CHƯƠNG 13
Một thân một mình nơi đất khách quên người, đáng sợ nhất chính là bóng đêm. Nếu như không có bất cứ mục đích gì thì sự cô độc trong đêm càng dễ xâm chiếm lòng người.
Nếu như không phải ban ngày nghe Lưu Huệ Anh nói Cổ Vân Vân không có thai, có lẽ đây sẽ là một đêm vô cùng đau khổ của Trần Dĩnh tại nơi đất khách quê người.
Tối qua trên tàu, Trần Dĩnh đã nghĩ rất nhiều cách sinh tồn trong tương lai, gi mới phát hiện tất cả các giả thiết cô đặt ra đều không thành. Bởi vì Cổ Vân Vân không hề có thai, cô và con gái thậm chí có thể quay về ngay lập tức.
Nếu như đã không ở lại thành phố này lâu, vậy thì đi tìm việc hay buôn bán cái gì đó đều không cần thiết, chỉ có thể làm như Lưu Huệ Anh đã nói: cứ coi như là dẫn cho gái đi du lịch một chuyến, đôi bên xa nhau một thời gian để bình tĩnh lại.
Mặc dù có con gái bên cạnh nhưng Trần Dĩnh vẫn cảm thấy vô cùng cô độc trong thành phố này. Cô liền gọi cho Lưu Huệ Anh, nói chuyện liên tục với Lưu Huệ Anh, bảo Lưu Huệ Anh nếu có thời gian thì năng đến cửa hàng hoa, tìm hiểu tình hình làm ăn của cửa hàng và bảo Lưu Huệ Anh để ý xem tâm trạng của Trương Hoa như thế nào, nếu có thể thì để ý cả chuyện giữa Trương Hoa và Cổ Vân Vân, còn phải để ý cả thái độ của cô gái tên Lâm Lam với Trương Hoa.
Sau đó lại nói chuyện Nhã Vận chuẩn bị được nghỉ hè, chuẩn bị đến sinh nhật mẹ Trương Hoa, chuyện Kỉ Oanh có bầu… lại hỏi Lưu Huệ Anh có cảm giác gì với Ngô Phong Hải không?
Trần Dĩnh cũng thấy kì lạ, tại sao ở một thành phố xa lạ như thế này mà cô lại nghĩ đến nhiều chuyện như thế. Lưu Huệ Anh cười nói: “Nếu đã nhớ nhung nhiều chuyện như vậy, lại không yên tâm về Trương Hoa thì cậu về đây đi cho rồi.”
Trần Dĩnh cũng cười nói: “Tớ cứ muốn đi đâu đó cho thư thái tinh thần, cuối cùng lần này cũng có cơ hội rồi!”
“Tớ thấy cậu chẳng thể thư thái tinh thần được, thậm chí còn gia tăng gánh nặng tâm lý thì có!”
Đáng nhẽ ra Trương Hoa phải cảm thấy vô cùng lo lắng vì Trần Dĩnh đã mang con gái rời khỏi đây, thế nhưng Trương Hoa phát hiện ra bản thân chẳng mấy lo lắng, chỉ càm thấy vô cùng phẫn nộ với hành vi của Trần Dĩnh.
Chẳng nhẽ trong thâm tâm anh vẫn cảm thấy Trần Dĩnh sẽ nhanh chóng quay về ư? Hay là bởi vì con gái đã lớn hơn đôi chút rồi nên anh mới yêm tâm hơn? Hoặc cũng có thể là bởi vì Trần Dĩnh bây giờ đã không còn giống như Trần Dĩnh trước đây, đã có kinh nghiệm sinh tồn và nền tảng kinh tế nhất định?
Đi lang thang trên đường, Trương Hoa quyết định không nghĩ đến những chuyện này nữa, giải quyết vấn đề quản lý ở cửa hàng hoa mới là quan trong, bản thân anh không trực tiếp nhúng tay vào chuyện cửa hàng, càng không tiếp nhận cửa hàng hoa. Đợi khi nào sự việc được giải quyết xong, anh sẽ cân nhắc đến chuyện hoạt động lại công ty.
Có thể trong lòng Trương Hoa, anh luôn cảm thấy cửa hàng hoa là đứa con mà Trần Dĩnh dốc lòng chăm sóc, anh vừa không muốn phá hỏng tình hình trước mắt, càng không muốn chiếm lấy cái “bến cảng” tránh mưa tránh gió mà Trần Dĩnh đổ bao tâm huyết gây dựng lên.
Lúc Trương Hoa gõ cửa nhà Ngô Tĩnh, Ngô tĩnh đang thu dọn bếp. Trương Hoa cười nói: “Lần nào đến cũng thấy em đang ở nhà, cảm giác này thật tuyệt!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Hi vọng lần snh có thể mang một chút tin vui đến!”
Trương Hoa đi vào trong, ngồi xuống giường, châm một điếu thuốc. Ngô Tĩnh nói: “Anh hút thuốc trong nhà em mà không hỏi ý kiến em à?”
Trương Hoa không đoái hoài đến những lời Ngô Tĩnh nói, rít thêm vài hơi rồi đột nhiên hỏi: “Em đến giúp anh quản lý cửa hàng hoa của Trần Dĩnh đi!”
Ngô Tĩnh nhìn Trương Hoa hồi lâu rồi nói: “Anh đùa à, đang yên đang lành sao lại bảo em quản lý cửa hàng hoa của Trần Dĩnh?”
Trương Hoa im lặng một lát rồi mới từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Tĩnh nghe.
Ngô Tĩnh nghe xong trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Xem ra tâm tư của Trần Dĩnh cũng rất phức tạp, nhưng qua hành động cô ấy chuyển nhượng cửa hàng hoa cho anh cho thấy cô ấy cũng là một người phụ nữ thông minh.”
Trương Hoa ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại nói thế?”
“Thứ nhất, cho dù Cổ Vân Vân có thai hay không, ít nhất điều này có thể chứng minh cô ấy yêu anh. Thứ hai cho dù anh có kết hôn với Cổ Vân Vân hay không, cửa hàng hoa sẽ chiếm một phần trái tim anh, huống hồ tên cửa hàng hoa lại là tên con gái anh. Thứ ba, cô ấy chắc rất hiểu tính cách của anh, chắc chắn biết anh sẽ không tiếp quản cửa hàng hoa, giao cửa hàng hoa cho anh là yên tâm nhất. Như thế cô ấy có thể trở về bất cứ lúc nào và cửa hàng hoa có thể trở về tay cô ấy một cách nguyên vẹn. Thứ tư, nhân viên cửa hàng hoa luôn đứng về phía cô ấy, cô ấy có thể tìm hiểu tình hình về cửa hàng bất cứ lúc nào.”
Trương Hoa chăm chú nhìn Ngô Tĩnh hồi lâu rồi nói: “Anh không biết nên nói em thông minh hay là nói em thích tưởng tượng ra người khác là người giỏi tính toán nữa!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Đấy chỉ là suy đoán cá nhân thôi, cứ coi như là nghĩ ngợi vẩn vơ lúc rảnh rỗi đi!”
“Bản tính Trần Dĩnh rất đơn giản, không phức tạp như em nghĩ đâu!”
“Tâm lý có phức tạp hay không cũng có tính tương đối, phải xem xem tâm trạng và môi trường người đó như thế nào mới biết được!”
“Chúng ta không bàn đến chuyện này nữa, anh cứ cảm thấy sự thông minh của em mà dùng vào công việc thì chắc chắn sẽ thành công đấy!”
Ngô Tĩnh rót ình và Trương Hoa một ly nước, nói: “Sự thông minh này em chỉ được coi là khôn vặt thôi, người thành công xưa nay không bao giờ dựa vào sự khôn vặt cả, về điểm này em tự biết mình là ai mà!”
“Em cũng đã nói tâm lý phức tạp hay không là tùy vào môi trường hiện thực, cũng giống như thế, thành công hay không phải xét đến môi trường hiện thực và điều kiện thực tế, người thông mình luôn có ưu thế hơn người bình thường.”
“Anh dựa vào đâu mà nghĩ em sẽ quản lý tốt cửa hàng hoa?”
“Nếu như không có cảm giác này thì anh đã không nói đến vấn đề này với em, dù gì anh cũng xuất thân từ nghề nhân sự, lại từng làm quản lý, từng làm đào tạo, tất nhiên là có kinh nghiệm nhìn người rồi!”
Ngô Tĩnh cười: “Vì anh cảm thấy em có những điểm giống Trần Dĩnh nên nghĩ Trần Dĩnh thành công thì em cũng thành công!”
“Anh thừa nhận là cũng có những nguyên nhân này, nhưng không phải tuyệt đối.”
Ngô Tĩnh lại cười nói: “Nếu như em nghỉ việc hiện nay, đến cửa hàng hoa làm việc được vài ngày mà Trần Dĩnh về thì chẳng phải lại đi tìm việc khác sao? Em thấy em không dám mạo hiểm thế đâu!”
“Chuyện này anh đã từng cân nhắc rồi, thực ra anh kéo em ra không phải để em quản lý cửa hàng, mà anh muốn em sau này sẽ đến giúp anh, bởi vì anh đang cân nhắc đến vấn đề mở lại công ty!”
Trương Hoa lại bổ sung thêm: “Thật kì lạ, anh phát hiện ở bên cạnh em, anh cảm thấy rất có niềm tin, có lẽ có một người thông minh ở bên cạnh có thể tăng thêm niềm tin cho người khác đấy!”
“Anh đã có hướng mở lại công ty rồi à?”
“Dạo này anh cứvấn đề này, cũng có những kế hoạch mơ hồ. Nhưng phải cảm ơn em về những kế hoạch mơ hồ này, bởi vì cuộc nói chuyện lần trước đã gợi ra hướng đi cho anh!”
Ngô Tĩnh không nhịn được cười: “Thật không ngờ em lại có vai trò quan trọng như thế!”
“Thế nào? Nếu em đồng ý, anh hi vọng em nhanh chóng nghỉ việc, như thế anh có thể dốc toàn bộ tâm sức cho công ty!”
Trương Hoa lại nói: “Còn nữa, một khi em đến làm, có rất nhiều chuyện anh có thể bàn bạc với em!”
Ngô Tĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế tiền lương và đãi ngộ thế nào? Đây là vấn đề cần thiết phải cân nhắc đối với mỗi người đi làm thuê như bọn em!”
“Lương và đãi ngộ anh không rõ lắm, nhưng anh có thể đảm bảo, chắc chắn cao hơn lương hiện nay của em.”
Trương Hoa lại cười nói tiếp: “Anh còn có thể giải quyết vấn đề ăn ở của em, dù gì anh cũng ở một mình, em chuyển qua nhà anh ở, anh không thu tiền phòng đâu!”
Ngô Tĩnh bật cười: “Ở trong nhà anh thì thôi miễn đi, em sợ Trần Dĩnh về lại ghen với em!”
Mấy hôm sau, Trần Dĩnh biết tin Ngô Tĩnh đến quản lý cửa hàng, trong lòng bắt đầu bất an. Trần Dĩnh hỏi Lưu Huệ Anh trong điện thoại: “Cô ta đến làm từ bao giờ thế?”
“Hôm qua bắt đầu đi làm!”
“Tại sao Trương Hoa không tự làm mà lại tìm cô ta?”
“Chuyện này làm sao tớ biết được, phải đi hỏi Trương Hoa mới biết chứ!”
“Chẳng lẽ Trương Hoa từ trước đến giờ vẫn thích Ngô Tĩnh? Tết năm đó gặp Ngô Tĩnh ở chợ, tớ cứ cảm thấy giữa Trương Hoa và cô ta có vấn đề, không ngờ đến giờ vẫn còn qua lại với nhau.”
“Tớ cảm thấy dây thần kinh của cậu quá nhạy cảm đấy, cứ như thể có cô gái nào hơi thân mật với Trương Hoa phải có quan hệ với anh ấy không bằng!”
“Đây là trực giác của phụ nữ, không nhầm đâu!”
“Tớ thấy trực giác của cậu toàn sai thôi, ngay cả chuyện Cổ Vân Vân có thai thật hay giả cậu cũng không phân biệt được, còn bảo là trực giác không sai đâu?”
“Thật đấy Huệ Anh, tớ cảm thấy cô gái này còn đáng sợ hơn cả Cổ Vân Vân. Mặc dù tớ chỉ gặp cô ta có một lần nhưng ấn tượng cực kì sâu sắc. Cổ Vân Vân là mẫu Trương Hoa khó mà thích được, còn Ngô Tĩnh chính là mẫu người con gái mà Trương Hoa rất dễ thích.”
“Cậu lúc nào cũng lo cái này, lo cái kia, lại thích nghi ngờ này nọ, vậy thì về sớm đi!”
Trần Dĩnh thở dài: “Nếu Trương Hoa đã giao cửa hàng hoa cho cô ta thì đành vậy thôi, Ngô Tĩnh ít nhất cũng thích hợp với Trương Hoa hơn Cổ Vân Vân.”
“Sao lại chua chát thế? Giờ tớ không thể hiểu nổi cậu đang nghĩ cái gì nữa, thay đổi đến mức càng lúc càng giống Trương Hoa rồi, phức tạp, hay thay đổi, sợ có được rồi lại mất đi, lại không dám kiên trì với tình cảm của mình.”
Cổ Vân Vân không dám liên lạc với Trương Hoa, kể từ ngày Trần Dĩnh ra đi. Còn Trương Hoa cũng không hề liên lạc với cô, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không.
Cổ Vân Vân nghĩ, rốt cục vấn đề nằm ở đâu? Là do phương pháp của mình không đúng? Hay do Trương Hoa thật sự chưa từng thích mình? Hay do bản thân mình đã sai lầm khi dành tình cảm cho Trương Hoa?
Cổ Vân Vân ngồi trầm tư trong văn phòng, một người đàn ông trung niên bước vào, Cổ Vân Vân ngẩng đầu lên, nói: “Chú Cường đến đấy ạ?”
Người đàn ông kia ngồi xuống, cười nói: “Vân Vân đang nghĩ gì thế?”
Cổ Vân Vân cười gượng gạo: “Cháu có nghĩ gì đâu. Bên anh ấy giờ ra sao rồi?”
Người đàn ông nói: “Trương Hoa không hề tiếp quản cửa hàng hoa, hôm qua có một cô gái đến đó cửa hàng rồi, là Trương Hoa mời đến, tên Ngô Tĩnh. Cô gái này trước đây làm việc lặt vặt ở bộ phận hành chính của công ty Hằng Phong, cũng không biểu hiện gì đặc biệt, cũng chưa từng làm quản lý, nhưng nghe nói là rất thông minh!”
Người đàn ông đó lại nói: “Hơn nữa bạn trai cũ của cô ta còn là nhân viên của công ty ta, tên là Lưu Vân Đông, phụ trách khu vực ngoại ô. Cháu nên biết cô ta và Lưu Vân Đông đã chia tay nhau từ năm ngoái rồi.”
Cổ Vân Vân khe khẽ lẩm bẩm: “Ngô Tĩnh?”
Người đàn ông kia tiếp tục nói: “Công ty của Trương Hoa vẫn ở trong trạng thái ngừng hoạt động, cậu ta có nói sẽ hoạt động lại, nhưng với tình hình trước mắt thì khả năng chẳng bao lâu sẽ bỏ hẳn thôi. Về phía Trần Dĩnh thì không có tin tức gì, thậm chí cũng không biết cô ta đến thành phố nào, nhưng căn hộ trước đây cô ta ở vẫn chưa trả, hơn nữa trước khi đi còn trả tiền nhà một năm!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
72 chương
160 chương
34 chương
52 chương
183 chương
10 chương
10 chương