cũng chưa tỉnh dậy…… ánh mắt cô đảo qua người đó, Giang Lăng Lục sửng sốt.
Anh đã tỉnh?!
“A……” Sao lại khéo vậy? Giống hệt năm đó.
Vuốt mũi, Giang Lăng Lục chỉ đành mở miệng. “Chào buổi sáng.”
“Chào.” Thạch Hạo Nhiên cũng mở miệng đáp lại, hình như vì vừa tỉnh ngủ, giọng anh không có vẻ lạnh nhạt thường ngày, ngược lại mang theo chút trầm trầm.
Giang Lăng Lục không khỏi cảm thấy sống lưng cứng lại, tim đập nhanh hai giây.
Thạch Hạo Nhiên cúi đầu nhìn, chăn co hết trên người cô, cả người mình thì trần trụi, vật giữa hai chân cũng theo bản năng dục vọng mà ngóc đầu…… Đây là hiện tượng sinh lý bình thường của nam giới.
Giang Lăng Lục đương nhiên cũng đã sớm phát hiện, cô cố gắng bắt tầm mắt dời đi.
Đối mặt với tình cảnh này, khuôn mặt ngăm đen kia vẫn không thay đổi, anh bình tĩnh ngồi dậy, thân thể tinh tráng hữu lực tuỳ theo đó mà phập phồng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trên người anh, da thịt màu đồng cổ sáng bong mê người.
Giang Lăng Lục không nhịn được dùng sức nuốt nước miếng, bốn chữ “Mê chết người ta” chợt hiện trong óc.
Sớm biết dáng người anh tuyệt, lại không ngờ mê người đến vậy, cô đột nhiên cảm thấy đói bụng, muốn thưởng thức mỹ nam loả than trước mặt này.
Có thể vì ánh mắt của cô rất khủng bố, Thạch Hạo Nhiên tựa hồ hơi ngây người, ánh mắt đột nhiên dời đi, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện bên tai anh hơi hồng.
“Tối qua……”
“Tôi uống rượu.” Giang Lăng Lục nói tiếp.
“Ừ!”
“Anh cũng say.” Cô lại nói.
“Ừ!”
“Đây là chuyện ngoài ý muốn.” Cô hạ kết luận.
“Ừ!” Nghe cô kết luận, anh tưởng như vậy đã xong, đang muốn xuống giường, lời tiếp theo của cô gái bên cạnh lại khiến anh dừng lại.
“Muốn tiếp tục chuyện ngoài ý muốn này không?”
Anh quay đầu, trong lòng ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt vẫn theo thói quen không một nét biểu cảm.
Lời nói vừa thốt ra, Giang Lăng Lục cũng bị chính bản thân doạ sợ, thấy anh quay đầu nhìn cô, cô ho khan, nhìn cơ ngực của anh, nhịn không được liếm môi.
“Tôi nói…… chúng ta có nên tiếp tục quan hệ này không? Dù sao hiện giờ tôi không có bạn trai, anh hẳn là cũng chưa có ai?”
Thạch Hạo Nhiên trầm mặc, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.“Cô muốn làm quen?”
“Đương nhiên không phải.” Cô cho anh một cái nhìn xem thường, làm quen với cái hũ nút nhà anh, cô còn chưa tâm thần đâu!“Ý tôi là ở khía cạnh thân thể.” Dáng người của anh rất hấp dẫn cô.
“Có ý gì?”
“Nghĩa là sưởi ấm lẫn nhau!” Giang Lăng Lục nhếch môi, nói rất thẳng.“Dù sao chúng ta cũng chưa có ai, mà thân thể của anh lại rất hấp dẫn tôi.”
Lời nói thẳng tuột của cô làm anh không thể không nhíu mày. “Ý cô là quan hệ tình nhân?”
“Đúng.” Cô gật đầu.“Nhưng quan hệ này chỉ có tôi và anh biết, không thể để cho người khác biết.”
Nếu bà cô mà biết nhất định sẽ bắt cô ở bên anh, bà thích anh đến thế nào, cô rất rõ ràng, thậm chí còn luôn muốn tác hợp hai người bọn họ.
Cô không cần! Không phải ghét anh, mà là…… Cô cảm thấy ở bên anh là một chuyện rất nhàm chán, loại chuyện không thú vị này cô mặc kệ.
“Sao hả? Có muốn không?” Cô nhíu mày nhìn anh.
Thạch Hạo Nhiên không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn cô.
Ánh mắt của anh quá sâu thẳm, cô bị anh nhìn thấy rất không tự nhiên, gãi đầu, tưởng anh không cần, vội nói.“Vậy thì th……”
“Được.”
“Hả?” Lần này đến lượt cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.“Anhi nói……”
“Được.” Anh lại trả lời, con ngươi đen nhìn cô chằm chằm, sâu thăm như đáy hồ nước.
Ánh mắt của anh làm Giang Lăng Lục cảm thấy khác thường, ngực như có cái gì nhộn nhạo, cũng không muốn nghĩ nhiều, thấy anh đáp ứng, cô vừa lòng nhếch môi.
“Vậy bắt đầu đi!” Cô gục trên người anh, hôn môi anh “Đây là con dấu kí kết.”
Sau đó hai người bắt đầu loại quan hệ này, cứ như vậy kéo dài được bốn năm……
Bốn năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng với cô gái kia mà nói, xem như cũng được lâu dài?
Thạch Hạo Nhiên cúi người, đương nhiên đã cảm nhận được ánh mắt sau lưng, giác quan của anh nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, huống chi tầm mắt của cô còn trắng trợn như vậy.
Ánh mắt nóng rực đến vậy, tóc gáy anh còn dựng thẳng lên, lờ mờ có thể đoán được giờ phút này trong đầu cô đang nghĩ đến cái gì.
Nhất định đang YY anh!
Nếu không phải là trước mặt mọi người, anh tin cô nhất định sẽ xông tới anh, sự kiêu ngạo và lớn mật của cô gái này anh rõ ràng hơn ai hết.
Sau bốn năm quan hệ, anh biết cô ham thích thân thể của anh đến mức nào, bởi vì cô tuyệt không kiêng dè cho anh biết điểm ấy.
Cô thích anh, nhưng chỉ giới hạn ở thân thể anh, đối với con người của anh, một chút hứng thú cô cũng không có.
Nghĩ vậy, ánh mắt anh trầm xuống, tay nắm chặt cái xẻng, xúc một đống đất, chờ công việc hoàn thành, anh mới đứng dậy.
“Chờ đổ bê tông là xong.” Khóe môi anh thản nhiên cười, anh cởi bao tay, tuy rằng người toàn mồ hôi, nhưng nhìn anh lại không hề mất phong độ, vẫn mang theo vẻ thản nhiên.
“Hạo Nhiên, cám ơn anh đã giúp.” Chủ cửa hàng cảm kích nhìn anh, thấy anh đổ mồ hôi toàn thân, không khỏi ngượng ngùng.“Xin lỗi, trời nóng vậy còn bắt anh ngửa đầu phơi nắng.”
“Không sao, làm một cái bậc thôi mà.” Thạch Hạo Nhiên cười, đối với người dân trấn trên, anh rất dịu dàng, tuổi nhỏ hơn mình, anh đều xem như em trai em gái ruột.
Chủ hàng cũng đã quen với sự chân thành của anh, tôn kính Thạch Hao
Nhiên như anh trai,“Đã giữa trưa, Hạo Nhiên anh muốn ở lại ăn cơm không?”
“Không được, tôi……”
“Anh.” Một tiếng gọi truyền đến, một cánh tay trắng như tuyết lập tức cuốn lấy cánh tay tráng kiện của Thạch Hạo Nhiên, một người phụ nữ xinh đẹp đang mang thai vô cùng thân thiết dán vào anh.“Anh xong chưa?”
Nhìn thấy em gái, nụ cười trên mặt Thạch Hạo Nhiên càng dịu dàng,“Em
à, trên người anh toàn là mồ hôi.” Anh vội vàng muốn tránh thoát, sợ làm dơ áo quần trên người cô.
“Không sao! Ôm anh, em thấy rất thoải mái.” Đồ Kiều Kiều đang vác cái bụng bầu rất tròn, phải đứng một người thực đúng là như tra tấn!
Thạch Hạo Nhiên đỡ lưng em gái, ngữ khí quan tâm pha chút trách móc.“Sắp sinh rồi còn chạy nhảy!”
Đồ Kiều Kiều nháy mắt với anh. “Biết làm sao được, ông xã em đi công tác, em chỉ có một mình, thấy chán nên ra ngoài đi dạo!” Sau đó cô cười với cô chủ cửa hàng hoa. “Có tiếng điện thoại trong quán kìa!”
Cô gái cũng đã nghe thấy,“Hạo Nhiên, cám ơn anh đã giúp!” Lại khom người cảm tạ, cô mới vội vàng đi vào trong tiếp điện thoại.
Đợi người biến mất, Đồ Kiều Kiều lập tức cười gian với anh trai.“Anh, lửa nhiệt quá đó!”
“Cái gì?” Nhìn thấy ánh mắt em gái, Thạch Hạo Nhiên cảnh giác.
“Cổ, vết cắn.” Nếu không phải cô đứng ở gần, thật đúng là không phát hiện ra.
Thạch Hạo Nhiên ngẩn ra, nhớ đến lúc sáng bị Giang Lăng Lục cắn ở trong phòng, sắc mặt anh không thay đổi, vẫn trấn tĩnh. Đối với cô em này anh biết không được có sơ hở, chỉ thấy cô cười rất gian trá, lông mày nhướn cao.
“Em biết từ lúc nào?” Anh nhìn cô, cũng thôi không trốn tránh ánh mắt của cô.
Thấy anh trai thừa nhận, Đồ Kiều Kiều híp đôi mắt đẹp, cũng không dám đùa giỡn nữa. Đối với anh trai, cô rất tôn kính, tuy rằng hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng cô vẫn coi anh như ruột thịt.
“À…Được bốn năm rồi!” Cô hơi chột dạ, thấy anh trai nhíu mày, cô thành thật thú nhận,“Bốn năm trước, lúc em xuống giường đi toilet, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Lục chạy ra từ phòng anh.”
Đó không phải là ngày đầu tiên anh và Giang Lăng Lục đạt thành hiệp nghị sao? Cô em gái này đã biết từ lúc đó? Nhìn cô, Thạch Hạo Nhiên không khỏi bất đắc dĩ.
“Anh, em thề, em chưa nói với ai.” Đồ Kiều Kiều mở to mắt đẹp, vẻ mặt vô tội.
“Em đã nhìn lén.” Thạch Hạo Nhiên trừng cô một cái.
“He he!” Biết anh không tức giận, Đồ Kiều Kiều lập tức tươi cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp lưu chuyển, rất là tò mò nhìn anh. “Anh, anh thích
Tiểu Lục?”
Nếu không với tính tình nghiêm túc của anh, sao có thể kéo dài loại quan hệ lén lút này tận bốn năm?
Thạch Hạo Nhiên không trả lời, chỉ xoa đầu em gái.“Em đừng quan tâm.”
Thấy anh tránh đề tài, cô vẫn không buông tha, tiếp tục truy vấn.“Sao có thể mặc kệ, anh là anh em mà! Sao em có thể mặc anh cứ mãi không danh không phận như thế?”
“Cái gì mà không danh không phận?” Thạch Hạo Nhiên bị mấy từ này của em gái chọc cho bật cười. “Em đừng nói bậy!”
“Em nào có nói bậy? Nếu cha mẹ biết anh và Tiểu Lục……” Thấy ánh mắt của anh, cô lập tức nhỏ tiếng.“Đương nhiên em sẽ không nói cho bọn họ, nhưng anh……”
“Thôi được rồi, đây là chuyện của anh, em đừng nhúng tay vào.” Ngắt lời em gái, Thạch Hạo Nhiên nhíu cái mũi của cô,“Em cứ chăm lo đứa bé trong bụng cho tốt là được rồi.”
Về phần anh và Giang Lăng Lục…… Con ngươi đen nhìn về phía cục cảnh sát, chỉ thấy cảnh sát trưởng Giang đang dựa cửa, không coi ai ra gì ngoắc ngoắc tay với anh.
Anh dời ánh mắt, cũng biết vào giờ ăn trưa cô gái này sẽ tìm tới anh « tính toán ».
Thử đếm ngày, cũng đã một tuần rồi bọn họ không « tính toán ».
Đồ Kiều Kiều đương nhiên cũng thấy được.“Anh, hình như Tiểu Lục tìm anh.”
“Không cần để ý tới cô ấy.” Cô đói, anh lại không đói.“Đi thôi, chúng ta về ăn cơm.”
“Dạ!” Nhìn hai người, tâm tư Đồ Kiều Kiều lưu chuyển.
“Đừng lại nghĩ ra trò gì.” Thạch Hạo Nhiên cảnh cáo nhìn em gái.“Đây là chuyện riêng của anh với cô ấy.” Anh không muốn có bất cứ kẻ nào quấy rối.
“Biết rồi!” Đồ Kiều Kiều nhu thuận cúi đầu, ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, nhưng ánh mắt lại chợt loé lên tia giảo hoạt.
Hừ, nếu cô không nhúng tay, chỉ sợ vị anh trai đần này còn muốn tiếp tục bị « ăn không trả tiền », sao có thể thế được?
Cô nhất định phải nghĩ cách……
Thạch Hạo Nhiên không nhận thấy những suy nghĩ trong lòng cô em gái, ý nghĩ của anh đã sớm bay xa, bay tới chỗ Giang Lăng Lục, anh có thể tưởng tượng sắc mặt của cô lúc này nhất định không được tốt lắm.
Khóe môi vô ý nhếch lên, con người trầm tĩnh tựa hồ hơi nhộn nhạo, nhưng chỉ trong chốc lát, lại bình thản không sóng gió, như là chưa từng xảy ra chuyện gì, rồi lại như là
ấn giấu điều gì……
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
69 chương
46 chương
63 chương