Đạt Ma Kinh

Chương 5 : Cứu người: có phải vì từ bi? - Giành giật môn đồ: vì cốt cách!

Điều này trước đây chưa từng xảy ra, nên bổn Phương trượng không thể quyết định được. - Bạch phương trượng! Hồi Nguyên đan tuy là báu vật có giá trị liên thành, nhưng so với Đạt Ma kinh điển thì không có giá trị bằng. Vì Hồi Nguyên đan thì bổn phái có thể tìm cách chế luyện lại được theo phương dược đã có, còn Đạt Ma kinh điển nếu không kịp thu hồi thì hậu quả khó lường. Vả lại, nếu để mất Đạt Ma kinh điển vĩnh viễn thì... - Giới Nộ! Ngươi nói không sai! Chính bổn Phương trượng đã nghĩ đến điều này và đang cân nhắc lợi hại đây. Vì theo bổn Phương trượng thì dù có cho vị thí chủ đây dùng hết số Hồi Nguyên đan còn lại của bổn phái thì cũng vô ích thôi. Có tiếng nói của Giới Nộ kêu lên kinh ngạc : - Sao lại là vô ích, Phương trượng? - Hà! Một chưởng trước đã chấn nát ngũ tạng, sau đó lại còn bị kẻ khác điểm vào Tàn huyệt sinh cơ với mục đích truy vấn. Hồi Nguyên đan chỉ chữa cho vị thí chủ đây thoát cơn nguy vì nội tạng bị chấn động, còn Tàn huyệt sinh cơ thì... vô vọng. Lại có tiếng của Giới Nộ đại sư : - Bạch phương trượng! Do Phương Tịnh sư thúc đã phục cho hắn một hoàn Hồi Nguyên đan nên hắn mới còn sống đến bây giờ. Ngay lúc này nếu Phương trượng không ban cho hắn thêm một hoặc vài Hồi Nguyên đan nữa thì hoàn trước đó kể như bỏ phí. Vả lại dù sau này hắn có là một phế nhân đi nữa thì đấy là số mệnh của hắn. Chúng ta chỉ cần cứu cho hắn tỉnh lại và hỏi đôi điều về Đạt Ma kinh điển là đủ rồi. - Giới Nộ! Lòng từ bi của Đức Phật tổ đâu có cho phép bổn Phương trượng làm điều đó chứ? Tuy biết rằng ở giới giang hồ việc bức cung hay tra vấn là chuyện vẫn thường xảy ra, nhưng với chúng ta thì không. Huống chi vị thí chủ đây đã là một phế nhân, một kẻ sống dở chết dở, điều này không được đâu! - Phương trượng! - Bạch phương trượng! Đệ tử có điều muốn nói. - Phương Thanh sư huynh! Sư huynh có cao kiến gì? - Theo như Phương Tịnh sư đệ về nói lại thì vị thí chủ đây dường như có hảo ý với bổn phái khi cố tình xuất hiện điềm chỉ sự trá ngụy của Tư Không... của Thiên Địa bảo. Bần tăng cũng không đồng ý với lời buộc tội của Giới Nộ, cho vị thí chủ đây là kẻ xảo trá có mưu đồ riêng. Vì nếu đã thế thì vị thí chủ đây cứ chờ cho mọi chuyện ngã ngũ, sau đó khi người của bổn phái và Thiên Địa bảo đã bỏ đi hết thì vị thí chủ đây muốn làm gì thì làm mà không được! - Ý của sư huynh là... - Phương trượng! Ý bần tăng muốn Phương trượng ban cho vị thí chủ đây vài hoàn Hồi Nguyên đan. Một phần vì chúng ta sẽ vì việc này mà biết được kẻ đã thủ đắc Đạt Ma kinh, phần khác nữa là biết đâu do vị thí chủ đây, còn có căn cơ hơn người nên kỳ tích sẽ xuất hiện. Phật tổ đã dạy là làm ân thì làm ân cho trót. Mong Phương trượng minh xét! Liền ngay sau đó, tiếng nói của Giới Nộ lại cất lên : - Sư bá thứ cho đệ tử ngu muội không nhìn ra điều mà sư bá vừa nói. Còn căn cơ của vị thí chủ này thì chính Phương Tịnh sư thúc đã xem qua và đã tấm tắc khen ngợi. Phương trượng! Xin Phương trượng chuẩn cho! Một lúc thật lâu, mới có tiếng nói của vị Chưởng môn Phương trượng lên tiếng : - Nói như sư huynh thì hành vi của chúng ta chỉ là cứu nhân độ thế, đúng như sự dạy dỗ của Phật Tổ ư? - A di đà Phật! Bần tăng đã nghĩ như thế! - Hà! Không biết có được việc hay không đây? Tàn huyện sinh cơ một khi đã bị điểm rồi thì kinh mạch phải bị đứt ít lắm là hai vị trí! Bổn Phương trượng chỉ sợ đến nói, vị thí chủ đây e rằng cũng không nói được thì làm gì có chuyện cử động được tứ chi! - Bần tăng cũng biết là thế! Phải chi vị thí chủ đây nghe chúng ta nói và hiểu! Đồng thời nếu vị thí chủ đây biết qua về khẩu quyết của tâm pháp nội công thượng thừa của Phật môn mà tự vận dụng thì hay biết mấy! Đành vậy thôi, bần tăng đành tùy ở quyết định anh minh của Phương trượng vậy! Đừng nói gì lời nói vừa rồi của Phương trượng đại sư là sư huynh của Chưởng môn Phương trượng và Giới Nộ đại sư, Dư Hải Bằng đều nghe rõ, không sót một lời! Chỉ có điều là chàng không sao biểu lộ được những gì chàng muốn nói, dù là một cử chỉ nhỏ nhặt như hấp háy mắt hay nhích động một ngón tay! Chàng đã hiểu điều gì đã xảy ra cho chàng! Ai đã đoạt Đạt Ma kinh. Ai đã điểm vào Tàn huyệt sinh cơ của chàng. Và ai đã giúp chàng kéo dài hơi thở cho đến lúc này! Nghe hết, biết hết nhưng chàng không thể biểu lộ điều chàng biết, chàng nghe! Một bàn tay của ai đó đang sờ nắn khắp thân thể chàng! Chỉ đến khi nhân vật đó thôi sờ nắn và lên tiếng thì Dư Hải Bằng mới biết nhân vật vừa động đến chàng chính là vị Chưởng môn Phương trượng của Thiếu Lâm phái! - Vị thí chủ đây căn cơ tuy tốt nhưng ngũ tạng đã bị sai lệch nhiều bộ vị, lại còn bị độc thủ của độc tâm nhân điểm vào Tàn huyệt sinh cơ làm cho ba đại kinh mạch bị đứt! Bổn Phương trượng e rằng phục Hồi Nguyên đan cũng vô ích thôi! - Phương trượng! - À! Phương Tịnh sư đệ định nói gì? Hóa ra Phương Tịnh đại sư đại sư cũng hiện diện tại đây, nhưng cho đến lúc này đại sư mới lên tiếng. Được Phương trượng hỏi đến, Phương Tịnh đại sư mới nói tiếp : - Bạch phương trượng! Đúng ra đệ tử cũng không muốn lắm lời, nhưng... - Sư đệ cứ nói đi, bất tất phải lo ngại! Có tiếng hít sâu của Phương Tịnh đại sư sau lời thúc giục của Phương trượng! Liền sau đó, Phương Tịnh đại sư bèn nói luôn một thôi dài : - Tuy đệ tử vẫn còn áy náy khi chưa thu hồi được Đạt Ma kinh, nhưng không vì thế mà đệ tử muốn cứu tỉnh vị thí chủ đây để tra hỏi về điều đó! Xin Phương trượng minh xét cho, vị thí chủ đây cũng chỉ vì Đạt Ma kinh của bốn phái mà lâm vào tình trạng này. Hơn nữa, sau khi nhớ lại bộ pháp mà vị thí chủ đây đã thi thố thì đệ tử cứ ngờ ngợ và cho rằng đó chính là Túy Tiên bộ pháp của Võ lâm Tứ thần Túy Cái lão tiền bối! Nếu nhận định của đệ tử không lầm thì xin Phương trượng hãy rộng tay ban cho vị thí chủ đây linh đan thần dược của bổn phái! Sau đó, để được chuẩn xác hơn, một mặt chúng ta vẫn tiếp tục truy tầm Đạt Ma kinh, một mặt thì chúng ta đánh tiếng đến Túy Cái lão tiền bối qua Cái bang về tình trạng của vị thí chủ đây! Phương trượng nghĩ sao? - Sư đệ có tin chắc vào điều sư đệ vừa nói ra không? - Phương trượng minh xét cho! Đó chỉ là phỏng đoán của đệ tử thôi! Nhưng mười phần cũng có thể đúng được bảy, tám. - Nếu quả là như vậy thì...! Thôi được! Giới Nộ đâu? Ngươi hãy đến chỗ Phương Vô đại sư, bái người mà nhận lấy hai hoàn Hồi Nguyên đan vậy! Có tiếng bước chân của Giới Nộ đại sư bỏ đi! Và sau đó là tiếng thở dài của vị Chưởng môn Phương trượng : - Hà! Chỉ mong sao Phương Tịnh nói đúng và vị thí chủ đây được Phật tổ đại từ đại bi độ trì cho hiểm cảnh này! A di đà Phật! - A di đà Phật! Đến bây giờ Dư Hải Bằng mới biết rằng chàng đang nằm tại sơn môn Thiếu Lâm phái! Điều đó chứng tỏ rằng rốt cuộc Phương Tịnh đại sư và các vị tăng nhân đệ tử đã kịp quay lại để gặp chàng đang trong tình trạng nguy khốn và cũng kịp thời đưa chàng về sơn môn! Tâm trạng của Dư Hải Bằng nửa cảm kích, nửa muốn khước từ không nhận ân huệ của phái Thiếu Lâm! Vì chàng nghĩ rằng : “Nếu không vì cần biết đến hạ lạc của Đạt Ma kinh thì liệu Phương Tịnh đại sư có ban cho chàng một hoàn Hồi Nguyên đan và đưa về đây không? Rồi nếu không vì Túy Tiên bộ pháp có liên quan đến lão Túy Cái thì liệu vị Chưởng môn Phương trượng có hạ lệnh cho Giới Nộ đại sư đem Hồi Nguyên đan đến cho chàng hay họ sẽ bỏ mặc chàng?” Nhưng Dư Hải Bằng dù không muốn chấp nhận ân huệ này thì chàng có cách nào để lên tiếng hay có cử chỉ khước từ? Lực bất tòng tâm! Chàng cảm nhận có ai đó đang vạch miệng chàng ra và một hoàn thuốc được nhân vật đó nạp vào miệng chàng! Sau một hớp nước và sau khi bị điểm vào Phúc Kết huyệt, Phong Nha huyệt và Vựng huyệt thì Dư Hải Bằng lại mê man như trước đó! Trải qua thời gian không biết là bao lâu, Dư Hải Bằng lại nghe những lời đối thoại đập vào tai chàng : - Sư thúc! Thời gian trôi đi cứ như nước chảy qua cầu! Bổn phái đã hao phí đến năm hoàn Hồi Nguyên đan rồi mà xem ra không thu được lợi ích gì cả! Chi bằng... - Giới Nộ! Pháp danh của ngươi là Giới Nộ, nhưng sao tính khí của ngươi không thay đổi chút nào vậy? Như ta đã nói với Phương trượng, chúng ta cứu mạng cho vị thí chủ đây là không có ý gì khác ngoài thể hiện lòng từ bi của người xuất gia đầu Phật! Còn việc Đạt Ma kinh bị thất lạc là do lỗi của chúng ta, không liên quan gì đến vị thí chủ đây! Ngươi phải nhớ rõ điều đó! - Sư thúc! Đành là vậy, nhưng Đạt Ma kinh cứ như bóng chim tăm cá! Đầu mối duy nhất để bản phái thu hồi Đạt Ma kinh là ở vị thí chủ này, chúng ta không thể làm chuyện không công được! Huống chi cái lão Túy Cái kia cứ như thần long vậy! Lúc hiện nơi này, lúc thì xuất hiện ở chỗ khác! Có khi lại tuyệt tích bẵng đi một thời gian dài! Không lẽ chúng ta cứ tiếp tục kéo dài cuộc sống cho hắn bằng cách hao phí Hồi Nguyên đan sao? - Thế ngươi có cao luận gì? - Sư thúc! Đệ tử chỉ biết nói ra để sư thúc cân phân lợi hại thôi! Còn định đoán thế nào thì tùy ở sư thúc vậy! - Nhưng chắc ngươi cũng phải có chủ ý gì chứ? - Chủ ý thì cũng có, nhưng đệ tử e rằng khi nói ra sẽ rất khó nghe! - Hừ! Nếu khó nghe thì ngươi đừng nói làm gì cho vô ích! Riêng ta, ta đã có chủ ý rồi. - Là chủ ý như thế nào, sư thúc? - Ta đã xem xét qua, nội công của vị thí chủ đây rất là non kém! Có lẽ là do luyện tập không lâu! Do đó, ta định dùng Khai Đỉnh đại pháp! Lấy nội lực của ta làm chủ đạo cho nội lực của vị thí chủ đây, theo tâm pháp bổn môn nối lại những kinh mạch đã bị chấn đứt! Có như thế thì vị thí chủ đây mới mong phục hồi nguyên trạng! Ngươi nghĩ sao? - Sư thúc! Không nói gì đến đường lối khác nhau của nội công tâm pháp giữa hắn và bổn phái, chỉ có đáng hay không khi sư thúc lại vì hắn mà hao phí chân nguyên như vậy? - Thế ngươi không muốn vị thí chủ đây tỉnh lại sao? - Muốn thì cũng muốn, nhưng thật là trái lẽ khi sư thúc đem tâm pháp nội công của bổn phái truyền cho người ngoài! - Giới Nộ! Thế ngươi nghĩ sao nếu sau này ta thuyết phục được vị thí chủ đây gia nhập vào bản phái? - Phật chỉ độ người hữu duyên... - Nhưng ngươi đã thuyết giáo chưa mà biết rằng vị thí chủ đây không là người hữu duyên đáng được Phật độ? Lời nói của Phương Tịnh đại sư chỉ đến đây thì từ bên ngoài có tiếng người bẩm báo : - Bạch sư thúc! Có lệnh Phương trượng đòi sư thúc đến gặp ngay! - Giới Hỉ! Phương trượng đòi gặp ta là có việc gì, ngươi biết không? Giọng nói của Giới Hỉ tỏ ra hoan hỉ phấn chấn, ngược hẳn với pháp danh : - Là có Túy Cái lão tiền bối đến bái kiến Chưởng môn Phương trượng! Do tìm đến khá bất ngờ nên Phương Tịnh đại sư cũng không giấu được sự vui mừng, vì thế Phương Tịnh đại sư không lưu tâm và quở trách Giới Hỉ đại sư đã không giới hỉ như pháp danh được đặt! - Thế à! Vậy thì may quá! Giới Nộ, ngươi hãy ở đây trông chừng vị thí chủ đây! Chuyện ta vừa nói với ngươi vừa rồi, ta sẽ bàn qua với Phương trượng sau! Tiếng bước chân của Phương Tịnh đại sư vừa im hẳn thì tiếng chì chiết của Giới Nộ đại sư lại vang lên : - Quái lạ! Sao Phương Tịnh sư thúc lại có ý nghĩ quái lạ như thế này kìa? Hừ! Chuyện Đạt Ma kinh bị bọn Thiên Địa bảo giở trò rõ ràng là có liên can đến tiểu tử này, vậy mà sư thúc lại còn có ý định đem hắn vào làm đệ tử bản phái! Làm như thế có khác gì nuôi ong tay áo, rước kẻ thù vào nhà chứ! Không được, ta không thể để sư thúc hành sự hồ đồ được! Việc này chỉ có Phương Vô đại sư bá là can gián được thôi! Nói xong, Giới Nộ bèn hậm hực bỏ đi, quên nhiệm vụ trông chừng Dư Hải Bằng mà Phương Tịnh đại sư đã ủy thác! Không bao lâu sau khi Giới Nộ đại sư tự ý bỏ đi, Dư Hải Bằng bằng vào trực giác nhận ra đang có người vừa xuất hiện quanh chỗ chàng đang nằm! Nhân vật này dường như muốn thực hiện một ý đồ gì xấu xa khi nghe từ xa vang lại tiếng nói của Phương trượng Chưởng môn Thiếu Lâm phái đang cãi vã với Túy Cái thì nhân vật này lại lẻn đi khỏi! Không tin vào trực giác của bản thân nên Dư Hải Bằng tập trung lắng nghe những âm thanh từ xa vang lại! Chàng nghe Túy Cái đang oang oang nói : - Y phục bằng da thú, với đoản đao quái dị cài trên lưng thì đó đúng là Dư hiền điệt của lão phu rồi! Lão phu do có việc vội nên mới bảo hắn đến Lâm An trước! Không ngờ chỉ một chút hơ hỏng mà hắn đã ngộ tai kiếp rồi! May mà gặp chư vị đại sư đây cứu mạng cho! Kế đó là tiếng nói của Phương trượng đại sư! Sau khi thuật qua tình trạng lúc này của Dư Hải Bằng cho Túy Cái nghe xong, Phương trượng đại sư mới nói : - Tình trạng của lệnh điệt, theo như Phương Tịnh vừa nói qua, theo chủ ý của bần tăng là bần tăng muốn thu nạp lệnh điệt làm đệ tử! Không hiểu ý của lão thí chủ như thế nào? - Không được! - Sao lại không được? Há lão thí chủ không biết rằng nếu lệnh điệt không luyện qua nội công tâm pháp Phật môn của bản phái thì đời của lệnh điệt kể như bỏ đi sao? - Lão phu nói không được là không được! - Lão thí chủ có thể giải thích rõ hơn cho bần tăng nghe không? - Được chứ sao không? Vì hắn đã được lão phu chọn làm y bát truyền nhân rồi! Hắn không thể bái ai khác làm sư phụ được! - Thế nhưng theo cách xưng hô thì dường như thân phận giữa hai người nào phải là sư đồ? - Điều này thì Phương trượng nói không sai, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi! Vả lại, nếu lão phu không định chọn hắn làm môn đồ thì việc gì lão phu phải rút ruột truyền cho hắn Túy Tiên bộ pháp? - Túy Cái lão thí chủ! Tình trạng lúc này của lệnh điệt không thể không đầu nhập Thiếu Lâm phái! Lão thí chủ nên xem tính mạng của lệnh điệt làm trọng mà nghĩ lại đi! - Hừ! Chuyện Tàn huyệt sinh cơ của hắn bị điểm phải, điều này lão phu còn phải xem lại đã! Cũng biết đâu chừng vì Phương trượng thấy căn cơ của hắn quả là hiếm có nên mới đặt chuyện mà nói như vậy chứ! - A di đà Phật! Người xuất gia cấm điều vọng ngữ! Lão thí chủ nên tin ở bần tăng! Vả lại, chính vì lệnh điệt mà tệ phái đã hao tổn hết năm hoàn Hồi Nguyên đan chí báu rồi! Vì tiền đồ của lệnh điệt, mong lão thí chủ chớ chấp nê! - À! Thì ra chỉ vì năm hoàn Hồi Nguyên đan mà Phương trượng đã nghĩ đến việc thu nạp xá điệt! Nói như vậy Phương trượng chỉ nghĩ đến tiền đồ của Thiếu Lâm phái chứ đâu nghĩ đến hắn? - A di đà Phật! Rốt cuộc, thay vì Phương trượng Thiếu Lâm phái và Túy Cái lo lắng cho Dư Hải Bằng thì cả hai lại cãi lây nhau, muốn giành cho được Dư Hải Bằng làm môn đồ của mình! Dư Hải Bằng còn muốn nghe thêm nữa để hiểu được nguyên nhân rõ ràng hơn, nhưng rất tiếc là chàng không sao nghe được nữa! Vì đúng lúc đó, thân hình của chàng đột nhiên bị một nhân vật không rõ là ai kẹp cứng vào người và đưa đi xa dần... xa dần! “Giới Nộ? Là Giới Nộ đại sư không muốn ta được Phương Tịnh thu nạp nên mới mang ta đi đây! Hừ! Ta cũng đâu định bái ai làm sư phụ! Võ học của Dư gia không lẽ không đủ để xưng hùng thiên hạ sao?” Nhưng càng lúc Dư Hải Bằng càng tin rằng người đang mang chàng đi không phải là Giới Nộ đại sư như chàng đã nghi! Lý do thứ nhất là người này mang chàng đi đã lâu nhưng dường như còn muống mang đi xa nữa! Giới Nộ đại sư không thể không được phép của Phương trượng mà lại dám xuất sơn xa như thế này! Lý do thứ hai là thân pháp của người này xem ra đã đến mức thượng thừa, bên tai chàng chỉ nghe có tiếng gió thổi ngược lại kêu ù ù đến kinh nhân. Giới Nộ đại sư khó lòng có bản lãnh đạt được mức độ như thế này. Và lý do sau cùng là bây giờ, sau một lúc thật lâu phi hành, nhân vật này cũng mới vừa ngừng chân để nghỉ ngơi! Và nhân vật này đang lót dạ bằng thịt thú rừng vừa được nướng trên lửa! Giới Nộ đại sư dù có ghét bỏ chàng, muốn đem chàng vất vào một só thì Giới Nộ đại sư cũng không thể không tuân giữ thanh quy của phái Thiếu Lâm là trai lạt và giới sát! Sau khi minh định rằng chàng đang bị một người khác, lạ mặt đưa đi khỏi Thiếu Lâm thì Dư Hải Bằng không khỏi suy đoán xem mục đích của nhân vật này là như thế nào? Liệu nhân vậy này được lợi gì khi mang theo bên mình một con người chết dở, sống dở như chàng? Nếu muốn cứu chàng thì nhân vật này chỉ cần thương lượng với Thiếu Lâm phái là đủ, không cần phải táo gan vào tận Thiếu Lâm đánh cắp chàng một cách lặng lẽ như thế này? Còn muốn giết hại chàng thì càng bất tất phải phí công như vậy hơn! “Tam Ma tử kiếm lệnh? Hay nhân vật này chỉ vì Tam Ma tử kiếm lệnh trên người ta nên mới có hành vi này? Vô lý! Vì người độc nhất ở trên đời biết ta đang giữ Tam Ma tử kiếm lệnh chỉ là lão Phó giáo chủ U Minh giáo họ Mộc! Mà nếu nhân vật này đúng là lão thì việc giết hại ta, sau đó đem Tam Ma tử kiếm lệnh đi, xem ra còn dễ hơn việc vác một người khơi khơi chạy khỏi Thiếu Lâm phái nhiều!” Nghĩ mãi vẫn không sao hiểu được điều muốn hiểu, Dư Hải Bằng đâm ra nghĩ ngợi viển vông! Hàng loạt những ký ức lần lượt trôi về với chàng. Những ngày chí thú sống yên ổn tại Thiên Sơn, rồi mọi diễn biến đột ngột xảy đến kể từ khi Dư Hải Bằng vô tình cứu mạng cho lão Phó giáo chủ họ Mộc làm cho mẫu thân chàng phải thiệt mạng, còn chàng thì bắt đầu dấn thân vào giang hồ với đủ mọi hạng người, mọi mưu mô, mọi nguy hiểm! Trong những ký ức đổ về đó, Dư Hải Bằng tưởng chừng như những đoạn kinh văn trong Đạt Ma kinh đang hiện lên mồn một trong tâm trí chàng! Và cũng giống như lần chàng trực diện đọc những đoạn kinh văn đó khi chàng thu hồi được quyển Đạt Ma kinh điển võ học, lúc này Dư Hải Bằng cũng mê mẩn tâm thần dõi theo từng đoạn kinh văn đang hiển hiện rõ rệt! Dư Hải Bằng vốn là kẻ chỉ mới võ vẽ nhập môn về võ học nên nỗi niềm khát khao có một thân võ công hơn người tuy không đến độ cuồng tâm cuồng trí như bao nhân vật khác trên giang hồ, nhưng cũng có mức độ say mê không kém! Có khác chăng là Dư Hải Bằng không có dã tâm vì chân kinh bí kíp của người mà phải thiên phương bách kế nghĩ đến cách chiếm đoạt bất chấp hành vi đó là đúng hay sai, hoặc có hậu quả như thế nào! Bằng không, Dư Hải Bằng đã lẳng lặng chiếm lấy Đạt Ma kinh mà tìm nơi tiềm tu khổ luyện rồi! Việc Dư Hải Bằng xem qua Đạt Ma kinh chỉ là do chàng muốn minh định lại xem quyển Đạt Ma kinh điển đó là phật học hay võ học kinh điển mà thôi! Nhưng Dư Hải Bằng không ngờ rằng niềm say mê học thuật đã khiến cho chàng phải chuốc họa vào thân! Đang lúc chàng bị cuốn hút theo từng đoạn kinh văn đang tái hiện lên trong tâm trí thì nhân vật đang mang chàng đi, lại một lần nữa dừng chân để nghỉ ngơi và ăn uống! “Thế là người này đã mang ta đi được một ngày đường rồi! Không hiểu còn đi xa nữa hay không? Ồ! Mà tại sao ta không hề có cảm giác đói, khát gì cả vậy? Có lẽ là do Hồi Nguyên đan chăng? Hồi Nguyên đan có công dụng gì đến nỗi bọn người Thiếu Lâm phái phải xem là trọng đến vậy? À! Phải rồi! Theo Phương Thanh và Phương Tịnh đại sư có nói thì Tàn huyệt sinh cơ của ta đã bị điểm và dẫn đến việc kinh mạch bị đứt mất ba chỗ! Muốn nối lại những chỗ đó, có nghĩa là nếu ta muốn khôi phục lại nguyen trạng thì ta phải biết qua tâm pháp nội công thượng thừa của Thiếu Lâm phái! Vậy kinh văn trong Đạt Ma kinh mà ta đang còn nhớ rõ mồn một đây, liệu có phải là tâm pháp nội công gì đó không? Mà không sao, cùng lắm là chết còn hơn là kéo dài mãi tình trạng khốn khổ này! Ta cứ theo đó mà luyện thử xem sao?” Cũng may cho Dư Hải Bằng là thời gian này có lẽ là thời gian nghỉ đêm của nhân vật kia, nên sau khi đã ăn uống xong, nhân vật kia vẫn không có dấu hiệu gì chứng tỏ muốn mang chàng đi tiếp. Nhờ đó, Dư Hải Bằng mới có dịp nằm yên bất động để chiếu theo kinh văn Đạt Ma kinh và luyện qua! Thoạt đầu thì như thế, nghĩa là chàng cần phải được nằm yên mới dễ bề chiêm niệm và so sánh giữa phần kinh văn với mọi yếu huyệt lớn nhỏ trong người. Sau đó lại còn phải khởi tụ công lực tản mác mọi nơi về lại đan điền, đồng thời điều động cho chân lực dẫn lưu! Nhưng đến sáng hôm sau, lúc nhân vật kia tiếp tục vác chàng đi thì Dư Hải Bằng vẫn không gặp khó khăn khi luyện công phu trong Đạt Ma kinh! Xem vẻ ngoài thì Dư Hải Bằng cứ bất động, đâu khác gì một thây ma! Do đó mọi việc chàng đang làm ở bên trong nội thể rất dễ dàng che mắt mọi người, nhất là nhân vật đang mang vác chàng! Không còn việc gì khác để làm nên Dư Hải Bằng toàn tâm toàn ý lo dẫn lưu chân lực theo kinh văn Đạt Ma kinh! Chàng không còn bận tâm để toan tính đến thời gian và không gian nữa! Chàng không cần biết nhân vật kia đã đem chàng đi được bao lâu, và hiện bây giờ nhân vật kia đã đưa chàng đi đến phương trời nào! Là núi non, rừng rậm, hay đến một trấn thành xa xôi! Dư Hải Bằng bất kể đến những điều đó! Chàng chỉ lưu tâm khi tai chàng chợt nghe có tiếng quát hỏi :