Nhật kí #24 (Tiếp theo) QUILLAN Ống dẫn. Có thể bay qua không gian và thời gian là một kinh nghiệm không tưởng, nhưng với mình đó lại là thời gian hoàn toàn thư giãn. Không có những bất ngờ, không kẻ nào lén lú chờ đợi thình lình tấn công, không Saint Dane. Hi vọng cứ được yên ổn thế này. Ngay sau khi tuyên bố lãnh địa muốn tới, và được cuốn vào đường hầm của âm nhạc và ánh sáng trong suốt như pha lê, là mình có thể thư giãn. Nhớ lại lần đầu trôi qua ống dẫn từ Trái Đất Thứ Hai tới Denduron, mình đã khiếp đảm thế nào. Bây giờ mình thật bình tĩnh. Cứ như mình được sạc pin khi bay qua ống dẫn vậy. Mình nghĩ, những đường hầm này có rất nhiều điều kì diệu, chứ không phải chỉ là một đường cao tốc xuyên qua vũ trụ. Có một kiểu trí tuệ nào đó đang vận hành ở đây. Bằng cách nào ống dẫn biết đưa chúng mình đến đúng thời điểm? Chúng mình luôn đến đúng nơi cần thiết, đúng lúc chúng mình cần có mặt tại đó. Thậm chí, khi lãnh địa có hai cổng ống dẫn, chúng mình vẫn luôn xuất hiện tại cổng chúng mình cần. Mình tin chắc, khi biết sự thật về Lữ khách, Halla và Saint Dane, mình sẽ biết tất cả về ống dẫn và vì sao nó có thể làm những gì đã làm. Cho đến lúc đó, mình đành chấp nhận ống dẫn như một kì nghỉ nho nhỏ thoát khỏi thực tế, trong khi nó phóng mình đến một điểm đến mới. Nhưng từ khi Saint Dane thắng trận trên Veelox, mình luôn ám ảnh một điều về ống dẫn. Mình đã thấy những bóng ma kỳ lạ chập chờn trong một biển sao, bên kia bức tường pha lê, khi mình du hành qua vũ trụ. Bầu trời đen tràn ngập những vì sao lấp lánh, rải rác hình ảnh gần như trong suốt của những người, những vật từ nhiều lãnh địa khác nhau. Mình thấy khinh khí cầu Hindenburg của Thế Giới Thứ Nhất, cùng với chiếc thủy phi cơ của Jinx Olsen đang bay, mình thấy người Novan da trắng trên Denduron đang đi thành hàng. Mình thấy máy phóng nước của Cloran đang bị cá gai rượt đuổi. Những chiến binh Batu của Zadaa nhấp nhô trên mình những con ngựa zenzen phóng ra từ Eelong. Mình thấy Kim Tự Tháp Nguồn Sống đồ sộ trên Veelox, và mình thấy cả những con vật nho nhỏ trông như mèo trên Trái Đất Thứ Hai. Nhiều thứ mình không nhận ra. Mình thấy những đoàn người đưa cao những ngọn giáo lên trời, hoan hô một điều gì đó. Mình thấy những người đàn ông lực lưỡng đang vội vã chạy, vẻ nghiêm trang, hàm nghiến chặt. Thậm chí mình còn thấy cả một số khuôn mặt hề. Mình rất ghét. Mình nói chưa nhỉ? Hàng ngàn hàng ngàn khuôn mặt mình không muốn tả lại, vì biết là hai bạn đã hiểu. Nhiều khuôn mặt mình nhận ra, cũng như nhiều khuôn mặt mình không biết. Đó là những hồn ma từ khắp các lãnh địa, cùng bồng bềnh trôi nổi trong biển không gian. Đó chính là điều làm mình lo lắng. Chúng ta đều biết, những nhân tố của các lãnh địa không được xáo trộn. Vậy mà, trong không gian – hay nó là bất cứ thứ gì – ở đây, những hình ảnh của tất cả mọi lãnh địa lẫn lộn vào nhau. Chúng không tương tác với nhau, mà giống như mình đang xem một cuốn phim đã được thu hình từ tất cả mọi nơi hơn. Nhưng nhìn hình ảnh này nối tiếp hình ảnh kia, mình nhận ra mỗi lãnh địa khác nhau đến thế nào. Tất cả đều có một lịch sử và số phận riêng. Không thể đổi thay. Xáo trộn chúng chẳng khác nào ném những con số ngẫu hứng vào một phương trình hoàn hảo. Kết quả sẽ khác h. Mình nghĩ, đó là điều sẽ xảy ra cho các lãnh địa, nếu những nền văn hóa bị xáo trộn. Không lãnh địa nào còn được như cũ, và điều đó có thể là một bất hạnh to lớn. Đây chính xác là những gì Saint Dane mong muốn. Hắn đã chơi trò ra tay thật nhanh và buông lỏng quy luật về việc xáo trộn các nguyên tố giữa các lãnh địa. Mình đang bắt đầu nhận ra vì sao. Càng có thể làm cho một lãnh địa chao đảo, hắn càng dễ đưa lãnh địa đó vào cảnh hỗn loạn. Mình tin rằng, hắn không chỉ lợi dụng bước ngoặt của mỗi lãnh địa để đẩy lãnh địa đó vào thảm họa, mà để tiếp tay cho mục đích của mình, hắn còn xáo trộn các lãnh địa với nhau. Tất cả những điều đó có nghĩa gì với mình, ngoài chuyện mình lo đến thắt ruột? Chẳng có nghĩa gì hết, trừ một điều: thêm lý do để phải ngăn chặn hắn lại. Khi vùn vụt qua ống dẫn để tiến tới Quillan, mình không ngăn được thắc mắc: những hình ảnh bồng bềnh trong không gian kia liệu có phải là một lời cảnh cáo, hay là bằng chứng xác nhận điều tệ hại nhất đã bắt đầu rồi và những bức tường giữa các lãnh địa đang bắt đầu sụp đổ. Đây là chuyến du hành qua ống dẫn đầu tiên mình không thích thú Tuy nhiên mình không có nhiều thời gian để lo lắng về điều đó. Mình đã nghe những nốt nhạc rộn ràng vẫn luôn cất lên khi mình di chuyển trong ống dẫn bắt đầu lớn hơn và phức tạp hơn. Bản nhạc quen thuộc này là tín hiệu mình đã tới gần cuối chuyến đi. Mình không tập trung vào những hình ảnh trong không gian nữa, mà nhìn thẳng. Một luồng sáng lóe lên cuối đường hầm. Mình sắp tới Quillan. Đã hết thời gian để đưa ra giả thuyết. Màn trình diễn sắp bắt đầu. Khi tấm đệm ánh sáng nhẹ nhàng đặt mình xuống, lập tức mọi giác quan đều trong tình trạng cảnh giác. Mình đứng cả giây để định phương hướng. Rất tối, nhưng có lẽ vì mình vừa bay trong một cơn mưa ánh sáng. Cần vài giây để cho quen mắt, mình khom gối, đứng chờ, sẵn sàng nhảy nếu có một dấu hiệu nguy hiểm. Sau vài giây, mình nghe một âm thanh kì cục, như tiếng trò chuyện líu lo. Thật tình không biết diễn tả cách nào khác nữa. Từ đâu đó, bên phải mình, hàng loạt âm thanh the thé. Nghe không có vẻ nguy hiểm hay gây hấn. Chỉ… kì cục. Mình căng tai nghe. Nhưng âm thanh đó ngưng bặt. Im phăng phắc. Chỉ còn tiếng vọng yếu ớt của tiếng nhạc lịm dần vào sâu thẳm đường hầm. Mình không nhúc nhích. Không muốn chạm phải một sai lầm ngớ ngẩn nào. Mình chờ đúng một phút, nhưng âm thanh đó không trở lại. Dù là gì, nó đã đi rồi. Nhìn quanh, mình chẳng thấy gì ngoài bóng tối. Căng cứng! Mình sẽ đổi bất cứ thứ gì để có một cây đèn pin… giả dụ trên Quillan này có đèn pin. Một phút nữa trôi qua, cứ đứng trong tối mãi thế này chẳng ích gì, mình rón rén tiến một bước và… rầm! Đầu va ngay phải một bức tường. Ui da! Lùi vội lại. Cảm giác ngu hơn là đau. Lần này thận trọng hơn, mình đưa tay ra quờ quạng, cho tới khi tay chạm vào tường. Ít ra, mình nghĩ đó là tường. Chắc chắn rồi. Nó cứng, bằng phẳng, trải rộng sang hai bên. Hai bạn biết… tường là như thế nào mà. Không gian giữa miệng ống dẫn và bức tường này hình như chỉ vài mét. Đây là khu vực cống nhỏ hẹp nhất. Tất nhiên mình biết, phải có một lối ra. Cái khó là phải tìm cho ra. Mình lui vào ống dẫn vài bước, hình dung ra quang cảnh chung quanh. Mình đứng đó thêm mấy giây, rồi từ phát hiện ra những kẽ nứt trên tường. Thật ra trông chúng có vẻ giống những đường nối thẳng, bắt chéo, tạo thành một hình lưới, khoảng sáu mươi phân một ô vuông. Ban nãy mình không nhận ra điều này vì mình đứng quá gần bức tường và mắt vẫn chưa quen với bóng tối. Ánh sáng lọt qua rất yếu. Nhưng có ánh sáng. Mình biết là phải có lối ra, vì vậy mình quan sát bức tường, cố tìm bất cứ thứ gì có thể là cửa sổ, hay một lỗ hổng cũng được. Mình bất cần. Mình bắt đầu cảm thấy sợ nơi khép kín này rồi đây. Lại nghe âm thanh lách cách. Lần này từ bên trái mình. Mình nhìn sang hướng đó. Không có gì. Nhưng không thể làm gì được. Rõ ràng là có gì ở đó. Không biết hai ngả tường này kéo dài tới đâu. Cả hai bên đều không thấy những đường nối nữa. Hình như chúng không đột ngột kết thúc mà khuất dần vào bóng tối. Với tất cả những gì mình biết lúc này, bức tường có thể kéo dài cả dặm. Tiếng lách cách im bặt. Dù là gì, nó làm mình hoảng, muốn ra khỏi đây ngay. Đánh liều, mình tiến tới bức tường, đưa tay lên khỏi đầu, đẩy mạnh một khối vuông với kẽ hở ánh sáng. Không chuyển động. Mình chuyển tay xuống, đẩy khối vuông bên dưới. Vô ích. Mình đã nghĩ một trong những khối vuông này là ô cửa của một thứ gì đó và… Không phải đoán lâu. Vì khối vuông thứ năm đã bật ra. Một bên có bản lề. Ánh sáng lập tức tràn vào. Nhìn lại ống dẫn, mình thấy đó là một miệng đường hầm tròn bằng đá. Nhìn hai bên, xem cái gì đã phát ra tiếng lách cách, nhưng ánh sáng làm đồng tử mình khép lại. Chỉ còn thấy bóng tối đen như mực. m thanh bí mật đành phải chờ sau. Cánh cửa cao gần tới hông mình và đủ rộng để mình lách qua. Đưa một chân qua cửa, mình khom người, lách đầu qua, sau cùng tới chân kia. Tuyệt vời! Ra ngoài rồi! Nhưng đây là đâu? Quay lại, mình thấy bức tường vừa chui qua làm bằng xi măng hay vôi vữa. Dù bằng gì, rõ ràng là do người làm ra. Một câu hỏi đã được trả lời. Bất kì ống dẫn này ở chỗ nào thì nó cũng không là hang động hay đường hầm thiên nhiên. Nó nằm trong một tòa nhà. Mình đoán, bản lề trên cửa cũng là một thông tin đặc biệt. Mặt tường được bao phủ bằng một thứ giống như lưới thép. Đ giải thích cho những hình vuông mình đã thấy từ phía trong. Mình nghĩ lưới thép này là để giữ cho tường được vững chắc, và một phần của nó chắc chắn là cổng vào ống dẫn. Vừa định khép cửa lại, mình chợt thấy cần phải tìm hiểu khối vuông nào đã từng là cổng ống dẫn. Trông chúng giống hệt nhau. Dĩ nhiên là mình không cần phải lo. Chúng không giống hệt nhau đâu. Mình thấy một ngôi sao nhỏ cháy xém trên góc phải ô cửa. Ngôi sao không lớn hơn một đồng xu, nhưng có nó ở đó là yên tâm rồi. Nó là dấu hiệu chứng tỏ đây là một cổng của ống dẫn. Mình đã biết lối về. Mình đóng cánh cửa bí mật hơn nửa mét vuông, rồi lại mở ran gay, để biết chắc mình không tự khóa đường về. Nếu phải nhảy vào ống dẫn gấp, mình không muốn phải mất thời gian với một cánh cửa “cà chớn”. Sau khi đóng lại cánh cửa, mình dựa lưng vào tường, nhìn Quillan lần đầu tiên. Đây là một phòng rất rộng, giống như một kho hàng. Thùng gỗ đủ kích cỡ chồng chất khắp nơi. Trần cao chừng mười hai mười ba mét. Hai bên tường kéo quá dài, không thể biết thật sự phòng rộng cỡ nào. Mình nghĩ ngay đến từ “nhà ga máy bay”. Bây giờ mình có thể thấy lưới sắt trên tường sau lưng mình chắc phải tới cả vài ngàn khối vuông… với đúng một khối dẫn tới ống dẫn. Rất thông minh. Chẳng khác nào giấu cây kim trong một đống cỏ khô… làm toàn bằng kim. Chỉ còn biết hi vọng, khi tìm đường trở lại, mình có thể tìm được cây kim đặc biệt đó. Ánh sáng tỏa xuống từ những sọc dài trên trần. Không biết đó là đèn điện hay lỗ thông ra bên ngoài. Ánh sáng không đủ. Toàn thể nơi này vẫn có vẻ tối tăm. Nhưng đủ ánh sáng để nhìn được cả phòng. Hàng ngàn thùng đủ kích cỡ chồng lên hàng ngàn thùng khác. Có thùng nhỏ chỉ bằng hộp đựng giày, có những thùng lớn đủ chứa một xe hơi. Không cách gì biết được bên trong chúng chứa gì, chỉ thấy thùng nào cũng có những hàng số đen bên ngoài. Nhìn quanh, mình có một nhận định đầu tiên về Quillan. Đây không là một xã hội tiền sử. Họ có thể xây dựng, sản xuất, và có đủ kĩ thuật tiến bộ để tạo ra một không gian trong nhà đồ sộ. Nhìn lớp bụi dày phủ trên tất cả các thùng, mình có thể biết đấy là nơi chứa hàng trong một thời gian quá lâu. Những hộp và thùng – chẳng biết chứa gì – đã nằm đây từ bao lâu rồi? Cũng hay. Đặt ống dẫn trong một vùng giao thông tấp nập không phải là một ý tưởng hay. Nơi này xưa cũ, và có lẽ đã bị lãng quên. Chợt nghĩ đến từ “mồ mả”, mình liên tưởng ngay đến một hình ảnh hoàn toàn khác về “cái thứ” rất có thể đang nằm trong những cái thùng này. Mình vội gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Các thùng được xếp đặt để vẫn còn một lối đi ngoằn ngoèo vào sâu trong phòng. Hay ra khỏi phòng. Mình không biết đường nào là đường nào nữa. Có thể mình đang ở gần, hay xa lối ra, hay đang đứng chính giữa. Phải cố tìm đường qua mê cung này, hi vọng, không mất cả năm mới thấy lối ra. Chuyện trở lại sẽ tính sau. Mình nhìn vào chiếc nhẫn Lữ khách, vì mình ở quanh quẩn gần ống dẫn nên nhẫn đang sáng lên như thường lệ. Mình biết, sẽ phải trông cậy vào nhẫn đưa mình trở lại nơi này và cái lỗ hổng tí xíu trên tường kia. Vừa định đi tìm cửa ra, mình chợt nhớ một điều quan trọng. Mình vẫn đang mặc bộ đồ vải trắng của người Rokador trên lãnh địa Zadaa. Không biết trên Quillan này họ ăn mặc ra sao, nhưng chắc không giống bộ quần áo trắng trông như bộ py-ja-ma mình đang mặc. Thường thường các phụ tá đặt sẵn quần áo cho Lữ khách ngay ống dẫn. Nhưng tại đây mình không thấy gì. Nói lại: mình đã không thấy rõ bất cứ thứ gì, vì quá tối. Trở lại khối vuông có ngôi sao trên tường, mình kéo ra, rồi ngó vào trong. Một lúc sau khi mắt đã quen, mình nhìn thấy những gì đang tìm kiếm. Trên mặt đất là một chồng quần áo. Tốt. Leo lại vào trong, mình nhặt lên bộ quần áo dành cho mình, hay bất cứ Lữ khách nào tới đây. Trước hết, mình cầm lên cái áo đỏ tươi dài tay. Không khuy, không dây kéo. Cũng không có cổ. Cái áo giống một áo thun tay dài, nhưng chất vải nặng hơn và hơi co giãn. Họa tiết trang trí duy nhất là năm sọc đen trước ngực áo, chạy xéo từ vai trái xuống hông phải, làm mình nhớ tới cái áo chơi bóng bầu dục. Một quần dài màu đen, cùng một thứ vải co giãn. Mình ngẩn người khi thấy đôi giày. Giống đôi giày chạy bộ của mình trên Trái Đất Thứ Hai. Không đẹp nhưng trông rất thỏa mái. Trong những chuyến đi trước, mình phải xỏ chân vào xăng-đan da rách, nùi giẻ, giày da thuộc, ủng bơi… chẳng thỏa mái chút nào. Hăm hở trút bỏ bộ đồ Rokador, mình mặc lên trang phục của địa phương. Nhưng vẫn giữ lại bộ đồ lót của mình. Cần nhấn mạnh chỗ này: Nếu tương lai của toàn thể nhân loại sẽ được định đoạt dựa trên việc mình có mặc đồ lót của Trái Đất Thứ Hai hay không, thì chắc hết hi vọng giữ lại bộ đồ này quá. Như thường lệ, bộ quần áo rất vừa vặn, kể cả giày. Lần đầu tiên, mình thật sự thích bộ đồ dành cho mình. Rồi mình nhận ra còn một vật khác nữa trên sàn. Trông giống một chiếc vòng bạc. Cái vòng dày, hình bầu dục có một đường khía khắc sâu bao quanh. Không đẹp và cũng không biết dùng làm gì. Nó kêu leng keng như bằng kim loại và nặng hơn mình tưởng. Nhưng mình nghĩ, nếu nó được đặt trong ống dẫn cùng bộ quần áo, thì có nghĩa là dành cho mình. Vì vậy, mình nhét nó vào túi quần sau, cùng thiệp mời kì lạ của Veego và LaBerge. Đúng lúc đó thì mình lại nghe thấy tiếng ríu rít. Dù là thứ gì phát ra âm thanh đó, lần này chúng đông hơn. Đông hơn nhiều. Tiếng lách tách lao xao tăng lên. Chờ một giây, mình hi vọng âm thanh đó lại biến đi. Nhưng không. Dù là gì, số lượng chúng đang nhiều thêm. Từ từ quay lại, điều mình thấy đãng lẽ không làm mình bất ngờ. Sao mình không nghĩ đến ngay t đầu nhỉ. Ngốc thật. Trong bóng tối, từ bên kia ống dẫn, hàng chục đôi mắt nhỏ xíu đang hướng về mình. Đó là tất cả những gì mình thấy. Những con mắt. Những con mắt màu vàng. Mắt của quái quig. Phản xạ cấp kì. Chỉ một thoáng giây sau, mình đã ở trên không, phóng đầu qua cánh cổng vuông của ống dẫn. Bay qua khoảng trống, rơi xuống nền đất, quay vòng rồi ngoái lại xem có bị rượt đuổi không. Trợn mắt nhìn cánh cửa mở, mình chờ một thứ gì đó xông ra. Không có gì, vì… nó đã đi ra khỏi đó rồi. Cảm thấy vai hơi nhồn nhột, mình chưa kịp phản ứng đã bị cắn ngay một phát vào vai. Thật mạnh. - Uiiii! Mình quăng người vào một cái thùng cao, hi vọng đè nát vật gì đã cắn mình. Vai mình bị va chạm mạnh, nhưng mình cóc cần, chỉ muốn quăng vật đang nhai vai mình văng ra. Mình nghe thấy một tiếng rắc, rồi một tiếng ré lên. Quăng người ra khỏi thùng, mình nhìn xuống. Kẻ quá giang xấu xa nhỏ bé đã rơi xuống sàn. Đó là một con nhện. Một con nhện lớn. Không. Một con nhện KHỔNG LỒ. Giống một con tarantula mập ú. Con quái to bằng một con mèo con, nhưng chẳng có gì là xinh xắn đáng nâng niu. Thân hình ú nu và cả đống chân của nó đều đỏ máu, mấy cái càng trước bật lách tách như càng một con tôm hùm giận dữ, đầu nó đen đến nỗi làm đôi mắt quig vàng khè trông như đang lóe sáng. Không biết nó đã kẹp rách thịt mình bằng càng hay ngoạm bằng mồm. Kiểu gì, mình cũng chỉ mong nó đừng có nọc độc, nếu không mình sẽ tiêu luôn trước khi bắt tay vào việc trên Quillan. Khi đập con quig – nhện vào thùng, mình đã làm nó giập răng rắc, nhưng không làm nó chết. Nó nằm ngửa tênh hênh, chân ngo ngoe trong không khí. Mình vừa định bước qua, thình lình nó búng người dậy và… nhìn mình. Hai bạn, mình thề đó. Con quái bé nhỏ này nhìn mình. Nó có trí khôn. Nhưng tai hại hơn nữa là… Nó không chỉ một mình. Lại nghe tiếng sột soạt, mình nhìn lại cửa ống dẫn. Ruột gan phèo phổi mình lộn tùng phèo. Hàng trăm, không, hàng ngàn con quái quig nhỏ đang tiến ra. Chúng tràn ra khỏi cửa, xuống sàn, như một thác nước cuồn cuộn ma quái. Tiếng lách cách gõ trên nền xi măng như móng guốc. Móng guốc sắc bén. Mình có sợ không hả? Hai bạn nghĩ sao? Nhưng khi nhìn những con vật xấu xa nhỏ bé, từ nỗi khiếp đảm mình chợt bật ra một ý nghĩ: đã tới đúng địa điểm. Saint Dane đã đưa quig tới ống dẫn. L đang căng thẳng. Mọi chuyện sắp xảy ra. Nhưng thoáng nghĩ đó lập tức được thay thế bằng một việc khác. Những con quái này đang xông tới mình. Đã tới lúc phải chuồn thật gấp.