Đạo
Chương 438 : Mộc gia, Mục gia
Địa giới Triệu quốc, Bắc Hoa Châu.
Trên không trung, vài tên tu sĩ gào thét bay về phía trước, cầm đầu là một gã cẩm bào tu sĩ, ước chừng hai mươi mấy tuổi, bộ dạng tuấn lãng, giữa lông mày tràn đầy ngạo nghễ, ánh mắt lưu chuyển bộc lộ ra uy thế bức nhân.
- Mộc Thiên Vân, các ngươi cùng nhất mạch Mục gia chúng ta trong cơ thể đều là thượng cổ huyết mạch, trước mắt như thế nào lại lâm vào tình cảnh này, ở một nơi hoang vu đến như vậy?
- Tại Triệu quốc bát châu, ngoài lão tổ Mộc Hiển Thánh ra còn lại không có gã nguyên anh tu sĩ nào. Đạt đên Kim đan cảnh giới liền có thể khai tông lập phái, quả nhiên toàn một bọn ếch ngồi đáy giếng, thật nực cười.
Tuy là chỉ khẽ cười nhưng trong đó có ý châm chọc cực kì rõ ràng
Mộc Thiên Vân sắc mặt khó coi, ánh mắt hiện lên vài phần tức giận, lại chỉ có thể cố kiềm chế, miễn cưỡng cười nói:
- Mục đạo hữu lời nói quả không sai, Triệu quốc nằm dọc theo đại lục, tu chân tiêu chuẩn cực kì lạc hậu, tự nhiên không lọt được vào pháp nhãn của đạo hữu.
- Trước mắt đã là tận cùng của bát châu, bắc hoa châu, ở Triệu quốc có thực lực tiêu chuẩn thấp nhất, không nhìn cũng thế, không bằng bây giờ quay lại, chắc hẳn Mục trưởng lão cùng Mộc gia lão tổ đã thương nghị xong.
Mục Hâm ánh mắt chớp lên, khẽ cười nói:
- Mộc Thiên Vân, theo ta nghe nói, Bắc Hoa Châu có một Tiêu thành, không biết ngươi có từng nghe nói qua?
Nói xong trên mặt lộ ra vẻ tiếu ý.
Mộc Thiên Vân sắc mặt khẽ biến, ánh mắt bất giác trở nên phiền muộn, năm đó sự việc tại Tiêu thành, Triệu quốc trở thành trò cười ở tu chân giới, việc này mọi người đều biết, lúc này Lục Hâm mở miệng, tự nhiên có ý chế giễu.
- Mục Hâm đ*o hữu, sự việc năm đó tại hạ cũng không rõ ràng lắm, nhưng Tiêu thành, ta khuyên ngươi không nên đến là tốt nhất.
- Sáu năm trước, từng có một tu sĩ thần bí từng truyền tin cả Triệu quốc và Tu Chân giới, Tiêu thành và Tiêu gia được hắn che chở, không tu sĩ nào được có chủ ý với Tiêu thành, nếu không giết không ta! Người này tu vi thâm sâu không thể lường, gia tổ từ đó nghiên lệnh cấm không cho tu sĩ Mộc gia tiến vào Tiêu thành.
- Hơn nữa, nói vậy Mục Hâm đ*o hữu chắc hẳn biết được, năm đó người nọ bị buộc phải tiến vào khe không gian, không biết đã chết hay không. Tuy rằng người nọ cùng Mộc gia cừu thâm đại hận, nhưng tư chất tu luyện cực kỳ hiếm có, nếu là không chết, trước mắt tất nhiên có tu vi cực cao! Mục Hâm đ*o hữu nếu tiến vào Tiêu thành gây ra chuyện gì, vạn nhất ngày sau người nọ trở về, chỉ sợ gặp một phen phiền toái.
Mộc Thiên Vân giọng điệu lãnh đạm, thản nhiên nói.
Mục Hâm cười lạnh. Sáu năm trước, sự việc thần bí nhân hắn cũng biết, nhưng chưa để trong lòng. Mộc gia lão tổ bất quá chỉ là nguyên anh sơ kì tu sĩ, nhãn giới có thể cao đến đâu? Về phần người nọ, Mục Hân lại càng dè bỉu, hạng người bình thường làm sao cùng huyết mạch cao quý như hắn đánh đồng? Mà cho dù có sống sót trở về thì có thể thế nào? Chẳng lẽ còn dám cùng hắn đối địch, cùng Mục gia đối địch?
- Vốn trong lòng tại hạ muốn không đi, nhưng nghe đạo hữu nói như vậy, nếu là không đi chẳng lẽ không phải trong lòng ta sợ hãi?
- Ta là tu sĩ Mục gia, từ trước đến nay không biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào. Hôm nay phải đi tới Tiêu thành Tiêu gia một lần, xem nơi đó là nơi như thế nào.
Mộc Thiên Vân trong lòng khẽ lắc đầu, năm đó hắn đã từng đi vào Tiêu thành, tận mắt chứng kiến trận chiến giữa người nọ và Mộc gia lão tổ sau đó phải tiến vào khe không gian
- Nhất định có một ngày, ta sẽ quay lại
Lời ấy quanh quẩn trong lòng, mỗi khi nhớ tới cũng làm cho lòng hắn hoảng sợ, lông tơ dựng đứng.
- Người này tốt nhất đã chết chưa, nếu không một ngày hắn trở về, ta và Mộc gia… chạy trời cũng không khỏi nắng.
Mộc Thiên Vân trong lòng chua sót, đem ý niêm đó trong đầu áp chế, đoàn người độn quang lóe lên, hướng thẳng Tiêu thành mà đến.
Tiêu thành
Sáu năm trước Cơ Nguyệt Vũ rời đi, Cơ gia đại trưởng lão triển lộ thần thông, kinh sợ cả triệu quốc, khiến cho sáu năm nay, Tiêu thành trở thành cấm địa của Triệu quốc, nếu không có việc gì, không tu sĩ nào muốn bước chân vào thành này nửa bước để tránh rước họa vào thân.
Chuyện ngày đó, vô số thế tục phàm nhân truyền tụng, cho rằng thần tiên khai khẩu, Tiêu thành chính là phúc địa, người người tấp nập đổ về, khiến cho Tiêu thành miễn cưỡng khôi phục cảnh phồn vinh như lúc trước.
Tiêu gia
Hiện giờ trong mắt thế tục phàm nhân tràn ngập vẻ thần bí. Một gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm, tuy rằng trước mắt có hơi xuống dốc nhưng không người nào dám khinh thường.
Trong sảnh chính tại Tiêu gia, Hình Thiên ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng, nét mặt ửng đỏ, mặc cho mọi người khuyên bảo nhất quyết không chịu ngồi xuống.
Hình Thiên thấy vậy, khẽ lắc đầu.Bẩy năm trôi qua Tiêu Thần vẫn không có tin tức, rất có khả năng đã ngã xuống. Tiểu nha đầu này thế nào vẫn chưa nhìn thấu, vẫn sân si vọng tưởng, cả ngày buồn rầu lo lắng.
Chậm rãi lắc đầu, đem ý niệm trong đầu áp chế, Hình Thiên hơi trầm ngâm, ôm quyền nói:
- Tiêu bá phụ, hôm nay tông môn cử sư muội đến gọi ta về, Hình Thiên không thể tiếp tục lưu lại nơi này, hôm nay đến cáo biệt, phản hồi sơn môn.
- Cũng may mấy năm gần đây không có tu sĩ nào dám đến sinh sự, mấy tiểu bối Tiêu gia cũng bước vào luyện khí, hạng người bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ, Hình Thiên giờ phút này rời đi cũng coi như là yên tâm.
Năm đó tại Mộc gia, Hình Thiên đã đáp ứng thỉnh cầu của Tiêu Thần, khi hắn sinh tử không rõ rang sẽ quan tâm chiếu cố Tiêu gia, bảy năm qua đã thừa nhận vô số áp lực, tất cả đều được hắn kiên trì tận lực vượt qua. Mấy năm nay, nếu không có hắn, chỉ sợ Tiêu gia đã sớm rơi vào kết cục tan cửa nát nhà.
Tiêu phụ tóc mai trắng xóa, bảy năm thời gian, nhớ nhung nhi tử đến đau lòng, bây giờ lộ ra vẻ cực kì già nua
- Mấy năm gần đây, ít nhiều có ngươi quan tâm, nếu không lão phu cũng không dám tưởng tượng, Tiêu gia ta hiện giờ đang lâm vào hoàn cảnh nào
- Thần nhi cuộc đời này có một bằng hữu như ngươi cũng là phúc khí của hắn. Hôm nay lão phu thay mặt Tiêu thị gia tộc, cảm ơn đại ân của Hình Thiên điệt nhi
Nói xong liền đứng dậy, đối với Hình Thiên thi lễ thật sâu, giọng điệu thành khẩn
Hình Thiên kinh hãi, đưa tay đem Tiêu phụ nâng dậy nói :
- Bá phụ làm như thế chẳng lẽ muốn vãn bối giảm thọ hay sao? Vãn bối cùng với Tiêu Thần đạo hữu vốn là sinh tử chi giao. Nếu tông môn không gấp gáp gọi về, Hình Thiên sẽ vẫn tiếp tục ở lại thủ hộ, thẳng đến khi Tiêu Thần đạo hữu trở về.
Tiêu phụ trầm mặc, một lúc sau thở dài một tiếng nói
- Thần nhi bảy năm không có chút tin tức nào, trong lòng lão phu đã không dám nghĩ nhiều.
Hình Thiên lặng yên không nói.
- Sư huynh, ta tin tưởng Tiêu Thần đại ca nhất định sẽ bình yên vô sự, một ngày nào đó hắn sẽ trở về!
Lăng Thanh Nhi đôi mắt đỏ lên, cúi đầu, trong ống tay áo hai bàn tay nhỏ nhắn siết chặt vào nhau
Tiêu phụ âm thầm thở dài, lấy lịch duyệt lão có thể thấy được Lăng Thanh Nhi đối với Tiêu Thần tình thâm nghĩa trọng.Nhưng trước mắt lại chỉ có thể làm người ta tăng thêm thương cảm.
Không khí nhất thời lâm vào trầm mặc
Áp lực, tràn ngập bi thương
- Ha ha, đây cũng là đại danh đỉnh đỉnh Tiêu thành Tiêu gia sao? Hiện giờ xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt
Đúng lúc này, ngoài xa vang lên một tiếng lãnh đạm.
Hình Thiên, Lăng Thanh Nhi sắc mặt khẽ biến, người tới có thể tới gần họ như thế mà không bị phát hiện, tu vi tất nhiên sẽ không thua kém hai người.
Lúc này, không chờ hai người kịp phản ứng, trước cửa Tiêu gia đại đường có một đạo độn quang hạ xuống, lộ ra trong đó thân ảnh một tu sĩ.
Đúng là Mục Hâm và Mộc Thiên Vân
Mộc Thiên Vân hạ giọng nói
- Mục Hâm đ*o hữu, chúng ta hôm nay không phải đến sinh sự, chỉ xem qua một phen, liền rời đi thôi
Mục Hâm ánh mắt chớp lên, thản nhiên nói:
- Mộc gia ngươi chỉ là một nhánh trong Mục gia ta, ta không cần phải nghe theo lời ngươi. Hôm nay ta cũng muốn xem xem, năm đó người cho các ngươi ăn nhiều thiệt thòi rốt cuộc xuất thân từ một gia tộc có gì bất phàm
Khi nói chuyện, ánh mắt người này lơ đãng dừng ở trên người Lăng Thanh Nhi, đáy mắt bỗng nhiên hiên lên vẻ nóng bỏng
Hình Thiên nhíu mày, mấy người tới này tất cả đều là Kim Đan cảnh giới, cầm đầu là cẩm bào tu sĩ đã đạt tới cảnh giới kim đan hậu kì, thực lực mạnh mẽ, thực lực hơn xa hắn cùng Lăng Thanh Nhi. Nếu trong lòng có ác niệm, sự tình hôm nay chỉ sợ khó giải quyết.
- Chư vị đạo hữu hôm nay đến đây không biết có gì chỉ bảo?
Hình Thiên suy tính, bất kể như thế nào, nếu những người này đối với Tiêu gia gây bất lợi, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lăng Thanh Nhi tiến lên từng bước đứng cạnh huynh trưởng, nét mặt căng thẳng, trong mắt tràn ngập hàn ý.
- Người nọ mất tích bảy năm nhưng vẫn có thể khiến hai gã Kim Đan tu sĩ vì hắn mà thủ hộ gia tộc, xem ra thật có chút thủ đoạn. Bổn thiếu gia trong lòng mặc dù đối với hắn sinh ra một ít hứng thú, nhưng đã bẩy năm trôi qua mà người kia vẫn bặt vô âm tín, nói như vậy hắn đã thành một đống xương trắng, thực có chút đáng tiếc.
Mục Hâm thản nhiên nói, khóe miệng có vài phần cười lạnh.
Dù chưa thừa nhận nhưng người nọ trong miệng Mục Hân nói dĩ nhiên chính là Tiêu Thần
Tiêu phụ trên mặt lộ ra vẻ tức giận. Cho dù trong lòng lão chưa từng ôm lấy hi vọng quá lớn nhưng tuyệt đối không hi vọng người khác mở miệng nói như thế. Hơn nữa, giọng điệu Mục Hâm có phần vui sướng khi người khác gặp họa, càng làm cho lão không thích.
- Vị tiên sư này, nhi tử năm đó mất tích, đến nay sinh tử không rõ, xin hãy lưu lại chút ít khẩu đức.
Lăng Thanh Nhi hướng tới Mục Hâm trợn mắt lên tiếng:
- Câm mồm! Tiêu Thần đại ca tất nhiên bình yên vô sự, không cho ngươi nói lời nguyền rủa hắn.
Hình Thiên sắc mặt âm trầm, chau mày, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ hôm nay chư vị đạo hữu đến đây hòng giễu cợt bọn ta hay sao?
- Mộc đạo hữu, theo ta được biết Mộc gia lão tổ từng nghiêm lệnh không cho bất kì một Mộc gia tu sĩ nào được phép tiến vào Tiêu thành, hôm nay đạo hữu đã muốn trái với lệnh cấm, bây giờ vẫn còn sớm, đạo hữu nên dẫn người rời đi để tránh sau này bị lão tổ trách phạt.
Mộc Thiên Vân sắc mặt khẽ biến, ánh mắt không khỏi có chút âm trầm.
Mục Hâm ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Hôm nay không phải Mộc Thiên Vân mang ta tới đây, mà chính là bổn thiếu gia tự muốn tới, như thế nào, chả lẽ các ngươi muốn đuổi bọn ta đi?
Khi nói chuyện, người này cất bước đi tới, tại đại sảnh ngồi xuống.
- Nếu ta không đi, các ngươi định tính như thế nào?
Tiêu phụ toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ lên
- Ta là gia chủ Tiêu gia, lão phu không chào đón chư vị, xin chư vị hãy rời đi.
Mục Hân nghe vậy đáy mắt chợt hiện lên vài phần lệ mang, cười lạnh nói:
- Chỉ là một người phàm tục, cũng dám mở miệng nói với ta như thế, thật quá liều lĩnh.
- Người khác có lẽ sẽ đối với Tiêu gia ngươi có điều kiêng kị, nhưng bổn thiếu gia còn chưa để các người vào trong mắt, chớ chọc giận ta, nếu không hậu quả các ngươi tự gánh lấy.
Thanh âm sâm nghiêm, ẩn tang sát khí.
Nhất thời, một cỗ khí tức băng lãnh từ hắn phát ra, tràn ngập không gian.
Hình Thiên sắc mặt nháy mắt trở nên cực kì khó coi, độn quang chợt lóe lên che chở trước người Tiêu phụ, nếu không dưới uy áp của kim đan hậu kì tu sĩ đủ để cho thế tục phàm nhân trong nháy mắt thụ thương nặng.
- Đủ rồi!
- Bọn ngươi dựa vào tu vi mạnh mẽ, chẳng lẽ có thể làm xằng làm bậy. Thù hận của tu sĩ không được phép gây tai họa lên thế tục phàm nhân, chẳng lẽ hôm nay chư vị định làm công địch của cả tu chân gới?
- Hỗn láo. Bổn thiếu gia ta làm việc, còn cần ngươi dạy bảo!
- Không thể gây tai họa cho thế tục phàm nhân, ta trước đem ngươi diệt sát, nhìn xem có người ngăn trở hay không?
- Hôm nay ta tới Tiêu gia, cho dù cố ý lăng nhục, bọn ngươi còn có thể làm gì?
Mục hâm cười lạnh, là Mục gia đích hệ đệ tử, cả đời tâm cao khí ngạo, không người nào dám làm trái nửa điểm, Hình Thiên mở miệng dĩ nhiên khiến cho hắn hàn khí đại thịnh.
Vừa nói xong, không hề có điểm báo trước liền ra tay đánh một chưởng.
Hình Thiên biến sắc, giờ phút này phía sau là Tiêu phụ, lui không thể lui, duy nhất chỉ có thể ngăn cản. Quát khẽ lên, toàn lực ra tay.
Sau bảy năm thời gian, Hình Thiên đã kết đan nhưng tu vi chỉ là Kết đan sơ kì, tự biết không phải là đối thủ, vô ý lùi lại vài bước.
Truyện khác cùng thể loại
283 chương
501 chương
52 chương
79 chương
126 chương
970 chương
66 chương
20 chương
137 chương