Đạo
Chương 466 : Nửa tháng
Hiện nay, mình chính thức đảm nhận biên truyện này, để truyện ra nhanh hơn, mong các bạn đọc hãy thanks và vote cho Đạo thật nhiều. Mong các bạn ủng hộ nhiệt tình
Lý Tiểu Nghệ hiểu được một chút vì sao Tiêu Thần đại ca có thể thấy được ý cảnh trong đôi câu đối đó, bởi vì Thủy Mặc Tử trưởng lão đã nói qua, chỉ có trải qua tang thương đau khổ, trải qua sinh tử, hiểu được sự đau khổ của tu sĩ thế gian mới có thể có được sự đồng cảm.
Tiêu Thần dừng nói, uống trà, sắc mặt bình tĩnh như trước. Mặc dù tu đạo không đủ mười năm, nhưng những việc hắn đã trải qua, so với tu sĩ Bất Trụy tầm thường cũng không kém phần nào. Dù núi Thái Sơncó sụp trước mặt, hắn cũng chẳng hề quan tâm, đó là do trải qua gian khổ, sát kiếp tôi đúc mà thành, lộ ra mùi máu tanh.
Lý Tiểu Nghệ trầm mặc, lát sau môi anh đào khẽ mở,
- Tiêu Thần đại ca, ngươi lần này đi Trung Châu là để tìm kiếm Nguyệt Vũ tỷ tỷ sao?
Bên trong ống tay áo, mười ngón tay của hắn đan xen vào nhau.
Tiêu Thần gật đầu.
- Nguyệt Vũ đã làm vì ta rất nhiều, Tiêu Thần sao có thể phụ nàng? Lần này đi Trung Châu, cho dù gian khổ thế nào, ta nhất định phải tìm được nàng mang về, giữ ở bên người, yêu thương một đời.
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng ý chí kiên định trong đó thể hiện rất rõ ràng.
Tâm hồn thiếu nữ của Lý Tiểu Nghệ có chút chua xót, nhưng không ghen tị, nghe vậy gật đầu.
-Tiêu Thần đại ca nhất định phải làm được, nếu người phụ Nguyệt Vũ tỷ tỷ, Tiểu Nghệ sau này tuyệt đối sẽ không để ý tới ngươi nữa.
- Sau này… Sau này tìm được Nguyệ Vũ tỷ tỷ nhất định phải dẫn đến cho ta nhìn một cái, xem đến tột cùng là mỹ nhân như thế nào.
Lý Tiểu Nghệ vẻ mặt nở nụ cười nhưng vẫn khó nén vẻ cô đơn trong lòng.
Tiêu Thần gật đầu, trong lòng âm thầm thở dài. Hôm nay đem chuyện cũ nói cho Lý Tiểu Nghệ, gần như xuất phát từ lòng tín nhiệm, thứ hai cũng là gián tiếp nói cho tiểu nha đầu, Tiêu Thần đã có ý trung nhân, cuộc đời này sẽ không phụ nàng, hy vọng Lý Tiểu Nghệ có thể biết khó mà lui, đem lòng nhớ nhung kia dập tắt.
Nhìn thấy tiểu nha đầu miễn cưỡng bảo trì nụ cười, Tiêu Thần trong lòng như bị lửa nóng, nhưng cũng không mềm lòng. Nên ngừng, thà một lần chấm dứt. Nợ tình, Tiêu Thần lưng gánh hai mối, dĩ nhiên không muốn chạm phải nhiều lần.
- Tiêu Thần đại ca, đây là cấm chế lệnh bài của viện, không có vật này, nếu ai tới gần sẽ bị cấm chế công kích. Vật này chưa luyện hóa, Tiêu Thần đại ca lấy máu nhận chủ là xong. Tiểu Nghệ hôm nay có chút mệt mỏi, đi trước một bước, ngày mai lại đến tìm Tiêu Thần đại ca.
Nói xong đứng dậy, chỉnh đốn trang phục thi lễ, vui vẻ bước ra ngoài .
Ra khỏi sân viện, thân ảnh xuyên qua cấm chế, nước mắt đọng nơi khóe mắt.
- Vì sao phải khóc, Tiêu Thần đại ca có người mình thích, Lý Tiểu Nghệ ta hẳn phải cao hứng mới đúng. Hơn nữa Nguyệt Vũ tỷ tỷ đối với hắn tốt như vậy, Tiêu Thần đại ca tuyệt đối không thể phụ nàng. Lý Tiểu Nghệ, bắt đầu từ hôm nay, trong lòng không được tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, ngươi chính là Lý Tiểu Nghệ, Tiêu Thần đại ca là bạn tốt.
Lý Tiểu Nghệ nói nhỏ, lau khô nước mắt, khôi phục vẻ tươi cười, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng vẫn còn đau.
Trong viện, Tiêu Thần đứng yên, thật lâu sau có chút thở dài, xoay người đi vào trong phòng, vung tay áo đóng cửa.
Sự tình như vậy, vẫn là nên sớm giải thích cho thỏa đáng, kéo dài càng lâu thì thương tổn cũng càng sâu đậm.
Khoanh chân, tĩnh tu, một đêm không nói gì.
Hôm sau, sắc trời trong xanh, Tiêu Thần giương đôi mắt đen nhánh ôn nhuận, trên mặt lộ vẻ yên bình.
Xem ra tiểu nha đầu này điều chỉnh vô cùng tốt, không có xảy ra cục diện đối mặt với tiêu Tiêu Thần.
Đẩy cửa bước ra, mở ra cấm chế, Lý Tiểu Nghệ nhảy về phía trước mà vào.
- Tiêu Thần đại ca, Tiểu Nghệ biết ngươi tu luyện khổ cực, nhưng mà một tháng thời gian, đối với cảnh giới Bất Trụy đại tu sĩ mà nói, hẳn không tính là gì? Hơn nữa một đường tu luyện tinh thần căng thẳng, đối với người cũng không tốt, sở dĩ Tiểu Nghệ tới tìm ngươi, mang ngươi đi xem một chút cảnh tượng của Vạn Ma Sơn chúng ta. Đi thôi. Đi thôi.
Nói xong không đợi Tiêu Thần mở miệng, kéo ống tay áo hướng ra ngoài bước đi.
Tiêu Thần bất đắc dĩ, nhìn thấy Lý Tiểu Nghệ ánh mắt lộ ra vẻ ôn hòa.
Hai người xuất môn, chưa từng thi triển pháp thuật thần thông, đi bộ mà đi thưởng thức Vạn Ma Sơn.
Tuy là sơn môn Ma Tông, lại bị che dấu dưới cấm chế, cảnh sắc thấy không rõ, hiện giờ bước chậm trong đó lại phát hiện xinh đẹp tuyệt trần, đâu có như người ta trong truyền văn rằng là nơi cảnh tượng khỉ ho cò gáy.
Sơn thế rộng rãi, phong tư hay thay đổi. Có thác nước, có u tuyền, có quái phong, có liệt cốc.
Nước chảy thẳng xuống, dòng nước chảy xiết, tại dưới thác nước có một chòi nghỉ mát, xung quanh rậm rạp cổ thụ xanh tươi mọc san sát, đúng vẻ đẹp mà tĩnh mịch như tranh vẽ.
Tiêu Thần ngồi trên băng đá, sắc mặt bình thản.
Lý Tiểu Nghệ lấy ra hộp đựng thức ăn, xuất ra ba năm cái đĩa tráng miệng, mang tới sáu bảy hồ rượu ngon, vẻ mặt vui vẻ.
Hai người nhâm nhi, lặng im, nói chuyện cực nhỏ với nhau, hòa hợp với bầu không khí nơi đây.
……
Chỗ đất trũng, có khe hở, nước suối phun mạnh, hội tụ thành thủy đàm. Nước trong hồ mát lạnh, ánh mắt nhìn xuống có thể thấy rõ ràng tận đáy.
Có cá bơi, có cây cỏ.
Lý Tiểu Nghệ cười vui, chỉ vào một con cá to trong đó, giọng điệu ngây thơ,
- Tiêu Thần đại ca, trong đầm nước này vốn không có cá, sau đó ta bắt hai con đưa vào trong đây, không nghĩ tới một đôi đó sau lại sinh ra một đám tiểu ngư.
Bể một nhánh cây, đưa vào trong nước, chia rẽ trêu chọc.
Một đám cá nhỏ gặp nguy hiểm, kinh hoàng hướng mọi nơi chạy trốn, Lý Tiểu Nghệ cười ha ha, cực kỳ vui vẻ.
Tiêu Thần đứng yên, dừng ở bên người, trong lòng bình tĩnh.
……
Cuồng phong gào thét, làm mái tóc tung bay phất qua quần áo làm lộ ra đường cong dụ người.
Trong gió phiêu hương (Tung bay theo gió).
Đỉnh núi, hai mắt Lý Tiểu Nghệ khép hờ, cánh tay mở ra, trong miệng phát ra tiếng nói khe khẽ không rõ rệt.
Tiêu Thần đứng ở phía sau, chắp hai tay sau lưng, tóc đen tung bay, quần áo cũng tung bay phần phật. Một đôi mắt đen nhánh, làm phát ra khí thế vô cùng, muốn so cùng trời cao, chân đạp mặt đất, thế gian này lấy ta làm chủ.
Khí độ phong phạm xông lên tận trời, thế gian có thể sánh bằng hắn có thể có mấy người?
Lý Tiểu Nghệ xoay người, ánh mắt dừng ở thân ảnh cao ngất kia, con mắt ngây dại, tiếp đó cúi đầu, trong lòng chợt đau xót.
……
Sơn thể nứt ra trở thành liệt cốc, địa thế hiểm trở, không phải tu tiên giả, phàm phu tục tử không thể tiến vào.
Sơn thể màu xanh bóng như mỡ, mọc đầy rêu xanh, trắng mịn, dùng tay không thể cầm nắm được.
Có cây Thanh Đằng(cây mây) rũ xuống, đung đưa trong gió.
Đáy cốc âm u, gió nhẹ thoang thoảng hơi lạnh, trong sự yên tĩnh ngược lại lại lộ ra sựu bình yên.
Lý Tiểu Nghệ tựa vào sau lưng Tiêu Thần, hai người lặng im không nói.
Một hồi lâu sau, Lý Tiểu Nghệ ngẩng đầu, con mắt đỏ hồng, ngữ khí có chút tắc nghẽn, nhưng trên mặt lại lộ ý cười.
- Tiêu Thần đại ca, nửa tháng này, đa tạ ngươi a. Ta biết mình thực đáng ghét, lôi kéo ngươi chạy tới nơi này, sau này sẽ không như vậy nữa.. Ngày mai sau đại điển, Tiểu Nghệ liền tiến vào động ma tu luyện, không đạt cảnh giới Nguyên Anh, tuyệt đối sẽ không xuất quan. Tiêu Thần đại ca hãy tu luyện thật tốt, cố gắng nỗ lực vì Lý Tiểu Nghệ cũng là rất lợi hại, nếu không đợi cho ngày sau gặp lại, ngươi sẽ phát hiện ta đã lợi hại hơn rất nhiều so với ngươi. Ừm, ta đi đây, Tiêu Thần đại ca hẹn gặp lại.
Lý Tiểu Nghệ cười khẽ, chân ngọc điểm nhẹ, thân ảnh phiêu dật như tiên, dọc theo cây Thanh Đằng đi xuống, nháy mắt đã không thấy.
Tiêu Thần đứng lặng im trên tảng đá, quần áo sau lưng đã ướt sũng. Nước mắt rất mặn, xuyên vào trong lòng, cảm giác chua xót.
Khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, vẫn là nên buông bỏ.
- Ngày sau sẽ có một nam tử thật tình ái mộ ngươi, đáng giá để Tiểu Nghệ trao thân gửi phận. Tiêu Thần đại ca không phải là không thể không lo được cho nhiều người mà là không muốn. Thế gian này giai nhân vô số, Tiêu Thần có Nguyệt Vũ, Tử Yên hai người vậy là đủ rồi.
Nói xong, từng bước bước đi, không gian dao động, thân ảnh bỗng biến mất không thấy.
…….
Giữa tháng.
Vạn Ma Tông tổ chức đại điển có tu sĩ Bất Trụy nhập tông, đại sự như thế, mặc dù là tại Trung Châu cũng có thể gợi ra sóng gió.
Vô số tông môn thế lực phái tu sĩ đến chúc mừng, giọng điệu kính cẩn, hâm mộ vạn phần.
Sau khi diệt Tử Tiêu Tông, tin tức Vạn Ma Tông có hai đại Bất Trụy tu sĩ tọa trấn không chân mà chạy, với tốc độ điên cuồng lan toả khắp cả Bắc Hoa Châu, thậm chí trong số các thế lực cự đầu cũng có chỗ nghe thấy, cử trưởng lão tới chúc mừng.
Đúng ngày, vận tông hạ bái, phong quang vô cùng.
Lý Sất Thiên trang phục lộng lẫy đón chào, hăng hái giơ tay nhấc chân, lộ ra khí thế bá đạo vô ngần.
Tất cả đệ tử Vạn Ma Tông đều mặc hắc sam mới tinh, sắc mặt lãnh liệt, như những cây thương thằng đứng xếp thành 2 hàng chào đón, trong mắt tràn ngập hưng phấn tự hào.
Tiêu Thần lộ diện tiếp nhận sắc phong, chính thức trở thành thái thượng trưởng lão Vạn Ma Tông, cùng ngang hàng với Thủy Mặc Tử, trong cơ thể hai người khí tức ẩn hàm, mơ hồ lộ ra khí thế trùng thiên cộng hưởng với nhau, như là Thương Long hạ phàm liếc nhìn thế nhân.
Phạm vi mấy ngàn dặm, tất cả đều chịu uy áp nơi đây phủ tới.
Nơi này vô số tu sĩ trong lòng ngầm hiểu, sau hôm nay, Vạn Ma Tông tất nhiên sẽ quật khởi thành một phương thế lực của Trung Châu.
Sau nghi thức ngắn ngủi, ánh mắt Tiêu Thần quét ra, nhưng không tìm được thân ảnh Lý Tiểu Nghệ, nhíu mày sau đó rời đi.
Đối với việc Tiêu Thần rời đi trước, không tu sĩ nào dám can đảm biểu lộ bất mãn, tất cả đứng dậy đưa tiễn.
Tử bào, ngọc quan, đai lưng, giày bó.
Tóc đen, mắt đen, sắc mặt trầm ổn, lưng thẳng.
Hôm nay Tiêu Thần trang phục lộng lẫy, uy nghi hoa lệ, đi lại khí thế vô cùng, hai bên tu sĩ Vạn Ma Tông theo thứ tự quỳ một gối xuống.
Toàn ngọn núi phát ra tiếng hô: thái thượng trưởng lão phúc thọ vô cực!
Thanh thế rung trời, phát ra từ phế phủ(trong lòng).
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
41 chương
166 chương
2389 chương
14 chương
20 chương
614 chương
15 chương