CHƯƠNG 47
Lưu Huệ Anh nói chuyện với Ngô Phong Hải xong liền nói với Trần Dĩnh: “Trương Hoa ngày mai sẽ về!”
Trần Dĩnh cười nói: “Ngọt ngào quá, mỗi ngày một cuộc điện thoại, có phải ban ngày cũng gọi cho cậu không?”
Lưu Huệ Anh nói: “Ngưỡng mộ à? Nếu ngưỡng mộ thì cậu cũng có thể gọi mà!”
“Cậu nói xem, ngày mai anh ấy về liệu có qua tìm tớ không?”
“Đương nhiên phải tìm cậu rồi, nếu không biết đi đâu tìm một cô vợ tốt như cậu chứ?”
“Cậu nói nghiêm túc đi, chỉ được cái dẻo mỏ, có phải tâm trạng những người đang yêu đều rất vui vẻ không?”
“Đừng có nói bậy, tớ với anh ấy vẫn chưa đến mức yêu đương đâu!”
Trương Hoa về đến công ty liền đi thẳng vào văn phòng của Cổ Vân Vân. Cổ Vân Vân ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Trương Hoa, cười nói: “Về rồi à?”
Trương Hoa không nói gì, ngồi xuống đối diện Cổ Vân Vân, lấy thuốc lá ra hút.
Cổ Vân Vân nói: “Sao thế? Tâm trạng không vui à?”
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, hỏi: “Tại sao cậu lại nói cho Vu Hâm biết nơi ở của Trần Dĩnh?”
“Chuyện này á, tôi còn tưởng là chuyện gì to tát lắm cơ! Đợt trước Trần Dĩnh không thấy đi làm, máy cũng tắt, Vu Hâm tìm cô ấy bàn chuyện nhưng không được nên đến hỏi tôi địa
Cổ Vân Vân nói xong liền nhìn Trương Hoa, hỏi: “Sao, Không thỏa đáng ư?”
Trương Hoa lại nhìn Cổ Vân Vân hồi lâu, sau đó nói: “Cậu có biết Vu Hâm đang đeo bám Trần Dĩnh không?”
Cổ Vân Vân nói: “Đeo bám Trần Dĩnh ư? Không phải chứ? Dạo này tôi mải tập trung vào công việc, không mấy quan tâm đến chuyện cá nhân của người khác!”
Trương Hoa lại hỏi: “Bản chất của Vu Hâm cậu biết rõ chứ?”
“Cụ thể cậu muốn hỏi về phương diện nào? Về công việc anh ta là một người trung thành, đáng tin cậy của công ty. Còn về các phương diện khác thì tôi không tìm hiểu!”
Trương Hoa dừng lại một lát rồi lại hỏi: “Làm sao cậu biết được địa chỉ của Trần Dĩnh?”
Cổ Vân Vân đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn Trương Hoa nói: “Sao hôm nay đột nhiên cậu lại hỏi tôi những chuyện này?”
“Không muốn trả lời câu hỏi này đúng không?”
“Đương nhiên có thể trả lời cậu, Trần Dĩnh có điền địa chỉ nơi ở hiện tại trong lí lích nhân sự!”
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, sau đó đứng dậy sải bước ra ngoài. Cổ Vân Vân nhìn theo cái bóng của Trương Hoa, từ từ ngồi dựa lưng ra ghế.
Cổ Vân Vân đang ngồi dựa lưng vào ghế suy nghĩ thì Trương Hoa lại đi vào. Cô ngồi thẳng dậy, cười nói: “Còn có chuyện muốn hỏi tôi sao?”
Trương Hoa nói: “Đương nhiên rồi, bởi vì hôm nay tôi buộc phải làm rõ một số chuyện!”
Cổ Vân Vân nói: “Thế cậu hỏi đi, còn chuyện gì nữa?”
“Vẫn là câu hỏi ban nãy, làm sao cậu biết được địa chỉ của Trần Dĩnh?”
“Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Trong hồ sơ nhân sự có ghi đấy”.
“Cậu địa chỉ Trần Dĩnh điền trên hồ sơ ư?”
Cổ Vân Vân đứng dậy, đi lại vài bước rồi nói: “Vậy tôi nói thật cho cậu biết vậy, lần trước khi Trần Dĩnh bỏ đi, trong lòng tôi thấy áy náy nên mới điều tra địa chỉ của cô ta, muốn biết cô ta đã đi thật chưa, nếu chưa đi sẽ nói sự thực cho cô ta biết, ban nãy vì sợ cậu nổi giận nên tôi mới không nói!”
Trương Hoa ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói: “Vân Vân, cho dù cậu có làm gì, tôi đảm bảo sẽ không nổi giận với cậu, bởi vì hiện nay thái độ của cậu với công việc và sự trưởng thành của cậu khiến cho tôi rất vui, chỉ có điều tôi vẫn hi vọng cậu có thể nói thật cho tôi biết, những gì mà Vu Hâm làm thật sự không có liên quan gì đến cậu chứ?”
“Cậu tin hay không thì tùy, hành động Vu Hâm đeo bám Trần Dĩnh mà cậu vừa nói thực sự không liên quan gì đến tôi, thậm chí tôi còn không biết những chuyện này.”
Trương Hoa đứng dậy nói: “Tôi cũng hi vọng những chuyện này không liên quan gì đến cậu, dù gì cậu thay đổi như bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì!”
Buổi chiều sau khi Trương Hoa rời khỏi công ty, Cổ Vân Vân vào phòng nhân sự xem hồ sơ của Trần Dĩnh, phát hiện địa chỉ nơi ở mà Trần Dĩnh điền là địa chỉ nhà Trương Hoa.
Buổi chiều Trần Dĩnh ở cửa hàng thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem, lại đi ra ngoài nhìn quanh, đáng tiếc là chẳng nhận được cuộc điện thoại nào, cũng không nhìn thấy xe của Trương Hoa đâu.
Đến chiều tối, Trần Dĩnh bắt đầu thấy hụt hẫng. Lưu Huệ Anh nói quá trưa Trương Hoa sẽ về đến thành phố, tại sao anh ấy vẫn không đến tìm mình? Trần Dĩnh đang chuẩn bị thu dọn ra về thì điện thoại đổ chuông. Trần Dĩnh vội nhấc máy, hóa ra là điện thoại từ nhà Trương Hoa.
Mẹ Trương Hoa nói trong điện thoại: “Thằng Hoa về rồi, vừa bế Tỉnh Tỉnh ra ngoài chơi!”
Trần Dĩnh nói: “Mẹ à, con biết rồi mẹ ạ!
“Con có về không?”
“Con về ngay đây ạ!
“Cũng hơi muộn rồi, đi đường phải cẩn thận đấy!”
Trương Hoa bế con gái ra ngoài đi dạo một vòng rồi về, nói: “Tỉnh Tỉnh có đói không, đói thì bảo bà nội chuẩn bị dọn cơm nhé!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Giờ vẫn còn sớm, con ra ngoài một lúc đi!”
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Cái Dĩnh nó vừa gọi ẹ, bảo là hôm nay nó về, mẹ thấy hơi muộn nên không yên tâm, con lái xe đi đón nó đi!”
“Cô ấy đi xe bus về, con lái xe thì đón kiểu gì?”
“Từ trung tâm về đây phải chuyển một chuyến xe, con đến bến xe chờ nó đi!”
Mẹ Trương Hoa nói xong, thấy con trai cứ ngồi lỳ ra không muốn đi, tỏ vẻ không vui nói: “Đi mau đi, cái thằng này sao càng lớn càng không biết điều thế nhỉ?”
Bố Trương Hoa cuối cùng đành phải lên tiếng: “Muộn thế này rồi, đi mau đi!”
Lúc này Trương Hoa mới chịu đứng dậy, đang chuẩn bị đi lại ngồi xổm xuống nói với con gái: “Tỉnh Tỉnh, có muốn đi với bố không nào?”
Con gái kéo lấy tay Trương Hoa, cười khanh khách theo bố ra ngoài. Mẹ Trương Hoa nói với theo: “Muộn thế này rồi còn đưa nó đi theo làm gì!”
Trần Dĩnh đang ngồi trên xe buýt thì Lưu Huệ Anh gọi điện hỏi sao vẫn chưa về nhà, có phải đang ở cùng với Trương Hoa không? Trần Dĩnh nói đang trên xe về nhà bố mẹ Trương Hoa, Trương Hoa đã về đó trước rồi.
Cúp điện thoại, Trần Dĩnh lại cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ Trương Hoa vẫn nghĩ rằng giữa cô và Vu Hâm có chuyện gì ư? Nếu không sao thì về nhà sao anh không gọi cho cô, trước đây lần nào về nhà anh cũng gọi cô đi cùng mà.
Đến chỗ chuyển xe thì trời đã tối om, Trần Dĩnh đứng ở bến xe nhìn quanh, gần như chẳng có ai, ô tô buýt ở ngoại ô không nhiều như trong thành phố, Trần Dĩnh thầm nghĩ, chẳng biết khi nào mới có xe
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng còi inh ỏi ở cách đó không xa, Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại, qua ánh đèn yếu ớt, cô nhìn thấy xe của Trương Hoa, trong lòng mừng lắm, vội chạy về phía đó.
Đến gần xe cô mới nhìn thấy con gái đang nằm trên ghế lái phụ ngủ ngon lành. Trần Dĩnh mở cửa xe nhẹ nhàng ôm con lên, sau đó ngồi vào, nói: “Sao anh lại ra đây?”
Trương Hoa lạnh lùng nói: “Bố mẹ bảo anh ra đây!”
“Nhưng mà em vẫn vui lắm, sao anh lại dẫn cả Tỉnh Tỉnh đi thế?”
“Muốn nó nói chuyện với anh, nào ngờ nó ngủ ngon lành rồi!”
Trần Dĩnh cười: “Nó còn nhỏ như thế thì nói được gì chứ?”
Trương Hoa không nói gì, khởi động xe rồi lái đi rất nhanh. Trần Dĩnh liền nói: “Anh lái xe chậm thôi, có Tỉnh Tỉnh trên xe mà!”
Trương Hoa nói: “Đợi em hơn hai mươi phút, đói hoa mắt rồi!”
Lúc ngồi ăn cơm, mẹ Trương Hoa nói: “Thế này có phải tốt biết bao nhiêu, cả nhà cùng ngồi ăn cơm mới thấy cơm ngon!”, nói rồi liền gắp thức ăn cho cháu gái, sau đó hỏi: “Tỉnh Tỉnh, tối nay cho cháu ngủ với bố mẹ nhé!”
Trương Hoa nhìn mẹ rồi ngoảnh đầu sang, nâng cốc rượu lên nói với bố: “Bố, con mời bố một chén!”, Trần Dĩnh cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Ăn cơm xong, Trương Hoa nói hôm nay đi công tác về nên hơi mệt, muốn đi ngủ sớm, sau đó đi vào phòng Nhã Vận. Mẹ Trương Hoa gọi: “Hoa!”, Trương Hoa đứng lại, ngoảnh đầu lại nhìn mẹ: “Có chuyện gì hả mẹ?”
Mẹ Trương Hoa nói: “Qua đây ngồi một lát đã, mẹ có chuyện này muốn nói với con!”
Trương Hoa không còn cách nào khác đành phải quay trở lại. Mẹ Trương Hoa nhìn con trai, lại nhìn sang Trần Dĩnh, nói: “Cái Dĩnh nó đã nói hết mọi chuyện với mẹ rồi!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, Trần Dĩnh cúi gằm mặt xuống, im lặng ôm con.
Mẹ Trương Hoa nói: “Hôm nay cả hai đứa đều ở nhà, mẹ muốn hỏi các con rốt cuộc nghĩ cái gì, mẹ biết không nên can thiệp vào chuyện đời tư của các con, nhưng Tỉnh Tỉnh càng ngày càng lớn, càng ngày càng hiểu nhiều chuyện. Vì cháu gái mẹ, mẹ không thể không can thiệp.”
Trần Dĩnh vẫn cúi đầu không nói gì. Trương Hoa nói: “Mẹ, mẹ đột nhiên hỏi vấn đề này bảo con trả lời sao?”
“Vấn đề này có gì khó khăn, muốn tiếp tục ở với nhau thì mau chóng đi làm thủ tục, không muốn ở cùng nhau nữa thì nói rõ lý do. Nhưng mẹ phải nói trước, cho dù hai đứa có thế nào thì Tỉnh Tỉnh cũng phải để ở bên mẹ!”
Trương Hoa đứng dậy nói: “Hôm nay con mệt lắm, không muốn bàn bạc vấn đề này, con đi tắm đây!” Thấy Trương Hoa vào trong nhà vệ sinh, mẹ Trương Hoa nói với Trần Dĩnh: “Con nhìn con đi, chỉ biết cúi đầu không nói được câu nào cả!”
Trần Dĩnh nói: “Mẹ à, thôi bỏ đi, đừng ép anh ấy nữa, chuyện này cứ để bọn con tự giải quyết!”
Mẹ Trương Hoa bực mình nói: “Đợi hai đứa giải quyết xong thì Tỉnh Tỉnh cũng đi học rồi!”
Trần Dĩnh lại cúi đầu không nói gì, mẹ Trương Hoa thở dài: “Được, cả hai đứa đều có chuyện nhưng không chịu nói ra, giống hệt như bố chúng bay, cứ như con bé Nhã Vận lại hóa hay, tính cách giống mẹ!”
Trương Hoa sợ mẹ lại hỏi những chuyện này nên mới sáng hôm sau đã trở lại thành phố. Trần Dĩnh muốn cùng Trương Hoa về nhưng nhìn anh lại không dám mở miệng.
Cổ Triết Đông đang ở trong văn phòng xử lý công việc thì Từ Cường bước vào, tiện tay đóng luôn cửa lại. Cổ Triết Đông hỏi: “Đã làm rõ chưa? Tại sao đột nhiên điều chuyển Vu Hâm?”
Từ Cường nói: “Nói một cách đơn giản, nguyên nhân chỉ có một, Vu Hâm theo đuổi Trần Dĩnh!”
“Cậu ta theo đuổi Trần Dĩnh ư?” – Ngẫm nghĩ một lát, Cổ Triết Đông lại nói: “Cũng thường thôi, Vu Hâm gặp được Trần Dĩnh, không theo đuổi có khi mới là ất thường!”
“Đúng thế, Vu Hâm cứ tưởng rằng những chuyện mình đã làm không ai biết đến, luôn xây dựng hình ảnh một người đàn ông vừa chăm chỉ làm việc vừa chăm lo chu đáo cho gia đình”.
“Ngoài tác phong cuộc sống có chút vấn đề thì khả năng và thái độ làm việc chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, vì vậy mới giữ cậu ta lại làm việc bao nhiêu năm qua”.
“Đáng tiếc là lần này cậu ta lại dây vào Trần Dĩnh. Trương Hoa thì không nói làm gì, chỉ một Ngô Phong Hải cũng đủ làm cậu ta nếm đủ!”
“Ngô Phong Hải ư?”
“Cái anh chàng Ngô Phong Hải này quả nhiên là một nhân tài, lại rất xứng đáng kết giao bạn bè, ít nhất tôi cũng bắt đầu thấy khâm phục cậu ta”.
“Anh đã nhận xét như vậy thì chắc chắn là không tồi, xem ra Trương Hoa và mấy người xung quanh cậu ta đều đáng được trọng dụng!” – Nói rồi lại trầm ngâm giây lát, đột nhiên hỏi: “Vân Vân có biết chuyện của Vu Hâm không?”
“Biết ạ! Hồi đầu tôi đã nói rõ tình hình cụ thể của từng ứng cử viên tài vụ cho cô ấy nghe rồi!”
Cổ Triết Đông trầm ngâm giây lát mới nói tiếp: “Chẳng trách hồi đầu Cổ Vân Vân một mực đòi điều Vu Hâm sang, xem ra nó vẫn chưa từ bỏ Trương Hoa!”
“Ý của ngài là Vân Vân cho rằng Vu Hâm chắc chắn sẽ có ý đồ với Trần Dĩnh, một khi Vu Hâm theo đuổi Trần Dĩnh, giữa Trần Dĩnh và Trương Hoa chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn?”
Đột nhiên có người gõ cửa, Cổ Triết Đông cao giọng “Mời vào!”, Ngô Tĩnh đẩy cửa bước vào. Cổ Triết Đông nhìn thấy Ngô Tĩnh liền cười nói: “Ngô Tĩnh, đến đúng lúc lắm, tôi đang định bàn bạc thêm chuyện hôm qua tôi nói với cô!”
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
11 chương
63 chương
5 chương
78 chương
67 chương
285 chương