CHƯƠNG 20 Trương Hoa ngồi xuống giường, nhìn thấy bức tường trắng tinh liền nói: “Em phóng to ảnh của Tỉnh Tỉnh ra rồi treo lên tường, như thế buổi tối có thể ngắm bất cứ lúc nào!” Trần Dĩnh ngồi trên ghế, nói: “Cũng được, mấy hôm nữa em sẽ đi phóng ảnh!” Hai người trầm ngâm một lát, Trương Hoa đột nhiên nhớ ra liền nói: “Nhã Vận chuẩn bị về rồi, ban ngày nó có gọi cho anh bảo là nếu mai không về thì ngày kia sẽ về, bảo anh ra ga đón nó.” “Nếu anh bận thì để em đi đón nó, rồi tiện thể đưa nó về nhà, em cũng thăm Tỉnh Tỉnh luôn”. Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cũng được, nói thực lòng mấy hôm nay anh bận quá, buổi đầu tiên nên cực kì quan trọng!” Trần Dĩnh cười nói: “Trước đây anh đào tạo bao nhiêu buổi rồi, sao giờ lại căng th ẳng thế?” “Tính chất khác nhau mà, hơn nữa lại có cả sự kì vọng của Dương Uy và Phong Hải, vì vậy phải thận trọng một chút!” “Hay là em kéo cả mấy cô nhân viên ở cửa hàng đến nghe? Nhưng mà nói trước là em không trả tiền anh đâu đấy!” “Cũng được, buổi đầu tiên cần đông người, ít nhất là tạo ra không khí náo nhiệt, thời gian đào tạo vào ban ngày hay ban tối anh vẫn đang cân nhắc, dù gì những người lao động cơ bản thường không có thời gian vào ban ngày!” “Chẳng phải anh nói mục tiêu hiện nay là sinh viên mới tốt nghiệp ư? Như thế ban ngày cũng được, những người đi làm nếu muốn tham gia có thể xin nghỉ mà”. “Để xem xem khách hàng chủ yếu là đối tượng nào mới quyết định vậy!” “Tạm thời có cần nhân viên tài vụ không? Nếu cần em sẽ tìm cho anh ngay!” “Hiện nay vẫn chưa biết ra sao, cứ đợi thêm một thời gian nữa hãy nói, tạm thời cứ làm qua loa là được rồi!” Trần Dĩnh nói: “Lí Dương Uy và Ngô Phong Hải đều góp cổ phần, chuyện tài vụ làm sao mà qua loa được?” “Hai người họ đều không phải người thích so đo tính toán”. “Những chuyện này cứ rõ ràng một chút thì tốt hơn, rất nhiều người vốn là bạn bè thân, chỉ vì chuyện tiền bạc mà cãi lộn nhau”. “Người khác anh không dám nói, nhưng ít nhất hai người họ thì không”. “Em cũng là lo cho anh nên mới nói như vậy, hay là tạm thời em làm giúp anh, dù gì bên cửa hàng hoa cũng không có việc gì, hơn nữa hiện giờ em cũng không phải trông nom Tỉnh Tỉnh”. “Nếu em không bận thì qua giúp anh cũng được, có lẽ hơi rắc rối một chút, bởi vì từ lúc công ty thành lập chưa hề làm sổ sách cụ thể, anh chỉ ghi chép qua loa, có những chi phí thậm chí còn không lấy hóa đơn”. “Anh lúc nào cũng thế, trông thì tưởng cẩn thận nhưng thực ra rất sơ ý, vậy sáng mai em sẽ qua!” “Em có gọi điện về nhà hỏi xem Tỉnh Tỉnh đã quen chưa không?” “Em không gọi, sợ gọi về mẹ lại nghĩ em không yên tâm khi để Tỉnh Tỉnh ở với mẹ”. “Đột nhiên đổi chỗ ở chắc con bé sẽ không quen đâu, nhưng từ từ sẽ ổn thôi!” Trần Dĩnh ậm ừ, im lặng một lát rồi ngẩng đầu hỏi: “Anh có liên lạc gì với Cổ Vân Vân không?” Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh một lát rồi hỏi: “Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?” “Em không biết nên nói thế nào, nếu anh không có tình cảm với cô ấy thì có lẽ không nên giữ khoảng cách như thế, huống hồ giữa hai người đã có…” Trần Dĩnh không nói tiếp nhưng Trương Hoa hiểu cô định nói gì. Trần Dĩnh dừng lại một lát rồi nói: “Em thường có tâm lý sợ hãi với cô ấy, hi vọng cô ấy có thể nhanh chóng thoát khỏi trạng thái tâm lý này, dần dần trưởng thành hơn!” Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa lại nói tiếp: “Nói thật lòng, có lúc em cũng cảm thấy hơi tội tội cho cô ấy!” Trương Hoa lại nhìn Trần Dĩnh một lát, Trần Dĩnh nhìn anh cười nói: “Không cần phải nhìn em như thế, em không có ý gì khác, nếu anh đã coi Ngô Tĩnh là bạn thì tại sao không thể nói chuyện với em như một người bạn?” Trương Hoa nói: “Nhưng nói những chuyện này với em anh cứ thấy kì kì làm sao ấy!” Trần Dĩnh cười: “Sao lại kì kì? Biết đâu sau này khi anh tìm đối tượng mới, em có thể giúp anh!” Trần Dĩnh vốn định nói những chuyện này một cách nhẹ nhàng, nhưng nói xong lại cảm thấy xót xa trong lòng, Trương Hoa liền gạt đi: “Thôi đừng nói những chuyện này nữa, em nghỉ sớm đi, ngày mai qua chỗ anh chắc sẽ mệt lắm đấy, còn không biết con ranh Nhã Vận ngày mai hay ngày kia mới về nữa, hi vọng là ngày kia, như thế ngày mai em sẽ khỏi cần phải làm gấp sổ sách!” “Những thứ cần thiết để làm sổ sách đều có cả chứ?” “Đều có cả, tất cả đồ đạc của bộ phận tài vụ trước đây anh không hề động đến”. “Thế thì tốt rồi!” Trương Hoa đứng dậy nói: “Không có chuyện gì thì anh về trước đây!” Trần Dĩnh vừa mở cửa thì Trương Hoa đột nhiên ngoảnh đầu lại nói: “Bây giờ Tỉnh Tỉnh chỉ biết gọi mẹ, có phải em không dạy nó gọi bố không?” Trần Dĩnh nói: “Anh nói bậy gì thế, đợt về quê ngày nào em chẳng dạy nó gọi bố, có những đứa bé mới đầu đều như vậy, chỉ biết nói một từ, sau dần dần sẽ biết nói nhiều hơn!” “Hóa ra là vậy, anh cứ đợi mãi nó biết gọi bố!” “Anh đừng nóng vội, giờ có mẹ chăm sóc, chắc chắn nó sẽ nhanh biết gọi thôi!” “Ý của em là để mẹ chăm sóc nó mới biết gọi bố à?” “Sao anh toàn nghĩ đi đâu thế, không nói với anh nữa, càng nói càng bực mình Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, đột nhiên cười hỏi: “Em cũng biết bực mình à?” “Đương nhiên là bực rồi, cứ như thể em cố ý không cho Tỉnh Tỉnh gọi bố ý”. Buổi sáng Trần Dĩnh đến cửa hàng một chuyến, xử lý xong một vài vấn đề liền nói với Lâm Lam rằng cô sẽ qua công ty Trương Hoa, hôm nay không quay lại nữa, có chuyện gì cứ gọi cho cô. Trước đây từng đến nên Trần Dĩnh không còn xa lạ gì. Trần Dĩnh bước vào công ty, Ngô Phong Hải đã nhìn thấy cô, vội chạy ra nói: “Chị dâu sao lại đến đây thế?” Trần Dĩnh cười cười nói: “Hiện giờ chưa có tài vụ nên em qua giúp Trương Hoa làm sổ sách!” “Chị dâu đến quản lý thì tốt quá rồi! Giám đốc Trương đang ở trong văn phòng đấy!” “Anh thật đúng như Huệ Anh nói, cứ thích xưng hô rất khách sáo, anh cứ gọi thẳng là Trương Hoa có phải hay hơn bao nhiêu không!” Ngô Phong Hải chỉ cười hi hi. Trần Dĩnh nói: “Anh đã sang đây làm hẳn chưa?” “Chưa, sáng nay tôi vẫn qua công ty quẹt thẻ rồi chạy sang đây!” “Anh giỏi thật, lĩnh lương ở bên đó nhưng lại làm việc ở bên này!”   Ngô Phong Hải cười lớn: “Chị dâu nói thẳng thế!”, sao đó lại bảo Trần Dĩnh: “Em đưa chị vào phòng họp!” Ngô Phong Hải dẫn Trần Dĩnh vào phòng họp, nói với mấy nhân viên mới trong đó: “Tôi xin giới thiệu một chút, đây là chị dâu, sau này cứ gọi chị dâu là được!”, rồi cười nói: “Đương nhiên gọi bà chủ cũng được!” “Anh nói gì thế!” – Nói rồi quay sang cười với mấy nhân viên mới: “Tôi tạm thời qua đây giúp Trương Hoa làm công việc tài vụ, mọi người cứ làm việc đi, tôi đi trước đây!” Lúc Trần Dĩnh vào văn phòng của Trương Hoa, Trương Hoa đang nói chuyện gì đó với Ngô Tĩnh. Trương Hoa nhìn thấy Trần Dĩnh liền đứng dậy, đến trước mặt cô nói: “Đến sớm thế Ngô Tĩnh ngoảnh đầu lại chào: “Chị Dĩnh!” Trần Dĩnh nói: “Hai người có chuyện gì thì cứ nói đi, em qua bộ phận tài vụ xem sao!” Ngô Tĩnh đứng dậy nói: “Không có chuyện gì đâu, em đi làm việc đây!” Ngô Tĩnh đi rồi, Trần Dĩnh liền nói: “Anh đưa hóa đơn và các tài liệu liên quan đây cho em! Nhưng cần có sự phối hợp của anh đấy, vì vậy hôm nay tốt nhất anh đừng ra ngoài, em có thể tìm anh bất cứ lúc nào!” Trần Dĩnh làm việc một lúc thì Trương Hoa bước vào nói: “Nhã Vận vừa mới gọi điện đến, chiều nay nó về, chắc khoảng hơn bảy giờ tối thì đến ga”. “Muộn thế à?” “Ừ, anh cũng bảo nó sao không để ngày mai hãy về, nó nói gọi điện về biết tin Tỉnh Tỉnh đang ở nhà nên muốn về sớm chơi với Tỉnh Tỉnh”. “Thế thì em sẽ cố gắng xong sớm để về đón nó!” “Muộn như thế có an toàn không? Hay là để anh đi, bởi vì đón nó rồi còn phải đưa về nhà mà!” “Không sao, bây giờ trời sáng lâu, từ bến xe em sẽ bắt taxi thẳng về nhà”. “Thế thì em cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho anh nhé!” “Đấy chỉ là chuyện vặt, đống sổ sách của anh mới khiến em phải đau đầu, lung tung quá đi mất!” Trương Hoa cười nói: “Bản thân anh cũng còn cảm thấy đau đầu nữa là, đành phải để em vất vả một chút vậy, ai bảo em là nhân viên tài vụ giỏi cơ!” “Khỏi nịnh nọt, em chưa nghe anh nói em là nhân viên tài vụ giỏi bao giờ!” “Em mà xử lý được đống sổ sách bát nháo này thì chẳng phải nhân viên tài vụ giỏi thì là cái gì?” “Anh làm thế là gây áp lực cho em đấy, mới bắt đầu thôi, ai dám đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa?” “Anh tin là em sẽ làm được!” Các nhân viên khác trong công ty đều ra ngoài mở rộng nghiệp vụ, chỉ còn lại Trương Hoa, Ngô Tĩnh và Trần Dĩnh. Buổi trưa, Trương Hoa vào phòng tài vụ của Trần Dĩnh nói: “Nghỉ ngơi một lát đi, chúng ta đi ăn cơm trưa đã!” Trần Dĩnh ngẩng đầu lên nói với anh: “Mọi người đi ăn rồi mua gì cho em là được rồi!” Trương Hoa nhìn dáng vẻ chăm chú của Trần Dĩnh, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu vậy chúng ta gọi đồ ăn nhanh đi!” Trương Hoa gọi đồ ăn nhanh xong liền ngồi xuống đối diện nhìn Trần Dĩnh làm việc. Trần Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Anh nhìn em như thế để làm gì? Không yên tâm à?” “Sao lại không yên tâm, anh chỉ muốn nhìn dáng vẻ chăm chú làm việc của em thôi!” Ngô Tĩnh và các nhân viên khác đều đã tan ca, Trương Hoa ngồi trong phòng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhấc máy gọi cho Nghiêm Lộ. Nghiêm Lộ nghe điện: “Anh Hoa, có chuyện gì thế?” Trương Hoa nói: “Cậu giờ thế nào rồi?” Nghiêm Lộ nói: “Em đã nghỉ việc ở tập đoàn Triết Đông rồi!” “Cậu đã đến thành phố khác rồi à?” Nghiêm Lộ trầm ngâm một lát rồi nói: “Vẫn chưa, nói thật lòng em cũng đang do dự, đã ở đây mấy năm rồi, lúc thật sự phải đi bỗng thấy hơi lưu luyến!” “Tối nay ra ngoài ngồi chút đi!” Trương Hoa vừa gọi cho Nghiêm Lộ xong thì Trần Dĩnh bước vào, nói: “Em làm cũng hòm hòm rồi, còn một số vấn đề chưa hoàn thiện đợi khi nào em về sẽ làm nốt!” “Vất vả cho em quá, anh đi đón Nhã Vận cùng em nhé!” “Không sao đâu, em tự đi cũng được, anh cứ làm việc của anh đi!” “Bây giờ thì không có việc gì, tối nay phải gặp một người, hẹn chín giờ tối, vẫn kịp đi đón Nhã Vận”. “Thế cũng được, em phải về nhà trọ một chuyến, tối nay chắc phải ở lại nhà bố mẹ, phải chuẩn bị ít đồ dùng mới được”. Trương Hoa đưa Trần Dĩnh về nhà lấy đồ rồi vội vàng ra bến xe. Lúc Nhã Vận ra khỏi bến xe, nhìn thấy anh trai và Trần Dĩnh đang đứng chờ ở bên ngoài liền cười nói: “Cả hai anh chị cùng đến đón em làm em cảm động quá!” Trương Hoa đón hành lý trên tay Nhã Vận, nói: “Cô là con cưng trong nhà, chẳng may để cô làm sao mẹ lại đánh chết tôi mất!” Nhã Vận giả bộ thở dài: “Đáng tiếc bây giờ em không còn phải là con cưng trong nhà nữa, mẹ bây giờ chắc cũng chẳng còn quan tâm đến em nữa rồi!” “Chớ có nhiều lời, mau đi thôi, muộn lắm rồi!” Nhã Vận nhìn thấy Trương Hoa không lên xe liền thò đầu ra hỏi: “Anh không về nhà à?” “Tối nay anh còn có việc, không có thời gian, em nói với mẹ một tiếng giúp anh!”