Dark Desiring
Chương 2
Giọng nói của Carlo vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, “Helena, anh nghĩ anh và em nên có cuộc nói chuyện nho nhỏ,”
“Đúng thế, điều này quả là khôn ngoan,” cô đáp lời anh, không thể che dấu được sự cay đắng trong giọng nói của mình. Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi trực tiếp anh: bằng cách nào mà anh có mặt ở đây ngay từ đầu. đó chắc chắn không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. “Anh là một người bạn của Stephano,” cô chỉ ra, không phải đang hỏi anh.
Anh nhìn cô, đôi mắt nâu ánh lên sự khôi hài. “Bạn, bác, ông chủ, em tự nghĩ đi,” anh gợi ý.
“Stephano là cháu trai của anh sao?”
Đôi mắt cô nhìn anh bằng sự ngạc nhiên. Sau khi dần trải qua sự bối rối mơ hồ trong nửa giờ qua đầu óc cô đã được phục hồi, và cô không thích điều mà cô đang nghĩ đến. “Ai sở hữu căn biệt thự này?”
“Anh.”
Chỉ một từ thôi cũng đủ tạo ra một chấn động mới tăng thêm nỗi sợ hãi dọc sống lưng cô. Cô phải tiếp tục hi vọng rằng cô sai và đó là một sự trùng hợp khủng khiếp.
“Em đến đây để gặp Stephano. Em không biết là nình lại ở đây với vai trò là thư ký của anh?”
Carlo lười biếng duỗi người trên ghế, và nhìn ra hồ nước lâu hay như thể nhìn vào cô gái đang chờ đợi này. Cô đoán là anh bắt cô phải đợi câu trả lời.
Anh vui vẻ quay về phía cô, gương mặt khó đoán.
“Anh thật sự ghét phải làm một quý bà thất vọng nhiều như thế, anh e là anh đã biết việc em đến đây. Thực tế anh sắp xếp cả chuyến đi. Anh mua chuộc bà Garston để Stephano nhận em vào làm và đưa em đến đây đến nhà của anh. Anh phải cám ơn cậu ta. Cậu ta đã thành công như dự đoán. Dù anh không nghĩ em không thể nào ngốc đến vậy.”
Helen co rúm người lại trước lời nói mỉa mai của anh. Nhưng anh đúng. Cô đã nhận được việc thật dễ dàng, trước khi khóa học đại học của cô kết thúc, và chuyện đó quá đúng. Trong lần phỏng vấn, Stephano đã nói, “anh ấy nói với tôi cô rất đáng yêu,” sau đó sửa lại lỗi sai của mình lấy cớ là sự nhầm lẫn của ngôn ngữ; tuy nhiên tiếng Anh của anh ta gần đạt mức hoàn hảo.
Tuần đầu tiên đi làm, cô nhận ra công tý mới được tiếp quản có hai tuần trước đó, và không ai biết ông chủ là ai, cô đã tò mò nhưng cô không nghĩ gì cả. cô nhìn Carlo. Thật sự anh đã trải qua nhiều rắc rối vậy sao?”
Cô lưỡng lự hỏi, “Vậy cuộc họp ở Palermo là điều bịa đặt đúng không?”
“cuối cùng tôi cũng có được em!” tia sáng chiến thắng lấp lánh trong chiều sâu của đôi mắt anh. “Không, không có cuộc họp nào cả em yêu ak,” anh nói đầy ác ý. “Em ở đây theo lệnh của anh, và vì quyền lợi của anh, nên đừng lãng phí thời gian của em để tự lừa gạt bản thân. Căn biệt thự này là của em và em là của tôi..” anh do dự, chọn lựa từ ngữ cẩn thận. “làm thế nào để diễn đạt nhỉ? Là khách của tôi vào lúc này.”
Helen trân trân nhìn anh. Trong suốt cuộc đời mình cô chưa từng cảm thấy bất lực như lúc này. Người đàn ông này ghét gia đình cô, cô biết chuyện đó; và tận sâu trong lòng cô cô biết có lẽ anh đang có một vài sự tính toán nào đó. Đôi mắt đen chưa từng rời khỏi gương mặt đỏ bừng của cô, anh giống như một con mèo đang vờn mồi và cô là con mồi đó…
Sự im lặng bao trùm lên họ, cô cảm thấy căng thẳng lớn dần lên trong tâm trí mính tận đến khi cô buộc phải nói.
“Tại sao vậy Carlo? Tại sao enh lại sắp xếp đưa em tới đây? Hai năm rồi chúng ta không hề gặp nhau.” Cô do dự, đợi câu trả lời, nhưng nhìn vào sự băng giá của anh khiến cô tiếp tục lắp bắp. “Em- em biết là chúng ta đã chia tay trong oán- oán giận.”
Bức tranh sống động về cuộc gặp cuối cùng lướt qua đầu cô. “Em biết anh muốn lợi dụng em để có thể gặp được cha em và Maria, nhưng giờ cả hai người đã mất, nên không có lý do gì để anh ghét họ nữa.” trước khi cô nói được từ cuối cùng, cô biết cô đã phạm phải sai lầm.
“Em nói là không có lý do nào cả!” đôi mắt đen của anh sáng lên vì tức giận. “Thực tế em chạy trốn anh, sau khi em đã hứa, lời thề quá quá ngọt ngào của tình yêu, đó có phải là một lý do tốt không?” Anh mỉa mai.
Helen vặn những ngón thanh thanh mảnh của mình trong lòng, kinh hoàng vì sự cay đắng cô cảm nhận được từ lời nói của anh.
“Để mất một người bạn gái vì cha em đã đủ sỉ nhực lắm rồi, nhưng thứ hai… tôi là một người Silicy, em nên nhớ điều đó. May cho em là cha em đã đưa em ra khỏi đất nước này nhanh đến thế.” Môi anh cong lên và kết hợp với hàm răng tạo thành một nụ cười mỉa mai. “Và sự may mắn của em vẫn còn đó, vì tôi đã quyết định giữ lại em.”
Cô nhắm mắt lại trong một giây, nhịp đập ngu ngốc trong đầu cô càng ngày càng tệ theo từng phút, và cô thấy sốc nặng vì những lời nói của anh. Tập trung mọi sức mạnh ý chí của mình, cô mở mắt và buộc mình phải đối diện với anh.
“Giữ em lại sao Carlo! Ý anh là sao?” cuối cùng cô cũng cất tiếng hỏi, giọng nói bình tĩnh đến ngạc nhiên.
“Ý tôi là sao ư? Tôi nghĩ em biết rất rõ đó em yêu.Em sẽ trả tôi những thứ mà Marcia đã cho cha em.”
“Em không hiểu anh muốn gì nữa.”
“Helena yêu quý,” anh nói xấc xược. “Em sẽ không thể nào ngây thơ đến thế chứ. Em có một đứa em trai đó.”
“Đúng là thế, nhưng điều đó có liên quan gì đến chuyện này?” cô hỏi, thắc mắc tự hỏi sao em dượng của cô có thể làm cho Carlo Manzitti thích thú được.
Đôi lông mi đen của anh nhướn lên chế nhạo. “Vậy em ước có thể giả vờ ngây thơ đến mức đó sao. Rất tốt, tôi sẽ giải thích rõ.”
Dù rõ ràng trong giọng nói của mình anh tin cô đang cố tình không hiểu. “Bố tôi là một người đã già và lắm bệnh tật. Ông ấy mong thấy tôi kết hôn và có con trai để nối dõi. Một ước muốn hết sức tự nhiên, và tôi chắc chắn em cũng đồng ý về điều đó. Nếu Maria vẫn còn ở đây chứ không chạy trốn theo cha em, cô ấy sẽ có con với tôi. Anh thêm vào châm chọc. “Có lẽ vẫn sống đến hôm nay. Tuy nhiên, em ở đây, và cực kỳ thích hợp.”
“Sao anh dám nói thế?” Đôi mắt xanh của Helen quắc lên. “Cha và Maria yêu nhau, anh chả biết gì cả. tai nạn là một thảm họa-“ giọng cô vỡ òa ở những từ ngữ cuối cùng.
Nuốt nước bọt nặng nhọc, cô cố kiểm soát tâm trạng của mình, nhưng biết có một phần sự thật trong lời nói cuối cùng của anh đi ngược lại với cô. Cô quyết tâm nói tiếp. “Em không biết anh đang chơi trò gì, Carlo, và em không muốn biết. em sẽ rời khỏi đây nhanh nhất có thể.”
Cơn giận giúp cô có sức mạnh chống lại anh, để anh biết rằng cô không còn là cô gái 18 tuổi ngây thơ anh có thể khống chế chỉ bằng một cái nhìn không hài lòng.
Carlo chầm chậm duỗi thằng người ra, và tinh tế xoay người, nói chuyện khi anh trên đường quay vào nhà.
“Tôi có một vài việc cần làm. Chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện này sau. Tôi khuyên em nên về phòng và nghỉ ngơi. Quên chuyện muốn rời khỏi đây đi. Em sẽ không đi đâu cả.”
Chỉ khi anh vào nhà Helen mới thấy Sophia đứng ở trước hiên. Vậy đó là lý do cho sự tự do không lường trước của cô.
Helen nhặt váy lên và mặc vào người. trong một lát cô có một động lực điên cuồng quay người đi và bỏ chạy, đến bất cứ nơi đâu có thể tránh xa được anh, cô tự nói với mình, ngay sau đó từ bỏ ý tưởng đó, buộc bản thân phải suy nghĩ tỉnh táo hơn. Cô còn không chắc ngôi biệt thự này nằm ở đâu để bắt đầu ý tưởng chạy trốn. họ đã không đi qua Palermo khi rời khỏi sân bay mà đi dọc theo đường quốc lộ. Bực mình nhớ lại những đặc điểm địa lý của hòn đảo, cô đoán cái vịnh này chắc phải nằm ở đâu đó ở vịnh Castellammare, nhưng cũng không có gì khác biệt, cô vẫn không biết bắt đầu từ đâu để tìm một con đường bộ rất dài tới thành phố gần nhất. hơi nóng bắt đầu trải lên người cô, trừ khi cô nhanh chóng về phòng, nếu không đôi chân run rẩy này sẽ vỡ vụn ra mất.
Carlo đang đứng trong căn phòng lớn, nói chuyện điện thoại, cơ thể cao lớn của anh tựa vào tường khá bất cẩn. Helen ném cái nhìn thận trọng vào anh, hàng mi cụp xuống,chán nản đi qua anh đến bên cầu thang.
“Đợi đã Helena.”
Cô dừng lại, cô đứng trên bậc thang đầu tiên, không chắc có nên lờ anh đi không.
“Chúng ta sẽ ăn tối với cha tôi, hãy chuẩn bị sẵn sàng vào lúc 8 giờ 30.” Anh yêu cầu cô và sau đó quay lại với cuộc điện thoại, cho rằng việc cô chấp nhận là điều hiển nhiên.
Cô tiếp tục đi lên cầu thang mà không trả lời, rất bực mình vì thói ngạo mạn của người đàn ông này. Cảm giác này cùng với cảm giác thả lỏng mạnh mẽ khiến cô đóng cửa phòng ngủ lại. những việc trong một ngày, đặt biệt là một giờ qua, đã khiến cô hoàn toàn kiệt sức. cô nằm xuống giường, và thờ ơ nhìn căn phòng xinh đẹp mà chỉ vài giờ trước cô cảm thấy rất hào hứng.
Thành thật mà nói, Helen đã phải thừa nhận với người đàn ông dưới lầu kia đã đúng vì cách cư xử bực bội của anh với cô. Hai năm trước cô đã hứa lấy anh. Họ đã đi chọn nhận rồi. sau chỉ có hai ngày, cô phải chạy trốn anh. Cô chưa từng mong gặp lại anh, và ngay lúc này cô không thể nghĩ đến bất cứ đến việc gì có thể làm với chuyện đó. Nhớ lại việc anh nói với cô về tai nạn xe của anh, cái đêm mà cô bỏ anh, không làm cô cảm thấy tốt hơn. Suy nghĩ đến việc Carlo bị thương đơn độc một mình, và biết rằng cô cũng có một phần trách nhiệm gián tiếp làm cô hoảng sợ.
Cô nằm phịch xuống giường, đặt một tay lên mắt giống như cử chỉ của sự bất lực khi những kí ức cô đã khó khăn nắm mới quên đi được đã trở lại ám ảnh tâm trí cô.
Cô tốt nghiệp vào mùa hè. Toàn gia đình đang đi nghỉ ở một biệt thự cách Rome một vài giờ lái xe. Cha cô luôn luôn đi thuyết giảng hay thăm các khu khai quật suốt cả tuần, chỉ quay lại biệt thự vào cuối tuần. Martia, Andrea và cô đã dùng hầu hết thời gian đi quanh hồ bơi khi không có việc gì làm.
Gần cuối kỳ nghỉ thì Gran gọi điện từ Anh để thông báo kết quả thi của Helen, nói cho cô biết rằng cô đã đỗ kỳ thi đại học. Maria đã quyết định là họ sẽ đi mua sắm ở Rome vào hôm sau, Thứ Năm để tổ chức ăn mừng.
Họ bắt đầu mua sắm ở Vanletino, Maria đã mua cho Helen bộ đồ bằng lụa màu xanh ngọc bích đắt khủng khiếp và trông hoàn toàn phi thực tế. sau đó họ đi dạo khoảng hơn một giờ, cuối cùng cũng dừng lại ở Via Condotti, có lẽ là phố mua sắm nổi tiếng trên thế giới.
Cuối cùng, vì đau chân và mệt mỏi họ bước vào quán cà phê Creco, khi đó Helen nghe thấy, một tiếng gọi Maria xuyên qua tiếng ồn ào trên phố. Cô cầm tay người mẹ kế, quay quay lại, thấy mình đập mạnh vào một người đàn ông cực kỳ cao có đôi mắt nâu sâu nhất mà cô từng thấy.
Anh ta nhìn thẳng xuống Helen, một cánh tay có sẹo cầm lấy cánh tay trần của cô trong khi đôi môi đẹp đến hoàn hảo của anh nở một nụ cười ấm áp như thể anh quen biết cô.
Cô nhớ mọi chuyện như thể mới hôm qua. Vóc dáng tuyệt vời của anh tuyệt vời hơi nữa trong chiếc quần lụa màu xám, và chiếc áo sơ mi màu trắng rực rỡ cùng chiếc cà vạt đen hơn, cái này đối lập hoàn toàn với gương mặt rám nắng của anh. Mọi thứ của anh đều giàu có, tính cả đôi giày da được thiết kế riêng nữa. cô nên nhận ra rằng có cái gì đó không đúng lắm khi Maria giới thiệu anh.
“helen, đây là Carlo Manzitti.” Dì ấy lưỡng lự một chút xíu. “Là bạn của anh dì ở xưởng đóng tàu.” Rồi quay sang anh khi nói. “Helen, là con riêng của chồng em.”
“Xin chào Signor Manzitti,” Helen đã xoay sở thoát ra, bị choáng ngợp bởi bàn tay ấm áp của anh trên tay cô.
Anh nhìn cô, vui vẻ vì sự bối rỗi hiện rõ của cô, và hoàn toàn ý thức được tác động từ vẻ quyến rũ nam tính của anh lên phái nữ.
“Ồ, làm ơn hãy gọi tôi là Carlo. Không cần dùng đến tiếng Anh trang trọng của em đâu.”Anh mỉm cười. “Và anh sẽ gọi em là Helena. Anh chắc rằng chúng ta sẽ trở thành những người bạn, những người bạn rất tốt,” anh phát biểu bằng thứ tiếng Anh không rõ là giọng của vùng nào.
Helen chưa bao giờ chú ý xem làm thế nào họ lại ngồi ở một bàn trong quán cà phê, cánh tay của cô vẫn cảm thấy như kiến bò từ cái chạm nhẹ của anh, và cuối cùng cô cũng ý thức được giọng nói của Carlo mang âm hưởng nhanh của tiếng Ý.
Trong khoảnh khắc đó, như thể chỉ có hai người họ trên thế giới này vậy. tiếng huyên náo và tiếng còi xe xung quanh họ dường như biến mất. Một thứ vô hình đã được công nhận và cả hai cùng đồng ý. Anh đưa cánh tay mạnh mẽ đặt lên trên tay cô ở trên bàn, cái đầu đen cúi xuống bên cô…
“Tốt, cà phê của chúng ta đây rồi.” Giọng nói của Maria phá vỡ sợi dây vô hình nối liền hai người.
Helen rụt tay lại như thể bị bỏng. chắc cô bị điên mất rồi, tưởng tượng ra đủ thứ. tại sao một người đàn ông tuyệt đẹp như Carlo lại làm cô điên đảo? anh có thể là sự lựa chọn của toàn thể những người đàn bà rõ ràng đang đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Tất cả đàn ông ở đây dường như đang quan sát anh.
“Con yêu, con ổn chứ? Dì biết con muốn đi ngắm cảnh tới nhường nào.” Không đợi Helen trả lời, Maria lo lắng. “Nhưng dì thật sự không thích lắm, dì đã ngắm chúng trước kia rồi, và tiện đây dì phải trở lại biệt thự lúc hai giờ vì Andrea. Carlo sẽ làm một hướng dân viên tốt hơn của con, và anh ấy sẽ đưa con về nhà vào giờ ăn tối.”
Đó là cách chuyện đó bắt đầu.
Helen không ngừng lăn qua lăn lại trên giường, cơ thể cô nóng lên vì những ký ức hiện lên trong tâm trí. Cô đã là một kẻ thất bại tuyệt đối trước một Carlo sành sỏi, nhưng lúc đó cô ngây thơ tin là anh có cùng cảm giác với cô. Tận một thời gian sau, rất lâu sau đó cô mới tìm ra sự thật.
Chúa ơi, cô đã ngu ngốc tới mức nào! Hãy nhìn lại xem, cô tự hỏi tại sao Maria không cảnh báo cô. Hơn ai hết, Dì ấy chắc chắn phải biết anh ta nhẫn tâm tới mức nào.
Bữa tối hôm đó, Maria không đề cập nhiều tới Carlo, chỉ chỉ ra rằng anh 34 tuổi, già hơn Helen rất nhiều, nên sẽ thật không ngoan không đề cập tới việc ra ngoài cùng anh với cha cô. Chuyện đó chỉ làm cho ông lo lắng. Sau tất cả mọi chuyện, họ chỉ còn một tuần nghỉ ngơi, nên không có gì có thể tạo ra một tình bạn.
Helen đã đồng ý, rất nhiều lần trong thế giới mơ mộng của riêng cô cô băn khoăn về lời nói của Maria. Carlo đã nói với cô rằng anh phải tới bữa tiệc sinh nhật của cha anh vào cuối tuần, nhưng anh sẽ quay lại vào thứ hai, anh hứa với cô.
Đúng như những gì anh nói, anh xuất hiện ở căn biệt thự vào giờ ăn trưa ngày thứ Hai, và những ngày tiếp theo đó trôi đi trong niềm vui sướng ngọt ngào dành cho Helen. Họ đi du lịch ở Rome với tính toán hoàn hảo đáng ra vắt kiệt sức lực của chiếc xe đạp cứng rắng nhất, nói chuyện, cười đùa, thi thoảng dừng lại ở một quán cà phê vỉa hè, và chỉ quan sát thế giới vận động.
Sự cuốn hút về thể xác giữa họ trở nên mạnh mẽ. cô chỉ nhìn thấy anh đã muốn anh rồi. khi anh đưa cô về nhà lúc ban đêm, những chiếc hôn nồng nàn trao nhau đã làm cô phát điên. Anh chỉ chạm vào cô thôi mà người cô đã nóng bừng lên. Anh đã đánh thức cô đến mặt gợi cảm thuộc về bản chất của mình mà cô không biết mình có, và chính sự là sự kiềm chế của Carlo đơn thuần dừng mọi thứ trước khi mất kiểm soát…
Vào ngày thứ Tư, Helen chú ý đặc biệt đến việc trang điểm của mình khi cô chuẩn bị ra ngoài vào buổi tối. carlo đã thu xếp để đưa cả cô và dì Maria đến một câu lạc bộ độc quyền đặc biệt ở ngoại ô của Rone, anh trai của dì Maria Roberto cũng sẽ đến đó tham dự cùng họ. Vì một người anh trai và cô em gái đã chưa gặp nhau kể từ đám cưới của Maria, đó là một cách tổ chức tiệc mừng.
Cảm giác phấn khích tăng lên, Helen mặc bộ đồ lụa màu xanh ngọc bích Maria mới mua cho cô. Đầu yếm trong quá ngắn không thể cho phép một chiếc áo ngực, và dính chặt quyến rũ vào gò ngực cao đầy đặn của cô. Chiếc quần bó sát mông cô, làm nổi bật đôi chân dài tuyệt đẹp. xem xét lại gương mặt mình trong gương cô mỉm cười. mái tóc dài của cô đã buộc sang hai bên với chiếc dây buộc tóc màu bạc, trông như một thác nước màu vàng đổ xuống vai cô. Chắc chắn tối nay Carlo sẽ nhìn cô như một người đàn bà sành sỏi, cô thầm nghĩ khi quay người lại và rời khỏi phòng ngủ.
Phản ứng của Carlo đúng như cô hi vọng. Ngay khi cô bước vào phòng, anh đến bên cô.
“Em yêu, trông em thật đẹp, nhưng anh không chắc những người đàn ông khác sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy em trong bộ dạng này. Nó thật vô đạo.” đôi mắt nâu của anh sáng lên vẻ chiếm hữu khi anh nói thêm. “Anh nghĩ tối hơn em nên ở bên anh suốt đêm nay.”
Roberto đang đợi họ khi họ tới nơi, và buổi tối thì hợp với bầu không khí tiệc tùng. Ông hóa ra là một người giúp việc tuyệt vời, và ngay sau đó họ bật cười vì câu chuyện hài hước của ông. Hai người đàn ông chọn món cho mình, và Carlo khăng khăng gọi sâm panh, nói rằng đó là một cuộc hội ngộ lớn, nên không nên bỏ qua bất cứ điều gì.
Helen đoán chắc hẳn dì Maria rất nhớ anh trai mình trong suốt mấy năm qua, và tự hỏi sao họ không thường xuyên giữ liên lạc. từ những gợi ý nhỏ lẻ, cô nhận ra là Maria không thích vợ Roberto, nên có lẽ đó là lý do chăng. Nhưng tất cả suy nghĩ của hai người đó chạy ngay ra khỏi đầu cô khi ngón tay của Carlo đặt lên tay cô, và anh nhẹ nhàng kéo cô ra sàn nhẩy.
Cô lướt tay vòng vào tay anh, giống như một con chim nhỏ về nhà để ngủ. cánh tay rắn chắc của anh vòng qua người cô, kéo cô lại sát bên anh, trong khi cánh tay mềm mại của cô vòng quang cổ anh, những ngón tay di chuyển vào trong mái tóc đen quăn, mọi suy nghĩ trong đầu cô đều đạt đến mức X.
Họ di chuyển cùng nhau trong trạng thái hòa hợp đến hoàn hảo rồi đến những bản nhạc chậm lãng mạn, và khi Carlo đưa cô ra sân thượng, cánh tay anh vẫn đặt bên eo cô, cô cũng không phảnn đối.
Những bóng đèn ở Rome trải dài lên trước họ, chiếu sáng như hàng triệu vì sao nhiều màu sắc xuất hiện cùng với một hệ thống tuyệt vời trên bầu trời nhung. Helen đã thở lại được trước bức tranh toàn cảnh phía trước sau đó Carlo quay người cô về phía anh. Cô nhìn lên gương mặt quyến rũ khỏe mạnh của anh, nói “Anh chưa từng thấy cái gì đẹp hơn thế.”
“Dù em ở chỗ nào, anh cũng thấy chỗ đó đẹp, em yêu,” anh nói giọng ngọt ngào. “Em phải biết anh cảm thấy thế nào về em chứ. Anh thề với chính mình là anh sẽ cho em thời gian để hiểu anh hơn trước khi anh nói bất cứ điều gì với em, nhưng anh không thể đợi thêm được nữa. Anh muốn em quá nhiều.”
Tay anh trượt từ eo cô xuống mông cô, khum lấy phần cơ thể mềm mại vào bên đùi rắn chắc của anh, làm cho cô cảm nhận một cách đau đớn sự kích thích của em. sau đó môi anh chiếm lấy môi cô bằng một cái hôn nồng nàn hoang dại.
“Em sẽ lấy anh nha,” Carlo thở hổn hển, yêu cầu cô hơn là hỏi, khi môi anh tạo ra một đường nóng bỏng từ môi cô xuống cái cổ thanh mảnh của cô.
Tất nhiên, cô đồng ý. Cô đã bước sâu và lưới tình, và ngây thơ nói với anh như vậy.
Nhớ đến điều đó khiến Helen co rúm người lại vì xấu hổ. cô thật sự dễ bị lừa. chúa ơi! Chắc hẳn anh đã cười với mình vì cô dễ dàng đổ đến thế, giống như quả mận chín rơi vào tay anh. Khi mười chín tuổi cô ngốc đến mức nghĩ rằng những khao khát tình dục của một người đàn ông cũng tương đương với tình yêu. Cô không có nhiều kinh nghiệm vào lúc này, nhưng ít nhất cô cũng học được điều đó. Carlo là một người đàn ông rất hấp dẫn; anh có lẽ hấp dẫn được bất kỳ một người đàn bà khác giới nào. Chết tiệt anh đi.
Maria và Roberto xen ngang họ ở sân thượng. Roberto thấy vui với tin đính hôn của họ, nhưng Maria thì giữ im lặng một cách kỳ lạ. tuy nhiên, Helen đã quá hạnh phúc nên không chú ý tới.
Buổi sáng hôm sau Carlo đưa cô tới cửa hàng Bulgari nơi bán những trang sức tuyệt vời nhất ở Ý, và họ đã chọn được một chiếc nhẫn kim cương màu ngọc bích tuyệt đẹp. nó quá to so với cô, nên họ để nó lại cửa hiệu để đổi lấy cái khác. Lúc bữa trưa họ thảo luận về những kế hoạch. Không may Carlo phải quay lại Silicy vào chiều hôm đó để giải quyết một vài vấn đề với Marina, nhưng anh sẽ quay lại vào tối thứ Sáu để nói chuyện với cha cô, và Chủ Nhật anh sẽ dẫn cô tới Silicy để gặp gia đình anh.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
5 chương
10 chương
18 chương
40 chương
47 chương
306 chương
54 chương