Đạo

Chương 443 : Thẳng bức Mộc gia

Mộc Mộc mặt trầm như nước, ánh mắt âm tình bất định, lệ mang liên tiếp hiện lên. Một lão giả mặt sẹo ngồi ở sau cùng, giờ này khóe miệng cười lạnh nói: - Sự việc năm đó,tạo thành nhân quả của hôm nay. Mộc gia ta rơi vào kết cục như vậy, chẳng thể nào trách người khác được. Thanh âm hạ xuống, khiến cho chúng nhân trợn mắt nhìn nhau. - Mộc Thịnh, ngươi cũng là Mộc thị tộc nhân, sao có thể ăn nói như thế. Đối mặt với ánh mắt giận dữ của mọi người, Mộc Thịnh vẫn cười lạnh không nói, sắc mặt thản nhiên, chẳng những không có kinh hoảng, ngược lại mơ hồ lộ ra ý được giải thoát. - Đủ rồi, mấu chốt trước mắt là nghĩ biện pháp làm thế nào bảo trụ cơ nghiệp Mộc gia. Mộc Mộc âm lãnh mở miệng, mọi người lúc này mới yên lặng xuống. - Tại Mộc vực bát thành đều có kim đan trưởng lão trấn thủ, bọn hắn chắc hẳn cũng đã nhận được tin tức, hẳn cũng có người âm thầm chạy trốn. Nhưng cuối cùng toàn bộ đều bị diệt vong, có thể thấy được kế hoạch chạy trốn không thể thực hiện được, ngược lại sẽ bị Tiêu Thần lần lượt giệt sát, đem Mộc gia ta hoàn toàn tận diệt. Một đám Mộc gia trưởng lão sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, toàn thân như mất hết khí lực, yếu đuối ngồi trên ghế. Mộc Mộc thấy thế, lệ mang chợt lóe, lạnh giọng nói: - Trước mắt, chỉ có một cách, có thể giúp Mộc gia bình yên vô sự, thậm chí có khả năng đem Tiêu Thần kia diệt sát. - Gia chủ có diệu kế gì, nói ra để mọi người cùng thương nghị. - Gia chủ nếu thật có thể bảo trụ cơ nghiệp Mộc gia, cho dù thế nào, lão phu đều toàn lực ra tay đi làm. - Đúng là như thế! Mộc gia trưởng lão nghe thấy vậy, nhất thời tinh thần tỉnh táo, trước mắt đã là đường cùng, đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. - Phía sau núi Mộc gia ta, có một động ma, năm đó tổ tiên thừa dịp động ma chi chủ trọng thương, liều chết đem hắn phong ấn Ta từng ngẫu nhiên từ lão tổ biết được, ma vật này có tu vi rất mạnh, có lẽ nó sẽ cho Mộc gia chúng ta một đường sinh cơ cuối cùng. Nói xong, chúng nhân tất cả đều biến sắc, ánh mắt lộ ra nét do dự. - Tuyệt đối không thể! Mộc Mộc, năm đó tổ tiên từng nói, động ma này không thể tự khai mở, nếu không rất có khả năng sẽ phản lại chúng ta. Hơn nữa mở ra động ma kia phải trả giá thật nhiều, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, việc này vạn lần không được. Mộc Thịnh sắc mặt đại biến, quát nói. - Vì sao không thể, theo như cách đó, Mộc gia còn có một đường sinh cơ, nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ gì. - Đại ca, vô độc bất trượng phu, vì Mộc gia huyết mạch không thể biến mất, việc này cứ quyết định như thế. Mộc Mộc sắc mặt âm lệ, giọng điệu âm trầm, không có nửa phần muốn thỏa hiệp. - Không sai, lão phu đồng ý với lời nói của gia chủ, giờ phút này vì bảo trụ gia tộc, tuy trong lòng không muốn, nhưng chung quy vẫn chỉ có thể làm như thế. - Ta phải lập tức trở lại, triệu tập tộc nhân, chuẩn bi việc này. - Vì gia tộc, bọn hắn hi sinh, đều là đáng giá Đôi mắt Mộc Thịnh biểu lộ bi ai, lạnh giọng nói: - Vì giữ tính mạng mình, cần gì kiếm cái cớ như vậy, việc này lão phu tuyệt đối không đồng ý. - Bọn ngươi có hành vi như thế, sau này nếu bị phát hiện ra, mặt mũi đâu mà gặp tộc nhân. - Đại ca, hôm nay việc đã định, ngươi không cần nhiều lời. Nếu dám ra tay ngăn trở, đừng trách ta không nể mặt. Mộc Mộc trầm giọng mở miệng, trong mắt lệ mang lóe ra. - Lão phu mặc dù nhiều năm chưa ra tay, nhưng tu vi vẫn chưa tụt giảm, hôm nay bản thân ta muốn xem xem, các ngươi bắt giữ ta bằng cách nào. - Ngọc giản truyền tin kia cực kì rõ rang, Tiêu Thần kia chỉ giết Mộc gia tu sĩ, tộc nhân bình thường đều được miễn cho khỏi chết, bọn ngươi vì mạng sống, lại âm thầm làm thế, lão phu tất nhiên sẽ đem việc này thông báo ra ngoài. Mộc Thịnh hừ lạnh, vươn người đứng dậy, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ cơ thể ầm ầm bùng nổ, quần áo phấp phới, hết sức uy thế. Nhưng giờ phút này, trong miệng hắn đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tiện đà sắc mặt trở nên tái nhợt, khí tức mạnh mẽ trong cơ thể lại càng như thủy triều rút lui. - Mộc Mộc, ngươi dám động tay chân với ta sao? Ánh mắt Mộc Mộc bình tĩnh, thản nhiên nói: - Đại ca, chén trà mà ngươi vừa thưởng thức là tiểu đệ đặc biệt chế biến dành cho ngươi, nội trong một ngày, pháp lực trong cơ thể ngươi sẽ toàn bộ tiêu tán, toàn thân không thể nhúc nhích. - Ta biết được ngươi không muốn làm việc này, như vậy hãy để chúng ta ra tay. - Chư vị trưởng lão, vì cơ nghiệp Mộc gia, các ngươi hãy tức tốc về sơn môn của mình, chuẩn bị đi thôi. - Vâng, thưa gia chủ Tám gã Mộc gia trưởng lão ôm quyền thi lễ, vội vàng rời đi. - Mộc Mộc, hôm nay ngươi mà làm như thế, ngươi sẽ trở thành tội nhân của cả Mộc gia. Mộc Thịnh gầm nhẹ rít gào. Mộc Mộc sắc mặt âm lãnh, trong đôi mắt hàn quang lóe ra. - Vì sinh tồn của cả gia tộc, ta không có lựa chọn nào khác. - Hy sinh thế tục phàm nhân, bảo trụ mộc gia tu sĩ, lại vừa bảo trụ cơ nghiệp gia tộc không bị hủy, như vậy sẽ có cơ hội phục hưng. - Tiêu Thần, ngày đó ngươi may mắn đào thoát, lần này lão phu không tiếc bất cứ giá nào mở ra động ma, ta chờ ngươi tới. Giọng điệu lành lạnh, sát khí lan tràn. Tàn sát bát thành, chém chết mấy ngàn tu sĩ. Tiêu Thần mặt không chút thay đổi, trên người tràn ngập mùi huyết tinh, sát khí ngưng kết, xông lên tận trời. Một đường đi tới trước, các tu sĩ Mộc gia rải rác khắp nơi nhất tề bị diệt sát. Thẳng tới Mộc gia Thời khắc này Tiêu Thần giống như thượng cổ sát thần, đi đến đâu phong vân đột biến, sắc trời âm đen, ẩn chứa huyết sắc. Sâu trong tròng mắt, tia máu tóe ra, lành lạnh vắng lặng. Mộc gia lão tổ mở choàng hai mắt, tràn ngập oán độc nhìn về phía Tiêu Thần. - Mộc gia ta tuy nhỏ bé, nhưng chung quy vẫn là một chi của Trung Châu Mục gia. Hôm nay ngươi trước giết Mục gia trưởng lão, sau lại diệt Mộc gia ta, bất kể như thế nào đều không thể tránh được sự truy sát của Mục gia. Lão phu hôm nay nhìn thấy Mộc gia ta bị diệt sạch, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi sẽ thấy tận mắt Tiêu tộc ngươi bị hủy diệt. Điểm ấy, ngươi trốn không thoát đâu. Tiêu Thần trầm mặc, không chút thay đổi, vẫn không vì vậy mà toát ra nửa điểm dị sắc. - Trung Châu Mục gia, có lẽ là một thế lực rất mạnh mẽ, hơn xa Tiêu Thần ta có thể chống lại được, bất quá nếu ta có ý chạy trốn, ta có tự tin, bọn hắn không ai có thể ngăn cản ta. Nếu kẻ nào dám làm tổn thương đến Tiêu tộc ta, Tiêu Thần thề rằng toàn gia hắn từ đó sẽ gà chó không yên, nếu Mục gia đệ tử dám can đảm xuất thành, ta sẽ ra tay kết liễu tính mạng kẻ đó. Mục gia tốt nhất không nên đối nghịch cùng với ta, nếu không sẽ có ngày rơi vào kết cục như Mộc gia vậy. Chớ nên không tin. Nói vậy, năm đó, Mộc lão quỷ ngươi cũng không ngờ tới, có một ngày ngươi sẽ rơi vào tình trạng như thế này. Giọng điệu hờ hững nhưng ý chí tràn ngập tự tin bao phủ toàn thân. - Mộc gia bây giờ, chắc đồ tử đồ tôn của ngươi đang rửa cổ, chờ ta đến lấy đầu bọn chúng. Mộc lão quỷ sắc mặt khẽ biến, trong mắt tràn ngập vô tận oán khí. Phía sau núi Mộc gia, có một ngọn núi toàn thân đen sì, ban đêm mơ hồ có âm thanh nức nở truyền ra. Đó chính là Mộc gia cấm địa, tiến vào trong đó, Mộc gia tu sĩ không một người có thể sống sót. Hôm nay, gần mười vạn Mộc gia tộc nhân được tập trung ở đây, dù không biết phát sinh chuyện gì nhưng thấy chư vị trưởng lão sắc mặt nghiêm trọng, làm cho bọn họ sinh ra dự cảm không tốt. Có đại sự phát sinh, hơn nữa đối với Mộc gia cực kỳ bất lợi. Trong chốc lát, một đạo độn quang từ phía chân trời hạ xuống, lộ ra trong đó một tu sĩ, đúng là Mộc gia gia chủ Mộc Mộc. - Bái kiến gia chủ Mười vạn Mộc gia tộc nhân lộ vẻ kính sợ, kính cẩn thi lễ. Mộc Mộc sắc mặt nặng nề, đôi mắt lộ vẻ bi ai. - Hôm nay triệu tập các vị tộc nhân đến đây, có một việc liên quan đến sinh tử tồn vong của gia tộc, muốn thông báo đến chư vị. - Mộc gia ta đã tồn tại hơn ngàn năm trong Triệu quốc, không có người nào dám can đảm khiêu khích. Bảy năm trước lão tổ Hiển Thánh thu làm môn hạ một gã đệ tử, danh tự Tiêu Thần. Kẻ này tâm địa độc ác, âm thầm trộm Mộc gia chí bảo là đạo khí Thanh Ngọc Điện. Mộc gia ta đã toàn lực truy sát nhưng cuối cùng vẫn bị hắn thi triển thủ đoạn để đào thoát. - Trước mắt, hắn đã quay về, một thân thần thông mạnh mẽ dị thường, đến nay đã tàn sát mấy vạn Mộc thị tộc nhân quanh phạm vi bát thành. Giọng điệu ngưng trọng, ẩn hàm sự phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.