Đạo
Chương 52 : Đồng hành
- Khách quan, đây là một tiểu lâu độc lập, trên hai tầng có tiểu viện tử, cảnh sắc hợp lòng người, hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch, ngài cảm thấy thế nào?
Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, đối với chỗ ở này là cực kì vừa lòng. Sau khi đuổi tiểu nhị đi, liền đẩy cửa đi vào.
Mùi hương cổ xưa của những đồ dùng trong nhà, góc đại sảnh bày vài bồn hoa, mặc dù không phải là kì hoa dị thảo gì nhưng nhìn vào cũng thấy sảng khoái.
Bất quá vẫn cẩn thận, Tiêu Thần vẫn thả thần thức tinh tế đảo qua, xác định không có chỗ nào dị thường, trở tay từ trong túi trữ vật xuất ra một đạo phù, quăng trên mặt đất, ánh sang nhạt lóe lên, lập tức tiêu tán không thấy đâu.
Làm xong những việc này, Tiêu Thần mãn ý gật đầu, trong mắt hiện liên vẻ nóng bỏng, giờ là thời điểm kiểm kê thu hoạch.
Đem túi trữ vật dốc xuống, vật phẩm trong đó ào ra, rơi đầy đất. Thấy linh thạch, linh khí, đan dược, ngọc giản đầy đất, Tiêu Thần hoa cả mắt, trong lòng nhịn không được sinh ra vài phần đắc ý, chỉ sợ chỗ này trong nhóm cảnh giới Kim Đan cũng ít có người theo kịp.
Linh khí, thứ này có giá trị nhất, phải biết rằng dù là linh khí thấp nhất trên cửa hàng cũng có thể có giá trị một trăm linh thạch, trung phẩm càng là cần ít nhất mấy ngàn linh thạch mới có thể mua được. Hơn nữa có tiền cũng không thể mua được, Tiêu Thần tinh tế đếm một lần, từ ban đầu đến nay hình như hắn đã thu hoạch hơn mười túi trữ vật, thậm chí có bốn cái từ cao thủ cảnh giớ Kim Đan, linh khí thu hoạch hơn mười kiện, dù là cực phẩm linh khí cũng có hơn mười kiện. Tiêu Thần mừng khấp khởi thu hạ-trung-thượng, tam phẩm vào trong túi trữ vật, đem tam kiện cực phẩm linh khí lưu lại, chuẩn bị chọn một kiện để chính mình luyện hóa, sử dụng.
Kiện thứ nhất là một kiện pháp bảo nữ tính, dây đai thẳng tuột, Tiêu Thần thí nghiệm qua có thể lớn nhỏ tùy ý, có thể chỉ huy linh khí quấn quanh địch, uy lực không tầm thường, nhưng hiển nhiên không thích hợp sử dụng, liền trước tiên bỏ qua một bên. Kiện thứ hai là một thanh đại đao, toàn thân màu đỏ máu, từng tia huyết mang lập lòe, tựa như có thể nghe thấy những tiếng quỷ khóc sói tru rung rợn. Cái này hiển nhiên là một món bảo vật Quỷ đạo, uy lực cực lớn, bất quá Tiêu Thần suy nghĩ một chút liền buông tha, hắn dù sao cũng là tu sĩ chính đạo, nếu bị người phát hiện sử dụng bảo vật quỷ đạo, khó tránh chọc phải phiền toái.
Lắc đầu, đem đại đao thả xuống, ánh mắt Tiêu Thần rơi trên món cực phẩm linh khí cuối cùng.
Đây là một kiện tương tự nhẫn linh khí, cả vật thể đen xì xì, rất không bắt mắt, sau khi Tiêu Thần thí nghiệm, liền có chút vui mừng nhướng mày. Sau khi rót linh lực vào, có thể tự động chuyển hóa thành một đạo tân canh kiếm khí, lợi hại vô cùng, uy lực cực kì kinh người. Tiêu Thần thậm chí thiết tưởng nếu một quyền đánh lên thân người khác, sau đó tân canh kiếm khí đột nhiên bộc phát, sẽ có cảnh tượng gì… Như thế là giả heo ăn thịt hổ, công cụ sắc bén để giết người cướp của, tự nhiên muốn lập tức đeo luôn ( DG: cứ tưởng muốn đi cướp luôn…)
Mặc dù không tìm được linh khí công kích thích hợp, Tiêu Thần vẫn phi thường hài lòng, lại nói hắn có được một linh khí quỷ dị, coi như là đỉnh cấp thượng phẩm, không yếu hơn một số cực phẩm linh khí, trong đầu hắn cũng lẫn nữa bỏ qua ý niệm luyện hóa món linh khí này.
Đem tất cả linh khí cất kĩ, ánh mắt Tiêu Thần liền dừng ở trên đống linh thạch, hảo đánh giá. Ước đoán một chút, hạ phẩm linh thạch đạt tới mười tám vạn khối, trung phẩm linh thạch cũng có hơn ngàn khỏa. Mặt khác còn có hai khối thượng phẩm linh thạch dùng cho khôi lỗ, Tiêu Thần đặc biệt xuất ra một túi trữ vật để lữu trữ.
Phù lục, thứ này Tiêu Thần có rất nhiều, sau khi tìm tòi một lần đem hơn mười trương phù cao cấp cất kĩ, còn đại lượng phù lục cấp thấp liền bị một tia ý thức của Tiêu Thần nhét vào trong túi đựng đồ, cất kĩ.
- Ân, đây là phù gì nhỉ ?
Một tờ phù nhỏ màu vàng cũ, lác đác những nét bút họa kể ra cũng rất sống động xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Thần.
- Có chút quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu.
Tiêu Thần nhíu mày, trong mắt hiện hiện lên một đạo lượng sắc, trở tay từ trong túi trữ vật xuất ra một phương ngọc hạp, sau khi mở ra, lộ ra một cái phù lục.
Phù lục này, là ở phường thị tiểu sơn nhai Tiêu Thần diệt sát Hắc y nam tử đạt được, trong đó khắc họa qua loa một miếng phù lục phi châm. Tuy hai thứ này hoàn toàn bất đồng nhưng điểm chung cũng rất nhiều, đều là linh lực không hiện, bút họa qua loa, màu sắc cũ kĩ, một chút cũng không thu hút.
Bất quá trong lòng Tiêu Thần có dự cảm hai cái phù nay tuyệt đối không đơn giản, tự nhiên phải xuất hộp ngọc, cẩn thận cất kĩ.
Còn lại đan dược, trừ bỏ dùng cho cảnh giới Kim Đan được Tiêu Thần cẩn thận cất kĩ còn lại tùy ý đặt trong một cái túi, dù sao thứ này đối với hắn thật ra quý hiếm vô cùng.
Còn về ngọc giản, bên trong hơn mười túi trữ vật lại tìm được hai mươi mấy cái, khá nhiều. Tiêu Thần thoáng nhìn một hai cái, thật ra chỉ có một ít công pháp không tồi, liền đem đặt trong một hộp ngọc, thu vào trong túi trữ vật.
Thu xếp hết việc, cho dù giờ này tu vi Tiêu Thần đủ để sánh bằng tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu. Nuốt vào một số lượng đan dược, liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống đả tọa, chậm rãi luyện hóa dược lực.
Đúng lúc này, đột nhiên một trận dao động linh lực yếu ớt truyền đến, Tiêu Thần trong lòng khẽ động, thần thức chậm rãi tản mát ra, đem phạm vị hai trăm dặm bao phủ bên trong. Hiện giờ hắn có tu vi Luyện khí kỳ mười lăm tầng, thần thức trên người không kém gì tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thông thường. Hơn nữa kim ấn khủng bố điệp gia thêm năm lần, chỉ sợ so sánh cùng Trúc Cơ hậu kỳ cũng chỉ kém một chút, thật cũng không sợ bị người phát giác.
Thần thức đảo qua, phát hiện được nơi dao động linh lực kia phát ra, Tiêu Thần khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư:
- Lại là bọn hắn, chẳng nhẽ ta nhìn sai, có thể nào mấy kia đều là tu sĩ?
Suy đi nghĩ lại, Tiêu Thần chẫm rãi lắc đầu, đem chúng tạm thời để xuống, ngày mai hắn trực tiếp phản hồi sơn môn, việc này cho dù có chút tin vịt, chắc hẳn cũng sẽ không dính dáng đến hắn. Nghĩ đến đây, Tiêu Thần lật tay lần nữa xuất ra đan dược, ăn vào, tu luyện. Cho dù không thể Trúc Cơ, nhưng là có thể làm linh lực càng thêm tinh thuần.
Hôm sau, sắc trời tờ mờ sang,ánh mắt Tiêu Thần vừa động, chậm rãi mở ra, một đạo huỳnh quang trên mặt chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức khôi phục bình thản. Đôi mắt đen nhánh kia càng thêm thâm thúy, tựa như hồ sâu không đáy, bình tĩnh, thản nhiên.
Đẩy cửa ra, tuy linh lực tại thê tục rất thưa thớt, nhưng giờ phút này, vạn vật hồi sinh, sơ dương chợt khởi, trong vẻ u tĩnh hiện ra bừng bừng sinh cơ, thật khiến trong lòng Tiêu Thần nảy sinh chút ý bình yên.
Bước trên con đường tu chân ngắn nủi được một năm, nhưng hắn sớm không phải là thiếu niên vô ưu trong ở sơn thôn trước kia, mà là bước trên con đường tu tiên mờ mịt, trở thành một trong những kẻ truy tìm thiên đạo hư vô.
Một năm thời gian, dĩ nhiên để cho hắn hoàn toàn thay đổi.
Vào thời khắc này, xa xa truyền đến một tiếng “ô kìa”, Tiêu Thần nhất thời tỉnh táo lại, sắc mặt khôi phục lại một vẻ đạm nhiên.
Ánh mắt Lý Tiểu Nghệ dừng lại trên thân ảnh ở dưới một mảnh kia rừng trúc, trong mắt lộ ra kì sắc, suy nghĩ một chút, lập tức cười nói:
- Huynh đài thật hăng hái, sáng sớm đã xem sương sớm, con người tao nhã, con người tao nhã a.
Khi nói truyện rung đùi đắc ý, mười phần khí tức con mọt sách.
Trong lòng Tiêu Thần khẽ động, sắc mặt hờ hững, cười nói:
- Huynh đài cũng sớm.
Tuy người này một thân công pháp ẩn nấp tuyệt luân, nhưng như cũ, trên người hắn Tiêu Thần vẫn cảm ứng được khí tức linh lực mỏng manh, nói vậy cũng là người tu chân. Bất quá nếu đối phương không có ý biểu lộ thân phận, hắn tự nhiên không nhiều chuyện.
Bất quá hắn đối vói người này, ấn tượng cũng tốt, trong lòng cũng không có cảm giác ngăn cách.
- Tiểu đệ Lý Tiểu Nghệ, năm nay mười bảy tuổi, nhân sĩ Bắc Hoa Châu.
Nhãn châu Lý Tiểu Nghệ xoay động, hì hì cười nói.
- Tiêu Thần.
Tiêu Thần nhìn nàng một cái, do dự chút, cũng báo tên thật.
- Ha ha, ta cùng huynh đài mới quen đã thân, không bằng cùng đi dùng điển tâm, tâm tình một phen được không.
Tuy Tiêu Thần vẻn vẹn chỉ báo tên ra, nhưng Lý Tiểu Nghệ không hề bất mãn, vẻ thịnh tình- mời.
Tiêu Thần hơi do dự, nhưng ngay sau đó gạt đầu cười nói:
- Cũng tốt.
Lý Tiểu Nghệ mừng rỡ, hai người lập tức dắt tay nhau hướng tiền viện Tiếp Tiên Lâu mà đi.
- Không biết đại ca muốn đi trước nơi nào, tiểu đệ trong lúc rảnh rỗi dạo chơi mọi nơi, không bằng cùng đại ca đồng hành một đoạn lộ trình được không?
Điển tâm đến, sau khi Tiêu Thần báo tuổi, Lý Tiểu Nghệ liền mở miệng một tiếng đại ca, nhận mình là tiểu đệ, gọi cực kì thân mật.
Sau khi Tiêu Thần thoái thác vài lần không có kết quả, cũng không tiếp tục chối từ, quan hệ hai người cũng là khá thân mật, người ngoài nhìn vào trăm triệu lần không nghĩ là hai người mới quen nhau hôm qua.
- Ha ha, vi huynh chuẩn bị đi Bành Thành, đường xá xa xôi, sợ là hiền đệ chịu không được phong sương trên đường, không bằng cứ là lưu tại chỗ này tiêu dao khoái hoạt đi.
Tiêu Thần chớp mắt, thuận miệng báo ra một địa danh, ha ha cười nói.
- Bành Thành, nơi này bản thân ta cũng đã được nghe nói, được, cùng đại ca xuất phát, Bành Thành kia đến một lần.
Lý Tiểu Nghệ hì hì cười lại là một hơi đồng ý.
Tiêu Thần nghe vậy cười mà không nói, thật cũng không phản đối.
Ngoài thành.
- Các vị, bên chúng ta gần đây có chút không yên ổn, mã tặc hoành hành, giết người cướp của không gì không làm, chúng ta những người này tụ lại một chỗ là vì nhiêu người thì an toàn, cho nên trên đường xin các vị phối hợp vói nhau một chút, gặp phiền toái ngàn vạn lần không được làm rùa đen rút đầu. Tốt, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta tựu xuất phát thôi.
Cầm đầu là một lão giả đứng tại hàng đầu, người này tựa hộ rất có uy vọng, một đám thương nhân, người đi đường đối với điều này không hề có ý kiến, ào ào gật đầu. Lão giả thấy thế hài lòng gật đầu, nhắc tới mã tặc chủ yếu lựa chọn đội buôn hay người đi đơn độc, đội ngũ bọn hắn chừng năm thương đội, tăng thêm một ít rải rác người đi đường, tổng cộng hơn ba trăm người, như vậy không có đứa nào đui mù đến đây trêu chọc.
Lão giả phất tay, quay người lên ngựa, đội ngũ xuất phát giống như một con rắn dài hướng ngoài thành bước đi.
- Đại ca, mấy người họ Diệp cũng ở bên trong đội ngũ ta xem tiểu tử đó chỉ sợ trong lòng rất hận chúng tan ha.
Lý Tiểu Nghệ nổi giận, bĩu môi, Tiêu Thần nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy lão giả mang theo vài tên trẻ tuổi hôm qua đang tiến vào một đoàn xe khác. Hôm qua vương tử kia, xem ra lúc này vẻ mặt đầy hận sắc.
Lắc lắc đầu, Tiêu Thần qua ngày hôm qua đối với thành phần người đi chuyến này có chút hoài nghi, cũng không muốn tự nhiên xen vào, lắc đầu nói:
- Đi thôi, cần gì cùng hắn chấp nhặt.
Lý Tiểu Nghệ cười hì hì, gật đầu. Hai người lập tức hướng đội buôn đi tới.
Nửa ngày sau.
Lúc này Tiêu Thần ngồi trên xe ngựa của một hiệu buôn, Lý Tiểu Nghệ đối diện hắn, hai người một câu không nói. Trên mã xa còn có hai người, một gã đánh xe ngựa, còn lại là một người khác ngồi nhờ xe.
Truyện khác cùng thể loại
897 chương
1509 chương
925 chương
63 chương
110 chương