Editor: Mai Thanh Nguyễn Beta: Jenny Thảo Trên người Tần Lâu hiện giờ cũng chỉ mặc một chiếc áo tắm dài, cổ áo hiện tại hơi mở ra, anh cũng không hề thấy ngại, lười biếng ngả người ra sô pha, mắt khẽ híp lại, dựng thẳng ngón trỏ để trước môi làm dấu suỵt. "Ừm, anh sẽ ngoan ngoãn, giống như tiểu bạch kiểm được bao nuôi an tĩnh ở bên trong." "......" Tống Thư bị hình ảnh trước mặt làm cho nóng mặt, đối với Tần Lâu quả thực không có biện pháp. Tống Thư còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tiếng gõ cửa gấp gáp ở bên ngoài càng thêm mất kiên nhẫn, cô chỉ có thể liếc mắt xem Tần Lâu một cái, xoay người liền đi mở cửa cho Loan Xảo Khuynh. Cửa mở, người đứng bên ngoài quả nhiên chính là Loan Xảo Khuynh. Tống Thư kéo cửa chỉ lộ ra một cái khe hở, đứng dựa tường nhìn về phía Loan Xảo Khuynh đang đứng ở bên ngoài, cười dịu dàng: "Đã trễ như vậy rồi, trưởng phòng Loan còn có chuyện gì gấp hay sao?" Loan Xảo Khuynh cười khổ: "Trợ lý Tần... Tôi nghe nói, ở khách sạn chúng ta đang ở dưới lầu có một cái hộp đêm cũng không tồi, cho nên chuẩn bị mời cô cùng nhau xuống dưới chơi một chút." Tống Thư sửng sốt, qua hai ba giây mới có chút không thể tin hỏi lại: "Đi... chỗ nào cơ?" "Hộp đêm bên dưới khách sạn." "Bây giờ đã..." Tống Thư quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ bên trong phòng, sau đó hơi nhíu mày quay lại: "Đã 11 giờ đêm rồi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi. Ngày mai khối lượng công việc cần xử lý có vẻ khá nhiều, trưởng phòng Loan tốt nhất cũng nên về nghỉ ngơi đi, không cần ở lại đây trễ như vậy. Chúng ta tới đây mục đích là để làm việc, cũng không phải tới để vui chơi." Loan Xảo Khuynh hầu như bị Tống Thư nói đến mặt đỏ tai hồng xấu hổ không chịu nổi, cô ấy rủa thầm trong bụng Sở Hướng Bân sao lại ra cái chủ ý quái đản như thế này chứ, một bên cường ngạnh ngẩng đầu chống đỡ. "Trợ lý Tần xin chớ hiểu lầm, tôi chỉ là muốn thư giãn một chút, cũng không có ý gì khác --" Âm thanh đột nhiên ngừng bặt. Loan Xảo Khuynh đang đứng đối diện với Tống Thư đột nhiên ánh mắt dại ra nhìn về hướng khác, Tống Thư có chút dự cảm xấu trong lòng, chuẩn bị ngoái đầu nhìn lại phía sau, liền cảm giác có người từ phía sau ôm lấy cô. Người phía sau mặc áo tắm dài lỏng lẻo, cổ áo chữ V rộng mở, cách lớp quần áo hơi mỏng của Tống Thư dán chặt vào người cô. Người gây nên tình cảnh yên tĩnh bất thường này còn không hề tự giác được, cúi đầu ghé miệng vào tai Tống Thư, ánh mắt như nhìn kẻ địch bao phủ lên người Loan Xảo Khuynh đang đứng trước cửa. "Cô là nghĩ muốn mang trợ lý của tôi đến cái địa phương quái gở nào?" Loan Xảo Khuynh: "............" Loan Xảo Khuynh khó khăn trưng ra một nụ cười mỉm, đưa mắt nhìn về phía Tống Thư: "Trợ lý Tần, đây là cái cô nói, chuẩn, bị, nghỉ, ngơi?" Tống Thư: "." Tần Lâu nghe xong cười nhạt: "Chúng tôi hiện tại muốn cùng nhau nghỉ ngơi, cô có ý kiến gì không?" "...... Không có." Loan Xảo Khuynh gian nan trả lời, trong lòng lặp lại mấy lần ám thị cùng nhắc nhở, mới tìm về lời thoại của bản thân: "Tôi chỉ là đang ở nước ngoài xa quê hương, ở nơi này không có ai quen biết, không tin tưởng ai được, vốn chỉ muốn mời trợ lý Tần cùng nhau đi -- Nếu trợ lý Tần đang bận, tôi liền không quấy rầy nữa." Loan Xảo Khuynh nói xong, làm bộ xoay người rời đi. Ánh mắt của Tống Thư hơi rung chuyển, trầm mặc hai giây cuối cùng cũng mở miệng: "Hiện tại đúng là đã khuya rồi, trưởng phòng Loan cũng nên về phòng nghỉ ngơi sớm chút đi." Loan Xảo Khuynh dừng bước, nhưng cũng không có quay đầu lại: "Tôi cũng không giống như trợ lý Tần đi đến đâu cũng có người bên cạnh, tôi hiện tại vẫn muốn xuống lầu dưới chơi một chút." "......" Tống Thư đau đầu. Xem bộ dạng trước mặt này, rất có thể là cô ấy đã được Sở Hướng Bân đến giúp một tay thiết kế. Tần Lâu nói có lẽ không sai, Sở Hướng Bân chính là một con hồ ly, nhanh như vậy liền bắt được tâm lý của Loan Xảo Khuynh, để cô ấy rơi vào cục diện do anh ta sắp xếp. Nhưng mà cô lại không thể thật sự mặc kệ Loan Xảo Khuynh. Ngẫm lại điểm này, giống như cô bắt buộc phải rơi vào cái bẫy do hồ ly Sở Hướng Bân bày ra. "Đợi đã." Người đàn ông đang phủ ở trên người Tống Thư khẽ động đậy, lười biếng gọi Loan Xảo Khuynh lại. Loan Xảo Khuynh ngoài ý muốn quay đầu nhìn lại, cùng với Tống Thư đều nhìn về phía Tần Lâu. Mà Tần Lâu cũng chỉ tiếp tục lười biếng hôn xuống bên tai Tống Thư. "Hộp đêm của nước E tôi cũng chưa được đi bao giờ, không bằng tất cả chúng ta đều cùng xuống dưới chơi một chút đi?" Tống Thư hiểu ý, nhoẻn miệng cười: "Tốt, tôi liền đi theo Tần tổng." Loan Xảo Khuynh vừa nãy cũng không nghĩ sẽ gặp Tần Lâu ở phòng của Tống Thư, đối với kế hoạch đột nhiên xuất hiện biến cố này đầy mặt mờ mịt. Mãi cho đến khi ánh mắt Tống Thư lạnh lùng nhìn về phía cô ấy: "Nếu trưởng phòng Loan nhất định phải đi, chúng ta liền cùng nhau xuống dưới đó -- bất quá phiền trưởng phòng Loan ra đại sảnh chờ một chút, đợi chúng tôi thay quần áo." "Được...Tốt." Loan Xảo Khuynh như người mất hồn bước vào thang máy, đi thẳng đến đại sảnh. Từ thang máy bước ra, Loan Xảo Khuynh nhìn thấy Sở Hướng Bân đang ở phòng nghỉ bên trong phòng chờ dành cho khách. Sở Hướng Bân nhìn thấy Loan Xảo Khuynh, nhìn thấy cô chỉ xuống một mình không có ai bên cạnh, hơi nhướng mày, đứng dậy đi qua. "Như thế nào, cô ấy không chịu tới sao?" Loan Xảo Khuynh tâm tình phức tạp lắc đầu: "Tần Lâu cũng ở đó, cô ấy căn bản chưa kịp trả lời thì anh ấy đã đồng ý rồi." Sở Hướng Bân sửng sốt, vài giây sau lắc đầu nở nụ cười. Loan Xảo Khuynh cắn răng liếc mắt: "Anh còn cười được? Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" "Vẫn là giữ nguyên kế hoạch đi ―― làm bộ ở dưới lầu ngẫu nhiên gặp được tôi, nói bộ phận của chúng ta có vài vấn đề nhân sự cần xử lý nên tôi đến tìm cô, sau đó tôi cùng cô đi đến đây." "......" Loan Xảo Khuynh không nói gì. Sở Hướng Bân ngừng hai giây, nghĩ đến cái gì, chân mày anh ta nhíu lại: "Cô sẽ không thật sự định ――" "Nếu cô ấy đúng là người đó, tôi cũng không tin cô ấy có thể kiên nhẫn cả đêm đều giả vờ như không nhìn thấy gì." Loan Xảo Khuynh cắn chặt răng: "Tần Lâu bình thường cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện của tôi, chờ lát nữa đi hộp đêm, mặc dù chỉ có mình anh ấy biểu hiện khác thường, cũng đã đủ để khẳng định suy đoán của tôi." Sở Hướng Bân nhíu mày: "Tôi đã điều tra qua, hộp đêm ở dưới lầu này chính là hộp đêm nổi tiếng ăn chơi nhất nước E, cô thật sự muốn đi đến đó? Đừng đợi đến lúc Tần Lâu muốn xuất hiện cứu thì cô đã bị người khác ăn mất rồi." Nói xong, Sở Hướng Bân liền có chút hối hận.――Hắn biết rõ tính tình Loan Xảo Khuynh, nhất định không chịu nổi kích thích này, lúc trước còn chưa xác định rõ, hiện tại nghe những lời này của hắn chỉ sợ muốn kéo lại cũng không còn kịp nữa. Quả nhiên, Loan Xảo Khuynh vừa nghe những lời của Sở Hướng Bân nói, chân mày lập tức nhảy dựng, cười lạnh: "Lúc tôi còn là nữ vương của hộp đêm chưa biết chừng anh vẫn còn đang đeo kính ở trường học làm một con mọt sách đó, đừng có xem thường tôi!" Sở Hướng Bân: "......" Sở Hướng Bân quả thực khó có được cảm giác thất bại, tưởng như tự bê đá đập vào chân mình. Trầm ngâm một hồi, anh ta gật đầu: "Được rồi, đi thôi, tôi đi cùng với cô." Tâm tình đang reo hò cổ vũ chính mình của Loan Xảo Khuynh sửng sốt, quay đầu lại nhìn: "Sao anh lại muốn đi cùng tôi?" Sở Hướng Bân nghiêng mắt lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, trào phúng cười: "Vạn nhất đêm nay có xảy ra chuyện gì bọn họ đều sẽ truy cứu đến trên người tôi, phát hiện ra chủ ý này là do tôi đề xuất -- chức phó trưởng phòng Vio tôi đang ngồi hiện tại rất an ổn, tạm thời không muốn bị khai trừ vì ân oán cá nhân." ".......Xùy." Loan Xảo Khuynh bĩu môi: "Lo lắng vô căn cứ, theo lý cho dù anh trai của tôi có ý định sa thải anh, thì những công ty lớn nhỏ ngoài kia, chỉ riêng Cần Duệ chỉ sợ đều ước muốn được mời anh về đó làm việc thôi?" "......" Ánh mắt Sở Hướng Bân khó phát hiện ra có chút dừng lại. Anh ta ngoái đầu nhìn về phía Loan Xảo Khuynh, cô gái này không phải cũng định thử hắn chứ -- những lời kia xác định chỉ là vô tình, lấy chỉ số thông minh của cô hiện tại thì hoàn toàn không thể nghĩ được đến việc thử hắn. Sở Hướng Bân hoàn hồn, tự giễu nhếch miệng. Loan Xảo Khuynh chờ ở bên kia có chút thiếu kiên nhẫn, ánh mắt xẹt qua người Sở Hướng Bân lâu hơn một giây, vài giây sau lại lần nữa an tĩnh lại. Tầm mắt của Loan Xảo Khuynh dừng ở trên người Sở Hướng Bân. Sở Hướng Bân nhíu mày: "Cô nhìn tôi làm gì?" Loan Xảo Khuynh không những nhìn, còn đem cả người Sở Hướng soi từ trên xuống dưới, nhìn xong còn ghét bỏ vỗ vai anh ta: "Người anh em, nhìn cách ăn mặc của anh hiện tại có chút nào giống đang chuẩn bị đi hộp đêm không? Tùy tiện kéo anh đến công ty còn có thể tiến hành cuộc họp ngay được đó -- tây trang, giày da cũng không khỏi quá mức phẳng phiu nha." Sở Hướng Bân cau mày không nói lời nào. Hiển nhiên giống như lời Loan Xảo Khuynh nói giống nhau, anh ta ăn mặc như thế này càng giống như trí thức nhầm đường đi vào hộp đêm. Loan Xảo Khuynh nhìn bộ mặt nghiêm túc của Sở Hướng Bân trong vài giây, phụt một cái cười ra tiếng: "Haizz, anh cũng đã 25-26 tuổi rồi, bộ trước giờ chưa từng được đi hộp đêm hay sao?" Sở Hướng Bân cười lạnh: "Tôi một không thiếu tình, hai vật chất hay nội tâm cái gì cũng đều đã thỏa mãn, ba cả ngày bận rộn đủ thứ công việc công tác -- cô cho là tôi sẽ có hứng thú đi đến loại địa phương phức tạp như hộp đêm tiêu tốn sức lực sao?" Loan Xảo Khuynh cười xem thường: "Có bản lĩnh như vậy thì anh hiện tại lập tức về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đi." Sở Hướng Bân: "......" Hiếm khi được thấy Sở Hướng Bân ở trước mặt mình ăn thiệt thòi, Loan Xảo Khuynh tâm tình vui vẻ: "Được rồi, anh ở trong công ty cũng không thực sự đem anh trai tôi cùng mấy người kia để vào mắt -- xem ra anh vẫn rất yêu thích công việc hiện tại của mình, nể tình anh đã bày mưu tính kế cho tôi, mặc kệ tối nay có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không khai anh ra -- như vậy sẽ không dính líu đến anh, có được không?" "......" "Anh còn đứng đó làm gì? Không định trở về phòng sao?" "......" Loan Xảo Khuynh bị ánh mắt của Sở Hướng Bân nhìn chằm chằm đến nổi da gà, ẩn ẩn cảm thấy Sở Hướng Bân tối nay có chút kỳ quái, thấy anh ta xoay mặt ra chỗ khác, cất giọng cười nhạo mình. "Tôi cùng cô không giống nhau, tôi vẫn còn có thứ gọi là lương tâm. Chủ ý là do tôi đề xuất nếu để cho cô xảy ra chuyện gì, tôi sợ cô biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho tôi --như vậy mới đáng sợ." "......" Loan Xảo Khuynh nghiến răng. Sở Hướng Bân nói xong trào phúng, quay đầu lại nhìn về phía Loan Xảo Khuynh: "Phong cách ăn mặc khi đi hộp đêm như thế nào?" Loan Xảo Khuynh tức giận liếc hắn: "Dù sao cũng không giống bộ dạng bây giờ của anh, nhân mô cẩu dạng (*)" (*)Nhân mô cẩu dạng là thành ngữ Trung Quốc: mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì. Sở Hướng Bân khó khăn hình dung một chút, duỗi tay cởi bỏ áo khoác tây trang trên người, thành áo choàng bên ngoài. ".....Nên điều chỉnh lại một chút?" "Anh còn có thể chỉnh loạn thành bộ dáng gì --?" Loan Xảo Khuynh quay đầu lại nhìn anh ta, đang chuẩn bị cười nhạo một phen nét mặt liền cứng đờ. Áo khoác tây trang thẳng thớm không một nếp gấp khoác hờ trên vai, Sở Hướng Bân cau mày, cúi đầu đưa tay nới lỏng cà vạt, tay còn lại cởi bỏ hai nút trên áo sơ mi, để lộ ra đường nét xương quai xanh sắc sảo. Đột ngột chuyển từ nhân mô cẩu dạng sang người đàn ông đẹp trai quyến rũ. Loan Xảo Khuynh cảm thấy gương mặt mình có chút nóng. Tạm thời bỏ xuống ân oán trước đây, trừ bỏ lúc người đàn ông này trào phúng chính mình, anh ta đúng là lớn lên rất đẹp mắt. Khó trách tính tình chó má như anh ta cũng có người theo đuổi..... Nhớ tới những cô gái si tình trong bộ phận của mình, Loan Xảo Khuynh vội vàng thu hồi ánh mắt. Điên rồi, điên mất rồi. "Như thế này được rồi chứ?" Sở Hướng Bân ngẩng đầu, nhíu mày hỏi. Loan Xảo Khuynh liếc mắt nhìn anh ta, lại đảo mắt một vòng, cuối cùng nhịn không được phải dời đi, nhìn chằm chằm vào đầu tóc người đối diện, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Sở Hướng Bân đến gần. Đúng là được rồi, chỉ thiếu chút nữa. ".... Cúi đầu xuống." "?" "Lại gần đây, cúi đầu xuống." Loan Xảo Khuynh cố ý để lộ vẻ mặt không kiên nhẫn. Sở Hướng Bân dừng động tác, đúng thật nghe lời Loan Xảo Khuynh mà cúi thấp người. Hơi thở của đàn ông lạ lẫm dựa sát vào người, hồi chuông cảnh báo trong lòng của Loan Xảo Khuynh vang lên liên tục, Loan Xảo Khuynh ảo não nhắm mắt lại, dưới con mắt của Sở Hướng Bân chỉ thấy được cô đang đưa tay vò loạn trên đầu của hắn. Sau đó còn kèm theo lời giải thích: "Tóc... Kiểu tóc quá đứng đắn, phải nổi loạn một chút." "Ừ." Sở Hướng Bân vẻ mặt không có cảm xúc trả lời. Anh ta hiện tại đứng quá gần, Loan Xảo Khuynh cầm lòng không được, hô hấp toàn thân như bị đình chỉ, cuối cùng cũng đem kiểu tóc nghiêm túc của anh ta đổi thành phong cách nổi loạn của hộp đêm, Loan Xảo Khuynh vuốt xong sợi tóc cuối cùng. "...Xong rồi." Sở Hướng Bân giương mắt nhìn qua nơi phát ra giọng nói. Ánh mắt của hai người đột nhiên đối diện nhau. Loan Xảo Khuynh không biết là hồi hộp đến nín thở hay vì ngạc nhiên mà im lặng, ánh mắt của Sở Hướng bân so với ngày thường cũng có chút bất đồng, nhiều thêm vài phần hắc ám âm trầm. Thân thể hai người đồng thời cứng lại. Không khí ái muội như sắp phát sinh chuyện gì đó, đột nhiên một âm thanh gây mất hứng truyền tới. "Các người ở đây đang chơi trò gì vậy, không phải là chuẩn bị hôn nhau đó chứ?" "――!"