"Cô gái, tôi có một chuyện muốn thổ lộ với em."   "Tống Minh Mặc, có muốn tôi trở mặt với anh hay không?"   Bị Tống Minh Mặc chặn đường, Diệp Tô dứt khoát dựa người vào tường, một chân trên đất một chân chống tường, hay tai ôm ngực, ngẩng đầu báo cho người đàn ông đối diện biết mình đang tức giận.    Cô cảm nhận được mùi vị trên người anh ta. Tươi mát, trơn sáng, khiến người ta không khỏi nghĩ đến nham thạch màu đen được nước biển gột rửa từng đợt.   Nước hoa cũng không tệ lắm, Diệp Tô nhếch khóe miệng, đáng tiếc khổng tước không phải là động vật dưới biển.   Tống Minh Mặc không ngờ lời tỏ tình của mình lại nhận được câu trả lời như thế, anh ta ngẩn ra một lát, Diệp Tô lập tức thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta chuẩn bị rời đi.   "Từ từ đã." Sau khi cánh tay bị đẩy ra anh ta đã có phản ứng, người cao chân dài, lại chặn cánh tay trước mặt Diệp Tô lần nữa.   Diệp Tô nhìn cánh tay trong không trung ở trước mắt mà không nói gì, cô xoay người lại: "Tôi nói anh là người mà nghe không hiểu tiếng người à, tôi đối với anh... anh..."   Tống Minh Mặc nghiêng đầu, đột ngột hôn cô.   Diệp Tô tay mắt lanh lẹ, đặt mu bàn tay trên môi.   Cô trợn to mắt, người trước mắt nhắm nghiền đôi mắt, cằm bị hai ngón tay mảnh khảnh cầm lấy, hơi nâng lên, lòng bàn tay mềm mại nào đó có cảm giác ấm áp.   Tống Minh Mặc cảm thấy xúc cảm không đúng, hơi nâng mí mắt lên, phát hiện hôn lên lòng bàn tay cô.   Anh lại nhếch miệng cười, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm lòng bàn tay Diệp Tô: "Thế nào? Đồng ý không?"   Diệp Tô cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt muốn nôn, thiếu chút nữa là dựng tóc gáy, vội vàng dùng tay kia ngăn trước người mình rồi đẩy người anh ta ra.   "Anh làm loạn..."   Tống Minh Mặc nhanh nhẹn nắm tay Diệp Tô, tránh được cái tát của cô.   "Hình như tôi, rất thích em." Anh cười cười trêu ghẹo, kỳ thực chắc chắn là đã thích, ngay vừa rồi, một người đã diễn quen các cảnh hôn, rõ ràng chỉ là hôn lòng bàn tay của cô gái này mà thôi, cả người lại như có dòng điện chạy qua, lông tơ lưng đều không khỏi khẩn trương mà căng chặt.   Đã lâu chưa có loại cảm giác này, ngây ngô như cậu thiếu niên học cao trung, bắt tay là có thể kích động cả nửa ngày.   Diệp Tô nhe răng trợn mắt, khuôn mặt nhăn nhó, trên người không đem theo khăn giấy, chỉ có thể ra sức lau dấu vết ẩm ướt còn sót lại trên lòng bàn tay vào quần áo.   Tống Minh Mặc vẫn không để ý đến sự chán ghét của cô, trái lại còn cười nói: "Diệp Tô, em thật sự thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi, rất thành công."   Mấy tháng trước còn đang theo đuổi anh, sau đó lại bắt đầu lúc lạnh lúc nóng, mấy lần gặp nhau đều lộn xộn lung tung, không có một tình cảnh bình thường nào, lại vừa đúng gợi lên hứng thú của anh. Một ngày trước chủ động tới tìm anh khớp kịch bản, sau khi bị anh khắc nghiệt từ chối thì trở lại bình thường như không có chuyện gì, không hề có dáng vẻ đau buồn của mấy fans bị nam thần cự tuyệt, ngược lại không khỏi thu hút ánh mắt người khác lên người cô.   Chiêu lạt mềm buộc chặt này tuy rằng hơi cũ, nhưng cũng vẫn còn hữu dụng, anh ăn.   "Ai muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, ai muốn sự yêu thích của anh, bệnh thần kinh à!"    Diệp Tô chà lòng bàn tay lên quần áo suýt chút nữa là rách da, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Minh Mặc: "Đầu óc anh có bệnh sao? Làm nam thần lâu rồi nên cảm thấy mình quá tốt? Có phải cho rằng tất cả mọi người đều phải thích anh đúng không? Còn hôn lén, anh có buồn nôn hay không?!"   Kỳ thực cũng không phải chưa bị người hôn lén, thế nhưng cảm giác không giống, Diệp Tô rất không muốn thừa nhận.   Lúc Kỷ Hằng hôn lén cô sẽ có một chút ngạc nhiên vui vẻ, ngoài miệng oán trách nhưng thật ra trong lòng không thể nào tức giận được, mà Tống Minh Mặc, thì hoảng sợ như gặp quỷ vậy.   Tống Minh Mặc ngây người, môi mấp máy hai cái, không nói nên lời, lần đầu tiên anh bị người ta mắng như vậy, không biết nên phản ứng thế nào.   Tống Minh Mặc là người đàn ông đã quen được phụ nữ chiều chuộng điển hình, dựa vào vẻ bề ngoài tốt, ngay từ lúc mặc tã đã được người tâng bốc theo đuổi. Lúc đi học, mỗi ngày trên bàn học đều đầy thư tình và quà cáp, khi ra nghề cũng gặt hái được vô số người hâm mộ, đi đến chỗ nào cũng đều được vạn người chú ý, vậy nên sau này được người ta tỏ tình thì đã không có cảm giác.   Hôm nay coi như là lần đầu tiên trong đời anh tỏ tình với người khác, vốn tưởng rằng Diệp Tô sẽ biết điều đồng ý một tiếng, thậm chí sẽ cảm động đến lệ nóng doanh tròng phải cảm ơn anh đại ân đại đức đã thích cô, nào ngờ, kinh ngạc đổ ập xuống.   Diệp Tô chặn ngang ngực đẩy Tống Minh Mặc lui về sau hai bước: "Tránh ra!"   Ngay lúc cô kéo cửa, mu bàn tay bị bàn tay khác phủ lên.   Tống Minh Mặc cầm tay Diệp Tô đặt ở chốt cửa, ngăn động tác mở cửa của cô.   "Từ chối tôi là bởi vì người đàn ông đêm đó? Anh ta thật sự là bạn trai em?"   "Không phải." Diệp Tô thuận miệng đáp, sau đó nghĩ tới Kỷ Hằng lại cảm thấy có chút không thích hợp, ngẩng đầu trừng mắt nhìn vẻ mặt cổ quái của Tống Minh Mặc: "Có phải bạn trai tôi hay không mắc mớ gì tới anh?"   Tống Minh Mặc lại liếm liếm môi, cười một tiếng: "Nếu không có bạn trai, tại sao không chấp nhận lời tỏ tình của tôi?"   Hai người này có quan hệ nhân quả gì sao? Logic của người không bình thường quả nhiên không so sánh với người bình thường được, Diệp Tô mắng một câu "Bệnh thần kinh", vứt cái tay đang phủ trên mu bàn tay cô qua một bên, mở cửa sải bước đi ra ngoài.   Diệp Tô bước qua ngạch cửa,Tống Minh Mặc chấn động, điện thoại trong túi quần bắt đầu vang lên.   "Thế nào? Đây đã là cô bạn gái nhỏ thứ mấy rồi? Vẫn nên giấu kỹ như trước, đừng để bị chụp được." Người đại diện họ Lý ở bên kia hỏi.   Tống Minh Mặc dựa vào cánh cửa sờ sờ cằm: "Tôi bị từ chối rồi."   Bên kia vang lên tiếng điện thoại rơi xuống đất, tiếp theo lại xuất hiện tiếng người lần nữa, kinh thế hãi tục: "Vậy cậu, cậu, cậu, cậu..."   Tổ tông cậu sao còn bình tĩnh như vậy.   Tống Minh Mặc nhớ lại từng câu từng chữ vừa rồi, nhớ lại cảm giác điện giật khi đụng vào cô, giọng nói đứng đắn hiếm thấy.   "Lão Lý."   "Ừ? Mời, mời nói." Người bên kia điện thoại nơm nớp lo sợ vì sự tốt tính khác thường này của anh.   "Anh có thể chỉ tôi cách theo đuổi phụ nữ không? Trước đây chưa từng theo đuổi."   "Gì?!"   ...   Trên đường trở lại Diệp Tô chạy đến nhà vệ sinh, nước chảy ào ào xuống, cô dùng hơn phân nửa bình nước rửa tay, như muốn rửa thủng bàn tay mình.   Mãi cho đến khi lòng bàn tay thật sự rách da, bắt đầu rướm máu phát đau Diệp Tô mới vừa vẩy nước vừa trở lại trường quay.   May mắn là cả đoàn phim đều đang bận rộn chuẩn bị cho một phân cảnh, rất ít người chú ý đến việc cô bị Tống Minh Mặc kéo đi.   Tiếu Vũ vừa thấy Diệp Tô trở về đã vội vàng xông lên, cười xấu xa: "Tô Tô, vừa rồi Tống Minh Mặc gọi cậu làm gì vậy? Hắc hắc, kỳ thực không phải đi khớp kịch bản nha. Nói cho mình biết một chút, chuyện gì?"   Diệp Tô trừng mắt liếc cô nàng, Tiếu Vũ lập tức chú ý tới biểu hiện khác thường trên mặt cô, không hề có sắc mặt vui mừng, càng không có vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân, cũng không tính là bình thản, thoạt nhìn như là ăn phải một con muỗi.   "Cậu, cậu thế này là thế nào..."   "Im đi!" Tâm tình Diệp Tô không tốt, lần đầu tiên nổi giận với Tiếu Vũ: "Không nên hỏi, cũng đừng hỏi."   Tiếu Vũ nhịn một bụng nghi ngờ xuống, móc điện thoại ra giao cho Diệp Tô, sau khi bị xui xẻo thì giọng nói hơi ấm ức: "Đây, điện thoại của cậu, vừa rồi không cầm theo, mình cất giùm cậu."   "Cảm ơn." Giọng Diệp Tô chậm lại, nhận điện thoại của mình, mở màn hình ra, bị số cuộc gọi nhỡ trên điện thoại dọa sợ.   Tổng cộng có mười mấy cuộc, toàn bộ đều đến từ "Trứng thối lớn ăn chực uống chực" .   Lúc ở trường quay điện thoại phải để chế độ im lặng, cô lại không mở chế độ rung, Kỷ Hằng gọi nhiều như vậy nhưng Tiếu Vũ không hề biết.   Có chuyện gì gấp sao? Tâm trạng Diệp Tô có chút bất an, vừa mới chuẩn bị gọi lại, bên kia Kỷ Hằng đã gọi qua trước.   "A lô." Diệp Tô đi tới góc phòng nghe điện thoại.   "Em đang ở đâu?!" Giọng nói tức giận của Kỷ Hằng xuyên qua ống nghe truyền vào màng tai Diệp Tô.   Diệp Tô không khỏi đưa điện thoại cách xa lỗ tai một cm.    "Tôi đang ở trường quay, chuyện gì vậy?"   "Trường quay của em ở đâu, anh lập tức tới ngay."   "Anh tới trường quay của tôi làm cái gì?" Diệp Tô không sao hiểu được: "Anh không có thẻ công tác sẽ không được vào."   "Vừa rồi em làm gì? Thành thật nói cho anh biết." Kỷ Hằng thay đổi cách hỏi.   "Tôi..." Diệp Tô nghẹn lời một chút: "Tôi còn có thể làm gì, đóng phim."   "Vì sao vừa rồi không nghe điện thoại."   "Tôi đi nhà vệ sinh, không mang điện thoại di động."   "Ha hả." Kỷ Hằng cười lạnh hai tiếng, Diệp Tô nghe mà cả người nổi da gà.   "Anh gọi video cho em, nghe đi."   Nói xong anh lập tức cúp điện thoại, Diệp Tô nhận được lời mời nói chuyện qua video.   Diệp Tô nhìn lời mời trò chuyện đột nhiên có cảm giác đang bị kiểm tra, tâm trạng trống rỗng, lòng bàn tay bị rách da chà lên quần đến mức móng lên, sau đó mới nhấn nhận lời mời trò chuyện video.   Khuôn mặt của Kỷ Hằng lập tức chiếm cứ cả màn hình, gương mặt của anh cũng không bị thay đổi vì độ tròn của máy ảnh, ngược lại còn có thể thấy rõ ngũ quan tinh xảo, nhìn vẫn như bình thường.   Mặt Kỷ Hằng lạnh băng: "Lấy cái mặt của em ra, anh muốn nhìn xung quanh em. Rốt cuộc là em ở đâu."   Gọi điện thoại một cách khó hiểu còn nhiều yêu cầu, không muốn nhìn mặt cô? Rõ ràng khuôn mặt cô vô cùng đẹp, Diệp Tô vốn định oán giận anh vài câu, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa nãy, rồi nhìn khuôn mặt Kỷ Hằng trên màn hình, miệng giương lên.   Thôi vậy, cũng không biết là làm sao vậy, hiện giờ trong lòng cô, lại chết tiệt hổ thẹn với anh.   "Nhìn đi." Vẻ mặt cô dịu lại, giọng nói rất mềm mỏng, mở camera sau cho Kỷ Hằng nhìn xung quanh cô.   Kỷ Hằng mở to hai mắt cẩn thận tìm kiếm, đập vào mắt là phim trường《Dẫn hỏa》 ầm ĩ, xa xa có người đang sắp xếp đạo cụ, người ngồi trước máy quay nghỉ ngơi, mọi người vội vội vàng vàng trang điểm lại, gần bên Diệp Tô là trợ lý tên Tiểu Vũ đang ăn chocolate.   "Vừa nãy rốt cuộc là em làm cái gì?" Kỷ Hằng còn chưa quá tin tưởng, Diệp Tô có thể gạt người, nhưng ánh sáng màu xanh do cô dẫn tới trên đầu anh thì không.   Ngay trường quay, tại sao lại có ánh sáng.   "Tôi..." Diệp Tô còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, Tiếu Vũ đột nhiên giơ thanh chocolate đã gặm được một nửa lên gọi cô.   "Tô Tô. Thợ trang điểm gọi cậu qua dặm lại lớp trang điểm để chuẩn bị quay, tiếp đó là chụp ảnh."   "Anh có nghe không, tôi phải lập tức đi quay, buổi tối trở về nói cho anh nghe được chưa?"   Quá đúng lúc, Diệp Tô thở phào một hơi, không đợi Kỷ Hằng trả lời đã ngắt cuộc gọi.   Cuộc trò chuyện bị cô đột nhiên cắt đứt, Kỷ Hằng giận không chỗ phát tiết. Anh chống nạnh đi tới đi lui trong nhà lại không thể trút giận, buồn bực vuốt vuốt tóc.   Sợ anh hỏi? Có bản lĩnh buổi tối cũng đừng về gặp mặt anh.   Phim trường, thợ trang điểm bôi bôi quét quét trên mặt, Diệp Tô nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện của cô và Kỷ Hằng.   "Miệng làm sao vậy? Hơi ứ máu, không tốt khi thoa son rồi." Thợ trang điểm hỏi.   "À." Diệp Tô hoàn hồn, nở nụ cười: "Mấy ngày nay miệng quá khô, tôi hay liếm nên làm trầy da, thật ngại quá."   Vừa rồi cô cảm thấy hơn thở của Tống Minh Mặc còn xuyên qua lòng bàn tay tới trên môi cô, sau đó trên đường quay lại cô cũng lau mạnh môi mấy lần, nên có hơi sưng đỏ.   "Lần sau chú ý một chút nha, buổi tối trước khi ngủ nên thoa son dưỡng." Thợ trang điểm cầm cọ môi quét cho cô một chút son đỏ, một chút màu nhạt, tông nâu sữa ấm áp, vừa tự nhiên vừa nâng khí sắc.   "Vâng." Diệp Tô trả lời xong lại nhìn xuống giao diện trò chuyện.   Cọ môi phớt qua môi, có chút ngứa.   Diệp Tô suy nghĩ một chút, nhập mấy chữ gửi qua.   Kỷ Hằng đang ở nhà giơ chân nghĩ buổi tối nên trừng trị Diệp Tô như thế nào, nghiêm túc đối phó cô ra sao nhận được tin nhắn WeChat.   Anh nhìn một chút, ý cười đột nhiên như gợn nước tràn ra trong đáy mắt.   Thoáng chốc, gương mặt đẹp trai cười lên giống như một thằng ngốc.   Người dùng được ghi chú là "Sáu lượng bạc của Kỷ Hằng" gửi đến nội dung: "Tôi thật sự đang đóng phim, rất bận bịu, buổi tối về nói chuyện với anh có được không?"   Cùng với một cái --   "Hôn~ "   Hôn nha, là hôn.   Kỷ Hằng cười ngây ngô một lát mới phát hiện có cái gì không đúng.   Làm sao mà, anh lại bắt đầu có ý định tha thứ vậy?