CHƯƠNG 38
Trương Hoa bật đèn trong phòng khách, nhìn thấy mấy chậu hoa cũ đã chết, được thay bằng mấy chậu hoa mới. Trương Hoa đến bên thềm đặt các chậu hoa, đứng rất lâu, sau đó ra ghế sô pha ngồi hút thuốc.
Vốn dĩ nghĩ có Trần Dĩnh ở đây, giờ không có cô ở đây, tự nhiên anh lại chẳng biết làm gì. Trương Hoa dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhắm mắt dựa lưng vào ghế.
Lúc Trương Hoa nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì điện thoại đổ chuông. Trần Dĩnh nói: “Anh về rồi à?”
Trương Hoa đáp: “ Ừ “
“Nghe Ngô Phong Hải nói tối nay anh bận à?”
“Sao em biết?”
“Phong Hải gọi điện cho Huệ Anh hẹn ra ngoài ăn cơm, vừa hay Huệ Anh lại đang ở chỗ em!”
“Hóa ra là vậy!”
Trần Dĩnh lại nói: “Thế anh có thời gian cùng ăn cơm với bọn em không?”
Trương Hoa nói: “Bọn em ăn đi, anh vẫn đang dở việc!”
Chẳng còn cách nào cả, đã nói với Ngô Phong Hải rằng tối nay có việc, giờ không thể lại nói không có việc gì được, lại càng không thể nói rằng vốn dĩ cứ nghĩ Trần Dĩnh đang ở nhà đợi anh về. Trần Dĩnh có hơi thất vọng, nói: “Vậy thì em với Lưu Huệ Anh đi vậy!”
Cúp điện thoại, Trương Hoa cảm thấy bản thân mình thật giả tạo. Ngồi một át, anh đi tắm rồi xuống lầu ăn tạm cái gì. Ăn cơm xong, Trương Hoa đi lang thang trên đường một lúc, lại không muốn về nhà ngay nên gọi cho Ngô Tĩnh. Ngô Tĩnh nghe điện thoại, Trương Hoa nói: “Em có nhà không? Nếu có nhà thì anh qua đó ngồi một lát!”
Ngô Tĩnh nói: “Tối nay Cổ Triết Đông tìm em có việc, em đang trên đường đến đó!”
Cúp điện thoại, Trương Hoa thầm nghĩ: Ngô Tĩnh sao lại thân thiết với Cổ Triết Đông thế nhỉ? Lang thang được một lúc, Trương Hoa vẫn cảm thấy tẻ nhạt, cuối cùng đành về nhà đi ngủ.
Trần Dĩnh đến công ty từ sớm, những nhân viên cũ của công ty đ
ợc chuyển sang bên này làm vừa nhìn thấy Trần Dĩnh đã cười bảo: “Anh Trương vừa về là chị dâu lại đi làm bình thường ngay!”
Trần Dĩnh nói: “Chỉ nói vớ vẩn!” Trương Hoa đến công ty, nhìn thấy Trần Dĩnh liền nghĩ thầm: Xem ra cô ấy vấn đi làm đều hàng ngày, chắc là hôm qua cũng biết mình về, tại sao tối qua không ở nhà đợi mình nhỉ?
Trương Hoa thừa hiểu Trần Dĩnh không có trách nhiệm phải ở nhà chờ mình, cũng không có nghĩa vụ phải nấu nướng chờ anh về nhưng trong lòng vẫn nghĩ vậy. Anh cho rằng lần trước Trần Dĩnh làm vậy, lần này chắc chắn cũng như vậy. Trương Hoa lại nghĩ, cô ấy không đến có khi nào còn có nguyên nhân khác?
Trương Hoa tìm đủ cớ để thường xuyên qua lại trước cửa phòng tài vụ, gần như mỗi lần qua đều nhìn thấy Vu Hâm ghé rất sát Trần Dĩnh để thảo luận chuyện gì đó.
Đến trưa, Trương Hoa tìm Trần Dĩnh, nói: “Em ăn cơm xong thì ra khu thương mại một chuyến nhé!”
Trần Dĩnh liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Thời tiết ngày càng nóng nực, em mua cho Tỉnh Tỉnh vài bộ quần áo, sau đó qua cửa hàng hoa đợi anh, chiều nay anh làm việc xong sẽ đến cửa hàng đón em, chúng ta cùng về thăm Tỉnh Tỉnh!”
“Nhưng mà mấy hôm trước em vừa mua quần áo mới cho Tỉnh Tỉnh rồi!”
“Đó là của em mua, lần này coi như anh mua" align="justify">Trần Dĩnh nói: “Em không đi đâu, muốn đi thì cả hai cùng đi, làm gì có chuyện mua quần áo cho con gái lại nhờ người khác mua hộ!”
“Chẳng phải vì anh bận hay sao?”
“Vậy em chờ anh làm xong việc chúng ta sẽ cùng đi!”
“Thế thì em qua cửa hàng hoa trước đợi anh, anh làm xong việc sẽ gọi cho em!”
“Ở đây đợi chẳng phải cũng vậy sao, tại sao cứ bắt em đến cửa hàng?”
Trương Hoa quay phắt người đi vào văn phòng: “Thế thì tùy em!”
Trên xe, Trương Hoa cứ lầm lì không nói gì, Trần Dĩnh liền lên tiếng: “Chẳng phải anh bảo mua quần áo cho Tỉnh Tỉnh ư? Sao lại không đi nữa thế?”
Trương Hoa nói: “Muộn rồi, để lần sau mua!”
Trần Dĩnh nhìn đồng hồ nói: “Mua quần áo đâu có mất nhiều thời gian, hơn nữa anh có xe, về muộn một chút cũng không sao!”
Trương Hoa không nói năng gì, tiếp tục lái xe. Trần Dĩnh cũng không nói gì nữa. Cô vốn nghĩ có thể cùng Trương Hoa đi dạo khu mua sắm, hai người đã lâu lắm rồi không đi mua sắm với nhau.
Buổi tối, Trương Hoa bảo Trần Dĩnh ở lại nhà, còn mình thì về thành phố. Mẹ Trương Hoa nói: “Muộn thế này rồi, ở nhà chẳng phải cũng thế sao? Ngày mai dậy sớm về cũng được mà!”
Trương Hoa nói mấy hôm nay đang nhiều việc, sau đó bảo Trần Dĩnh: “Công việc tài vụ ở công ty không cần em phải làm gì, em có thời gian thì ở nhà nhiều một chút mà chơi với Tỉnh Tỉnh!”
Trần Dĩnh ngại không dám nói vì anh về nên cô mới năng đến công ty, đành nói: “Dù gì chúng ta cũng đang hợp tác với tập đoàn Triết Đông, có thời gian thì năng đến vẫn hơn!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh giây lát, không nói thêm gì mà đi thẳng ra ngoài cửa.
Sáng hôm sau Trần Dĩnh lại về công tyTrần Dĩnh vui vẻ đi vào phòng tài vụ, không khỏi chau mày. Mấy hôm nay ở công ty, Trương Hoa ra vào thường xuyên bắt gặp Vu Hâm ở bên cạnh Trần Dĩnh, thậm chí có lúc đi ngoài hành lang, Vu Hâm còn vừa đi vừa nói chuyện với Trần Dĩnh.
Ngô Tĩnh cũng vẫn bận rộn như trước, mấy lần tìm cô đi ăn cơm, muốn nói chuyện với cô mà cô đều bạn, có lần còn nói là có hẹn với Cổ Triết Đông.
Tính chất công tác của Trương Hoa hiện giờ hoàn toàn là đi đào tạo, nhưng lần này đi công tác vẫn đi cùng với Cổ Vân Vân, Ngô Phong Hải. Nhưng Trương Hoa bảo Cổ Vân Vân lái xe riêng đi, một mặt là để tiện công việc, mặt khác là không nhất thiết phải đi đi về về cùng nhau.
Buổi tối trước khi lên đường, Trương Hoa, Trần Dĩnh, còn cả Ngô Phong Hải và Lưu Huệ Anh cùng ăn cơm. Ăn cơm xong, Ngô Phong Hải đưa Lưu Huệ Anh về nhà, Trương Hoa lái xe đưa Trần Dĩnh về. Xe dừng lại bên dưới tầng, cuối cùng Trương Hoa nói: “Anh thấy dạo này em thường xuyên đi cùng với giám đốc Vu Hâm!”
Trần Dĩnh đang chuẩn bị xuống xe, nghe Trương Hoa nói vậy liền nhìn anh một lát, sau đó nói: “Anh đang nghĩ gì thế? Anh ta là giám đốc, là đại diện cho tập đoàn Triết Đông, còn em đại diện cho bên anh, chắc chắn có rất nhiều vấn đề phải bàn bạc!”
“Nhưng cho dù thế cũng không nhất thiết cứ phải đi cùng nhau như vậy!’
Trần Dĩnh lại nhìn Trương Hoa hồi lâu, nói: “Anh tưởng là em muốn thế à, nhưng đâu còn cách nào khác!”, im lặng một lát, Trần Dĩnh lại nói: “Hơn nữa giám đốc Vu cũng có vợ, có con rồi!”
Trương Hoa đi rồi Trần Dĩnh mới hiểu ra vì sao dạo này Trương Hoa lại tỏ thái độ lạnh lùng với mình như thế. Nghĩ đến đây Trần Dĩnh lại khẽ cười, thầm nghĩ: Có thể điều này cho thấy Trương Hoa vẫn còn yêu mình.
Nhưng những điều Trương Hoa nói đã nhắc nhở Trần Dĩnh, cô thấp thoáng cảm nhận có gì đó bất thường từ giám đốc Vu đối với mình, chẳng lẽ anh ta có ý định gì với mình? Trần Dĩnh lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa, xem ra sau này cần phải tránh anh ta một chút.
Sau khi Trương Hoa đi công tác, Trần Dĩnh liền không đến công ty, Vu Hâm có gọi Trần Dĩnh cũng không đến, chỉ bảo những chuyện ấy giám đốc Vu cứ tự giải quyết cũng được. Vu Hâm gọi điện nhiều quá, Trần Dĩnh liền nói cô về nhà Trương Hoa th con gái rồi.
Lưu Huệ Anh đang lau sàn, Trần Dĩnh vừa rửa bát xong từ trong bếp đi ra, nói: “Không cần cậu làm mấy việc ấy đâu!”
Lưu Huệ Anh nói: “Ăn cơm của cậu, ở nhà của cậu, không làm việc gì thì ngại lắm!”
“Tớ lại thấy cậu ở nhà tớ là để tìm hiểu tình hình bọn họ đi công tác thì có!”
Lưu Huệ Anh cười nói: “Tớ thấy cậu mới hoang tưởng, Trương Hoa vừa đi công tác thì cậu không ở cửa hàng thì cũng về thăm con gái, thậm chí chẳng buồn đến công ty! Nhưng Trương Hoa về một cái là lại đi làm tích cực hơn bất cứ ai!”
“Tớ vốn không có hứng thú gì với công ty ấy!”
“Thế cậu định ngày nào đi làm?”
Trần Dĩnh cười nói: “Muốn biết bọn họ khi nào về thì cứ nói thẳng ra, cũng còn vài ngày nữa, cậu sốt ruột gì chứ!”
Trần Dĩnh ngồi nói chuyện với Lâm Lan ở cửa hàng, nhìn lên đồng hồ rồi nói: “Chị phải đi trước đây, đã hẹn với Huệ Anh tối nay sẽ đi mua sắm!”
Trần Dĩnh đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì Vu Hâm đến. Trần Dĩnh nhìn thấy anh ta liền tròn mắt ngạc nhiên: “Giám đốc Vu sao lại đến đây thế?”
Vu Hâm cười nói: “Cửa hàng hoa của cô đâu có khó tìm!”
“Có chuyện gì thế?”
“Cô toàn không có thời gian đến công ty, vì vậy tôi đành mang ít tài liệu đến tìm cô!”
Trần Dĩnh chẳng còn cách nào khác, đành nói: “Vậy chúng ta ra quán cà phê gần đây ngồi một lát vậy!”
Lúc Trương Hoa về đến thành phố, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, thầm nghĩ: hôm nay chắc chắn Trần Dĩnh không biết mình về, công tác của mình không trùng với Cổ Vân Vân và Ngô Phong Hải. Trương Hoa về công ty, vào phòng tài vụ mới thấy không có Trần Dĩnh ở đó, Vu Hâm cũng không có mặt. Trương Hoa cũng không tiện hỏi nhân viên tài vụ, đành rời khỏi công ty.
Lúc lái xe, Trương Hoa cứ cảm thấy trong lòng khó chịu, thậm chí là bất an. Lái xe được nửa đường thì anh nhớ ra cửa hàng hoa cách đó không xa, thầm nghĩ có thể Trần Dĩnh đang ở cửa hàng.
Lúc Trương Hoa vào cửa hàng hoa, Đồng Mộng Mộng và Lâm Lan nhìn thấy anh liền đứng dậy chào. Đồng Mộng Mộng nói: “Thầy Trương lâu lắm rồi mới đến đây, có phải tìm chị Dĩnh không?”
Trương Hoa nói: “Cô áy có ở đây không?”
Lâm Lan nói: “Có ạ, nhưng lúc nãy vừa có một người đàn ông đến tìm chị ấy, bọn họ qua quán cà phê đằng kia rồi!”
Trương Hoa nói: “Ok, các em cứ làm việc đi, anh đi tìm cô ấy!”
Trương Hoa đứng từ đằng xa đã thấy Vu Hâm và Trần Dĩnh ngồi bên cửa sổ. Trương Hoa liếc thấy liền quay lại ô tô. Về đến nhà, anh hút liền mấy điếu thuốc, sau đó đứng dậy đi tắm rồi ra ngoài.
Mẹ Trương Hoa thấy Trương Hoa về một mình liền hỏi: “Sao con lại về một mình? Con Dĩnh đâu?”
Trương Hoa nói: “Con không gặp cô ấy!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Có phải lại cãi nhau không?”
“Đâu có! Con đi công tác về, không về thành phố mà về thẳng đây mà!”
“Thế để mẹ gọi điện thoại bảo nó tối nay về!”
“Đã mấy giờ rồi, cô ấy sao về kịp!”
“Thế tối nay con không về à?”
“Không ạ, vừa mới đi công tác về, có hơi mệt, tối nay con không muốn lái xe nữa!”
Trương Hoa bế con gái, ngồi uống với bố, nói: “Tối nay con không phải lái xe, có thể uống với bố nhiều một chút!”
Trương Hoa kề cốc rượu vào miệng Tỉnh Tỉnh: “Tỉnh Tỉnh, con uống với ông nội nào!”, nào ngờ Tỉnh Tỉnh ghé miệng uống thật, Trương Hoa vội kéo cái cốc ra, Tỉnh Tỉnh lại giơ tay lên định giật lại, vừa giật vừa cười.
Mẹ Trương Hoa nói: “Có bố với ông nội nghiện rượu như thế, sớm muộn gì Tỉnh Tỉnh cũng bị hai cha con ông làm hư thôi! Tôi không muốn cháu gái tôi sau này nghiện rượu đâu nhé!”
Tỉnh Tỉnh thấy không cướp được rượu liền ngồi lại vào lòng Trương Hoa, cầm bao thuốc lá lên, lấy thuốc lá trong bao ra nghịch. Mẹ Trương Hoa nhìn Trương Hoa nói: “Nhìn kia kìa, vừa thuốc vừa rượu, sau này đừng có hút thuốc trước mặt Tỉnh Tỉnh đấy! Giờ nó bắt chước giỏi lắm, nhưng lại không biết hành động của người lớn là đúng hay sai!”
Trương Hoa cười nói: “Cùng lắm nó cũng chỉ cầm nghịch thôi, đâu có biết hút!”
Mẹ Trương Hoa trừng mắt nói: “Giờ còn nhỏ, ngộ nhỡ nó lớn rồi trốn đi đâu đó tập hút thì sao?”
“Mẹ làm gì mà cường điệu thế!”
“Nói chung ở trước mặt Tỉnh Tỉnh con phải chú ý hành vi của mình một chút!” – Nói rồi nhìn sang con gái, nói: “Tỉnh Tỉnh ngoan nào, mau nhét thuốc vào bao cho bố đi!”
Tỉnh Tỉnh nhìn bà một lúc, sau đó cầm thuốc vào bao thuốc lá thật. Trương Hoa bế con gái lên hôn một cái rồi nói: “Tỉnh Tỉnh ngoan quá nhỉ!”
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
53 chương
16 chương
49 chương
8 chương
18 chương