CHƯƠNG 1 Lúc Trần Dĩnh chuyển ra khỏi nhà, không biết là giận bản thân hay giận Trương Hoa mà cô thu dọn hết toàn bộ những thứ có liên quan đến con gái, bao gồm tất cả ảnh chụp của con gái từ lúc đầy tháng. Nhìn bức tranh chữ treo trên tường, cô thậm chí còn muốn tháo nó xuống. Buổi tối, Trần Dĩnh đặt con lên giường, để mặc cho Tỉnh Tỉnh chơi sau đó đi thu dọn đồ đạc. Cô vốn tưởng tối Trương Hoa sẽ gọi điện đến hỏi thăm tình hình, kết quả là chờ mãi mà không nhận được điện thọai của Trương Hoa. Hai ngày tiếp theo, Trần Dĩnh tìm nhà trẻ ở gần đó và làm xong hết thủ tục vẫn chưa thấy Trương Hoa gọi điện đến. Trần Dĩnh không khỏi bực Trương Hoa, thầm nghĩ, cho dù không quan tâm đến mình thì cũng phải quan tâm đến con gái. Trần Dĩnh quyết định dốc sức vào chuyện cửa hàng hoa, giờ chỉ có kiếm tiền mới là chuyện thực tế nhất, như vậy con gái mới có thể dựa vào mình. Trần Dĩnh quay lại cửa hàng hoa làm việc bình thường, bắt đầu chuẩn bị mở cơ sở thứ ba, hiện giờ mục tiêu của cô là khiến Trương Hoa nhìn thấy cô có thể tự nuôi con. Công việc của Trương Hoa ở công ty cũng bắt đầu bận rộn, nhưng lúc làm việc anh thường cảm thấy bực bội và chán nản, dễ nổi nóng với nhân viên, thỉnh thoảng còn ném tài liệu vào mặt nhân viên và quát ầm lên: “Có mỗi chút chuyện vặt vãnh này mà nói mấy lần cũng không hiểu hả?” Mặc dù Trương Hoa làm việc trước nay có hơi cá nhân, nhưng chưa bao giờ nổi nóng, càng không mất đi lý trí, nhưng hiện giờ anh không chỉ nổi nóng mà thậm chí mấy lần còn gần như mất lý trí, nổi trận lôi đình với nhân viên. Nghiêm Lộ và Đăng Quang Phi trước đây thường cười nói với Trương Hoa nhưng giờ cũng không dám nói nhiều với anh, mỗi lần có việc gì cần tìm Trương Hoa là cả hai đều rất dè dặt. Vốn dĩ cả đội rất vui vẻ và tràn đầy nhiệt huyết, thế mà hiện giờ lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt và căng thẳng. Lưu Huệ Anh cuối tuần qua cửa hàng hoa của Trần Dĩnh chơi, phát hiện các nhân viên của Trần Dĩnh đều gọi Trần Dĩnh là “chị Dĩnh”. Lưu Huệ Anh hỏi Trần Dĩnh: “Trước đây các cô này toàn gọi cậu là chị dâu, sao giờ tất cả đều chuyển sang gọi chị Dĩnh thế?” Trần Dĩnh nói: “Là tớ bảo bọn họ đổi cách xưng hô đấy!” Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lại có mâu thuẫn với Trương Hoa à?” “Tớ với Tỉnh Tỉnh chuyển ra ngoài ở rồi!” Lưu Huệ Anh tròn mắt ngạc nhiên: “Chuyển ra ngoài rồi ư?”, nói rồi đưa mắt nhìn mấy cô gái đang bận rộn làm việc, ngoảnh đầu lại, cố đè thấp giọng xuống hỏi: “Đang yên lành sao tự nhiên lại dọn ra ngoài ở?” - Anh ấy không gọi cho cậu sao? - Không. Lúc ăn cơm, Lưu Huệ Anh nói: “Xem ra tớ phải xem lại cái định nghĩa cho rằng Trương Hoa là người đàn ông tốt trước đây!” “Trương Hoa đúng là người đàn ông tốt, điều này không thể phủ nhận, bởi vì tớ có lỗi với anh ấy nên anh ấy có đối xử với tớ thế nào cũng được. Nhưng Tỉnh Tỉnh là con anh ấy, anh ấy không thể không đoái hoài!”, im lặng một lát Trần Dĩnh lại nói tiếp: “Ở đây Tỉnh Tỉnh chẳng có ai là người thân, nếu ngay cả bố nó cũng không đoái hoài thì chỉ còn một người mẹ là tớ thôi!” Lưu Huệ Anh cười an ủi: “Vẫn còn mẹ nuôi là tớ mà!” Trần Dĩnh chỉ cười đầy bất lực. Lưu Huệ Anh nói: “Cậu cảm thấy cậu với Trương Hoa không còn chút hi vọng nào sao?” -Từ những lời nói và thái độ của anh ấy, tớ biết đã không bất cứ hi vọng nào nữa rồi, giờ tớ chỉ hi vọng anh ấy đối xử tốt với Tỉnh Tỉnh một chút! - Cậu có nghĩ nhân lúc Tỉnh Tỉnh còn nhỏ, tìm cho nó một người cha không? Trần Dĩnh cười chua xót: “Cậu bị tổn thương một lần mà đã không dám tiếp túc tìm kiếm người khác huống hồ tớ bây giờ?” - Cũng phải, cái xã hội bây giờ đàn ông tốt khó kiếm lắm, cho dù có cũng chưa chắc mình gặp được. Dạo này mỗi lần Cổ Vân Vân đến tìm Trương Hoa rủ đi ăn cơm, Trương Hoa đều nói anh bận. Cổ Vân Vân nghĩ tạm thời tâm trạng của Trương Hoa không ổn nên cũng không làm phiền anh nữa, quyết định để qua một thời gian nữa sẽ tính tiếp, dù sao Trần Dĩnh cũng chuyển đi rồi, chẳng có gì phải vội. Trương Hoa gần như đi làm đều về đúng giờ, mặc dù biết rõ về nhà cũng không có việc gì nhưng anh cũng không muốn ra ngoài chơi, càng không muốn đi dự tiệc tùng. Buổi sáng Trương Hoa đến công ty, nhân viên văn phòng liền thông báo anh đến văn phòng ông Hoa một chuyến. “Ông Hoa” là cách xưng hô kính trọng mà cả công ty, từ Cổ Triết Đông đến các nhân viên đều tôn kính gọi Hoa Nghiêm Thông. Trương Hoa thầm nghĩ, anh vào công ty đã lâu như vậy mà ông Hoa chưa từng gọi anh nói chuyện riêng, sao tự nhiên bây giờ lại cho gọi anh vào văn phòng nói chuyện nhỉ? Lúc Trương Hoa vào văn phòng của ông Hoa, ông Hoa đang ngồi hút thuốc, vẫn nở nụ cười theo thói quen với anh. Trương Hoa phát hiện anh chưa bao giờ căng thẳng khi đối mặt với Cổ Triết Đông, thế mà đối mặt với ông Hoa, anh lại cảm thấy căng thẳng kì lạ, mặc dù nụ cười của ông ấy thực sự rất hiền từ. [ alobooks.vn ] Trương Hoa đến trước bàn làm việc của ông Hoa, nói: “Ông Hoa cho gọi cháu có việc gì thế ạ?” Ông Hoa cười nói: “Ngồi đi, vào công ty làm đã lâu mà chưa có thời gian nói chuyện với cậu, hôm nay thấy cậu không bận nên mới cho gọi cậu vào đây ngồi một lúc!” Trương Hoa ngồi xuống nói: “Nếu như trong công việc có điều gì không đúng, xin ông cứ thẳng thắn phê bình!” hanh niên làm việc có đúng có sai là chuyện thường tình, hôm nay không bàn những thứ ấy, tôi và cậu nói chuyện phiếm thôi!” Ông Hoa rút một điếu thuốc đưa cho Trương Hoa, Trương Hoa căng thẳng đón lấy, nghĩ một lát rồi châm lến. Ông Hoa chậm rãi rít mấy hơi, nhả khơi rồi nói: “Nghe nói cậu kết hôn chưa bao lâu đã ly hôn rồi đúng không?” Trương Hoa gật đầu: “Vâng, chưa đầy một năm ạ!” “Thanh niên ai cũng có cá tính riêng của mình, chỉ có điều có một số người sức kiềm chế tốt hơn một chút, một số người sức kiềm chế kém hơn một chút! Trương Hoa không nói gì, anh biết ông Hoa không thể nói đến chuyện ly hôn của mình được. Ông Hoa nói tiếp: “Giữ vững cá tính, kiên trì quan điểm chính xác của mình, cho dù trong cuộc sống hay công việc đều là chuyện tốt, cũng là điều kiện cần phải có thể đi đến thành công!”, ông Hoa nói xong liền hỏi Trương Hoa: “Cậu thấy sao?” Trương Hoa nói: “Chắc là như vậy ạ!” Ông Hoa nói: “Cá tính và quan điểm cần có hành vi để thể hiện, phạm trù hành vi này rất rộng, ví dụ ngôn ngữ, hành động, cử chỉ, ví dụ phương pháp xử lí mối quan hệ xã hội… Nói đơn giản một chút, một con người trong hai trạng thái tâm lý khác nhau sẽ có cách xử lí cùng một sự việc khác nhau. Nhưng đối với người này mà nói, thực chất vẫn là cùng một cá tính và quan điểm!” Ông Hoa hỏi Trương Hoa: “Cách nói này rất trừu tượng, cậu có hiểu được không?” Trương Hoa nói: “Có ạ!” Ông Hoa gật đầu, sau đó nói: “Nếu xét từ mặt bằng thì cá tính và quan điểm là hình hộp, cũng có cả góc nhọn, khi nó chuyển động sẽ gây thương tích cho người khác, nhưng bên cạnh đó cũng khiến bản thân bị thương. Trước đó tôi từng nói, con người phải duy trì cá tính và quan điểm của mình, vậy làm thế nào để giữ gìn được cá tính của mình mà vẫn không làm tổn thương người khác và chính bản thân mình? Điều này cần phải dùng hành vi tốt để bảo vệ, nếu hành vi mang theo góc cạnh, kết quả chỉ có thể càng làm đối phương và bản thân tổn thương, vì vậy hành vi đúng đắn nên là hình tròn, ngoài trong trong vuông vức, như thế vừa có thể bảo vệ cá tính của mình lại không làm tổn thương đôi bên!” Ông Hoa nói: “Có phải dạo này phương pháp làm việc của cháu có gì không đúng không ạ? Trương Hoa nói: “Trước đó tôi đã nói người trẻ tuổi khi làm việc có đúng, có sai là thường tình, nhưng nếu trong công việc mà để tình cảm xen vào quá nhiều thì không bình thường rồi!” Ông Hoa tiếp tục nói: “Có phải dạo này trong cuộc sống gặp phải vấn đề khó giải quyết không?” Trương Hoa né tránh câu hỏi, nói: “Sau này trong công việc cháu sẽ cố gắng chú ý thái độ của mình”. Ông Hoa gật gù, ném điều thuốc đã hút gần hết vào gạt tàn, sau đó chậm rãi châm điếu khác, rít một hơi, nói: “Nếu như cậu là nhân viên bình thường, tôi sẽ không tìm cậu nói những chuyện này, nhưng hiện giờ cậu là lãnh đạo của một bộ phận, đối với những người làm lãnh đạo, kiểm soát tình cảm là điều cực kì quan trọng!” Trương Hoa nói: “Cháu hiểu tiếp theo nên làm gì rồi ạ!” “Việc xử lí vấn đề theo hình thức ngoài tròn trong vuông vức cho dù là trong công việc hay cuộc sống đều quan trọng như nhau!” Ông Hoa nói rồi liền mỉm cười nhìn Trương Hoa: “Giả sử hồi đầu trong hành vi cậu chọn phương thức hình tròn này thì có lẽ cũng không đến mức phải ly hôn. Đương nhiên đây chỉ là nói đùa sau khi chuyện đã qua rồi, chỉ là tôi hi vọng cậu có thể điều chỉnh tâm trạng đúng đắn khi làm việc. Trung Quốc có rất nhiều câu tục ngữ cực kì có lí: ‘Nghĩ kĩ trước khi làm’… Đáng tiếc là không phải ai cũng lĩnh hội được điều đó”. Ra khỏi văn phòng của ông Hoa, Trương Hoa ngồi suy nghĩ trong văn phòng mình suốt mấy tiếng đồng hồ. Gần đây tâm trạng của anh bức bối đến kì lạ, thường xuyên vô duyên vô cớ nổi nóng, sau đó bản thân anh cũng thấy hối hận nhưng lần sau vẫn không sao kiểm soát được, chỉ một giây trước tâm trạng vẫn bình thường, thế mà chẳng hiểu sao chỉ một giây sau là nổi cáu ngay được. Chẳng lẽ tâm tính của mình dạo này có vấn đề? Trương Hoa đang mải nghĩ thì Nghiêm Lộ bước vào, dè dặt hỏi: “Anh Hoa, đây là lịch trình và đại cương khóa đào tạo ngoại tỉnh ngày kia ạ, em vừa mới chỉnh lí xong, anh xem xem có vấn đề gì không?” Trương Hoa cười nói: “Cậu đã chỉnh lí thì chắc chắn không có vấn đề gì, cậu vất vả rồi!” Trương Hoa nói như vậy khiến Nghiêm Lộ tự nhiên thấy không en, vội nói: “Đây là chuyện em nên làm mà, đâu dám nói là khổ hay không!” Nghiêm Lộ đang chuẩn bị đi ra thì Trương Hoa nói: “Nghiêm Lộ, bộ phận ta đã bao lâu rồi không tụ tập một bữa rồi?” Nghiêm Lộ ngoảnh đầu lại nói: “Dạo này buổi tối anh Hoa thường xuyên có việc, vì vậy cũng không mấy khi tụ tập ạ!” Trương Hoa liền nói: “Cậu đi thông báo với mọi người, tối nay ra ngoài tụ tập một bữa. Cậu với Đăng Quang Phi hết giờ làm thì đi tìm địa điểm, ăn uống thịnh soạn và giải trí thì phải thật thoải mái nhé!”